Lôi Phong Hệ Thống

Ngay hôm sau, Thiệu Dật Thần đã ký hiệp nghị với nhà trường về việc thành lập quỹ học bổng Hàn thị, ngoài ra, anh còn quyên tặng một khoản tiền để mua thiết bị cần thiết cho viện Y học. Lãnh đạo trường đã bày tỏ sự cảm ơn chân thành nhất với việc này.

Nhưng không phải ai cũng thấy vui.

Chiều hôm đó, Hàn Trác Vũ nhận được điện thoại của Khúc Tĩnh, “Tiểu Vũ, cháu bảo Thiệu Dật Thần chào hỏi với bên nhà trường để Tống Liên Thành làm người hướng dẫn của cháu à?”

“Không ạ.” Hàn Trác Vũ lắc đầu. Mặc dù cậu rất muốn theo học Tống Liên Thành, người đã đạt học vị tiến sĩ về công trình nghiên cứu gen, nhưng cậu không có ý định đi cửa sau. Cậu rất tin tưởng năng lực của mình, nếu đối phương có mắt nhìn, vậy chắc chắn sẽ chọn cậu.

“Vậy là tiểu Thiệu tự ý làm à?” Khúc Tĩnh thở dài, thầm nghĩ không ổn.

“Sao vậy ạ?”

“Tính Tống Liên Thành rất quái đản. Cậu ta thanh cao, kiêu ngạo, cố chấp. Tiểu Thiệu vừa nói xong, cậu ta đã nói nhất định sẽ không chọn cháu. Trong mắt cậu ta, cháu đang dùng quyền thế đè người. Giờ chắc chắn cháu vào sổ đen của cậu ta rồi.” Dừng lại giây lát, Khúc Tĩnh áy náy nói, “Hơn nữa, cậu ta biết quan hệ của cháu với ông, lại càng không chọn cháu.”

“Vì sao ạ?”

“Trước kia cậu ta không chỉ nghiên cứu học thuật thuần túy như bây giờ, cũng có lúc cầm dao mổ. Lúc ấy có một vị lãnh đạo cần phẫu thuật tim, ông không muốn nói người đó là ai, nhưng nói chung địa vị người đó rất cao. Cậu ta xây dựng phương án phẫu thuật rất mạnh dạn, nếu thành công, người bệnh sẽ khôi phục hoàn toàn, nếu thất bại thì sẽ chết trên bàn mổ. Phương án phẫu thuật này bị người nhà bệnh nhân bác bỏ, vì xác suất thành công chỉ có 50%. Ông xây dựng phương án khác bảo thủ hơn, người nhà đồng ý, sau đó ông mổ thành công, rồi ông nổi tiếng…”

Khúc Tĩnh thở dài, “Vậy nên cậu ta cho rằng mọi thứ ông có được bây giờ đều là cướp từ tay cậu ta. Cậu ta coi ông là kình địch số một. Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, trong mắt cậu ta, cháu cũng chẳng tốt lành gì. Cháu thành lập quỹ học bổng, hợp tác với ông xây dựng bệnh viện từ thiện, trong mắt cậu ta chỉ là hành động mua danh chuộc tiếng, giả nhân giả nghĩa. Cậu ta không bao giờ che giấu cảm xúc của mình, rất có khả năng sẽ trù dập cháu trên lớp. Cháu phải chuẩn bị tâm lý đấy!”

“Cháu biết rồi ạ.” Trong lòng Hàn Trác Vũ rất khó chịu. Tống Liên Thành là một người cậu rất kính trọng, toàn bộ luận văn trước kia của ông, cậu đều đọc hết rồi, lúc trước cậu còn chờ mong được trở thành học sinh của ông… Tình huống hiện tại chẳng khác nào một xô nước lạnh giội thẳng vào cậu, tim cũng lạnh ngắt rồi.

“Không sao, cậu ta không nhận cháu thì ông nhận. Tuy ông không nghiên cứu sâu về gen, nhưng hướng dẫn cháu nhập môn cũng đủ. Phải cố gắng đấy, dùng khả năng của mình làm cho cậu ta hối hận!” Khúc Tĩnh cười ha hả. Ông biết rõ lời tiên đoán của mình nhất định sẽ trở thành sự thật. Không ai hiểu rõ tiềm lực của thiếu niên lớn đến mức nào bằng ông, không đến vài năm, ông sẽ không còn gì để dạy cậu. Ngôi sao tương lai của giới y học là học sinh của mình, nghĩ thôi đã thấy kiêu ngạo rồi.


“Dạ.” Cảm nhận được chính năng lượng truyền tới từ đầu bên kia, Hàn Trác Vũ mỉm cười.

Tống Liên Thành được xưng là cha đẻ về công trình gen ở Trung Quốc, ông tập trung nghiên cứu khoa học, nhưng cách giảng dạy cũng rất cuốn hút. Mỗi khi đến giờ của ông, dù là sinh viên lười biếng nhất cũng không muốn bỏ.

Nhìn phòng học chật kín, Tống Liên Thành thỏa mãn gật đầu, mở giáo án.

“Trước khi vào học, tôi có mấy lời muốn khuyên các bạn.” Ông nâng gọng kính trên sống mũi, biểu cảm lạnh như băng mà nghiêm túc, “Trường học mở lớp liên thông tiến sĩ, tôi vẫn luôn phản đối. Cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ vốn là ba cấp độ khác nhau, hiện tại gộp vào làm một, vậy không thể nào truyền đạt được hết từng kiến thức của mỗi bậc; không có đào thải, sinh viên cũng không có áp lực, hiệu quả học tập sẽ kém đi; các bạn vừa thi đại học xong, còn chưa hiểu rõ về chuyên ngành, giờ học lớp liên thông thì học luôn tám năm, không có lợi cho sự phát triển sau này của các bạn; hơn nữa, điểm cao không có nghĩa là giỏi nghiên cứu khoa học, nếu chọn phải một thằng ngu điểm cao, vậy chẳng khác nào phiền toái với người hướng dẫn. Vậy nên tôi đã đề nghị với nhà trường thực hiện chế độ thi đánh giá thường kì, sau này, học kỳ nào cũng sẽ kiểm tra, đào thải những sinh viên không thích ứng.”

Phòng học xì xào bàn tán liên hồi.

“Có người ỷ mình điểm cao, gia đình có điều kiện, gây áp lực với nhà trường, dùng thủ đoạn không đàng hoàng để đòi vào lớp liên thông. Tôi nói thẳng với cậu ta luôn, dù cậu ta có vào được, nếu không có thực lực tương xứng, vậy tương lai kiểu gì cũng bị loại. Để tránh việc đó thì chi bằng bây giờ học hành đến nơi đến chốn, bước từng bước một. Ngành y không giống những ngành khác, không cho phép các cô các cậu vớ vấn. Phải nhớ, một khi các cô cậu đã mặc áo blouse trắng vào, vậy các cô cậu đã nắm giữ hàng nghìn hàng vạn tính mạng trong tay! Đây là một công việc rất thần thánh và nghiêm túc!”

Dứt lời, ông nhìn về phía thiếu niên ngồi hàng đầu tiên, trong mắt tràn ngập ác ý.

Dưới ánh mắt như kim châm của ông, Hàn Trác Vũ chậm rãi cúi đầu.

Bạn học xung quanh hiển nhiên chú ý tới việc này, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, ánh mắt dò xét thiếu niên mang theo sự nghi ngờ.

Sau giờ học này, tin đồn Hàn Trác Vũ đi cửa sau bị giảng viên cảnh cáo lập tức lan khắp viện y học.

Khi hình tượng của một người quá hoàn mỹ, vậy nếu người đó có một khuyết điểm dù chỉ rất nhỏ nhoi cũng sẽ bị phóng đại đến vô hạn, từ đó bị công kích mãnh liệt. Hàn Trác Vũ cảm nhận được thái độ của mọi người với cậu đã thay đổi, từ nhiệt tình thân thiết sang lạnh lùng xa cách. Lớp liên thông vốn đã ít suất, nếu có người dùng thủ đoạn bất chính để giành một chỗ, vậy đã gây tổn hại cho lợi ích của mọi người.

May mà về nhà còn có chú Lôi và Tiểu Sâm cổ vũ, thiếu niên mới không bị phụ năng lượng từ bốn phương tám hướng đánh gục.


Bạn cùng phòng cậu rất khinh thường tin đồn này.

Hàn Trác Vũ là thằng ngu điểm cao? Quách Thượng Nho là người bật cười đầu tiên. Nhớ đến luận văn thiếu niên viết mà mình từng được đọc, cậu chỉ có thể nói – Đợi khi có kết quả cuộc thi, mấy người kia sẽ tự thấy mất mặt.

Khúc Tĩnh cũng rất tức giận, ngày ngày đốc thúc học sinh của mình chăm chỉ học tập, đừng để mình mất mặt.

Nói thật, một tháng này quả thật rất gian nan. Tuy Tống Liên Thành không nói gì nữa, nhưng ánh mắt ông ta nhìn cậu lúc nào cũng mang theo miệt thị, như thể cậu không có tư cách xuất hiện trong lớp học này. Điều này là một áp lực tâm lý rất lớn với Hàn Trác Vũ.

“Đã nửa tháng rồi, các bạn chắc đã hiểu rõ về cơ thể người. Hôm nay chúng ta làm một bài kiểm tra nho nhỏ.” Tống Liên Thành bảo trợ giảng đặt hai chiếc hộp lớn lên bàn, nói tiếp, “Mọi người chia thành hai nhóm, trong mỗi hộp kia đựng rất nhiều mô hình xương người được tháo rời. Thành viên mỗi nhóm xếp thành hàng, lần lượt lên phân biệt xương, nhận sai một cái thì xuống luôn, ai nhận biết được 120 khúc xương trở nên thì coi như đạt. Được rồi, giờ bắt đầu đi.”

Phòng học lập tức rối loạn, không ai dám lên đầu.

“Ai xong trước về trước, dù sao đây là tiết cuối cùng hôm nay rồi, tôi không vội.” Tống Liên Thành nhìn đồng hồ, rất thảnh thơi.

Lớp học lại càng rối loạn, kêu than khắp nơi.

“Cất hết sách cho tôi, tôi ghét nhất là người gian lận.” Ánh mắt của ông sắc như đao, lườm một sinh viên đang định lén mở sách xem lại.

Hàn Trác Vũ vẫn lặng im, khi nghe thấy câu “Ai xong trước về trước” mới ngẩng đầu lên nhìn Tống Liên Thành. Nói thật, chỉ cần là giờ của Tống Liên Thành, cậu liền hận thời gian không thể trôi nhanh một chút.

Thu dọn sách vở, cậu bước lên mở hộp ra, lấy một chiếc đầu lâu trắng bệch ra, chẳng nói năng gì, đặt luôn lên bàn, lại lấy hai chiếc xương quai xanh, đặt hai bên xương cổ, sau đó là xương cánh tay, xương cổ tay, xương hông… Cầm được cái nào là chuẩn xác đặt vào vị trí đó, hoàn toàn không cần suy nghĩ.


10 phút sau, bộ xương đã hoàn chỉnh, thiếu niên cầm balo ra về luôn. Không nói tên xương, nhưng có thể xếp thành khung xương hoàn chỉnh, vậy tất nhiên có thể đọc hết tên, giờ hỏi chẳng khác nào tự vác việc vào người.

“Qua.” Tống Liên Thành nhìn lướt qua, xáo trộn hết xương, trong lòng lại càng ghét thiếu niên. Đúng là người Khúc Tĩnh dạy dỗ, kiêu ngạo chẳng khác gì nhau.

Mấy sinh viên vây xem lộ vẻ tiếc nuối. Thiếu niên xếp thoăn thoắt, họ còn chưa kịp nhớ, người ta đã xong rồi, cái này đủ để chứng minh kiến thức căn bản của cậu vững vàng đến mức nào.

Có Hàn Trác Vũ dẫn đầu, Quách Thượng Nho cũng thử, xương to thì không sao, nhưng đến những đoạn xương nhỏ tương tự nhau đúng là làm khó cậu, nhìn cả buổi mà chẳng nói lên lời.

“Xuống đi, đừng làm mất thời gian của mọi người.” Tống Liên Thành phất tay.

Mọi người lần lượt lên, đến giờ tan học cũng mới có bảy tám người qua, nhưng không có ai biết hết mọi khúc xương. Sự nghi ngờ về thiếu niên lập tức ít hẳn đi. Nhận biết xương người không thể chứng minh bạn thông minh đến mức nào, nhưng có thể chứng minh bạn chăm chỉ đến mức nào.

Một tháng trôi qua rất nhanh, tất cả các giảng viên của khoa cùng nhau ra đề, đề khó không nói làm gì, kiến thức lại còn rất rộng. Sinh viên thi xong ai nấy đều cảm thấy mình vừa tai qua nạn khỏi. Các anh chị đang học tiến sĩ nhìn thấy đề trên forum trường, nhận xét độ khó của đề này đã đạt đến tiêu chuẩn thi nghiên cứu sinh, nếu lấy được 50 điểm vậy vào được lớp liên thông là cái chắc.

50 điểm, nhìn thì ít, nhưng sau khi đối chiếu đáp án, sinh viên nhận ra người đạt đến tiêu chuẩn này đúng là rất hiếm. Nếu không làm gì có chuyện cả khóa hơn 300 người mà chỉ lấy có 15 người? 15 người này đúng là tinh anh trong tinh anh.

“Phòng mình có ai được trên 50 điểm không?” Bạn Cao mập nhìn đáp án mà mặt trắng bệch, cảm giác sống không bằng chết. Toàn câu hỏi gì vậy hả! Nêu định nghĩa của các danh từ - Growth faction, adenomyosis, telcomcres, atheroma… Còn chưa nhìn thấy mặt mũi chúng nó trên đời thì sao mà nêu định nghĩa được?

“Tớ không đủ.” Quách Thượng Nho lắc đầu, sắc mặt rất tệ.

“Tớ cũng không qua.” Vương Tử Long và Tiết Minh xua tay. Lúc nhìn thấy đề thi, bọn họ đã không còn mơ mộng gì về việc trúng tuyển rồi.

“Tôi được 53.” Lần đầu tiên Trương Vĩ chủ động mở miệng, nhận được bốn ánh mắt hâm mộ ghen tị, khẽ cúi đầu che giấu sự kiêu căng trong mắt.

“Hàn Trác Vũ, cậu qua đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng Quách Thượng Nho lại dùng giọng khẳng định.

Thiếu niên đang tập trung ăn cơm yên lặng gật đầu.


“Bao nhiêm điểm?” Cao mập rất không thích nhìn Trương Vĩ đắc ý.

“Đại khái hơn 80 điểm.” Thiếu niên đưa ra một câu trả lời đã có phần khiêm tốn, nhưng cũng đủ khiến người khác sợ hãi trầm trồ.

“80 điểm? Tôi nghe đồng hương đang học thạc sĩ nói, được trên 70 điểm là đủ tốt nghiệp thạc sĩ rồi.” Trương Vĩ giọng rất bình thản, nhưng lai lộ rõ vẻ trào phúng.

Thiếu niên liếc cậu ta, không nói gì.

Hai ngày sau, kết quả công bố, cả viện y học sôi trào. Một phần vì một loạt điểm toàn 20, 30, 40 rất khó nhìn; một phần là vì trong một loạt điểm thấp như vậy lại có người được 92 điểm, chênh lệch tận 35 điểm so với người thứ hai được 57 điểm. Đây là thành tích nghịch thiên đến mức nào hả! Lại nhìn tên – Hàn Trác Vũ.

Ừm, giờ thì không thấy lạ nữa rồi, trạng nguyên mà!

Với tư cách là giảng viên khách mời của viện y học, Khúc Tĩnh không ra đề lần này, cũng không chấm bài, chỉ đợi khi có kết quả thì chạy đến văn phòng ngắm nghía mãi.

“Ông Khúc này, nghe nói ông nhận Hàn Trác Vũ làm đệ tử quan môn rồi hả?” Một giáo sư cười hỏi.

“Đúng vậy.” Khúc Tĩnh đang xem bài thi của thiếu niên, càng xem lại càng thỏa mãn. Chỉ hai tháng thôi, thằng bé này lại tiến bộ.

“Ông có mắt nhìn thật đấy!”

“Ha ha, nào có nào có!” Khúc Tĩnh xua tay, cười lớn ra về.

“Tiên hạ thủ vi cường. Kỳ thật lúc trước tôi cũng thích Hàn Trác Vũ, nhưng có Khúc Tĩnh và Tống Liên Thành, tôi chẳng có may mắn đó.” Giáo sư lúc trước lắc đầu tiếc nuối.

“Tôi cũng chẳng hiểu Tống Liên Thành nghĩ sao. Nghe nói lúc trước Hàn Trác Vũ muốn theo học anh ta, anh ta chẳng những không đồng ý, lại còn nói bóng gió thằng bé ngay trên lớp. Hàn Trác Vũ có chỗ nào không tốt chứ? Kiến thức chuyên ngành vững, tay nghề giỏi, nhất là gia thế tốt, chỗ dựa vững chắc, nhận thằng bé làm học sinh thì còn phải lo gì nữa chứ? Nhất là không phải phát sầu về kinh phí nghiên cứu! Cùng tốt nghiệp một năm, giờ Khúc Tĩnh đã nổi tiếng đến tận nước ngoài, Tống Liên Thành lại vẫn vô danh, chỉ trách anh ta quá cao ngạo. Anh có để ý hôm trước, lúc công bố diểm Hàn Trác Vũ, mặt Tống Liên Thành tái mét không? Chẳng khác nào ăn thạch tín cả. Cảm xúc khi bị đánh mặt đúng là không dễ chịu chút nào!” Một giáo sư khác cười nhạo.

Tống Liên Thành đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng xanh mặt bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận