Từ Ngọc bộn bề bao cảm xúc.
Không ngờ Hà Xuyên Châu lại đoán đúng, càng không ngờ Lưu Quang Dục lại tỏ ra tuyệt tình tới vậy.
Cô ấy cảm thấy những việc Viên Linh Vân gặp trong cuộc đời đều gần như là sai lầm và bi ai, thứ ẩn chứa phía sau chỉ là lừa gạt và phản bội.
Cô ta đã giáng cho chính mình một đòn thật mạnh.
Cô ta tin tưởng người lớn trong nhà, Đào Tiên Dũng dạy cô ta biết thế nào là vô thường.
Cô ta khát khao tình thân, người thân thiết nhất với cô ta đã thể hiện lòng người bạc bẽo nhất với cô ta.
Thảo nào cô ta lại bình thản như thế.
Không phải cô ta trưởng thành, mà là cô ta tưởng mọi thứ đều chỉ là gió thoảng mây trôi.
Nhìn người phụ nữ phải kìm nén cả nỗi đau, cười lạnh để che đi giọt nước mắt, Từ Ngọc đột nhiên nhớ tới chuyện trước đó Hà Xuyên Châu đã nói với cô ấy.
Hà Xuyên Châu nói số phận và hy vọng luôn có một đặc trưng tương đồng, đó là vô thường.
Hy vọng luôn xuất hiện sau vô vàn những con sóng, số phận lại mang nó đi chóng vánh.
Vụ án này thường xảy ra ở ranh giới khi hai thứ này xuất hiện.
Từ Ngọc muốn nói gì đó, nhưng an ủi với tư cách của những người may mắn khiến cô cảm thấy ngôn từ của bản thân sẽ rất giả tạo, cho dù cô ấy có thật lòng tới mấy đi nữa.
Hà Xuyên Châu rút mấy tờ khăn giấy ra, đi tới trước mặt Viên Linh Vân.
Viên Linh Vân nhận lấy, lau bàn tay, dùng ngón tay lau đi nước ở khóe mắt.
Tiếng hô hấp nặng nề văng vẳng trong căn phòng, ba người suy nghĩ những chuyện khác nhau.
Mãi cho tới khi điện thoại trên bàn rung lên, sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ.
Mặt bàn gỗ cứng, cộng thêm căn phòng kín mít khiến tiếng rung trở nên rõ mồn một.
Nó tựa như một tia sấm sét, khiến Từ Ngọc rùng mình.
Hà Xuyên Châu cầm điện thoại lên xem, phát hiện là tin nhắn Châu Thác Hàng gửi tới.
Châu Thác Hàng nhắn: “Ồ, vậy tôi đi ngủ đây.”
Châu Thác Hàng còn hỏi mấy giờ cô tan làm.
Hà Xuyên Châu tắt màn hình, bảo Từ Ngọc cho Viên Linh Vân ký tên, chuẩn bị thả người.
Được tự do, Viên Linh Vân lập tức đứng lên, cử động tay chân, thả lỏng các cơ trên người.
Khi đi tới cửa, cô ta liếc nhìn Hà Xuyên Châu dựa vào tường, đột nhiên hỏi: “Nếu Lưu Quang Dục từng nói với cô rất nhiều lời tàn nhẫn, giờ khi nghĩ tới anh ta cô sẽ hận anh ta chứ?”
Mắt Viên Linh Vân vẫn còn đỏ hoe, cô ta quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Hà Xuyên Châu cười như không cười: “Ván cược vừa nãy của cô với tôi còn chưa có kết quả, cô có cần đợi thêm không?”
Viên Linh Vân rối ren: “Cô điên rồi sao?”
Hà Xuyên Châu không nghĩ vậy, sải bước tới phía trước: “Đi theo tôi, tôi tìm nơi nghỉ ngơi cho cô.”
Từ Ngọc còn tưởng chắc chắn Viên Linh Vân sẽ bỏ đi, nào ngờ cô ta do dự một lúc rồi đi theo Hà Xuyên Châu.
Mấy người anh Hoàng đang phán đoán hành tung của Lưu Quang Dục.
Đáng tiếc đối phương trốn quá kỹ, cho dù có hệ thống mạng lưới thông tin bao trùm khắp thành phố, muốn tìm ra anh ta trong hàng chục triệu người vẫn là điều vô cùng khó khăn.
Nếu anh ta rời khỏi thành phố A theo con đường khác, vậy phạm vi tìm kiếm sẽ càng lớn hơn.
Anh ấy cũng như Viên Linh Vân, cho rằng khả năng Lưu Quang Dục chủ động tới tự thú không lớn lắm.
Đây là án giết người, cho dù là kẻ bần cùng, nghèo hết lối thoát, không sợ gì cả, hắn cũng sẽ sợ phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất của pháp luật.
Trong ánh sáng màn hình mờ ảo, chẳng mấy chốc trên đường đã không còn bóng ai, tiếng động gì, ngọn đèn led cũng tắt một nửa.
Thành phố phồn hoa đang chào đón thời điểm vắng vẻ nhất trong ngày.
Thi thoảng sẽ có mấy xe tải chạy qua, tạo nên những tiếng động inh ỏi.
2 giờ 36 phút sáng, Thiệu Trí Tân nhận được điện thoại của phòng trực ban.
Cậu ấy gọi anh Hoàng vừa ngủ dậy, sau đó lảo đảo chạy sang phòng bên cạnh báo cho Hà Xuyên Châu.
Hà Xuyên Châu đang dựa lưng vào tường suy nghĩ, mấy người nhắm mắt nghỉ ngơi bị tiếng bước chân lộn xộn đánh thức.
Từ Ngọc nghiêng đầu, ngã nhào xuống đất, trẹo cả cổ.
Thiệu Trí Tân dừng bước, còn chưa thở ra hơi đã vội nói: “Đội trưởng Hà, người bên dưới báo Lưu Quang Dục tự thú rồi, người bên họ không đủ, giờ anh Hoàng đang tới đón người.”
Viên Linh Vân ngồi dựa trên ghế dài, ôm áo khoác, mở to mắt, thấy mấy người Hà Xuyên Châu đứng dậy, não cô ta rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Khi cô ta chớp mắt lần nữa, phòng nghỉ ngơi đã trống không.
Cô ta chạy theo, gọi Từ Ngọc đi cuối đám người lại, hỏi: “Đây là cách thẩm vấn mới gì đó của các cô sao?”
“Đương nhiên không phải, thẩm vấn có quy định nghiêm ngặt về quá trình, Lưu Quang Dục thật sự tự thú rồi.” Từ Ngọc xua tay: “Thật ra chuyện phía sau không liên quan gì tới cô nữa, nếu cô mệt có thể quay về nghỉ ngơi.
Sau khi thẩm vấn có kết quả, ngày mai chúng tôi sẽ báo với cô, dù sao cô cũng là người thân của Lưu Quang Dục.”
Viên Linh Vân lảo đảo đứng tại chỗ một lúc, rồi lại quay về ngồi vào ghế ở góc.
Lát sau, cô ta thấy xung quanh quá bí bách nên đứng dậy, mở cửa sổ ra một chút.
Không khí lạnh lập tức ùa vào, còn mang theo mùi hoa cỏ chỉ có vào sáng sớm ngày xuân.
Khoảng nửa tiếng sau, một chiếc xe cảnh sát đi vào cục.
Lưu Quang Dục đã tới.
Anh Hoàng đưa người vào phòng thẩm vấn.
Hà Xuyên Châu rửa mặt bằng nước lạnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên, cô rót hai cốc nước nóng rồi chậm rãi đi vào trong.
Lưu Quang Dục nhìn hai người một vòng, sau đó nhìn Hà Xuyên Châu.
Mặc dù đang hỏi nhưng giọng điệu anh ta rất chắc chắn: “Là cô đã tìm Viên Linh Vân.”
Hà Xuyên Châu chớp mắt, đáp: “Là tôi.”
Lưu Quang Dục hất cằm, mắt nhắm hờ, mang đến cho người ta cảm giác kiêu ngạo, khiêu khích, nhưng lúc này anh ta chỉ tò mò từ tận đáy lòng: “Cô tìm được cô ta kiểu gì?”
Hà Xuyên Châu đặt cốc nước trước mặt anh Hoàng, quay người đáp: “Qua hai tờ quảng cáo trong ngăn kéo nhà anh, nhưng khi ấy tôi chỉ thử vận may thôi.”
Lưu Quang Dục bất ngờ, cười tự giễu, khóe môi mím lại, lắc đầu.
“Tôi luôn đen đủi.”
“Chưa chắc đã hoàn toàn do đen đủi.” Hà Xuyên Châu nói: “Thói quen và tiềm thức của con người luôn để lại dấu vết.”
Hà Xuyên Châu ngồi vào ghế trống, bình tĩnh quan sát anh ta.
Lưu Quang Dục vốn cũng đang nhìn cô, sau một lúc đối diện, anh ta đã nhìn sang chỗ khác.
Nhìn như vậy thấy Lưu Quang Dục và Viên Linh Vân khá giống nhau, sinh động hơn trên ảnh nhiều, thần thái, khí chất đều toát ra vẻ quật cường bẩm sinh.
Môi anh Hoàng trắng bệch, tóc bết ra cả dầu, lôi thôi lếch thếch.
Anh ấy nhìn nước trắng trong cốc, hỏi: “Kỷ tử của tôi đâu? Người trẻ tuổi các cô không cần nhưng tôi cân.”
Hà Xuyên Châu nhún vai.
Anh Hoàng cũng không so đo, bực bội uống một ngụm nước.
Hà Xuyên Châu cầm bút lên, kẹp vào giữa ngón tay, nhắc nhở: “Viên Linh Vân đang đợi ở bên ngoài.”
Lưu Quang Dục nói: “Ồ.”
Hà Xuyên Châu bật cười: “Hai người đúng là kỳ lạ, nhắc tới đối phương luôn có thái độ thờ ơ thế này, động tác lại rất thành thật, không tỏ ra lạnh nhạt được nữa.”
Phòng thẩm vấn ấm dần lên, các nốt nứt nẻ của Lưu Quang Dục bắt đầu ngứa ngáy.
Anh ta cúi đầu, ra sức cọ ngón tay mình, kết quả da trên khắp cơ thể đều ngứa râm ran, khiến anh ta khó chịu, phải đổi tư thế ngồi.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Anh giết Đào Tiên Dũng vì Viên Linh Vân sao?”
Lưu Quang Dục cúi đầu, không nghe ra sự hối hận nào, thẳng thắn thừa nhận: “Là tôi giết.”
Hà Xuyên Châu: “Giết thế nào?”
Lưu Quang Dục bình thản tường thuật lại vụ án, nói anh ta giả dạng thành nhân viên giao đồ ăn thế nào, dùng danh nghĩa của Viên Linh Vân dụ Đào Tiên Dũng mở cửa cho anh ta, sau đó anh ta dùng một con dao ép ông ta đi vào nhà, ép ông ta nói mật khẩu điện thoại, rồi tấn công ông ta từ phía sau.
Cuối cùng anh ta đã xử lý sạch sẽ hiện trường.
Tình tiết khớp hoàn toàn với kết quả điều tra hiện trường, đồng nhất với lời khai của lao công.
Lưu Quang Dục không được đi học, không có nhiều từ vựng, nhưng cách anh ta kể lại mọi chuyện vô cùng logic, ngắn gọn, trọng điểm rõ ràng, không cần mấy người Hà Xuyên Châu phải sắp xếp lại thông tin lần cuối.
Anh ta đã nói ra hết toàn bộ nội dung cần thiết.
Anh Hoàng thở dài: “Thái độ nhận tội rất tốt.” Như vậy đầu cũng được giữ lại.
“Động cơ giết người thì sao?” Anh Hoàng hỏi: “Anh quyết định giết Đào Tiên Dũng vào lúc nào? Anh và Viên Linh Vân không gặp nhau lâu như vậy, tại sao lại dám mạo hiểm giết người giúp cô ta? Lần trước anh tới vơ vét tiền của cô ta cũng là vì muốn phủi sạch quan hệ với cô ta sao?”
Lưu Quang Dục nắm chặt tay lại, da sưng đỏ trở nên trắng bệch, cơn đau xua tan đi phần nào cơn ngứa, mang tới cho anh ta một loại kh0ái cảm bi3n thái.
Anh ta ngẩng đầu lên nói: “Không phải.”
Anh ta nói rõ ràng từng chữ một: “Tôi hận cô ta.
Khi đó tôi thật sự hận cô ta.”
“Hận.” Hà Xuyên Châu lẩm bẩm từ này, cảm thấy nó có hàm ý rất sâu sắc, sau đó cô vô thức thở dài.
Anh Hoàng hỏi: “Vậy anh còn giết người giúp cô ta?”
Lưu Quang Dục cười lạnh: “Bởi vì Đào Tiên Dũng thật sự đáng chết.”
Anh ta nghiêng đầu, cong môi, cười nói: “Nhà từ thiện, người khởi nghiệp.
Một người chỉ cần giàu có là có thể khoác lên mình vỏ bọc lương thiện, có chí hướng, vĩ đại.
Ông ta đã lén làm ra những chuyện không ai biết, hủy hoại cuộc đời người khác, ông ta không xứng.”
Anh Hoàng nhíu mày, không theo kịp tư duy của người thanh niên này.
Anh ấy ngả người về phía trước, kéo gần khoảng cách của hai người: “Tại sao anh lại hận Viên Linh Vân? Là vì thấy cô ta đi theo Đào Tiên Dũng, tưởng cô ta ham hư vinh, đắm chìm vào đó sao? Có lẽ cách hiểu về nỗi hận của tôi và anh không giống nhau, với tôi đau lòng và tức giận không phải là hận.”
Lưu Quang Dục muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Có lẽ anh ta không biết miêu tả nguồn gốc của tình cảm đó thế nào.
Anh ta giơ tay lên, đau đớn xoa trán.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Tôi muốn biết tại sao anh chỉ chuyển 23 nghìn tệ.”
Lưu Quang Dục sửa lại: “Là 23200 tệ.”
“Được.” Hà Xuyên Châu hỏi: “Con số này có ý nghĩa gì sao?”
Lưu Quang Dục nuốt nước bọt.
Hà Xuyên Châu bình tĩnh nói: “Có lẽ anh có thể bắt đầu nói từ chỗ anh muốn nói.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ai, không sao cả, chúng tôi không vội, có thể từ từ lắng nghe.”
Có lẽ anh ta thật sự muốn nói cho người ta biết chuyện này nên sau khi hít sâu một hơi, lấy hai tay che đi nửa gương mặt, anh ta bắt đầu nhớ lại mọi thứ.
“Mẹ tôi kết hôn với bố tôi bảy năm mới sinh ra tôi.
Tôi chưa được ba tuổi bà ấy đã bỏ đi, do vậy lúc nhỏ tôi không có ấn tượng với bà ấy mấy.”
“Bố tôi không làm gì, suốt ngày chỉ biết uống rượu, đánh bài, đánh người.
Tôi biết ông ấy là một kẻ vô dụng, nhưng ông ấy là bố của tôi mà, chắc chắn tôi phải tin tưởng ông ấy.
Ngày nào ông ấy cũng chửi bới bên tai tôi, nói mẹ tôi bỏ đi theo người đàn ông khác, vứt bỏ tôi, không muốn lo cho tôi.
Là ông ấy từ bi, nhân hậu nên mới nuôi tôi lớn tới chừng này.”
“Mãi cho tới khi tôi sáu, bảy tuổi gì đó, mẹ tôi đã tìm được cơ hội quay về gặp tôi một lần.”
Lưu Quang Dục che mắt, giọng nói thâm trầm.
“Thật ra bà ấy rất xinh, xinh hơn tất cả những người trong làng chúng tôi, chỉ là ăn mặc hơi quê mùa thôi.
Tóc bà ấy buộc rất thấp, trông rất già dặn, nhà quê.
Khi bà ấy quay về gặp tôi, tôi còn chưa hiểu chuyện.
Đứa trẻ bên cạnh tôi chửi bà ấy, tôi nổi giận, cảm thấy mất mặt nên đã ném bùn vào bà ấy, học theo lời bố tôi nói, chửi bà ấy là tiện nhân.”
“Bà ấy sợ hãi bỏ chạy.
Ngày hôm sau lại tới, bà ấy mua giày, quần áo cho tôi, nói với tôi mấy câu rồi rời đi.”
Giọng Lưu Quang Dục nghẹn ngào, có cảm giác hối hận muộn màng với những thảm khốc trong quá khứ.
Con dao đó từng đâm sâu vào người Hứa Xuân Hồi, về sau nó lại trở thành vết sẹo trên người anh ta.
Anh ta dừng lại một lúc lâu, sắp xếp lại lời nói.
“Về sau tôi mới biết bà ấy rời khỏi bố tôi là vì hai nguyên nhân.”
“Thứ nhất, bà ấy không chịu được cảnh ngày nào bố tôi cũng đánh bà ấy, bà ấy cảm thấy mình sẽ chết.
Hai, nhà tôi thật sự quá nghèo, bà ấy mong có thể kiếm chút tiền cho tôi đi học, tương lai tôi có thể rời khỏi đây.”
“Nhưng bà ấy không biết chữ, tiếng phổ thông còn không biết nói.
Đừng nói đi làm thuê, nơi xa nhất bà ấy từng đi chỉ là huyện ở bên cạnh.
Bà ấy suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra cách kiếm tiền, cuối cùng bà ấy đã tìm tới một bà mai trong làng, bán thân.
Bà ấy sợ bố tôi tìm được bà ấy nên đã lấy người ở rất xa.
Đối phương gom góp mãi mới được 25 nghìn tệ tiền sính lễ, bà ấy cho người mai mối một nghìn tệ, để lại cho mình tám trăm, số tiền còn lại đều gửi về cho tôi hết.”
Nói tới đây, Lưu Quang Dục lại bật cười.
Tiếng cười quỷ dị văng vẳng trong căn phòng âm u, âm cuối sắc bén dần biến điệu, khiến người nghe không biết anh ta đang khóc hay đang cười..