Trong Thành Lương có một thanh lâu, tên là Tiên Nhạc Lâu, là nơi xa hoa lãng phí nhất trong thành.
Thanh Nguyệt là đầu bảng của Tiên Nhạc Lâu, nhắc tới hắn gần như ai ai cũng sẽ nói rằng “Là một mỹ nam đẹp hơn cả nữ nhân, hơn nữa, công phu trên giường rất lợi hại.”
Chỉ nói xong hơn nửa là bọn họ sẽ cười trộm, trong mắt còn lộ ra ý dâm dục.
Thanh Nguyệt từ nhỏ lớn lên trong Tiên Nhạc Lâu, thật lòng mà nói thì, hiện tại hắn cũng không có gì bất mãn. Đã từng phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi, bây giờ mỗi ngày được đến đâu hay đến đấy, sau này chết trong êm đẹp là được.
Tiêu Duệ Quân từng cười nhạo hắn mấy lần đã nói “Ngươi đúng là sinh ra đã vô tư.”
Tiêu Duệ Quân là khách quen của Thanh Nguyệt, quen nhau đã lâu nhưng lại chưa từng chạm qua hắn. Nguyên nhân vì sao, trong lòng Thanh Nguyệt rất rõ ràng.
Tiêu Duệ Quân xuất thân hiển hách, nhà có tiền có thế. Thanh Nguyệt đối với hắn, cùng lắm chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp, lúc rảnh thì đem ra trêu đùa, nhưng cũng chán ghét hắn hạ tiện dơ bẩn.
Hoàng hôn buông xuống, một ngày chấm dứt. Thanh Nguyệt rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn ra ngoài.
Giả Vân nhìn thấy Thanh Nguyệt ra ngoài, trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy đến giữ chặt tay hắn “Đã lâu chưa gặp, không biết hôm nay Thanh Nguyệt có thời gian cùng ta trò chuyện một chút không?”
Thanh Nguyệt cười cười, rút tay mình ra “Giả công tử thật là biết nói đùa, được ngài coi trọng như vậy chẳng phải là phúc của ta sao? Chỉ là hôm nay thì không được.”
Thanh Nguyệt dung mạo diễm lệ, khóe mắt khi cười khẽ nhếch, trông quyến rũ vô cùng.
Giả Vân bị nụ cười của Thanh Nguyệt khiến cho thất điên bát đảo, nghe hắn từ chối cũng không dây dưa nhiều, chỉ nửa đùa nửa thật nói một câu “Hầy… Thanh Nguyệt từ khi quen biết Tiêu công tử, tiêu chuẩn cao lên rồi, không thèm nhìn tới ta, ta cũng không dám nói nhiều. Nhưng mà, nếu có nghĩ tới ta, thì nhờ ngươi nói với ta một tiếng.”
Thanh Nguyệt cười xua tay, xoay người rời đi.
Thật ra thì Giả Vân vẫn là rất phù hợp với khẩu vị của hắn, làn da trắng, khuôn mặt đẹp đẽ, chỗ đó lại còn chật. Chỉ là…
Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, ánh mắt nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Duệ Quân tới thanh lâu đã thấy Thanh Nguyệt ngồi một mình một bàn, lẳng lặng uống rượu, đôi lúc sẽ ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn đến bóng người giữa thính đường đang dạo hí khúc, cười một tiếng.
“Sao lại ngồi một mình nơi đây uống rượu thế này?”
Thanh Nguyệt nghe tiếng ngẩng đầu lên, Tiêu Duệ Quân đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt còn cười nhàn nhạt.
“Còn không phải là đang đợi Tiêu đại công tử sao?”
Tiêu Duệ Quân vung ống tay áo, ngồi đối diện với Thanh Nguyệt, hỏi: “Hôm nay sao lại đông người như vậy?”
“Chả là, hôm nay chỗ bọn ta có một mỹ nhân mới tới, cũng là lần đầu của hắn, cho nên mới náo nhiệt như thế.”
“Hả? Mỹ nhân? Vậy hắn ta so với Thanh Nguyệt, ai đẹp hơn?”
Thanh Nguyệt chỉ vào mặt mình, mi mắt cong cong mà nói
“Nhan sắc không phải thứ để so sánh…vấn đề là trên người hắn, có thứ mà ta không có.”
Tiêu Duệ Quân nhướn mày
“Thật không? Ta đây phải kiểm tra thật kĩ mới được.”Càng vào lúc đêm khuya, Tiên Nhạc Lâu lại càng thêm náo nhiệt. Đúng lúc này, ông chủ Tiên Nhạc Lâu – Ôn Lương xuất hiện. Y đứng giữa thính đường, mặc bộ y phục màu đen, gương mặt tái nhợt, nói giọng khàn khàn“Hôm nay các vị khách quan đến đây đông như vậy là để chào đón người mới của bọn ta có phải không, yên tâm, ta sẽ gọi người dẫn hắn ra ngay.”
Y vừa dứt lời, hai gã tùy tùng từ hậu đài dẫn tới một người.
Người nọ mặc một chiếc áo dài trắng ngà, cổ áo mở rộng lộ ra da thịt nhợt nhạt. Mái tóc đen nhánh được búi đơn giản, vài sợi tóc rũ xuống che đi khuôn mặt lạnh lùng có phần yếu ớt, gây động lòng người một cách kì diệu…Tuy có chút bối rối, nhưng lại cố chấp giữ lại kiêu ngạo của bản thân.
Tiêu Duệ Quân vốn chỉ định đến xem náo nhiệt, không ngờ chỉ liếc mắt một cái, đã khó mà rời đi.
Lúc này lại nghe Ôn Lương nói “Đây là lần đầu của Dung Nghiêu, ai ra giá cao sẽ được hưởng.”
Thanh Nguyệt nhìn Tiêu Duệ Quân đang chậm rãi đứng lên, nhìn ánh mắt của y gợn lên hứng thú bừng bừng.
Trận bán đấu giá này, kết thúc bằng thắng lợi của Tiêu Duệ Quân.