Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Edit: Lumi

Hành Tri Chỉ vừa tới cửa câu lạc bộ thì một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng đã tới chào đón, đưa anh tới cửa phòng bao rồi mỉm cười rời đi. Hành Tri Chỉ đối mặt với cánh cửa ánh vàng, nghe tiếng nhạc và tiếng người mơ hồ từ bên trong truyền tới, cảm thấy hơi sợ muốn quay người bỏ chạy.

Hơn hai mươi năm trước, anh ngày ngày đi học đọc sách, sau khi tốt nghiệp không lâu đã chạy đi khắp thế giới với đội bác sĩ vô biên giới. Anh đã từng tham gia đêm hội ca múa của bộ tộc Châu Phi không ít lần, nhưng lại là lần đầu tiên trong đời tới kiểu hộp đêm này.

Hành Tri Chỉ đang do dự thì cánh cửa màu vàng bị đẩy ra từ bên trong. Tần Phỉ mặc một chiếc váy liền màu trắng, tóc buông xõa tùy ý ở trên vai, trang điểm nhẹ, đường eyeliner dài mảnh hơi hếch lên, khiến đôi mắt hoa đào của cô càng thêm thu hút.

“Sao vậy? Muốn chạy?” Cô giơ tay khoác lấy khuỷu tay anh như thể đã nhìn thấu anh: “Đã tới cửa động Bàn Ti rồi, cậu còn muốn chạy đi đâu?” Rồi cô trực tiếp kéo người vào phòng bao không cho anh có cơ hội chạy trốn.

Hành Tri Chỉ nhìn ngón tay thon dài trên khuỷu tay, tim đập như trống, bị cô kéo đi như vậy, anh đâu còn suy nghĩ chạy trốn gì đó.

“Giới thiệu bạn mới cho mọi người làm quen.” Tần Phỉ cầm micro, hét lên. Ánh nhìn của những người trong phòng bao đều tập trung tới, bày ra dáng vẻ như đang quan sát voi trong vườn bách thú: “Hành Tri Chỉ, bác sĩ vô biên giới.”

“Ồ ồ...” Sau đó phát ra một tiếng kêu kỳ quái, một cô gái khác huýt sáo thẳng vào trong micro.

Hành Tri Chỉ còn chưa kịp phản ứng lại thì một ly cocktail màu xanh lam đã được nhét vào trong tay anh, nhạc lại vang lên, tai như ù đi.

“Bác sĩ Hành, anh ở khoa nào?” Một cô gái ăn mặc mát mẻ dính sát vào người anh, ưỡn bộ ngực nửa hở nửa không ra: “Anh xem ngực của tôi này, có phải hai bên không cân đối không, tôi cảm thấy sau khi phẫu thuật xong ngực cứ cứng cứng, anh xem thử giúp tôi nhé.”

Cô ấy giơ tay cầm lấy tay của Hành Tri Chỉ, nói rồi đưa lên ngực mình. Hành Tri Chỉ vội giãy ra, bị dọa sợ tới mức lắp bắp: “Tôi tôi tôi ở khoa chỉnh hình, cô nên đi tìm bác sĩ chuyên khoa xem thì hơn.”

“KiKi, em đủ rồi đấy, đừng lấy cặp vú giả của em hù dọa bác sĩ Hành nữa.” Một chàng trai sán lại: “Nào nào nào, uống rượu.” Giơ ly rượu chạm ly với Hành Tri Chỉ rồi ngửa đầu uống cạn. Uống xong nhìn thấy trong ly của Hành tri Chỉ vẫn còn rượu thì lập tức bất mãn: “Sao chưa uống hết? Không nể mặt vậy sao?”

Hành Tri Chỉ cầm ly rượu, vô thức nhìn về phía Tần Phỉ muốn tìm cứu viện. Tần Phỉ lắc hông đi tới, cười nói: “Mặt mũi của Lý thiếu, nhất định phải cho, ly này tôi uống.” Cô giơ tay cầm ly rượu trong tay Hành Tri Chỉ.

Hành Tri Chỉ tránh.


Tần Phỉ nhíu mày.

“Tay của chị có vết thương, không được uống rượu.” Anh hít sâu một hơi: “Tôi uống.” Nói rồi ngửa cổ uống cạn, một tràng pháo tay vang lên, có ly thứ nhất thì sẽ có ly thứ hai, mấy người này như cố ý rót rượu cho anh vậy, kính rượu hết lần này tới lần khác.

Tần Phỉ nhìn từ xa, cuối cùng dứt khoát cầm lấy micro ca hát.

“Ôi một đóa hoa nhài mới tuyệt đẹp làm sao, thoang thoảng ngan ngát khắp cành cây, vừa trắng lại vừa thơm, người người khen...”

Đây là lần đầu tiên Hành Tri Chỉ nghe cô hát, giọng hát của cô cũng giống con người cô vậy, mang theo một chút lười biếng, còn có một phong vị khác. Không biết ai lại hét to lên một tiếng: “Vì hoa nhài, cạn ly.”

“Cạn ly.”

Hành Tri Chỉ say rượu, đôi mắt mông lung, nhìn Tần Phỉ ngồi trên ghế quầy bar vừa ngân nga vừa cười đùa với người khác, nâng ly rượu lên: “Mời hoa nhài của tôi.”

Rượu vào lòng sầu muộn, cồn rượu khiến đầu anh trở nên trống rỗng, nhưng lúc này anh dường như đã cảm nhận được một thế giới ngăn cách giữa hai người bọn họ.

Hành Tri Chỉ cười khổ, không cần những người xa lạ này ép rượu, anh đã tự mình uống.

KiKi, người bảo anh xem ngực trước đó trốn khỏi đống rượu, ợ một cái rồi hỏi Tần Phỉ: “Chị không đi giải vây à? Em thấy vẻ mặt của bác sĩ Hành cứ như sắp khóc tới nơi rồi ấy, đúng là khiến người khác đau lòng.”

“Em không bảo cậu ấy nhìn ngực em thì Lý thiếu cũng sẽ không đuổi theo rót rượu cho cậu ấy.” Sau khi Tần Phỉ trừng mắt xong thì nhíu mày, nói: “Lần đầu tiên em uống rượu với nhà chế tác còn thảm hơn cậu ấy.”

KiKi chẹp miệng, căn bản không muốn nhớ lại.

“Được rồi, bọn họ đều đã đồng ý sẽ quyên góp tiền, tên ngốc đó dù thế nào cũng phải chiếu cố người ta cho tốt, cũng không thể để cậu ấy ngồi không thu tiền, khiến các chị em của chị phải chịu thiệt được.” Tần Phỉ nhướn mắt, vừa quyến rũ vừa xấu xa.


“Chị đúng là nhẫn tâm thật đấy, nếu đây là đàn ông của em, thì em không nỡ đâu.” KiKi lắc đầu thở dài, không kìm được khuyên một câu: “Chị không sợ anh ấy bị cảnh tượng này dọa chạy mất sao.”

“Là của mình, muốn chạy cũng không chạy được. Không phải của mình, thì dù có dùng dây xích xích lại cũng vô dụng.”

“Phục chị luôn.” KiKi cướp lấy micro, cũng mặc kệ là bài hát do ai chọn, bắt đầu hát: “Tình yêu không phải là thứ bạn muốn mua là có thể mua được...”

Người trong hồ rượu bắt đầu uốn éo, múa may loạn xạ. Tần Phỉ nhìn qua, vừa hay đối mặt với đôi mắt say khướt của Hành Tri Chỉ. Anh đã say bí tỉ, trong mắt mang theo ý cười, không giống với dáng vẻ nghiêm chỉnh trước đó của anh, ngược lại còn có thêm vài phần ngả ngớn.

Anh nhìn thẳng vào cô, môi khẽ cử động.

Hai người cách nhau khá xa, ánh đèn trong phòng liên tục nhấp nháy, nhưng Tần Phỉ vẫn đọc hiểu khẩu hình của anh.

“Tôi đang đi về phía chị.”

Chạy thẳng tới tận đáy lòng.

Đến người ngoài cũng đau lòng cho anh, nhưng cô lại mảy may không chút động lòng, nhưng anh hiểu, cô đang cho anh cơ hội, đi vào thế giới của cô.

Còn anh, đang nỗ lực đi về phía cô.

Một phòng người say khướt nhốn nháo, chỉ có cô là người tỉnh táo. KiKi uống say là khóc, khóc lóc kéo cô không cho đi: “Chị, chị đừng đi, chị xoa đầu em đi, đau quá.”

Tần Phỉ cạn lời, thoát khỏi sự quấy nhiễu của cô, kéo cánh tay của Lý thiếu nhét vào trong tay cô ấy, sau đó đối mặt với Lý thiếu vẫn chưa say chết, híp mắt cười: “Chăm sóc em ấy cẩn thận, đừng để em ấy suốt ngày chạy xung quanh cho người khác xem ngực.”


Lý thiếu khoát tay bảo cô mau chóng tránh đường, lảo đảo đứng dậy, cởi áo vest xuống đắp lên ngực KiKi trước rồi mới ôm cô ấy đi ra ngoài. Mặc dù đã say khướt, nhưng động tác vẫn rất cẩn thận.

Tần Phỉ nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi bật cười. Quay người lại nhìn Hành Tri Chỉ, lại thấy hơi đau đầu. Khom người vỗ vào mặt anh, đợi anh mơ màng mở mắt ra mới hỏi: “Còn đi được không? Tôi đưa cậu về ngủ được chứ.”

“Không được!” Hành Tri Chỉ lập tức từ chối, bĩu môi hệt như đứa trẻ, chọc cho Tần Phỉ khẽ cười.

Cô kiên nhẫn hỏi: “Vậy cậu muốn đi đâu?”

Hành Tri Chỉ cố gắng suy nghĩ, sau đó giơ tay về phía cô, đợi Tần Phỉ nắm lấy tay của anh, mới cười híp mắt nói: “Tới nhà chị.”

Chắc anh cảm thấy mình biểu hiện chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: “Chúng ta ngủ cùng nhau.” Nói rồi, hài lòng nhắm mắt lại.

Nhưng Tần Phỉ đang nắm tay anh lại cứng đờ, nhíu mày nhìn con ma men này, chẳng muốn thừa nhận mình bị tên ngốc này trêu đùa chút nào.

“Này, cậu nói thật đấy à? Đừng hối hận đấy.”

Thân thể Hành Tri Chỉ nghiêng về phía trước, nhào thẳng vào trong lòng cô, hai tay ôm lấy hông cô lẩm bẩm: “Mau đưa tôi về nhà đi.”

“...”

Lúc Tần Phỉ kéo Hành Tri Chỉ về nhà trọ, thầm cảm thán: Tần Phỉ cô cũng có ngày đi nhặt xác. Cảm thán xong, chỉ còn lại sự hưng phấn khó hiểu.

Vào nhà trọ, cô khẽ vỗ Hành Tri Chỉ ngồi trên ghế đẩu: “Cậu tắm trước hay tôi tắm trước.”

“Chị.” Hành Tri Chỉ nói rất rõ ràng, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ngập ý cười.

“Tùy cậu.” Tần Phỉ buông túi xách xuống đi vào phòng tắm, vừa tắm vừa ngâm nga: “Gà con, gà mái, gà tơ, gà hầm cách thủy với nấm...” Giai điệu lung tung loạn xạ, là kiểu bản thân hát thấy vui là được.

Dòng nước ấm nóng rửa trôi bọt trên người, Tần Phỉ tắt vòi hoa sen, vừa quấn khăn tắm xong thì khóa cửa phòng tắm “Lạch cạch” một tiếng, Hành Tri Chỉ loạng choạng đi vào. Anh chậm rãi bước về phía cô với một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Khi đối mặt với đôi mắt đen như mực của anh, cô lập tức rơi vào trong sự dịu dàng say đắm đó.


Tần Phỉ cảm thấy mình đã bị dụ dỗ, ngón tay hơi run lên. Mãi tới khi bờ vai trần bị một đôi tay ấm áp kéo lấy, một nụ hôn mang theo mùi rượu chạm vào môi cô, vội vã như muốn cắn nuốt hết mọi thứ. Anh hôn rất loạn, mút vào như một con chó lớn vậy, làm mọi thứ dựa vào bản năng. Nhưng bản năng này lại hệt như một dòng điện nhanh chóng thức tỉnh cơ thể cô, khơi dậy dục vọng đã lâu không xuất hiện trong cô một cách chân thực.

Thân thể còn trung thực hơn cả trái tim. Vào khoảnh khắc này, cô thật sự đã cảm nhận được rằng cô muốn anh.

“Đi lên giường...” Tần Phỉ thở dốc nói.

Hành Tri Chỉ gật đầu, nhưng đôi môi căn bản không nỡ rời khỏi cô, nhẹ nhàng hôn lên vai và cổ cô. Hai người về phòng ngủ một cách khó khăn, áo sơ mi của Hành Tri Chỉ đã bị cởi xuống từ lâu, anh rũ mắt nhìn cô gái trong lòng, trong mắt cô có anh, rất rõ ràng.

Trái tim rung động, cúi đầu hôn lên mắt cô: “Tần Tiểu Phỉ, chị còn nhớ tôi không?”

Tần Phỉ giơ tay ôm anh, ngón tay khẽ lướt trên lưng anh, giọng nói như ngọn gió Tây Tạng thổi qua cánh đồng hoa Gesang, chiếc váy trắng trong ký ức không ngừng lay động.

“Tôi nhớ.” Cô khẽ đáp.

Có được đáp án, Hành Tri Chỉ cười hệt như đứa trẻ được cho kẹo, nhưng ý thức và thân thể đều trở nên nặng nề. Anh nằm lên người cô, kề sát vào bên tai cô, giọng nói nhỏ nhẹ và trầm thấp: “Tôi rất nhớ chị...” Giọng nói bên tai ngừng lại, chỉ còn tiếng hít thở nặng về và đều đặn.

Tần Phỉ cảm nhận được trọng lượng trên người mình, bàn tay đặt trên lưng anh cứng đờ, không dám tin vỗ anh, thử gọi một tiếng: “Đồ ngốc, Hành Tri Chỉ, cậu tỉnh lại đi...Này, này, này...”

Nhưng thứ đáp lại cô là tiếng ngáy khe khẽ.

Tần Phỉ hoang mang, dùng sức đẩy người xuống trước khi bị đè chết. Hành Tri Chỉ bĩu môi, cuộn người lại ôm chăn vào trong lòng, ôm chặt, khẽ lẩm bẩm “Tần Phỉ”

Tần Phỉ tức giận nhìn khăn tắm đã sắp tuột ra trên người mình, rồi lại nhìn người đàn ông đã ngủ say, cô bực bội túm tóc, nghiến răng nghiến lợi vò đầu anh mấy cái: “Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn ngủ được, rốt cuộc cậu có phải đàn ông không vậy hả?” Rồi lại tức giận đạp anh một cái, ném ra một câu tàn nhẫn: “Đồ nhát gan, đợi cậu tỉnh lại rồi tính sổ với cậu.”

Đồ nhát gan đạp chân, ném chăn đi, trở mình ôm lấy cô: “Ngoan, đừng ồn.”

“Ngoan em gái cậu ấy!” Tần Phỉ khóc không ra nước mắt, toàn thân cô đang kêu gào với sự khó chịu không diễn tả được, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng ngáy khe khẽ.

Đúng là hoang đường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận