Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Edit: Lumi

Từ nhỏ Tần Phỉ đã học múa, bắt đầu từ khi học mẫu giáo, không một buổi văn nghệ nào thiếu điệu múa của cô. Từ nhỏ tới lớn, màn trình diễn của cô chưa từng thất bại, chỉ một lần duy nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn chính là tiết mục hợp tác trình diễn với một bạn học nhỏ hơn một lớp vào lúc tốt nghiệp tiểu học.

Lần đó, quả thực có thể gọi là vết nhơ trong sự nghiệp trình diễn của cô.

Người hợp tác với Tần Phỉ chính là Hành Tri Chỉ, anh hát, cô múa. Khúc nhạc dạo vừa vang lên, nhìn những khán giả dưới sân khấu, căng thẳng tới mức không mở miệng nổi, chân mềm nhũn, anh cũng mặc kệ Tần Phỉ đã bày xong tư thế chạy vào trong hậu đài.

Dưới sân khấu vang lên tiếng xôn xao, Tần Phỉ ngơ ra, nhưng phía dưới có hơn nghìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, cô chỉ có thể cắn răng múa theo nhạc đệm. Trong đầu hoàn toàn không có hoa nhài vừa trắng vừa thơm gì đó, trong cả quá trình đều nghĩ làm thế nào đánh bầm dập tên hèn nhát đó.

Sau đó, Tần Phỉ không đánh bầm dập Hành Tri Chỉ, nhưng trong suốt nửa sau của buổi trình diễn, Hành Tri Chỉ vẫn vừa khóc vừa úp mặt vào tường hát bài hoa nhài, thỉnh thoảng sau gáy còn bị Tần Phỉ đánh mạnh một cái, kèm theo tiếng quát "Hát to một chút."

Bây giờ Hành Tri Chỉ nghĩ lại, vẫn đỏ mặt thay chính mình. Anh gãi đầu, xấu hổ nói: "Hồi học cấp ba tôi còn từng tham gia câu lạc bộ nhảy xã giao do chị tổ chức, nhưng không dám tới chào hỏi chị."

"Sao vậy, sợ tôi vẫn bảo cậu úp mặt vào tường hát bài hoa nhài à?" Tần Phỉ không nhịn được bật cười.

Hành Tri Chỉ cũng cười, lắc đầu, khẽ nói: "Tôi xấu hổ."

"Không phải chứ?" Tần Phỉ híp mắt nhìn anh, giơ tay nắm lấy cằm anh: "Cấp hai đã yêu thầm tôi, cậu cũng biết yêu đương sớm quá rồi đó."

Cả người Hành Tri Chỉ như sắp bốc cháy, hất cằm khỏi tay cô, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống.

"Vậy sao bây giờ cậu lại dám rồi? Chẳng lẽ là do trưởng thành rồi nên gan cũng lớn hơn." Cô giơ ngón tay lên, vẽ theo khuôn cằm tới yết hầu của anh, nếu không phải bị nẹp cổ cản trở, thì chắc chắn sẽ nhào tới thổi hai hơi tiên khí vào đôi tai đỏ ửng của anh.

Hành Tri Chỉ lại cảm thấy cảm kích thứ cản trở trên cổ cô, hít thở sâu vài lần mới có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô. Tần Phỉ có một đôi mắt hoa đào rất xinh đẹp, ánh mắt như say, vô cùng quyến rũ. Đuôi mắt hơi vểnh lên, khi cười trông giống như hai vầng trăng lưỡi liềm cong cong, khiến người khác say mê không thôi.

"Tôi..."

"Tần Phỉ, cô thu xếp một chút, buổi tối sẽ có xe tới đưa cô vào nội thành." Giọng nói của Úc Triết Thành đột nhiên cắt ngang lời nói của Hành Tri Chỉ, cũng lập tức phá vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người. Anh ta đi tới gần mới cảm thấy bầu không khí không đúng, ánh mắt vòng qua vòng lại giữa hai người, cuối cùng rơi lên nẹp cổ của Tần Phỉ, trêu: "Người đẹp Tần Phỉ, cổ đã sắp gãy rồi, mà vẫn có tâm trạng tán tỉnh người khác sao?"

Rõ ràng là người khác đang tán tỉnh cô đấy chứ, mù à! "Bà đây muốn thế, cậu quản được chắc!" Tần Phỉ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Ai bảo là tôi muốn đi?"

"Nhậm Tư Tề."

"Không thể nào."

"Coffe đã đưa mấy tấm hình, video quay chụp của cô cho phóng viên CCTV mang đi rồi, bây giờ cô đã không còn là con chuột chạy qua đường bị toàn dân bôi đen nữa, mà là tấm gương từ thiện của các minh tinh. Đêm hội cứu trợ thiên tai sẽ livestream vào ngày kia, người tổ chức đêm hội đã mời cô."

"Mới vậy đã tẩy trắng xong rồi?" Tần Phỉ như có chút coi thường, nhưng khóe mắt đã cong lên.

Rõ ràng rất để tâm, nhưng lại cứ thể hiện ra như chẳng có gì đáng nhắc đến.

Úc Triết Thành chỉ cảm thấy người phụ nữ này giả vờ ở một mức độ nào đó, nhưng Hành Tri Chỉ lại cảm thấy hơi đau lòng.

Tần Tiểu Phỉ, đến khi nào em mới dám làm chính mình đây?

"Đợi một chút!" Tần Phỉ chợt kêu lên, hai người đàn ông đều bị dọa giật mình: "Anh nói là đêm hội vào ngày kia sẽ livestream?"

Úc Triết Thành gật đầu.

Tần Phỉ lại gõ vào cái nẹp cổ trên cổ mình với Hành Tri Chỉ: "Thứ này phải nửa tháng mới được tháo xuống?"

Hành Tri Chỉ gật đầu.

Lúc hai người đàn ông còn đang bày ra vẻ mặt khó hiểu đợi cô nói tiếp, thì Tần Phỉ đã ngã xuống giường, ôm chăn kêu rên: "Tôi không đi, có đánh chết tôi cũng không thể để khán giả cả nước thấy tôi mang thứ này được."

"Không đi, tuyệt đối không đi."

"Nhân dân ở khu bị nạn cần tôi, có đánh chết tôi cũng không đi!"

Úc Triết Thành và Hành Tri Chỉ nhìn Tần Phỉ lăn lộn trên giường, bất đắc dĩ nhìn nhau, cùng đi ra ngoài.

Coffe canh giữ ở cửa thấy hai người ra ngoài, lập tức hỏi: "Chị Tần Phỉ đâu?"

Hai người đồng thanh nói: "Phát điên rồi!"

Coffe: "..."

Nữ thần kinh Tần Phỉ cuối cùng cũng bị cưỡng ép nhét vào trong xe, cô nằm bò lên cửa sổ, dùng ánh mắt như bị phụ tình nhìn Hành Tri Chỉ đứng ở dưới xe: "Hôn xong rồi là muốn đuổi tôi đi sao? Không chịu trách nhiệm, đồ tồi!"

Hành Tri Chỉ đỏ mặt nhìn Tần Phỉ đang đóng kịch, vừa bất lực vừa không nỡ. Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng nơi này không cho anh thời gian.

Anh không biết nên nói sao. Anh hoàn toàn không ngờ tới, sẽ gặp cô ở đây.

"Đồ tồi đồ tồi, cứu trợ kết thúc, cậu có về nhà không?"

"Về." Anh đáp chắc chắn.

Khóe môi Tần Phỉ không khỏi cong lên, quay người lấy một cây bút từ trong túi của Coffe ra: "Đưa tay cho tôi."

"Hả?" Hành Tri Chỉ ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, tay đã bị Tần Phỉ kéo đi. Cô cầm bút, bởi vì bị nẹp cổ cản trở không thể cúi đầu, nên mười một con số viết rất xiêu vẹo.

Viết xong, giơ tay dùng bút gõ một cái vào đầu anh: "Đồ ngốc, hẹn gặp lại."

Hành Tri Chỉ nhìn mười một con số, tâm trạng rất kích động, anh nắm chặt tay, như thể những con số đó sẽ chạy trốn khỏi lòng bàn tay anh vậy.

Xe khởi động, mãi đến khi thân xe di chuyển, Hành Tri Chỉ mới kìm chế được kích động rồi mở miệng trả lời, hét lên với cửa sổ xe đã lái đi được một đoạn: "Tần Tiểu Phỉ, hẹn gặp lại."

Trả lời anh là một đôi tay vẫn đang quấn vải thò ra từ cửa sổ xe, nhẹ nhàng vẫy.

Coffe quay người nhìn Hành Tri Chỉ vẫn đang đứng yên tại chỗ cười ngốc, chậc một tiếng cảm thán: "Bác sĩ Hành này đúng là ngốc, nhưng một chàng trai đơn thuần như vậy đã là động vật hiếm có sắp tuyệt chủng rồi. Chỉ là, tại sao anh ấy lại gọi chị là Tần Tiểu Phỉ vậy?"

"Vậy tại sao Úc Triết Thành gọi em là Coffe, Coffe nhỏ?" Tần Phỉ hơi nhíu mày, trong mắt tràn đầy sự trêu chọc.

"Cái gì chứ, nào có đâu. Chị nghe nhầm rồi." Coffe cúi đầu lục túi, che giấu sự bối rối khi bị vạch trần gian tình, cô nàng còn cố ý không cho Úc Triết Thành tới tiễn, sợ bị người khác nhìn ra gì đó.

Tần Phỉ cười trêu: "Coffe, chị gái à, lúc em còn chơi trò mập mờ với đàn ông, chị còn đang mặc quần hở đũng đấy. Nói thật sẽ được khoan hồng, chống cự thì sẽ bị nghiêm trị."

Khuôn mặt tròn của Coffe lập tức nhăn lại, uất ức phồng miệng nhìn cô, ý đồ dùng ánh mắt cầu xin tha thứ.

"Tỏ ra dễ thương cũng vô dụng. Nói!"

Trên trán bị gõ mạnh một cái, khuôn mặt tròn lập tức sụp đổ, đánh nói thật: "Chính là sau cái lần em mắng anh ấy xong, anh ấy đã chủ động tìm em xin lỗi...Em cảm thấy người này có lỗi biết sửa, vẫn có thể cứu chữa được."

Tần Phỉ dở khóc dở cười: "Cho nên em đại phát từ bi lấy thân độ người?"

"Chị." Coffe nhăn mặt hét lên, vặn xoắn ngón tay, đỏ mặt, dáng vẻ hệt như một cô gái nhỏ vừa rơi vào bể tình.

Tần Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng rất không ưng Úc Triết Thành này. Nhưng chuyện tình cảm, không phải là chuyện mà một người ngoài như cô có thể nhúng tay vào. Chỉ giơ tay lên xoa đầu cô nàng, cảm thán một câu: "Phụ nữ nào chẳng từng hẹn hò với mấy tên đểu cáng chứ, em cũng nên trưởng thành rồi."

Mặt Coffe tối sầm lại, kiểu chúc phúc của Tần Phỉ, đúng là khiến người bình thường không chịu nổi mà. Cô nàng nhanh chóng chuyển chủ đề, báo cáo lịch trình trong ngày: "Sếp đã sắp xếp máy bay xong rồi, chúng ta bay xuyên đêm về, ngày mai đến buổi thử trang phục, ngày kia tham gia livestream bữa tiệc cứu trợ thiên tai. Trang phục..."

"Đừng lo chuyện trang phục nữa, trước tiên giúp chị điều tra xem hành trình gần nhất của hai chị em Kim Na kia và danh sách tất cả những người tham gia đêm hội, cả những truyền thông tham dự nữa."

"Chị, chị muốn lấy danh sách này làm gì? Điều tra hành trình của hai người đó làm gì?"

Tần Phỉ nhìn cánh đồng hoang bên ngoài cửa sổ: "Đương nhiên là khắc phục khó khăn rồi. Hai người đó khiến chị cút ra ngoài thế nào, chị sẽ khiến bọn họ mời chị về như thế đó."

Coffe nhìn nụ cười lạnh trên môi Tần Phỉ, bất giác rùng mình một cái, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành: Tần Phỉ lại sắp phát động một cuộc tấn công khác rồi.

Tần Phỉ có thể làm được chuyện này, những nhân viên công tác bên cạnh đều đã quá quen rồi. Không làm thì không phải là Tần Phỉ bọn họ biết. Nhưng sau khi xem đêm hội từ thiện, hình ảnh Tần Phỉ nổi giận quát phóng viên lúc phỏng vấn, mọi người vẫn hận không thể che mặt trốn đi, không nhận đây là nghệ sĩ nhà mình.

"Tần Phỉ, cô là khách mời đặc biệt của đêm hội từ thiện, tại sao không quyên góp ngay trong đêm hội?"

"Anh quyên bao nhiêu?" Tần Phỉ nhíu mày nhìn phóng viên đầy khiêu khích, thấy anh ta á khẩu, thì cười nhạo nói: "Quyên góp là hành vi tự nguyện, quyên bao nhiêu quyên ở đâu, còn phải xem tâm trạng của tôi, liên quan gì tới anh? Nếu anh muốn chất vấn, hoặc đưa tin là tôi không có lòng từ thiện, không có đạo đức xã hội, vậy thì anh quyên góp một trăm tám mươi vạn trước đi rồi hãy tới, nếu không thì tôi không đứng ra bảo vệ anh được đâu."

"Cô là nhân vật của công chúng, nói như vậy có phải không thích hợp lắm không?"

"Thích hợp? Có phải tôi quyên hai trăm vạn là lập tức thích hợp rồi không. Đừng có trói buộc đạo đức với tôi. Chút đạo đức đó của tôi chưa chắc anh có thể trói được đâu."

Trái tim Coffe như sắp vỡ ra, hận không thể bịt miệng Tần Phỉ lại: "Buổi phỏng vấn hôm nay tới đây thôi, chị Tần Phỉ vừa từ khu bị nạn về, trên người vẫn có vết thương, mọi người cho chị ấy chút thời gian nghỉ ngơi..."

"Tần Phỉ, có người nói lần đi cứu trợ này của cô là để tẩy trắng vụ bê bối chen chân vào gia đình người khác trước đó, cô nghĩ sao về lời nói này?"

"Chị Tần Phỉ mệt rồi..." Coffe vừa định cản người lại, Tần Phỉ đã lạnh lùng nói: "Anh nghe ai nói?"

"Cộng đồng mạng."

"Ha." Tần Phỉ sờ nẹp cổ, trợn trắng mắt: "Đó là do cộng đồng mạng mù! Anh có thể hỏi vấn đề này, chứng minh mắt anh cũng không tốt lắm."

Phóng viên truy hỏi: "Nếu cô đã phủ nhận không chen chân vào gia đình Kim Na, vậy tại sao lại cùng chồng nhà người ta xuất hiện ở khách sạn, xin cô hãy giải thích."

"Lời giải thích duy nhất của tôi chính là —— Tôi không mù." Tần Phỉ nói xong, xách váy, rời đi như một con khổng tước kiêu ngạo, phía sau toàn là tiếng xôn xao.

Những nghệ sĩ ở phía sau chờ phỏng vấn đều trợn mắt há hốc mồm, có người thầm bội phục, cũng có người mắng ngu dốt đần độn. Mãi đến khi có người kêu lên "Lạc Tiêu Tiêu tới rồi", tiếng xôn xao mới ngừng lại, tiếp tục tiến hành phỏng vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui