Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

edit: Lumi

"Đồ ngốc, anh đẩy tốc độ nhanh thật đấy, chưa gì đã tìm một biệt danh khác với mọi người rồi. Có phải lúc gọi tôi là Tần Tiểu Phỉ, cảm thấy rất gần gũi với tôi không?"

"Không phải, tôi chỉ..."

"Không cần giải thích nữa, thích gọi thế nào thì gọi vậy đi." Tần Phỉ chẳng bận tâm khoát tay, chống cằm nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt. Ngũ quan của Hành Tri Chỉ rất nhu hòa, dùng lời của các cụ nói chính là mặt mũi hiền lành, trông như một người tốt bụng. Lúc anh không cười, anh cũng trông ngu ngơ như vậy; Cười lên lại lập tức biến thành một mặt trời nhỏ, chỉ nhìn đã thấy ấm áp, khiến người khác bất giác muốn tiến lại gần.

Trên đời này, có lẽ chẳng có ai là không yêu thích một người ấm áp đâu nhỉ!

Cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng, mặt trời nhỏ thích gì ở cô vậy? Chẳng lẽ là lúc cô vỗ vào gáy của anh, bắt anh lớn tiếng hát bài hoa nhài, bị khuất phục dưới uy lực của cô sao?

Tần Phỉ tưởng tượng tới hình ảnh đó, bản thân cũng không nhịn nổi bật cười. Nụ cười này, lại khiến khuôn mặt vừa hồi phục của Hành Tri Chỉ lại đỏ lên.

"Cười gì vậy?" Hành Tri Chỉ hoang mang hỏi.

Tần Phỉ kéo kính râm xuống, nâng mắt nhìn anh rồi hỏi: "Rốt cuộc cậu thích gì ở tôi vậy?"

Hành Tri Chỉ nhíu mày, trên mặt lại thoáng qua một tia tủi thân, mím môi rồi mới mở miệng nói: "Không phải tôi nói thích chị ở điểm nào, là chị lập tức thay đổi đấy chứ."

"Phụt..." Tần Phỉ suýt nữa thì bị nước bọt của mình làm sặc chết, sau khi bình tĩnh lại, lại không kìm được cười lớn. Tên ngốc này càng ngày càng hợp với khẩu vị của cô rồi, thú vị! "Nhóc à, nhóc nghĩ nhiều rồi đấy. Hơn nữa chị nhóc vẫn luôn là chính mình, trước giờ chưa từng thay đổi bản thân mình vì người đàn ông khác bao giờ."

Hành Tri Chỉ nhận được câu trả lời phủ định thì khóe môi lập tức cong lên, nhưng khi cẩn nhận nghiên cứu nửa câu sau, khóe môi cong lên lại hơi hạ xuống. Anh nhìn thẳng vào cô, cũng may kính râm đã che đôi mắt hoa đào của cô, giúp anh không quá căng thẳng: "Tần Tiểu Phỉ, tôi tới tìm chị rồi đây." Đây là lời anh chính miệng hứa hẹn lúc tiễn cô rời đi, tôi nhất định sẽ tới tìm chị, anh làm được rồi.

Nhìn vẻ cố chấp và căng thẳng trên khuôn mặt anh, Tần Phỉ thở dài: "Đáng tiếc..." Trong giọng nói tràn đầy sự tiếc nuối: "Tôi phải đi rồi."


"Đi đâu?" Hành tri Chỉ lập tức sốt ruột.

"Nhập ngũ."

"Nhập ngũ?"

Tần Phỉ gõ cằm, bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc Tần Phỉ tới đại đội cứu hỏa, hai diễn viên nam cùng tổ đã đợi ở cổng từ lâu. Hai người vẫn còn là học sinh, một người là Tăng Tư Doãn, tiểu thịt tươi hot lên nhờ diễn xuất trong một bộ phim mạng, được biết đến là người có đôi chân dài tràn màn hình, người còn lại là Võ Sầm, một khuôn mặt hoàn toàn mới do đạo diễn Hải chọn ra, là kiểu đàn ông cơ bắp. Hai người thấy cô xuống xe, thì lập tức đi lên nghênh đón, rất lễ phép gọi chị chào hỏi. Tần Phỉ nhìn Lưu Diễn Trạch mặc bộ quân phục, chống gậy, chỉ cảm thấy cuộc sống tràn ngập sự bất ngờ!

Khuôn mặt của Lưu Diễn Trạch lại hiện lên vẻ khó chịu, trực tiếp ném bộ quân phục mới trong tay cho Tần Phỉ: "Tôi bảo cô này, bên ngoài có nhiều chỗ chơi vậy không đi, lại cứ phải tới đội cứu hỏa. Tôi nói cô biết, đây không phải chỗ chơi đùa đâu."

"Ai bảo là tôi tới chơi, trong bộ phim tiếp theo, tôi và Lạc Tiêu Tiêu ở cùng tổ phim, tôi tới đây là để trải nghiệm cuộc sống đấy."

"Cùng tổ phim?" Lưu Diễn Trạch rõ ràng không biết tới chuyện này.

Giá trị nhan sắc nâng cao, người nhìn cũng thấy vui mắt, bởi vì phải dậy sớm nên khuôn mặt vẫn luôn u ám của Tần Phỉ cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn: "Gọi tôi là Tần Phỉ là được rồi, không cần gọi chị."

Võ Sầm nhe răng cười, hàm răng trắng tới mức có thể trực tiếp đi chụp kem đánh răng, đi lên giúp cô xách hành lý, háo hức muốn vào đội. Vẻ tò mò này, hiển nhiên là chỉ người mới mới có.

Đợt huấn luyện lần này là kiểu kín đáo, không một ai được dẫn theo trợ lý, đội trưởng phụ trách đón tiếp bọn họ cũng có thể coi như là khá nhiệt tình, vào đội rồi cũng không vội bảo bọn họ huấn luyện, mà sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước. Đội cứu hỏa là nơi không nhận binh nữ, đương nhiên cũng không có ký túc xá nữ, cho nên chỗ ở của Tần Phỉ bị xếp ở chỗ phòng khách cho người thân ở, Tăng Tư Doãn và Võ Sầm thì phải ở cùng các binh lính khác.

Sau khi sắp xếp xong, buổi huấn luyện cũng bắt đầu. Sau khi huấn luyện sếp hàng đơn giản, mới bắt đầu huấn luyện nghiệp vụ cơ bản. Bọn họ quan sát các binh lính làm mẫu cách nối hai vòi nước lại với nhau trước rồi mới bắt đầu luyện tập. Đội trưởng giải thích, uốn nắn từng động tác một, đợi bọn họ học được thì bắt đầu tăng tốc độ. Ba người cầm vòi nước, chạy quanh sân huấn luyện cả một buổi chiều. Sau khi huấn luyện kết thúc, Võ Sầm vậy mà vẫn có thể treo trên xà đơn luyện cơ cánh tay, thể lực đúng là siêu phàm.

Tần Phỉ kéo lê thân thể mệt mỏi quay về phòng cho khách, tắm rửa xong ngã thẳng xuống giường nằm ngay đơ, ngủ say cả một đêm, ngày hôm sau bị tiếng chuông báo thức gọi dậy, chân tay đau tới mức như đã không phải là của mình nữa. Cô gào thét ở trên giường cả nửa ngày rồi mới bò dậy, vừa thay đồ xong, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Tần Phỉ đẩy cửa ra, nhíu mày.


Tăng Tư Doãn bê chậu đứng ở cửa nuốt nước miếng một cái, hơi xấu hổ nói: "Em có thể mượn phòng tắm của chị dùng một chút được không ạ?"

"Mượn phòng tắm?" Tần Phỉ nửa dựa vào cửa: "Cậu đừng bảo với tôi là trong ký túc xá của đội đến cả phòng tắm không có đấy?"

"Có thì có, nhưng là phòng tắm công cộng ạ."

"Phòng tắm công cộng thì sao?"

Tăng Tư Doãn bày ra vẻ mặt khó xử: "Thân thể của cậu cho người khác xem thì có gì phải xấu hổ chứ, sợ cái gì?"

Một câu hỏi trực tiếp khiến khuôn mặt của Tăng Tư Doãn đỏ bừng lên, cậu ta không nói nên lời, hơi xấu hổ nói: "Không tiện thì thôi ạ..."

"Vào đi." Tần Phỉ lùi lại vào trong phòng: "Đồ vệ sinh cá nhân cứ việc dùng, khăn mặt khăn tắm của tôi không được chạm vào."

Tăng Tư Doãn không ngờ cô lại đồng ý một cách thoải mái như vậy, sau khi ngẩn ra thì mừng rỡ, bê chậu vừa đi vào trong vừa bảo đảm: "Chị yên tâm, đồ của chị, em sẽ không động vào. Em bảo đảm, tắm xong sẽ dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không khiến chị cảm thấy bất tiện."

"Mau đi tắm đi, nếu không thì lát nữa không kịp đi huấn luyện đâu." Tần Phỉ không kiên nhẫn nghe cậu ta lảm nhảm, phất tay đuổi cậu ta vào phòng tắm.

Tăng Tư Doãn cực kỳ vui vẻ vào phòng tắm, Tần Phỉ nghe thấy hai tiếng khóa cửa thì dở khóc dở cười. Tên này đang sợ cô sẽ xông vào trong nhà tắm làm gì cậu ta à? Vậy mà lại khóa cửa tận hai lần!

Cũng đủ rồi!

Cô lắc đầu, ngồi bên cạnh giường nghiêm túc bôi kem chống nắng, chỗ nào có thể bị nắng chiếu tới, cô đều bôi hết một lượt. Ai bảo từ đầu tới chân của cô đều là đại ngôn chứ, chỗ nào cháy nắng cũng là tổn thất!

Chưa đợi cô bôi xong, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tần Phỉ không kiên nhẫn đứng dậy: "Không phải là lại tới mượn...Sao lại là cậu?" Tần Phỉ kinh ngạc mở to mắt.


"Ngạc nhiên chưa?"

"Lạch cạch, lạch cạch" hai tiếng mở khóa trong phòng mình vang lên, Tần Phỉ chỉ cảm thấy sau gáy nặng trĩu, tiếp theo là giọng nói vui vẻ của Tăng Tư Doãn vang lên: "Em tắm xong rồi."

Tần Phỉ nhìn nụ cười trên khuôn mặt của người trước mặt dần cứng đờ, cười giượng nói: "Rất ngạc nhiên."

Cái này đúng là rất kinh ngạc.

Tăng Tư Doãn cũng rất kinh ngạc, nhìn thấy người xa lạ thì lập tức dùng khăn tắm che mặt, lao vào cửa gào lên: "Anh là ai hả? Phóng viên? Fan? Tôi chỉ mượn phòng tắm dùng một chút, anh anh anh anh..."

Lần này không chỉ sau gáy Tần Phỉ nặng trĩu, mà đến da đầu cũng tê dại. Giơ tay túm lấy khăn tắm của cậu ta, hét lớn: "Câm miệng."

Tăng Tư Doãn lập tức giơ hai tay lên che miệng, đôi mắt to tròn, ngốc nghếch đáng yêu hệt như Coffe.

Tên này đúng là diễn phim thần tượng nhiều quá rồi, cô trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, hỏi: "Tắm xong rồi?"

Tăng Tư Doãn gật đầu.

"Tắm xong rồi thì đi đi."

Tăng Tư Doãn lại gật đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông ở ngoài cửa, tỏ ý kháng nghị.

Tần Phỉ thở dài: "Bạn của tôi."

Tăng Tư Doãn thở phào một hơi, cười xin lỗi với hai người rồi nghiêng người rời khỏi phòng Tần Phỉ.

Người đã đi xa, ánh mắt của Tần Phỉ lại quay về người ở trước mặt, nhìn khuôn mặt như táo bón của anh, nhịn cười trêu anh: "Đồ ngốc, cậu có muốn mượn phòng tắm luôn không?"

Vẻ mặt khó coi của Hành Tri Chỉ dịu xuống một chút: "Chỉ mượn phòng tắm?"

Đuôi mắt Tần Phỉ hơi nhướn lên, giơ tay, trực tiếp đè người lên cánh cửa: "Ngoài mượn phòng tắm ra, cậu còn muốn làm gì nữa?" Cô nhẹ nhàng hà hơi vào tai anh, tai của Hành Tri Chỉ đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.


"Tôi không có..." Trái tim của anh căng thẳng tới mức đập nhanh hơn, mặt hai người kề sát vào nhau, chỉ cần anh hơi cúi đầu xuống là có thể hôn được cô. Anh nhắm chặt mắt lại, dính sát vào cửa rồi lách người, chật vật tránh thoát khỏi vòng tay của cô: "Tôi tới giúp chuyển lời, đội trưởng nói nếu chị còn chưa xuống ăn cơm, thì sẽ không còn cơm ăn nữa." Nói xong, đến lời tạm biệt còn chưa nói đã chạy biến đi mất.

Tay của Tần Phỉ vẫn đang chống trên cánh cửa, nhìn hành lang đã trống rỗng, không kìm được bật cười mắng: "Nhát gan, vẫn giống hệt hồi nhỏ!"

Ăn sáng với các chiến sĩ cứu hỏa xong, ba người lại bắt đầu tranh thủ thời gian huấn luyện, môn huấn luyện buổi sáng là trượt dây nhanh. Học thế nào thì không cần bàn tới nữa, nhưng trên sân huấn luyện hôm đó tiếng gào thét của Võ Sầm vang lên cả một buổi sáng.

Huấn luyện kết thúc, lần này cả ba người thật sự đều mệt tới mức tê liệt. Võ Sầm cũng không có tinh lực luyện cơ bắp cánh tay nữa, khập khiễng đi về phía kí túc xá để phục hồi sau cú sốc. Tăng Tư Doãn đi theo sau mông Tần Phỉ cười nịnh nọt, không cần nói cũng biết lại là đang muốn mượn phòng tắm.

Hai người một trước một sau đi vào phòng cho khách, nhưng đi tới cửa phòng lại gặp một vị thần giữ cửa.

Tần Phỉ mệt tới mức căn bản không muốn nói chuyện, chỉ vào Hành Tri Chỉ, rồi lại chỉ vào Tăng Tư Doãn: "Tôi dùng phòng tắm trước, hai người đợi ở cửa." Nói rồi, trực tiếp vào phòng đóng cửa.

Hai người đàn ông bị nhốt ở bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.

Tăng Tư Doãn lại rất tò mò về Hành Tri Chỉ: "Hình như anh không phải người trong giới? Làm gì vậy?"

"Bác sĩ."

"Bác sĩ à..." Tăng Tư Doãn hơi do dự, tò mò hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, anh và chị Tần Phỉ có quan hệ gì vậy?"

Hành Tri Chỉ lạnh lùng đáp: "Bạn bè."

"Em thấy là bạn trai thì có!" Tăng Tư Doãn tự đưa ra kết luận, cười ha ha nói: "Người đại diện của em từng nói với em là người trong giới này, vào thời khắc quyết định cuối cùng, đều tìm người ngoài giới. Sáng nay em nhìn thấy anh, đã cảm thấy hai người rất hợp."

Tai của Hành Tri Chỉ lại bắt đầu nóng lên, nhưng khóe môi lại hơi cong cong, quay đầu nhìn cánh cửa vẫn tĩnh lặng, do dự một chút rồi mới cẩn thận hỏi Tăng Tư Doãn: "Hai chúng tôi trông rất hợp?"

"Tuyệt phối." Tăng Tư Doãn vô cùng chắc chắn đáp.

Khóe môi của Hành Tri Chỉ không kìm được nhếch lên.

Tăng Tư Doãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra phòng tắm này vẫn có thể mượn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận