Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

edit: Lumi

Nửa giờ sau, cửa phòng cuối cùng cũng bị mở ra.

"Phòng tắm chỉ mở mười lăm phút."

"Anh bác sĩ, em không khách sáo nữa." Tăng Tư Doãn vội bước vào phòng tắm.

Tần Phỉ ngáp một cái, không hề có ý che giấu sự mệt mỏi của mình. Liếc mắt thấy Hành Tri Chỉ vẫn cắm cọc ở cửa, cô lười biếng cười: "Sao vậy? Còn cần tôi phải mời cậu vào nữa à?" Vừa định bước về phía cửa, nhưng động tới cơ đùi, khiến cô không nhịn được kêu lên một tiếng: "Đau đau đau..."

Hành Tri Chỉ lập tức chạy tới đỡ cô: "Chị lên giường đi."

"Cậu muốn làm gì?" Tần Phỉ túm cổ áo: "Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, nhưng tôi sợ hôm nay không phải sướng chết mà là đau chết, tôi không làm..."

Mặt Hành Tri Chỉ tối sầm lại, không nhịn được ngắt lời cô: "Không nói ba hoa là chị thấy không thoải mái phải không?"

"Vãi, cậu còn biết cả từ 'Ba hoa' cơ á?" Tần Phỉ kinh ngạc nhìn anh, nhìn tới mức khuôn mặt anh đỏ lên mới cười rồi nằm bò lên giường.

Hành Tri Chỉ khẽ lẩm bẩm: "Tôi cũng có phải người nguyên thủy đâu."

"Nhưng cậu là đồ cổ hủ."

"..."

Hành tri Chỉ nhìn gáy cô thở dài, không bắt bẻ lại.

Tần Phỉ không nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn, thì đúng lúc thấy anh lấy hộp châm cứu từ trong balo ra. Nhìn từng hàng kim châm cứu đó, đầu ngón chân đều tê dại: "Cậu muốn làm gì?"

"Châm cứu, nếu không thì ngày mai cơ của chị sẽ càng đau nhức hơn."

"Tôi không cần." Tần Phỉ vô thức co chân lại.

Nhưng tay của Hành Tri Chỉ lại nhanh hơn cô một bước, anh nắm lấy gót chân cô, sau khi khử trùng huyệt vị trên chân cô, thì giơ tay châm xuống, thủ pháp thành thạo lưu loát.

Tần Phỉ chỉ cảm thấy tê dại một chút, lúc quay đầu lại nhìn, trên cẳng chân đã cắm mấy cây kim.


"Đừng cử động, nếu chị cử động bừa thì rất dễ châm sai huyệt vị." Bác sĩ uy hiếp theo thói quen, nhưng đối với Tần Phỉ mà nói lại rất có hiệu quả.

"Hành Tri Chỉ, cậu đây là đang báo thù việc tôi cho người đàn ông khác mượn phòng tắm." Tần Phỉ lải nhải: "Cậu muốn dùng thì tôi cũng có thể cho cậu mượn, tắm chung cũng được."

"Chị từng nghe nói tới huyệt câm chưa?" Hành Tri Chỉ bình tĩnh nói.

Tần Phỉ lập tức câm miệng. Một lát sau, cô lại nghiêng đầu qua: "Đồ ngốc, tôi nhớ cậu là bác sĩ Tây y, bác sĩ Tây y cũng biết châm cứu?"

"Bác sĩ Tây y không biết. Bác sĩ của đội cứu hỏa này là bạn học của tôi, cậu ta là bác sĩ Đông y, sáng nay tôi học châm cứu với cậu ta."

Sáng học? Tần Phỉ chấn kinh, nghiêng người nhìn kim châm chi chít trên chân mình, không thiết sống nữa. Hóa ra là đang lấy cô ra để luyện tay sao?

Nhưng tuy nói là luyện tay, sau khi rút kim ra, cơ trên chân đúng là thoải mái hơn rất nhiều. Tần Phỉ cực kỳ hào hứng gẩy gẩy cây kim đã bỏ đi: "Thứ đồ chơi này đúng là thần kỳ thật đấy."

Hành Tri Chỉ lấy một túi thuốc dán từ trong túi ra đưa cho cô: "Những thứ này phù hợp với người có làn da nhạy cảm, sẽ không tổn thương tới da. Huấn luyện xong thì em dán lên, rất hiệu quả trong việc giảm đau nhức."

Tần Phỉ nhận thuốc dán, nhíu mày nhìn anh: "Cậu đặc biệt tới đây để đưa cho tôi cái này?"

Chưa đợi Hành Tri Chỉ trả lời, cửa phòng tắm đã mở ra, Tăng Tư Doãn hô lên "Thoải mái quá" rồi đi ra, thấy thuốc dán trên tay Tần Phỉ, thì mắt sáng lên, bước nhanh tới bên cạnh giường: "Có phải người thấy đều có phần không?"

"Đúng vậy." Tần Phỉ cười nói.

"Chị Tần, chị tốt quá đi, anh bác sĩ cũng rất tốt." Tăng Tư Doãn dẻo miệng khen ngợi, lập tức giơ tay.

Nhưng Tần Phỉ lại rụt tay lại, cười hi hi nói: "Muốn à? Kẻ hèn có phần, cậu là kẻ hèn đầu tiên."

"..."

...

Tần Phỉ thật sự rất mệt, sau khi tiễn Tăng Tư Doãn đi, thì đến cả sức lực trêu chọc Hành Tri Chỉ cũng không có. Mới nói được một nửa, đã ngủ mất. Hành Tri Chỉ ngồi trên ghế sô pha nhìn cô chìm vào giấc ngủ, trong lòng có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Điều hầu hết mọi người nhìn thấy đều là sự hào nhoáng xinh đẹp và danh lợi của bọn họ, lại không nhìn thấy sự nỗ lực của bọn họ vì vai diễn chỉ có vài phân cảnh. Anh rất thỏa mãn, bởi vì anh có thể nhìn thấy khía cạnh khác của cô mà người khác không nhìn thấy.


Báo thức vang lên đúng giờ.

Tần Phỉ mở mắt, cầm điện thoại theo bản năng, nhưng lại cầm được một tờ giấy trước, nét bút trên giấy rất khí phách, là lối viết chữ thảo bác sĩ thường dùng. Tần Phỉ phân biệt cả nửa ngày mới nhìn ra dòng chữ viết là: "Ăn uống đầy đủ, cơ đau nhức quá thì phải đi tìm bác sĩ."

Cô mỉm cười, vo giấy ném vào trong thùng rác, khi cô tắm xong nhìn thấy cục giấy nằm lẻ loi trong thùng rác, thì ngồi xổm xuống nhặt lên, một nơi nào đó trong cơ thể hình như cũng loạn cả lên như nét chữ này.

Sau khi huấn luyện thể lực liên tục một tuần, cuối cùng cũng tới thời gian học lý thuyết. Đáng tiếc cả ba đều không phải là học sinh giỏi, lên lớp được ba mươi phút, tất cả đều nằm bẹp xuống. Đội trưởng có tính tình tốt cũng bị chọc tức, vỗ bàn, phạt chạy mười vòng. Chạy xong, lại bị xách về phòng học tiếp tục học lý thuyết, lần này ba người chỉ hận không thể dùng tăm chống mắt mình lên, không dám ngủ gật nữa.

Khó khăn lắm mới tới lúc tan học, Tăng Tư Doãn đến cả phòng tắm cũng không mượn nữa, nói thẳng: "Ăn cơm không cần gọi tôi, để tôi ngủ chết đi, đừng ai để ý tới tôi."

"Chị Tần, cùng đi ăn cơm không." Võ Sầm hỏi Tần Phỉ.

"Tôi cũng không ăn nữa, tôi tới chỗ bác sĩ hỏi xem có thuốc giảm đau không, bắp chân tôi cứ bị chuột rút suốt."

"Em đi cùng chị." Võ Sầm nhiệt tình nói.

Tần Phỉ xua tay từ chối: "Không cần không cần, cậu mau đi ăn đi, đừng để lỡ giờ cơm."

Cô khăng khăng từ chối, Võ Sầm cũng không giằng co nữa, sau khi nhìn cô khập khiễng đi tới phòng y tế, mới một mình đi tới nhà ăn.

Giờ làm việc của quân đội đều được cố định, Võ Sầm tới sớm, còn cách giờ cơm nửa tiếng. Cậu ta đi rửa mặt trước, sau đó tìm một nơi gần cửa sổ ngồi xuống ôn tập nội dung lý thuyết học hôm nay. Kết quả, mới mở máy vi tính ra, ngoài cửa sổ đã bay vào tiếng tám chuyện của mấy người lính.

"Thấy ba minh tinh kia chưa?"

"Có thể không thấy sao? Nhưng tôi chỉ biết hai người, người con gái với người nam cao cao kia, bạn gái tôi rất thích người nam kia, tôi còn đang định tìm cơ hội đi xin chữ ký đây!"

"Vậy anh đi len lén thôi, đừng để đội trường nhìn thấy."

"Tôi biết. Vậy người còn lại là ai? Cậu ta từng diễn gì vậy?"

"Là một người mới, chưa từng diễn vai nào cả."

Trong lòng Võ Sầm hơi khó chịu, muốn đứng dậy đi tìm chỗ khác, nhưng lại bị một câu nói từ bên ngoài truyền vào giữ bước chân lại.


"Nói với các anh một bí mật."

"Bí mật gì?"

"Tôi nghe Tiểu Ngũ Tử ở phòng cho khách nói, người nam cao kia, là cái người bạn gái anh thích ấy. Ngày nào cậu ta cũng tới phòng của nữ minh tinh kia, hơn nữa lần nào ra đầu cũng ướt."

"Làm gì, gội đầu?"

"Có phải anh bị ngốc không đấy, chắc chắn là tắm rửa sau khi làm chuyện đó xong!"

"Hai người bọn họ đang hẹn hò à? Người nữ kia chắc phải lớn hơn người nam tới bảy, tám tuổi nhỉ!"

"Có cái rắm ấy, tôi thấy tám phần là bạn tình thì có, sự hỗn loạn trong cái giới đó nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta đấy."

Giọng nói bên ngoài cửa sổ ngày càng xa, suy nghĩ của Võ Sầm cũng bay xa. Cậu ta cẩn thận nghĩ lại, hình như Tăng Tư Doãn chưa từng tắm với cậu ta, hơn nữa huấn luyện xong là sẽ đột nhiên biến mất nửa tiếng, lúc quay lại thì đã tắm xong.

Cậu ta nhíu mày, trong lòng có cảm giác kỳ cục không nói nên lời.

Tần Phỉ vào phòng y tế, bác sĩ đang định đi ăn cơm, thì thấy cô hé môi cười: "Cuối cùng cũng đợi được cô rồi."

Tần Phỉ bị câu nói anh ta làm hoang mang: "Đợi tôi?"

"Buổi sáng đi qua sân huấn luyện, thấy các người đang bị phạt, là tôi biết hôm nay cuối cùng cũng có thể hoàn thành lời dặn của lão Hành rồi."

"Cậu ấy dặn cậu cái gì?"

Bác sĩ bĩu môi: "Dặn tôi châm cứu nhẹ chút, chỉ nhìn huyệt vị, liếc nhìn sang chỗ khác, thì sẽ chặt đứt chân của tôi."

Tần Phỉ mỉm cười: "Tôi mới không tin đâu." Đồ ngốc đó căn bản sẽ không nói như vậy.

Bác sĩ kinh ngạc: "Xem ra, cô thật sự rất hiểu cậu ta."

"Là cậu ấy quá đơn giản." Khiến người khác chỉ liếc một cái đã nhìn thấu.

"Đúng là vậy, ở thời đại này, người sống đơn thuần như cậu ta rất ít." Bác sĩ vừa nói vừa lấy châm cứu ra, ra hiệu cho Tần Phỉ kéo ống quần lên. Châm cứu đâm vào huyệt vị, cảm giác tê dại khiến cô khẽ nhíu mày: "Đau không?"

"Vẫn ổn, hơi tê."

"Đâm đúng huyệt vị thì cảm giác đau sẽ rất thấp, nếu đâm sai huyệt vị thì sẽ cực kỳ đau." Bác sĩ lại đâm một kim xuống: "Hôm lão Hành tới, luyện tập ở chỗ tôi cả một ngày."


"Lấy cậu ra luyện tay?"

"Tôi có ngốc đâu, đương nhiên là để cậu ta tự lấy mình ra luyện. Khi cậu ta tìm đúng huyệt vị rồi, mới cho cậu ta châm lên người tôi hai lần." Bác sĩ lắc đầu cảm thán: "Tên ngốc đó, sắp châm nát cả chân của mình luôn, mà vẫn cứ luyện. Nhưng cậu ta đúng là một thiên tài, mới một ngày đã học được cách châm cứu, tư thế hạ châm dù là ai cũng sẽ không nhìn ra là vừa mới học xong."

Lại thêm một kim châm xuống chân, cảm giác tê dại chạy thẳng vào tận đáy lòng.

"Được rồi, sau khi quay về thì đừng vội tắm, để tránh lỗ kim bị nhiễm trùng."

Tần Phỉ kéo ống quần xuống: "Cảm ơn."

"Tôi phải cảm ơn cô mới đúng."

"Cảm ơn tôi cái gì?" Cô đứng dậy.

Bác sĩ cười nói: "Chuyện phải cảm ơn cô không chỉ có một! Đầu tiên, cảm ơn cô đã cứu đội trưởng của bọn tôi!"

"Lưu Diễn Trạch là người của đại đội các cậu?"

"Trùng hợp đúng không. Chân của anh ta đã khỏi rồi, hai ngày nữa sẽ đi làm."

Tần Phỉ không kìm được cảm thán: "Thế giới đúng là nhỏ thật đấy."

"Thứ hai, cảm ơn cô đã khiến một lão thần tiên như lão Hành, cuối cùng cũng xuống trần thế vì tình yêu." Trong nụ cười của bác sĩ có thêm một phần trêu chọc.

"Lời này giải thích như thế nào?"

"Kể từ khi tôi quen cậu ta, chưa từng thấy cậu ta rung động với bất cứ cô gái nào, có bạn học ác ý trêu chọc cậu ta là người đồng tính, nhưng tới tận tốt nghiệp cũng không thấy bên cạnh cậu ta có đàn ông. Cuối cùng mấy người đó lại đánh cược, nói cậu ta sẽ làm một con gà tơ cả đời. Lần này thì tốt rồi, vào buổi tụ tập tốt nghiệp, tôi nhất định sẽ vả thật mạnh vào mặt mấy người đó." Bác sĩ giơ bàn tay lên khua trong không trung mấy lần, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy rất hả giận.

Đôi mắt Tần Phỉ sáng lên, nhưng trong đầu chỉ có chữ "Gà tơ"

Gà tơ ăn ngon không?

Chắc sẽ rất ngon.

Cô mỉm cười quỷ dị, giơ tay vỗ vào vai bác sĩ: "Yên tâm, anh ấy sẽ không làm gà tơ cả đời đâu. Anh có thể đánh thật mạnh vào mặt của bọn họ. Bốp, bốp, bốp."

Cô mô phỏng tiếng vả mặt, nụ cười trên mặt quyến rũ mê người, đôi mắt hoa đào cong cong như có thể câu hồn người khác đi.

Bác sĩ thấy vậy thì ngẩn ra, đợi khi anh ta tỉnh táo lại, Tần Phỉ đã rời đi. Anh ta vỗ lên mặt mình, không khỏi cảm thán: "Chẳng trách lão thần tiên lại động lòng, đúng là yêu tinh mà!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận