Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Edit: Lumi

Tần Phỉ thử vai xong, vừa rời khỏi sân đã nghe thấy tiếng tranh chấp ở cửa. Coffee đưa nước cho cô, bĩu môi nói: “Chị đoán xem người đang gây chuyện ở ngoài cửa là ai?”

Tần Phỉ bấm điện thoại, vô tâm vô tình hỏi một câu: “Ai vậy?”

“Cận Duy Duy.”

Cô nghiêng đầu, nhìn về phía cửa, khẽ nhíu mày: “Cô ta tới làm gì?”

Coffee rất hả giận nói: “Nghe nói Cận Duy Duy cũng lấy được cơ hội thử vai nhân vật chị thử, đáng tiếc sau vụ ở dạ tiệc từ thiện Khuynh Thượng, chẳng có đoàn phim nào dám dùng cô ta nữa. Đây chính là ác có ác báo, đáng đời.”

Vụ hỗn loạn ở cửa đã thu hút phóng viên, Tần Phỉ không muốn có bất cứ liên hệ nào với Cận Duy Duy nữa nên bảo Coffee mau chóng thu dọn đồ đạc, ngồi xe bảo mẫu rời đi. Nhưng thế quái nào vẫn bị nhận ra biển số xe, ngay lập tức bay lên bảng hotsearch.

#Tần_Phỉ_Thế_Vai_Diễn_Của_Cận_Duy_Duy_Trong_Bộ_Phim_Mới#

#Tần_Phỉ_Báo_Thù#

#Lạc_Tiêu_Tiêu_Tần_Phỉ_Cận_Duy_Duy#

Một đại V về mảng giải trí trực tiếp tiết lộ vai nữ chính trong bộ phim mới là Lạc Tiêu Tiêu, cộng thêm trước đó Lạc Tiêu Tiêu giúp Tần Phỉ xé toạc bộ mặt thật của hai chị em Kim Na và Cận Duy Duy ở ngay trước mặt mọi người nên trực tiếp bị đại V này xào nấu nói như thật. Thậm chí còn ám chỉ Lạc Tiêu Tiêu liên hợp với Tần Phỉ diễn trò, để cướp lấy vai diễn, cướp tài nguyên.

Kể từ khi từ khu bị nạn trở về, Tần Phỉ gần như không xuống khỏi hotsearch, đến cả Coffee cũng cảm thán không biết Tần Phỉ biến thành thể chất dễ lên hotsearch như vậy từ bao giờ. Tần Phỉ lướt weibo, xem cộng đồng mạng và các đại V chém gió, chỉ cảm thấy cực kỳ vô vị. Lướt tới bức ảnh Trương Ăn Dưa đăng tải với caption: Chia sẻ + Follow, chọn ba người ngẫu nhiên tặng một quả dưa hấu.

*Đại V dùng để chỉ mấy tài khoản weibo đã được chứng minh thân phận thật, nổi tiếng, nắm giữ một lượng fan nhất định, thường là 500 nghìn fan trở lên.

Cộng đồng mạng lập tức bùng nổ, đồng loạt chia sẻ “Ha ha ha ha”, chưa tới một tiếng, Tần Phỉ và dưa đã cùng lên hotsearch.


Tần Phỉ nhìn bảng hotsearch, mặt đầy dấu hỏi chấm: “Hotsearch bây giờ dễ lên vậy hả?”

Coffee lập tức lôi điện thoại ra, đếm đếm trên bảng hotsearch, hưng phấn kêu to: “Chị, chị hot rồi.” Cô nàng vui vẻ hớn hở đọc bình luận: “Có một tài khoản tên là “Tri Túc Bất Nhục” buồn cười cực, lại còn gọi chị là em dâu, bảo chị tặng cô ấy một quả dưa hấu nữa cơ.”

Tần Phỉ cũng mở weibo ra, cố ý lướt tới bài chia sẻ của “Tri Túc Bất Nhục”. Tri Túc Bất Nhục, Tri Chỉ Bất Nguy. Khoan hãy nói, cái tên này đúng là giống người một nhà với tên ngốc Hành Tri Chỉ kia. Bấm vào cái tên này, chắc chắn phải tặng một quả.

Cô trực tiếp trả lời: Người một nhà, đương nhiên phải tặng rồi.

Nhưng không ngờ, sau khi trả lời, cách thức chia sẻ của cộng đồng mạng đều biến thành “Em dâu, tặng tôi đi”, “Con dâu, tặng tôi đi”, thậm chí còn có cả “Mẹ vợ, tặng tôi đi” và “Con dâu tương lai, tặng tôi đi.”

Sau đó #Dưa_Hấu_Tần_Phỉ#, #Tần_Phỉ_Tặng_Dưa# lại nhảy lên bảng hotsearch.

Đừng nói là Tần Phỉ và Coffee, đến cả sếp Nhậm đang ở trong phòng làm việc cũng ngẩn ra.

Ai đó đã mở bàn tay vàng cho cô nàng đại ngốc này rồi à?

Cùng lúc đó, trong tứ hợp viện của nhà họ Hành, Hành Tri Túc cầm điện thoại hưng phấn chạy vào phòng khách, cười nói với em trai: “Em dâu đúng là hiểu phép tắc, còn chưa gặp mặt, đã tặng cho chị một quả dưa rồi, không tồi không tồi.”

Mấy tiếng sau, Nha Nha đã ôm quả dưa hấu gặm say mê, đôi mắt to tròn cong lên mỉm cười hài lòng, khen ngợi cậu út đầy ẩn ý: “Dưa hấu của mợ đúng là ngon quá đi mất, cậu út phải chịu trách nhiệm với mợ đó nha.”

Hành Tri Chỉ vừa cắn một miếng dưa, suýt nữa thì nghẹn chết vì câu nói của cô cháu gái.

Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.

Buổi lễ kỷ niệm sáu mươi năm thành lập trường, lúc Hành Tri Chỉ ở trên bục nhận tiền quyên góp của bà Nhậm, nửa bên tay đã cứng đơ, vì không biết từ lúc nào, ở giữa hàng ghế thứ hai đã xuất hiện thêm một khuôn mặt quen thuộc.


Thiệp mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường của Tần Phỉ do viết sai địa chỉ, cho nên tới một ngày trước khi lễ kỷ niệm thành lập trường bắt đầu cô mới nhận được. Cô nhìn thiệp mời, cười thầm: Xem cậu chạy đi đâu.

Sau khi buổi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, nhà trường đã sắp xếp một bữa liên hoan.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, Hành Tri Chỉ và Tần Phỉ được xếp chung một bàn, vị trí của hai người, một nam một bắc, ngồi đối diện nhau cách một bàn toàn thức ăn ngon. So với những bạn học thành công khác trên bàn, một nữ minh tinh như Tần Phỉ hiển nhiên càng thu hút sự chú ý của người khác hơn. Bạn học tới bắt chuyện, mời rượu nối liền không dứt, Tần Phỉ không từ chối một ai, liên tục nâng ly. Sau nửa buổi rượu, người trên bàn đều đã hơi say. Không biết là ai nhắc tới lần tổ chức tiết mục văn nghệ cấp ba và cấp hai cùng hợp tác biểu diễn.

Tần Phỉ cười đùa, nhìn Hành Tri Chỉ ngồi đối diện đã đỏ mặt, lặng lẽ nhếch môi: Đồ nhát gan.

Hành Tri Chỉ trực tiếp dùng tay che mặt, thật sự muốn chết đi cho rồi.

“Tiết mục đó đúng là khiến tôi khó mà quên được, hôm nay ở đây có tới hai cặp tham gia tiết mục đó, không biết bọn tôi có may mắn được thưởng thức thêm một lần nữa không.” Các bạn học đột nhiên ồn ào hẳn lên, mọi ánh mắt đều tập trung lên người Nhậm Tư Tề, Cách Vụ, Tần Phỉ và Hành Tri Chỉ.

Nhậm Tư Tề và Cách Vụ thoải mái đồng ý, trong khách sạn có đàn piano, hai người ngồi trước đàn liên hợp với nhau, còn ăn ý hơn cả thời niên thiếu.

Khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Hai vợ chồng diễn tấu xong đứng đậy chào, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Tần Phỉ và Hành Tri Chỉ. Nghĩ tới chuyện Hành Tri Chỉ ở trên sân khấu không nói câu nào đã chạy đi mất, trêu đùa: “Bác sĩ Hành, xem hôm nay cậu chạy đi đâu được?”

Tần Phỉ cong môi, cũng nhìn anh với vẻ trêu chọc, thật sự khiến anh muốn độn thổ cho xong.

Có lẽ là do bầu không khí quá tốt, cộng thêm toàn là bạn học cũ nên cũng không kiêng dè lắm, lúc kết thúc buổi tụ họp, đa số đều đã say. Các ông chủ thường ngày mặc âu phục đeo giày da, gào thét muốn tiếp tục đi thêm ca nữa. Người sắp xếp kế hoạch như Nhậm Tư Tề đương nhiên không thể làm cụt hứng, chỉ đành bảo trợ lý đặt chỗ, tiếp tục tiếp khách. Nhưng Tần Phỉ lại bị bắt về nhà nghỉ ngơi, do ngày mai cô phải vào đoàn quay phim.

Tần Phỉ đang quẩy banh nóc, quay đầu đã bị dội một gáo nước lạnh, nhìn khuôn mặt lạnh te, dám giận dám nói của sếp Nhậm, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn người rời đi.


“Đúng là mất hứng.” Cô đá vào đuôi xe, chỉ hận cú đá này không phải là đá vào mông Nhậm Tư Tề. Vừa chạm gót giày xuống đất, cũng không biết là do say hay là không đứng vững, cơ thể đột nhiên lảo đảo, suýt nữa trẹo chân, cũng may được người khác đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại.

“Sao cậu không đi theo bọn họ?” Tần Phỉ nhìn Hành Tri Chỉ, trong mắt lại lóe lên ý trêu chọc.

Hành Tri Chỉ sờ mũi, hơi xấu hổ nói: “Mới vào nhà vệ sinh quay lại bọn họ đã đi rồi.”

Dùng lý do này đi lừa quỷ đấy à. Tần Phỉ cười nhạt, không nói gì cả, nhìn thẳng vào anh, nhìn tới mức khiến anh chỉ hận không thể đục một lỗ chui xuống.

“Tôi đưa chị về nhà.”

“Sau đó thì sao?” Tần Phỉ quay người, đối diện với anh.

“Sau đó gì?” Hành Tri Chỉ ngây ra.

Tần Phỉ nhíu mày, khóe môi cong lên một độ cong tuyệt đẹp, không bước, cơ thể nghiêng về phía anh, gần tới mức có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp.

“Lần trước tôi và cậu về nhà, vẫn còn chút chuyện chưa làm xong.” Tần Phỉ nói: “Hay là, đêm nay, làm nó cho xong đi.”

Hành Tri Chỉ mím môi, cảnh tượng lúng túng đã chọn quên đi lại xuất hiện trong đầu, xấu hổ và kích động lao vọt lên tận mặt, mặt đỏ tới mức như sắp rỉ máu ra ngoài, lưỡi như bị mèo tha đi mất.

Tần Phỉ nhìn dáng vẻ ngượng nghịu hệt như con gái của anh, vừa thấy mới lạ vừa buồn cười. Chưa kể tuổi tác của anh cứ như là những tiểu thịt tươi chưa ra trường, đứng trước ống kính vừa đơn thuần vừa đáng yêu, nhưng lại bước vào quán bar ai nấy cũng là người đã từng trải, liên tục nói mấy lời tục tĩu.

Người đơn thuần như Hành Tri Chỉ, còn hiếm hơn cả động vật quý hiếm.

Cô đột nhiên giơ tay nâng mặt anh lên, ép anh nhìn thẳng vào mình: “Hành Tri Chỉ, cậu là trai tơ hả?”

Hành Tri Chỉ chợt cứng đờ lại, cả cơ thể lẫn đầu óc đều trở nên hỗn loạn.

Phản ứng của anh đã trực tiếp trả lời vấn đề của cô, Tần Phỉ không nhịn được bật cười, càng cười càng không kìm chế nổi, cả người cười tới phát run, không thể không khoác tay lên vai Hành Tri Chỉ mới có thể đứng vững được.

Hành Tri Chỉ bị tiếng cười đột ngột của cô làm cho luống cuống, vừa sợ cô ngã, cẩn thận đỡ lấy cô, vừa thấy hơi tức giận, nghiến răng nói: “Tôi buồn cười vậy sao?”


Tần Phỉ gật đầu lia lịa, Hành Tri Chỉ tức tới mức thật sự muốn ném người lại rồi bỏ đi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ có thể bày ra vẻ mặt buồn bực nhìn cô một cách uất ức. Dáng vẻ uất ức đó, thuần khiết như một con chó sói nhỏ bị chủ nhân ruồng bỏ, đáng thương tới mức khiến cô không đành lòng cười anh nữa.

Tần Phỉ hít sâu một hơi, cố gắng nhịn cười, nhưng đôi mắt hoa đào hơi cong lên vẫn ngập ý cười, vui vẻ một cách khó hiểu. Cô nhìn anh, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, ánh mắt không biết đặt vào đâu, sống lưng cao thẳng giúp cô tiện vịn vào, hơi gù lưng xuống. Cả người anh đều lộ ra vẻ quẫn bách và căng thẳng, nhưng vẫn đứng vững đỡ cánh tay cô.

“Cậu nói xem nếu tôi nuôi một con chó sói thì thế nào?”

“Hả?” Sao đột nhiên kéo sang chó luôn rồi? Hành Tri Chỉ lại hoang mang.

Tần Phỉ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch mơ hồ của anh, lại bật cười, mỗi một phản ứng của anh đều khiến cô cảm thấy rất hứng thú.

Hành Tri Chỉ đã bị tiếng cười của cô làm cho mất bình tĩnh, thở dài rồi gằn lên với cô: “Tần Tiểu Phỉ.”

Tần Phỉ vẫn cười, cánh tay lại xuyên qua bên hông anh, đột nhiên ôm lấy anh. Cằm cọ lên bả vai anh, khẽ cười bên tai. Cảm nhận sự cứng ngắc của anh, sau đó cánh tay trên hông anh lại siết chặt hơn. Cô vừa cười vừa nói: “Hành Tri Chỉ, tôi nuôi cậu nhé.”

Đầu óc rối bời đột nhiên “Bùm” một tiếng, sau đó càng hỗn loạn hơn.

“Chị...Có ý gì?”

Tần Phỉ nghiêng đầu, môi tiến lại gần sát bên tai anh: “Ý trên mặt chữ.”

“Tôi, tôi có thể tự nuôi mình được.” Anh nói xong, bất an liếm môi. Đến chính bản thân anh cũng không biết bản thân đang muốn bày tỏ điều gì, nên càng không hiểu ý của Tần Phỉ.

Tần Phỉ lại cười: “Vậy cậu nuôi tôi đi.”

Trái tim đột nhiên hẫng một nhịp, đáng tiếc còn chưa kịp hưng phấn, bên tai đã lại truyền tới một câu nói: “Nếu cậu nuôi nổi.”

Hành Tri Chỉ cảm thấy một ngọn đèn ở góc nào đó trong lòng vừa bừng sáng lên lại đột nhiên bị dập tắt. Đánh giá từ phương diện kinh tế thì bây giờ anh quả thực không nuôi nổi Tần Phỉ.

Đột nhiên hơi muốn khóc, phải giải quyết thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận