Edit: Lumi
Tần Phỉ mở mắt, bị một loạt suy nghĩ lóe lên ở trong đầu làm cho giật mình: “Mẹ kiếp, các người đang chiêm ngưỡng dung nhan đấy à?”
“Tỉnh rồi tỉnh rồi.” Có người trên đầu kêu to.
“Đừng chen vào đây, tản ra chút, để cô ấy hít thở.” Giọng nói của Lưu Diễn Trạch truyền tới, những suy nghĩ đó lập tức giải tán.
Tần Phỉ mê man ngồi dậy, đụng vào vết xước trên tay, cô nhíu mày kêu lên, nhìn bàn tay đã băng bó xong, chỉ cảm thấy đôi tay này đừng nghĩ tới việc khỏi trong năm nay. Vết sẹo do đào người ở khu bị nạn để lại còn chưa hết, mà đã có thêm vết thương mới.
Cô trừng mắt nhìn Lưu Diễn Trạch: “Tay của tôi có phải xung khắc với anh không vậy? Sao cứ gặp anh, là nó lại bị thương chứ?”
Lưu Diễn Trạch không có tâm tình nói đùa với cô, ở trên sân thượng nhìn thấy cảnh tượng sắp rơi xuống của cô, trái tim suýt thì ngừng đập. Anh ta nghiêm mặt hỏi: “Cô có bị bệnh trầm cảm không?”
“Anh mới bị trầm cảm ấy!” Tần Phỉ trợn trắng mắt nhìn anh ta.
“Vậy sao cô lại hiểu cảm giác của người mắc bệnh trầm cảm như vậy?” Cuộc đối thoại trên sân thượng, anh ta chính mắt nhìn thấy, động tác, giọng điệu của cô quá sinh động, đừng nói là người phụ nữ đó, đến cả anh ta cũng nảy sinh dục vọng muốn tự sát giải thoát.
Hệt như bị thôi miên vậy.
Tần Phỉ cười nhạo, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý: “Các anh ấy à, đừng chỉ chăm chăm huấn luyện từ sáng tới tối, rảnh rỗi thì đọc nhiều sách vào. Thế giới của người trầm cảm không phải địa ngục mà là biển cả màu xanh đậm, câu nói này do một người mắc chứng bệnh trầm cảm ở Đài Loan viết trên Jianshu, tôi chỉ mượn lại thôi.”
Lưu Diễn Trạch như tin như không: “Lát nữa sẽ có bác sĩ cho cô làm bài kiểm tra tâm lý, cô không cần căng thẳng, tất cả chiến sĩ từng thi hành nhiệm vụ nguy hiểm đều phải tiếp nhận bài kiểm tra này.”
“Tùy anh.” Tần Phỉ vén chăn ra đứng dậy: “Cặp mẹ con đó thế nào rồi?”
“Mẹ con đều an toàn.”
“Vậy thì tốt.” Cô vừa dứt lời, Cách Vụ đã đẩy cửa đi vào phòng bệnh, trên tay cầm thủ tục xuất viện vừa làm xong: “Đội trưởng Lưu, việc kiểm tra tâm lý của Tần Phỉ cứ giao cho tôi, tôi sẽ đưa bản báo cáo tới đại đội các anh đúng hạn.”
“Được, vất vả cho cô rồi.”
“Các anh mới vất vả, mọi người đều vất vả rồi.” Cách Vụ nhìn các chiến sĩ cứu hỏa vẫn đứng nghiêm ở trong phòng bệnh, cười híp mắt nói: “Mấy ngày này, Tần Phỉ cũng may mắn nhờ có các anh chăm sóc, lát nữa tôi đưa cậu ấy về nhà, hành lý cậu ấy để ở đơn vị, tôi sẽ bảo trợ lý của cậu ấy tới lấy.”
“Được.” Lưu Diễn Trạch lại liếc nhìn Tần Phỉ, thấy cô đang làm mặt quỷ với Cách Vụ, mới buông nỗi lo trong lòng xuống: “Đi đây, tạm biệt!”
Tần Phỉ vẫy tay, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi. Người đã đi hết, khuôn mặt tươi cười của Cách Vụ lập tức biến mất, nghiêm túc nhìn Tần Phỉ chất vấn: “Cậu học được cách thôi miên từ khi nào vậy? Cậu từng tự thôi miên chính mình?”
“Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả.” Tần Phỉ khom người mặc áo.
Cách Vụ không cho cô trốn tránh: “Tần Phỉ, nếu cậu từng tự thôi miên chính mình, thì tất cả đánh giá tâm lý trước đây của cậu đều phải phân tích lại lần nữa. Cậu từng học tâm lý học một cách có hệ thống, cậu hiểu tình trạng của cậu hơn tớ. Tần Phỉ...”
“Được rồi, đừng gọi như gọi hồn nữa.” Tần Phỉ mất kiên nhẫn thở dài: “Tớ đã học một chút lúc tớ làm tình nguyện viên tại một bệnh viện chuyên khoa của Pháp, đáng tiếc tớ không thể tự thôi miên chính mình được. Nếu không phải lần này cậu ép tớ làm, thì tớ cũng sẽ không mạo hiểm sử dụng tới thôi miên đâu.”
Cách Vụ nhìn vào mắt cô, cố gắng phân biệt độ chân thực trong lời nói của cô. Nhưng, sau khi biết cô thôi miên người muốn tự sát, thì cô ấy đã không còn chắc chắn với phán đoán của mình giống với trước đó nữa.
“Mai tới phòng khám báo cáo.”
“Vâng, vâng, vâng, nhưng trước khi báo cáo có thể tìm chút gì đó cho tớ ăn được không?” Tần Phỉ đẩy vai cô ấy đi ra ngoài, Cách Vụ bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, trong lòng càng lo lắng hơn.
Người thật sự mắc bệnh tâm lý, tuyệt đại đa số sẽ không biểu hiện bệnh trạng của mình ra ngoài. Hình tượng của bọn họ ở trước mặt đa số mọi người đều rất tích cực, bình thường hơn cả người bình thường. Nhưng một khi bùng nổ, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.
“Bác sĩ Cách, bác sĩ Hành tới rồi.” Y tá gõ cửa phòng làm việc của Cách Vụ, Cách Vụ ngẩng đầu lên từ trong ca bệnh, thấy Hành Tri Chỉ thì đột nhiên vỗ trán: “Xin lỗi, tôi quên mất là đã có hẹn với cậu.”
“Không sao, nếu cô đang bận, thì hôm khác tôi tới.” Hành Tri Chỉ vẫn khoan dung như trước đây.
“Tôi có thể...”
“Đồ ngốc, sao cậu lại ở đây?” Cách Vụ còn chưa dứt lời, thì giọng nói của Tần Phỉ đã chen vào.
Hành Tri Chỉ quay đầu, thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cô. Hai người nhìn nhau, cuối cùng tầm mắt đều rơi lên người Cách Vụ.
Cách Vụ nhún vai xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tớ quên mất đã hẹn Hành Tri Chỉ, lại hẹn cậu làm đánh giá tâm lý.”
“Đánh giá tâm lý?” Hành Tri Chỉ nghi hoặc hỏi.
“Hôm qua cậu ấy tham gia cuộc cứu hộ của đội cứu hỏa, suýt nữa rơi từ tầng sáu xuống, dựa theo thông lệ sau khi nhân viên cứu hộ hoàn thành nhiệm vụ thì phải làm một bài kiểm tra.”
“Có bị thương không?” Hành Tri Chỉ lập tức quay về phía Tần Phỉ, quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi lên bàn tay vẫn đang quấn vải của cô, mày lập tức nhíu lại.
Tần Phỉ cong đôi mắt đào hoa lên, trực tiếp giơ tay tới trước mặt anh: “Rất đau, cậu thổi cho tôi đi.”
Giọng nói dẹo tới nỗi Cách Vụ nổi cả da gà, cô ấy nghiền ngẫm nhìn hai người, đôi mắt sáng lên: “Bác sĩ nhỏ yêu thầm cậu nhiều năm.”
Tần Phỉ vui vẻ gật đầu, Hành Tri Chỉ lập tức đỏ mặt.
“Được rồi, hôm nay đình công. Tớ gọi điện cho Tư Tề, bảo anh ấy mời chúng ta ăn trưa.” Cách Vụ cười híp mắt nói: “Muốn ăn gì?”
Hành Tri Chỉ đỏ mặt nhìn Tần Phỉ: “Tôi ăn gì cũng được, chị muốn ăn gì?”
Tần Phỉ híp mắt cười: “Gà tơ.”
Bữa trưa được chọn ở một nhà hàng thực dưỡng có tiếng, bên trong trang trí theo phong cách cổ điển, ba người đi xuyên qua hành lang trạm hoa rồi nhìn thấy Nhậm Tư Tề đang ngồi yên trong một góc. Anh ta mặc một bộ vest màu đen, cổ áo sơ mi trắng hơi hé mở, mắt rũ xuống, quanh người tản ra khí tức người lạ chớ làm phiền. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, mãi tới khi đối mặt với Cách Vụ, trong mắt mới có độ ấm, dịu dàng hẳn ra.
Bốn người vừa bước vào phòng bao đã lập tức có người đưa một bình trà hoa nhài lên, hương hoa ngào ngạt, cả gian phòng đều tràn ngập mùi hoa. Từ hồi tiểu học, cấp hai, bốn người đã học cùng một trường, Nhậm Tư Tề, Cách Vụ và Hành Tri Chỉ thì tới cấp ba, đại học cũng học cùng một chỗ, nói tới những chuyện thú vị thời còn đi học, bầu không khí rất hòa hợp.
Sau khi món gà hầm thuốc bắc được đưa lên, Hành Tri Chỉ lập tức múc canh cho Tần Phỉ.
Nhậm Tư Tề lạnh lùng liếc nhìn, nói một câu nhẹ bẫng: “Công ty muốn giúp cậu nhận đại ngôn của một trang web, bên đó yêu cầu trong hai năm cậu không được công khai chuyện yêu đương ra bên ngoài, ok không?”
“Cách Vụ ok thì tôi cũng ok.” Tần Phỉ thờ ơ đáp một tiếng, vỗ Hành Tri Chi đang múc canh: “Đừng lấy đùi gà, lấy cánh gà.”
Hành Tri Chỉ lặng lẽ múc cánh gà đưa tới trước mặt cô.
Cách Vụ len lén kéo Nhậm Tư Tề, ý bảo anh ta một vừa hai phải thôi. Rồi quay qua hỏi Hành Tri Chỉ: “Sao cậu từ khu bị nạn về nhanh vậy? Tôi tưởng ít nhất cũng phải một tháng nữa cậu mới về?”
“Vốn là định ở lại lâu hơn chút, nhưng bên này vừa hay có một dự án cần người liên lạc, nên tôi đã về trước.”
Tần Phỉ nhổ xương gà ra, nhíu mày: “Dự án gì?” Cô còn tưởng tên ngốc này về trước vì cô chứ, thì ra còn có dự án.
Hành Tri Chỉ đưa khăn giấy cho cô, kiên nhẫn giải thích: “Là hạng mục từ thiện liên quan tới PTSD, lần này tôi quay lại là để gây quỹ cho dự án này.”
“Bây giờ các doanh nghiệp đều đang hăng hái quyên góp tiền để tái thiết cho khu bị nạn, nên việc gây quỹ chắc sẽ không khó khăn gì.”
Nhắc tới cái này, Hành Tri Chỉ lại không kìm được thở dài: “Đa số người quyên góp tiền đều có ý muốn gây dựng danh tiếng tốt, quyên góp cho kiểu dự án không kiếm ra tiền, còn mất nhiều thời gian này, thà trực tiếp hỗ trợ trẻ mồ côi, và tái thiết khu bị nạn để thu cả danh lẫn lợi còn hơn.”
“Chắc chắn sẽ có doanh nghiệp thành tâm làm từ thiện thôi.” Cách Vụ an ủi.
Hành Tri Chỉ cười nhạt gật đầu, Tần Phỉ liếm ngón tay, đột nhiên hỏi: “Đồ ngốc, tối mai rảnh không?”
“Có, làm gì?”
“Hẹn hò với cậu.” Tần Phỉ không hề cố kỵ nháy mắt với anh, lấy điện thoại ra nghịch wechat.
Hành Tri Chỉ xấu hổ, Cách Vụ cạn lời, Nhậm Tư Tề lạnh lùng nhìn cô, nhíu mày nói: “Đừng quên buổi thử vai vào ngày kia.”
Tần Phỉ ngẩng đầu, kêu lên một cách khoa trương: “Có ảnh hậu Lạc che chở cho tôi, mà tôi vẫn phải đi thử vai á?”
Nhậm Tư Tề chẳng thèm nâng mí mắt nói: “Ngày mai Lạc Tiêu Tiêu thử vai.”
“...” Hóa ra là một bộ phim đến cả ảnh hậu cũng không thể giữ cho được. Cô bĩu môi, lẩm bẩm một câu, sau đó bấm điện thoại, không biết đang nói gì.
Hành Tri Chỉ cẩn thận nhìn cô, muốn tiến tới gần nhưng lại không biết nên dùng cách nào để dung nhập vào thế giới của cô.
“Ngày kỷ niệm thành lập trường, mọi người có đi không?” Cách Vụ đột nhiên nhớ tới cuộc gọi mời nhận được vào hôm qua.
Hành Tri Chỉ gật đầu: “Hôm qua, hiệu trưởng Vu có gọi điện thoại cho tôi, nói tôi có thể tuyên truyền về dự án này ở ngày kỷ niệm thành lập trường.”
“Đây cũng là một nơi tốt.” Nhậm Tư Tề đồng ý nói: “Tốt nhất là có thể sắp xếp cho cậu làm một cuộc diễn thuyết, để càng nhiều người biết rốt cuộc PTSD là gì.”
Khóe môi Cách Vụ cong lên, giơ tay kéo lấy cánh tay của Nhậm Tư Tề: “Còn tốt nhất cái gì, đừng tưởng em không biết hiệu trưởng Vu bảo anh làm người liên lạc cho ngày kỷ niệm thành lập trường, còn mời anh tham gia kế hoạch. Việc sắp xếp diễn thuyết giao cho anh đấy.”
“Nếu em bằng lòng dùng thân phận bà Nhậm lên sân khấu quyên góp tiền, thì anh sẽ sắp xếp diễn thuyết.” Nhậm Tư Tề nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
“Không thành vấn đề.” Cách Vụ hôn lên mặt anh ta một cái coi như là phần thưởng, mắt Nhậm Tư Tề phát sáng, khóe môi không kìm được nhếch lên.
Hai người này, ngọt ngào tới mức khiến người ta thấy đau răng. Cuối cùng Tần Phỉ cũng nói chuyện wechat xong, ngẩng đầu nhìn ba người, mắt híp lại: “Ba người đều nhận được lời mời tới ngày kỷ niệm thành lập trường?”
Ba người đồng loạt gật đầu.
Cô tức giận vỗ bàn: “Phục vụ, hầm thêm một con gà tơ nữa cho tôi!”
Là học sinh tốt nghiệp cùng trường, Tần Phỉ cảm thấy mình đã bị tổn thương vạn lần.