Lôi Quân


Chớp mắt hơn một tháng lại trôi qua.
Đế đô tại lúc này tại bề ngoài nhìn qua vô cùng yên bình, tuy nhiên ẩn bên trong lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Có thể nói là yên lặng trước cơn bão.
Đồng thời trong khoảng thời gian này, đế đô lại rầm rộ lên một đoạn tin tức, đó chính là hai mươi năm một lần tổ chức Thiên Kiêu Hội.
Đây cơ hồ có thể nói là Đại Việt đế quốc lớn nhất sự kiện một trong, quy tụ thanh niên tài tuấn khắp mọi nơi tụ tập mà đến, tất cả đều là thiên tài trong thiên tài.
Bởi vì Thiên Kiêu hội chính là cơ hội để bọn hắn dương danh lập, khắc tên Thiên Kiêu bảng.
Mà Thiên Kiêu Bảng chính là do Đại Việt đế quốc trăm năm trước lập ra, phàm là ba mươi tuổi đổ lại tiến vào Nhất Lưu hoặc Luyện khí hậu kỳ liền có thể tiến hành tranh đoạt thiên kiêu bảng.
Bất quá Thiên Kiêu bảng bài danh số lượng có hạn, chỉ có một trăm, mà mang danh thiên tài người lại đông đúc, cho lên mỗi lần mở ra tranh đấu đều vô cùng khốc liệt.
...
Thiên Kiếm Tông.
Một mảng dốc đứng ngọn núi, thẳng nhập mây xanh phía trên.
Đứng trên đỉnh ngọn núi, có thể trông thấy rất nhiều cung điện lầu các, cổ vận Cổ Hương, an nhàn u tĩnh, như là thế ngoại đào viên.
Bất quá trái ngược với đẹp đẽ như vậy cảnh tượng, lúc này một chỗ hoang vắng đỉnh núi, khắp nơi cương phong gào thét, mặt đất cắm đầy những thanh rỉ sét trường kiếm.
Một đạo thân ảnh tại trong gió bụi thoát ẩn thoát hiện xuất hiện, tại trên một tảng đá ngồi yên bất động.
Nhìn qua đối phương tuổi tầm hai lăm, tóc dài bồng bềnh, vẻ mặt tuấn lãng.
Thế nhưng mặc kệ cương phong cắt qua da thịt đau sót, hắn vẫn như cũ ngồi yên bất động, trong tay nắm chặt lấy một thứ đồ vật, đó chính là một thanh chưa rút khỏi vỏ cũ kỹ trường kiếm.
Bá!
Không biết trôi qua bao lâu, vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt nam tử lúc này đột nhiên mở lớn, bên trong một cỗ sắc bén kiếm ý lóe lên.
Tiếp sau đó nam tử nhanh như chớp rút ra trong tay cũ kỹ trường kiếm, tại trên không trung vạch phá một đường thẳng tắp.
Hưu!
Như là nhấn nút dừng đồng dạng, tại Bạch Sắc Kiếm Quang chém ra một khắc thì lập tức toàn bộ đỉnh núi cương phong như liền đã biến mất, không gian trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.
Nhưng là chưa qua bao lâu, dữ tợn cương phong lại bắt đầu nổi lên.
Nam tử đồng thời cũng đem cũ kỹ trường kiếm cất vào trong vỏ, ánh mắt nhìn về phía xa đăm chiêu không ngừng.
- " Tốt lắm Kiếm Minh, xe ra mấy năm nay luyện tập không uổng phí.

"
Đột nhiên vào lúc này, trong hư không, một gã tóc bạc mặt hồng hào lão giả đi ra, hai tay của hắn để sau lưng, bốn phía thanh quang phiêu động, tóc xanh râu dài có chút phất phới, như là Tiên Nhân đến thế gian.
- " Đồ nhi bái kiến sư phụ.

"
Phút chốc, vốn đang đăm chiêu nam tử lập tức thu lại sắc thái hành lễ.
- " Thiên Kiêu Bảng năm nay, hai mươi thứ hạng đầu có ngươi một chỗ cắm dùi.

"
Khẽ vuốt râu dài trên cằm, Thiên Kiếm Tông chủ chậm rãi nói.
Kiếm Minh chính là lão thân truyền đệ tử, mười lăm tuổi lúc đã kiểm trắc ra sở hữu kiếm tâm, chính là nghìn năm luyện kiếm kỳ tài.
Quả nhiên cái này đệ tử không để hắn thất vọng, năm năm đột phá Trúc Cơ, bảy năm lĩnh ngộ kiếm ý, đến hiện tại tại ngay cả hắn cũng không rõ cái này đệ tử đã lĩnh ngộ kiếm ý sâu đến mức nào.
Ban đầu Thiên Kiếm Tông tông chủ thế nhưng cũng không có ý định để Kiếm Minh tham gia thiên kiêu hội.
Bởi vì không có lợi ích đáng nói, ngược lại còn lãng phí thời gian.
Bất quá năm nay khác biệt, Thiên Kiêu hội thế nhưng không chỉ là dùng dương danh, khắc tên lên Thiên Kiêu Bảng, mà còn nghe nói, giành được thứ hạng cao tại thiên kiêu bảng còn có cơ hội tiến vào Đại Việt đế quốc Huyền Nguyên bí cảnh.

Đây có thể nói là một trận đại cơ duyên.
Mà đối với mình sư phụ lời nói, Kiếm Minh cũng không có đáp lại.
Thật tâm mà nói, hắn đối với cái gì Thiên Kiêu Bảng không có hứng thú, tại hắn trong mắt chỉ có kiếm, đúng vậy, chính là kiếm.
Trong tay hắn thanh này cũ kĩ trường kiếm chính là một thanh đã theo từ mới nhập môn đến hiện tại, mặc dù chỉ là phàm kiếm thế nhưng đặt vào trong tay hắn lại có thể so với các loại pháp khí không kém.
Kiếm tu, không chỉ tu thân mà còn tu kiếm!
...
Cùng lúc không chỉ tại Thiên Kiếm Tông, những cái khác thế lực cũng đã bắt đầu rục rịch.
Các châu phủ bên trong, vốn bình thường khó gặp phi chu vậy mà đã có thể nhìn thấy thường xuyên, mặt đất bên trên cũng đồng dạng, vô số nhóm người kết thành đoàn, cưỡi dị thú không ngừng chạy về đế đô phương hướng mà đến.
Rất nhanh lại nửa tháng đi qua.
Hai chiếc xe ngựa bên trên khắc uốn sóng màu vàng ký hiệu nối đuôi nhau hướng về phía xa to lớn đế đô mà đến.
Lúc này tại chiếc xe ngựa thứ hai, bên trong ngồi lấy ba vị xinh đẹp như hoa nữ nhân.
Trong đó một vị tuổi tầm trung niên, thế nhưng cơ thể vẫn căng tràn sức sống, đặc biệt còn có thêm một chút "phụ nữ" vận vị.
Còn lại hai người kia so sánh ít tuổi, chỉ mới mười tám đôi mươi.
Nếu Dương Tuấn hiện tại ở đây, nhất định có thể nhận ra hai cái này người trẻ tuổi, bởi đó không phải khác chính là Nhược Hi cùng Tiểu Hoàn.
So với năm năm trước hai người sớm đã thành thục hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhất là vùng kia ngạo sơn, chỉ cần lỡ làm rơi xuống thì thật không biết sẽ đè chết bao nhiêu chân quân tử.
Mở ra cửa sổ, nhìn về phía xa to lớn Đế Đô, Tiểu Hoàn cảm thán: -" Đây chính là Đế Đô sao, thật sự là to lớn, so với Phong Sơn Thành không biết lớn hơn bao nhiêu lần a.

"
Bên cạnh Nhược Hi nghe vậy cũng đưa mắt nhìn ra, trông thấy Đế Đô bóng dáng cũng không nhịn được cảm thán.
Đây là lần đầu tiên các nàng đi xa như vậy, hơn nữa còn là đi tới trung tâm Đế Đô.
Phải biết các nàng bình thường thế nhưng đa phần đều ở tại sơn môn luyện võ, rất ít khi ra ngoài lịch luyện, nếu có cũng chỉ là tại mình châu phủ lượn lờ mà thôi.
Lần này nghe nói Đại Việt đế quốc tổ chức hai mươi năm một lần Thiên Kiêu hội.
Sơn môn cũng cử ra đại sư huynh Trần Quân Lập tới đây tham gia, mà trong đó người phụ trách lại là Nhược Hi sư phụ, cho nên nhân tiện cơ hội này, sư phụ liền mang theo các nàng tới đây mở mang kiến thức.
- " Được rồi, lát nữa tiến vào Đế Đô nhớ phải cẩn thận chú ý, nơi này long xà hỗn tạp, đừng có để xảy ra chuyện.

" Vẫn luôn ngồi yên nhắm mắt dưỡng thần trung niên mỹ phụ đột nhiên mở miệng nhắc nghe.
Nghe vậy Nhược Hi cùng Tiểu Hoàn quay sang nhìn nhau, sau đó cung kính nói:
- " Đúng sư phụ.

"
- " Đúng trưởng lão.

"
Hai chiếc xe ngựa cứ như vậy nối đuôi nhau mà đi, chưa tới mười phút đã thành công đi vào Đế Đô.
Bên trong không khí vốn dĩ đã náo nhiệt, thế nhưng hiện tại dường như do Thiên Kiêu hội ảnh hưởng, không khí so sánh lại càng thêm nô nức, phồn hoa.
Nhược Hi đoàn người sau khi vào tới, chuyện đầu tiên chính là tìm chỗ khách sạn nghỉ ngơi, cất giữ xe ngựa.
Thế nhưng để bọn hắn kinh ngạc là, hỏi thăm năm chiếc khách sạn, cơ hồ đều đã đầy.
- " Quả nhiên là hai mươi năm một lần thịnh hội, các phương người đổ về đây nhiều không đếm xuể a.

"
Tiếp đến lại tiếp tục hỏi thăm một loạt các khách sạn, cuối cùng nhóm bọn hắn cũng thành công tìm được chỗ ở.
Bất quá khách sạn chỉ còn lại hai phòng trống, hơn nữa giá cả còn cực kỳ cao.
Thế nhưng lo lắng không tìm được cái nào khác còn trống khách sạn, Nhược Hi đoàn người đánh bất đắc dĩ ở lại.
Nhóm bọn hắn tổng cộng có năm người, trong đó hai nam ba nữ.
Cuối cùng bọn hắn phân ra hai nam ở một phòng, ba nữ lại ở chung một phòng.
Đợi sắp xếp song xuôi, trời lúc này cũng đã tối, năm người liền đi xuống khách sạn tầng một dùng bữa.
- " Lần này Thiên Kiêu Hội mở ra thế nhưng là hấp dẫn không ít thế lực ánh mắt, các phương thiên tài lần lượt xuất động, quả thực chính là Long Phụng tụ hội! "
- " Lạc Phong Sơn Trang Trần Tú, Tiêu Diêu phái Mạnh Tử, Nguyệt Hoa Tông Hàn Như Nguyệt,...!Chậc chậc, đây đều chính là thiên tài trong thiên tài, nghe nói tuổi còn trẻ đã sớm đột phá Trúc Cơ trung kỳ.

"
- " Người với người quả thực là khác biệt, không biết ta lúc nào mới có thể đột phá luyện khí năm tầng.

"
- " Hắc! Đừng ngồi đó mà mơ, bất quá các ngươi đã nghe tin gì chưa, nghe nói đại hoàng tử Lê Minh Xuân thế nhưng chuẩn bị mở một cái tiểu hội đàm đạo cho các phương thiên tài tụ họp đây! "
- " Chuyện này thế nhưng là thật… "
Tại Nhược Hi đoàn người không xa, một đám võ giả đang tại thảo luận lên các loại tin tức.
- " Tiểu Hội Đàm Đạo? "
Nhược Hi sư phụ, Trung niên mỹ phụ hơi hơi khiêu mi.
- " Liễu trưởng lão ngài xem, ta đoán cái này Tiểu Hội Đàm Đạo hẳn là rất náo nhiệt, tụ họp các phương thiên tài… chậc chậc.

" Gương mặt cương nghị Trần Quân Lập mở miệng nói.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Nhược Hi, bên trong không dấu được si mê nói: -" Nhược Hi sư muội, có muốn hay không cùng sư huynh đi xem cái này Tiểu Hội Đàm Đạo, bên trong hẳn là rất vui.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui