Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

edit: Lumi

Cả đêm Tần Phỉ mơ thấy mình ăn gà, nụ cười cả ngày hôm đó cũng rất kỳ lạ, khiến Tăng Tư Doãn liên tục liếc nhìn, âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ bác sĩ Hành vừa đi, chị ấy đã mắc bệnh rồi?

Võ Sầm nhìn hai người, trong lòng càng chắc chắn suy đoán của những binh lính kia hơn, âm thầm khinh thường hai người họ.

Ba người mang theo ba suy nghĩ khác nhau tiếp tục huấn luyện, trước khi kết thúc huấn luyện một ngày Lưu Diễn Trạch về đơn vị, đáng tiếc hai người còn chưa kịp ôn lại chuyện cũ, trong đội đã nhận được nhiệm vụ, một người mẹ ôm đứa con gái một tuổi muốn nhảy lầu tự sát.

Nghe thấy tiếng chuông tập hợp reo vồn vã, con ngươi Tăng Tư Doãn chuyển động, túm lấy đội trưởng: "Có thể cho bọn tôi đi theo quan sát học hỏi được không? Bọn tôi bảo đảm, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho công việc của các anh."

"...Đi thôi." Đội trưởng miễn cưỡng đồng ý.

"Lên xe." Tăng Tư Doãn vẫy tay, Tần Phỉ và Võ Sầm lập tức đi theo, tốc độ lên xe còn tích cực hơn huấn luyện rất nhiều, khiến đội trưởng vừa tức vừa buồn cười.

Sau khi tới hiện trường, tất cả lòng hiếu kỳ đều biến thành căng thẳng.

Người mẹ trẻ ngồi trên sân thượng tầng sáu, đứa trẻ trong lòng ôm chặt cổ mẹ, không ngừng khóc, Tăng Tư Doãn nhìn Võ Sầm xuống xe cùng đội trưởng, thì cũng định nhấc chân bước xuống, nhưng lại bị Tần Phỉ kéo lại.

"Chị làm gì vậy?"

"Bị người khác nhận ra, mọi người phải giúp cậu giữ trật tự hay là cứu người?" Tần Phỉ không nhịn được giải thích.

Tăng Tư Doãn ảo não vò đầu, chỉnh mũ xong lại hỏi: "Như vậy chắc được rồi nhỉ?"

"Cậu tưởng cậu hot là do cái mặt à? Chặt chân đi rồi xuống xe." Đôi chân dài tràn màn hình đó không phải là cái danh đâu.


Tăng Tư Doãn ngồi trong xe dậm chân hệt như một đứa trẻ, trong lòng cũng hiểu lúc này tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho những người lính cứu hỏa, chỉ đành vươn cổ nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe.

Lúc Võ Sầm đi tới sát cạnh hàng rào cảnh báo mới phát hiện Tần Phỉ và Tăng Tư Doãn không đi theo, vừa quay đầu nhìn, đã thấy hai người lôi lôi kéo kéo ở trong xe, hừ một tiếng rồi cúi đầu đi vào trong hàng rào cảnh báo, giúp giữ trật tự.

Cảm xúc của hai mẹ con trên sân thượng đều rất bất ổn, giày của người mẹ đã rơi xuống. Các nhân viên cứu hỏa lao đi lấy đệm hơi cứu hộ với tốc độ nhanh nhất, thang máy cũng đã vào chỗ, Lữu Diễn Trạch dẫn theo hai nhân viên cứu hỏa lên tầng, đứng ở sân thượng khuyên bảo người mẹ đó.

Đội trưởng lại nhanh chóng quay về xe, bắt đầu liên lạc với chuyên gia đàm phán và bác sĩ tâm lý, ở đầu bên kia điện thoại hình như bác sĩ nói rằng đang kẹt ở trên đường, đội trường vừa nghe vậy lập tức sốt ruột: "Vậy thì tìm người khác tới, mạng người quan trọng...Cho tôi số điện thoại của bác sĩ Cách đó, tôi sẽ trực tiếp gọi cho cô ấy."

Lúc Tần Phỉ nghe thấy ba chữ "Bác sĩ Cách", thì lập tức biết đó là ai, đội trưởng vừa buông điện thoại xuống, cô đã đưa cuộc gọi video đã kết nối tới.

Cách Vụ đã vứt xe chạy bộ, thở hồng hộc nói: "Ít nhất mười phút nữa tôi mới tới nơi."

Mặt đội trưởng đầy vẻ lo lắng: "Tâm trạng của người mẹ rất bất ổn, mười phút là quá lâu."

"Bảo Tần Phỉ lên trên, để cô ấy trấn an tâm trạng của người muốn tự sát trước."

"Mình?"

"Chị ấy?"

"Tần Phỉ?"

Ba người kinh ngạc cùng lên tiếng, đầy nghi hoặc.


Cách Vụ cũng rất kiên định: "Cậu ấy có chứng chỉ tư vấn tâm lý, hơn nữa còn có kinh nghiệm làm tình nguyện viên, cậu ấy có thể." Tiếp theo lại nói với Tần Phỉ: "Tần Phỉ, giúp mình kéo dài tám phút là được, làm ơn."

Cách Vụ nói xong, video trực tiếp ngắt đoạn. Ánh mắt của Tăng Tư Doãn và đội trưởng lập tức tập trung lên người Tần Phỉ, đội trưởng nghiến chặt răng, quyết định: "Đi theo tôi."

Vừa nhảy xuống xe lại bổ sung thêm một câu: "Tần Phỉ, tính mạng của hai mẹ con đó giao cho cô đấy."

Cái chân vừa vươn ra của Tần Phỉ run lên, trực tiếp mắng người: "Mẹ nó! Có biết là không nên gây ra áp lực lớn cho nhân viên cứu hộ không hả?"

Đội trưởng căn bản không bận tâm đến cô, trực tiếp lôi cô từ trên xe xuống, chạy như điên lên tầng.

Nhân viên cứu hỏa trên tầng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, nhưng vẫn do dự không dám tới gần, sợ sẽ kích động người muốn tự sát. Lưu Diễn Trạch nhìn thấy Tần Phỉ, mày nhíu lại. Nhưng thời gian quá gấp rút, nếu chuyên gia đã tin tưởng cô, thì chắc chắn là có nguyên nhân để tin tưởng cô. Anh ta chỉ vài điểm cứu hộ cho Tần Phỉ: "Người muốn tự sát mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, trước đó đã từng có nhiều lần tỏ ý muốn sự sát, nhưng chưa từng có hành vi bất thường, bọn tôi vừa gọi cho bác sĩ và người nhà của cô ấy, bọn họ đều nói trạng thái của cô ấy rất ổn định, ngoại trừ cảm xúc hơi mơ hồ ra, thì không có gì bất thường cả. Hôm nay chồng của cô ấy đi công tác, vừa rời khỏi nhà, nếu không khuyên nhủ được thì phải đón lấy đứa trẻ trước. Đứa trẻ còn quá nhỏ, một khi rơi xuống, cho dù rơi vào đệm cứu hộ thì cũng rất nguy hiểm."

Tần Phỉ nhìn về phía người muốn tự sát, cô ấy còn rất trẻ cũng rất xinh đẹp, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt lại không có chút sức sống nào, như thể đã mất hết hứng thú với thế giới này. Nhưng mỗi khi đứa trẻ tiến sát lại gần mặt cô ấy, thì đầu cô ấy sẽ vô thức cúi xuống, như đang được an ủi.

Sở dĩ cô ấy vẫn ở bên trong chưa nhảy xuống, là do cô ấy vẫn còn lưu luyến và băn khoăn đối với đứa trẻ.

Tần Phỉ hít sâu một hơi, tháo mũ xuống, cởi đồ bảo hộ ra, chỉ mặc một cái áo ba lỗ mỏng. Gió trên sân thượng rất lớn, nhưng trên cổ cô lại lấm tấm mồ hôi. Cô không thử lại gần người mẹ trẻ đó, ngược lại cũng leo lên lan can, ngồi giống cô ấy.

Các nhân viên cứu hỏa đều hít ngược một hơi khí lạnh theo động tác của cô.

Tần Phỉ cũng hít ngược một hơi khí lạnh, lỡ như rơi từ tầng sáu xuống, thì không phải chuyện đùa đâu. Cô cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: "Sao cô lại ngồi ở đây?" Lặp lại câu hỏi này tận ba lần, người phụ nữ mới nhìn về phía cô.


"Tôi muốn chết." Cô trả lời rất bình tĩnh.

"Vậy cô bé đó thì sao? Cô bé đó cũng muốn chết hả?" Tần Phỉ chỉ vào đứa bé.

Người phụ nữ cúi đầu, trong đôi mắt không chút gợn sóng cuối cùng cũng có chút cảm xúc, cô ấy cọ vào trán đứa bé, rất mê man nói: "Tôi không biết."

Nghe thấy đáp án này, trong lòng Tần Phỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn, cô tiến lại gần người phụ nữ một chút, chậm rãi nói: "Cuộc sống quá đau khổ, nếu cô thật sự muốn chết, vậy thì chết đi. Tôi giúp cô."

"Cô đang nói gì vậy?" Đội trưởng lo lắng.

"Đừng nói chuyện." Lưu Diễn Trạch ngăn cản đội trưởng, tập trung nhìn Tần Phỉ lẳng lặng tiến lại gần người phụ nữ. Anh ta ra hiệu chuẩn bị cho đội viên đã treo dây xong, đồng thời dùng bộ đàm nhắc nhở nhân viên cứu hỏa dưới tầng chờ lệnh bất cứ lúc nào.

"Cô...Giúp tôi?" Người phụ nữ cuối cùng cũng có chút cảm xúc, cô ấy hoang mang nhìn Tần Phỉ.

Tần Phỉ gật đầu, giơ tay khẽ lắc trong không trung, sau đó rơi xuống như lông chim. Tư thế của cô rất đẹp, khiến người khác vô thức lắc lư ánh mắt theo ngón tay của cô: "Tôi biết cô đau khổ tới mức nào."

Người phụ nữ khẽ lắc đầu: "Cô sẽ không biết tôi đã đau khổ tới mức nào đâu."

"Tôi biết, bởi vì tôi cũng giống cô." Tần Phỉ cũng nhìn về phía ngón tay của mình, ngón tay khép lại, dường như đang lay động trong không trung một cách nhịp nhàng: "Không phải màu xám, là màu xanh lam. Biển cả màu xanh đậm, rất sâu rất sâu, như chết chìm vậy, liên tục chìm xuống, không túm được một miếng gỗ nào, tràn ngập cảm giác nghẹt thở."

Cảm xúc của người phụ nữ đột nhiên bị khuấy động, cô ấy run rẩy khóc nấc lên, nức nở nói: "Tôi không thở được, tôi muốn giải thoát, tôi không thở nổi nữa..."

Lưu Diễn Trạch nhìn lan can, vừa định phất tay, ống tay áo đã bị kéo lại. Anh ta quay đầu nhìn, một người phụ nữ mảnh khảnh xách giày cao gót thở hồng hộc khẽ nói: "Đừng manh động, để cậu ấy lấy đứa bé xuống rồi nói tiếp...Tôi là bác sĩ Cách."

"Cuối cùng cô cũng tới rồi, bây giờ..."

"Giao cho Tần Phỉ, cậu ấy có thể." Cách Vụ bỏ giày cao gót xuống, dùng chân trần chậm rãi tiến lại gần Tần Phỉ, sau khi đi tới một khoảng cách an toàn thì ngồi xuống như một người bảo vệ, không để ai phát hiện sự tồn tại của cô ấy.


Đôi mắt Tần Phỉ ngày càng trống rỗng, giọng nói cũng nhẹ nhàng như lông vũ: "Đau thì tốt, chỉ có đau đớn mới có thể thoát khỏi cảm giác nghẹt thở này. Con dao rạch qua cánh tay, như đột nhiên bõm một tiếng nổi lên từ biển sâu, sau đó có thể há miệng thở dốc, đó chính là cảm giác được cứu."

"Có thể sao?"

"Cô có thể thử, giống như vậy..." Bàn tay lắc lư của Tần Phỉ rơi lên bề mặt lan can, cô đột nhiên siết chặt nắm tay xoa mạnh, sức lực mạnh tới mức trong nháy mắt đã cọ bong một lớp ra, máu rỉ ra.

Cô giơ tay lên, cho cô ấy thấy màu máu, sau đó hít sâu một hơi: "Chính là giống như vậy."

Trong ánh mắt của người phụ nữ cuối cùng cũng có một tia khẩn thiết, cô ấy ao ước được giải thoát bằng mọi cách.

"Đưa cô bé cho tôi, rồi cô thử đi." Tần Phỉ chỉ còn cách người phụ nữ một cánh tay, cô giơ tay ra, nhìn người phụ nữ, trong mắt là sự mời gọi.

Người phụ nữ do dự một chút rồi mới chậm rãi giao đứa bé cho cô, đứa bé đã khóc không thành tiếng, liên tục chảy nước mắt, nhưng vẫn rất quyến luyến nắm chặt vạt áo của mẹ. Đúng lúc này, Tần phỉ đột nhiên dùng sức, gần như là cướp đứa bé từ trong tay người phụ nữ ra.

Cùng lúc đó, Lưu Diễn Trạch cũng lao lên trước, nhân viên cứu hỏa buộc dây thừng ở bên khác cũng lao về phía người phụ nữ muốn tự sát. Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, tiếng gào thét, tiếng kêu khóc, tiếng ủng hộ, tất cả âm thanh đều tụ tập lại với nhau, biến thành tiếng rè rè như chiếc TV cũ. Tần Phỉ ôm chặt đứa bé, một giây trước còn có thể nghe thấy âm thanh, một giây sau đã biến thành trạng thái chân không, thân thể như bị ném vào biển sâu, cảm giác ngạt thở cũng kéo tới cuồn cuộn không dứt, cho tới khi chôn vùi cô.

"Sao cô không đi chết đi? Sao cô không đi chết đi!"

"Chết rồi, là sẽ được giải thoát."

"Tần Phỉ, cô phải sống để chịu tội, cô không có tư cách được giải thoát."

"Tần Phỉ, cô phải sống, sống thật tốt."

"Tần Phỉ, cô tin tôi không?"

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận