- Có chuyện gì ba cứ nói đi ạ.
Cậu thắc mắc sao ba cứ úp úp mở mở.
Làm cậu sốt ruột không thôi.
- Từ từ, ngồi xuống trước đã.
Sở dĩ, nãy giờ ta gọi con là có chuyện như vầy.
Ta muốn cha con mình qua bên nhà họ Thẩm làm việc.
Con thấy thế nào?.
Từ nãy ông vòng vo để dò xét xem phản ứng của Thế Khải như thế nào? Để ông còn tìm cách tính tiếp.
- Được chứ ạ.
Chỉ cần có việc làm thì sẽ không còn phải sợ đói nữa.
Cậu vui mừng, hớn hở ra mặt.
- Tốt lắm, nhưng mà nè nghe ta dặn con không được làm thân với bất kì ai trong căn nhà đó.
Nghe rõ chưa.
Ông chỉ sợ thằng bé này thân quá mức sẽ hỏng hết kế hoạch.
Không phải là không đến gần chỉ cần tránh tiếp xúc nhiều là được.
- Dạ, con biết rồi ba.
Cậu không muốn thắc mắc gì thêm.
Bởi cậu hiểu ba của mình.
Nếu cứ hỏi sẽ không bao giờ có đáp án.
Lại còn có thể bị mắng cho một trận.
Tốt hơn là ngậm chặt miệng, không hé răng nữa lời.
- ----------------------
Hôm nay, trời vẫn trong xanh như mọi ngày.
Không gian rộng rãi của căn biệt thự càng làm tô thêm nét đẹp rực rỡ của ánh nắng mặt trời.
Nhưng có lẽ sẽ không có ai biết rằng.
Chỉ cần Chu Dương ông ta đến thì mây mù, bão táp sẽ kéo theo đến đây.
Không biết tương lai sẽ như thế nào?.
Trước mắt nhìn hai ba con nhà họ Thẩm vui vẻ.
Là cảm thấy rất ấm áp có không khí của gia đình.
- Ba ba bắt Giai Giai đi '.
Cô bé hí hửng chơi rượt bắt .
- Tiểu Giai con sẽ không thoát khỏi tay ba đâu.
Đứng lại?.
Nói mạnh miệng là thế.
Nhưng dạo gần đây vấn đề tuổi tác đã làm ông mệt mỏi không ít.
Dẫu sao cũng ngoài bốn mươi rồi.
Mà đứa con thì có tí tuổi.
Làm sao ông làm lại chứ.
- Đợi ba với.
Ông thật sự già rồi.
Mới chạy một chút là thở không ra hơi.
- Ba ba yếu quá, không chơi nữa, Giai Giai vào nhà đây.
Thấy ba ba mình vừa nãy còn mạnh miệng khiêu khích.
Bây giờ, lại đổi giọng cầu xin.
Thật mất mặt quá đi.
- Không phải vậy đâu, Tiểu Giai đợi ba.
Ây con bé này, mới nói xong lại đi vậy đó.
Không thể hiểu nổi mà.
- Ông chủ hai cha con hôm qua tôi nói đã đến rồi ạ .
- Được, vậy ông sắp xếp cho ông ta chỗ sinh hoạt và công việc cần làm đi .
Nghe chú Lý nói sẽ có hai ba con.
Vậy sẽ có anh trai chơi cùng mình rồi.
Cô bé quay người lật đật chạy đến chỗ ba ba.
- Anh ấy đâu ba ba.
Cô bé thắc mắc sao chú Lý nói họ đã đến sao cô lại đã chẳng thấy đâu rồi.
- Con là đang nói đến ai.
Ông chưa hiểu con mình là đang nói đến ai.
Quả là cô bé khó hiểu.
- Là anh mà sẽ chơi cùng với con.
Cô bé cũng lên tiếng giải thích.
Không phải anh ấy thì ba sẽ là người chơi với Giai Giai sao.
Vậy mà ba ba còn hỏi được.
- Chơi với con sao.
À......!Kìa họ đến rồi.
Chưa kịp nói xong là chú Lý đã dẫn người đến rồi.
- Ông chủ họ đến rồi...Còn chàng thanh niên kia tôi đã sắp xếp xong rồi ạ.
Đúng là chú Lý làm việc gì cũng mau lẹ.
Giao việc gì cho chú ấy cũng an tâm cả.
- Chào anh, chào cháu.
Thấy hai cha con họ thần sắc nghiêm túc nên ông đã mở lời trước.
Từ nãy giờ ai làm gì thì làm.
Còn Ngọc Giai nói trước nói sau thì chỉ có một mục đích duy nhất là đi chơi thôi.
- Í anh trai đi chơi với em không? Chơi với em vui lắm.
Cô bé nhìn thấy chàng trai là cười tít mắt.
Vội chạy lại nắm tay Thế Khải mà nài nỉ.
Thế Khải thấy cô bé nhỏ nhắn, trắng trắng trước mắt đang nắm tay mình.
Cậu chỉ có cảm giác là bàn tay mềm mềm, mịn mịn làm cho cậu cảm giác rất ấm áp.
Mà từ trước đến này cậu chưa từng nhận được từ người ba của mình.
Thấy con gái như vậy làm ông Thẩm có chút xấu hổ.
Vội kêu con gái không được làm phiền cậu bé:
- Giai Giai, một lát ba sẽ chơi với con.
Bây giờ vào nhà đi.
Anh ấy còn rất bận .
Thấy ba mình nói như vậy cô dần tắt hẳn nụ cười.
Gương mặt phụng phịu hờn dỗi.
Thế Khải thấy vậy liền mỉm cười vì đợ đáng yêu của cô bé.
Thế Khải cũng không muốn làm em ấy buồn nên nhìn sang đưa mắt với ông Chu.
Cậu cũng sợ ba mình không vui.
Vì trước lúc đi đến đây.
Ông ấy có dặn là không được tiếp xúc gần với bất kì ai.
Nhưng bé con này đáng yêu vậy thì chắc không sao chứ? Ông ta liền hiểu ý mà quay sang bảo với ông Thẩm:
- Ông chủ không sao đâu.
Để cho tụi nhỏ chơi, có thể làm quen được mà ".
Quả là cơ hội tốt.
Nếu lấy được lòng tin của ông ta thì còn gì bằng.
- Nếu anh đã nói vậy thì tôi còn ngại gì nữa.
Không phải là ông khinh người nghèo mà không cho con gái chơi cùng.
Chỉ có điều là con bé Ngọc Giai này khá bướng bỉnh.
Chỉ sợ làm phiền cậu nhóc mà thôi!
Ngọc Giai từ nãy cho đến bây giờ vẫn còn giận.
Nghe ba nói đồng ý cho mình chơi cùng anh ấy thì cười tươi quên luôn việc đang còn giận ba mình.
- Con mau cảm ơn chú đi.
Cậu bé dẫn con gái của chú đi chơi phải chăm sóc nó cho kĩ vào nhé.
Ông nữa đùa, nữa thật dặn dò cậu bé.
Vô tình làm ai kia thêm hổ thẹn.
- Dạ ba ...
- ------------HẾT CHAP 3------------.