Xe từ từ lăn bánh trên con đường vắng vẻ.
Lưu Quang Dục ngửa đầu ra sau, môi hơi hé ra, hai mắt nhìn chằm chằm trần xe, vẻ mặt mê man.
Tiếng gió phe phẩy bên tai, anh ta vô thức tưởng tượng tốc độ đi của xe và khoảng cách tới trại tạm giam.
Anh ta có thể cảm nhận được xe đang dừng lại trước đèn đỏ, giảm tốc độ trước vạch kẻ cho người đi bộ, sau đó lại bon bon trên đường lớn.
Khi cảm giác sợ hãi của quán tính ập tới một cách đột ngột, người bên cạnh mở miệng nói: “Tới rồi, xuống thôi.”
Cảm giác hồi hộp, run rẩy, tức giận của một kẻ sát nhân tuôn ra trong từng tế bào, nặng tựa như ngọn Thái Sơn, kéo anh ta xuống từng tầng một, cuối cùng đập vào hang động sâu không thấy đáy.
Thật ra anh ta không biết sao mình lại trở thành một tội phạm giết người.
Anh ta từng nghĩ mình sẽ trở thành một kẻ vô dụng, sống chui sống lủi, tạm bợ cho qua ngày.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tương lai mình sẽ chôn chân trong nhà tù.
Lưu Quang Dục cử động tay, còng sắt phát ra tiếng kêu, anh ta vội dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Có thể cho tôi một điếu thuốc không?”
Anh Hoàng chuẩn bị sờ túi áo mình, Hà Xuyên Châu đã hỏi: “Anh biết hút thuốc sao?”
Lưu Quang Dục nói với cô: “Trước đây tôi từng hút, sau này đã cai rồi.”
Hà Xuyên Châu: “Vậy thì đừng hút nữa, đó không phải thứ gì tốt hết.”
Lưu Quang Dục “ồ” một tiếng, vẻ mặt không có chút thất vọng nào.
Không phải anh ta thật sự thèm mùi thuốc, chỉ đơn giản là lúc này anh ta không biết nên làm gì.
Dường như rượu, thuốc có thể khiến anh ta tạm thời ngừng suy nghĩ.
Hà Xuyên Châu hỏi: “Anh còn có yêu cầu gì nữa không?”
Lưu Quang Dục nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ tới một số chuyện cần bàn giao: “Các cô có nhìn thấy mấy chậu cây ở ban công trong nhà tôi thuê không?”
“Có.” Hà Xuyên Châu nói lại tường tận: “Lá hơi úa, tưới nước đều đặn chắc vẫn sống được.
Dâu tây ra quả rồi, nhưng rất ít.
Không biết chủ nhà có vứt chúng đi không.”
Lưu Quang Dục nói: “Cô nuôi giúp tôi đi.
Năm ngoái tôi trồng chúng, khó lắm mới sắp ra quả, chết thì tiếc lắm.”
Hà Xuyên Châu đáp: “Ừ.”
Anh Hoàng dịu dàng hỏi: “Sợ hả?”
Lưu Quang Dục cúi đầu, mãi sau mới đáp: “Ừ.”
“Bình thường thôi, rất nhiều người đều tỉnh ngộ vào lúc này, dù sao tới cùng thuyền vẫn sẽ đi tới đầu cầu.
Sau này anh phải nhớ, cho dù có bao nhiêu lầm lỡ bày ra trước mắt, giết người cũng là cái cần phải loại trừ nhất.” Anh Hoàng nghi ngờ bản thân đã thật sự tới độ tuổi trong truyền thuyết, thích khuyên nhủ hoặc an ủi người trẻ mất đi ý chí, không quản được cái miệng của mình.
“Anh tìm luật sư tốt một chút, thể hiện sự ăn năn hối cải trước mặt thẩm phán.
Nếu không bị phán tử hình, trong tù phải thể hiện tốt vào, khi ra ngoài, anh vẫn…”
Thật ra anh ấy rất khó để nói với một người thanh niên 26 tuổi rằng, sau khi ngồi tù mười năm, khi ra ngoài anh vẫn còn trẻ.
Anh Hoàng sửa lại: “Vẫn chưa già.”
Lưu Quang Dục gượng cười: “Cảm ơn anh.”
Đường có dài tới mấy vẫn sẽ tới điểm dừng.
Xe đã dừng lại.
Mặt trời vừa lên tới đỉnh, vừa thò đầu ra ngoài mồ hôi đã đầm đìa.
Bầu trời tựa như một bảng màu xám được tô điểm thêm một đường vàng nhạt, đáng tiếc những tòa nhà xung quanh đã che đi nơi phát ra ánh sáng trắng đó, sắc vàng chỉ lộ ra một góc.
Mấy người không giục anh ta đi vào, sau khi xuống xe, họ đứng cạnh anh ta lúc lâu.
Lưu Quang Dục cảm thấy hơi lạnh.
Anh ta đặt chân xuống đất, nhìn cổng vào trại tạm giam, lại có cảm giác hốt hoảng.
Giống như một giấc mơ đầy gió và sương giá.
Anh ta miệt mài leo lên bờ tường cao chót vót, khi sắp leo tới đỉnh, chân hụt một cái, cả người ngã xuống.
Thế là vách đá, ánh mặt trời, tất cả đều hóa thành bột, tan vào không khí, chỉ để lại vực thẳm lộng gió, âm u.
Anh ta không biết khi tỉnh lại mình sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Khi anh ta thất thần đi vào trong, Hà Xuyên Châu thấp giọng cắt ngang dòng suy tư của anh ta.
“Anh muốn biết về sau Hứa Xuân Hồi đi đâu không?”
Lưu Quang Dục ngây ngốc quay đầu lại, nhìn cô, không nói gì.
“Nếu anh muốn biết thì tôi nói cho anh nghe.” Hà Xuyên Châu nhắc nhở: “Không phải là tin tốt.”
Lưu Quang Dục mất tự nhiên chớp mắt, sau đó ra sức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, anh ta nói: “Tôi muốn biết.”
Hà Xuyên Châu gật đầu, đáy mắt toàn tơ máu, phần da dưới mắt đã có xuất hiện cả những đốm xanh tím, sự mệt mỏi trên gương mặt gần như không thể che giấu nổi.
Điều này khiến giọng điệu và vẻ mặt của cô trở nên vô cùng bi ai.
“Chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ, tìm được ghi chép tử vong của bà ấy.
Theo manh mối từ các bên cung cấp, tên trong hồ sơ của Hứa Xuân Hồi là Từ Khuyến Huệ.
Bởi vì chồng không đồng ý nhận nuôi anh, cộng thêm mâu thuẫn đã tích tụ bấy lâu nay, hai bên xảy ra tranh chấp kịch liệt.”
Lưu Quang Dục dừng bước, tai vểnh lên nghe, không dám bỏ qua một chữ nào.
Hà Xuyên Châu nói: “Bố của Viên Linh Vân rất trọng nam khinh nữ, ông ta mong Hứa Xuân Hồi có thể sinh thêm cho mình một người con trai chứ không phải nuôi con trai cho người khác.
Hứa Xuân Hồi từ chối, hai bên không đạt được sự đồng nhất nên đã lựa chọn ly hôn.”
“Đúng lúc đó, bà mai ban đầu đã giới thiệu chồng cho mẹ anh lại liên lạc với bà ấy, nói gần đây bà ta biết một người đàn ông vẫn chưa kết hôn, người đó muốn tìm vợ.”
“Vì lý do sức khỏe nên người đàn ông đó không thể có con, ông ta tỏ ý chấp nhận chăm sóc Hứa Xuân Hồi, đồng thời làm bố của anh, coi anh như con ruột.
Yêu cầu của ông ta là anh có thể chăm sóc ông ta lúc ông ta già, ngoài ra ông ta còn hứa sẽ cho mẹ anh 50 nghìn tệ tiền sính lễ.”
Lưu Quang Dục mấp máy môi, đắm chìm vào sự huyên náo không tiếng động, đồng tử giãn ra hết cỡ, gân xanh trên cổ hằn lên thấy rõ.
Cô nói rất chậm, dường như muốn cho Lưu Quang Dục chút thời gian bình tĩnh lại.
“Khi đó anh chưa tròn 14 tuổi đúng không? Bố anh đã không muốn nuôi anh tiếp, ông ta uy hiếp Hứa Xuân Hồi vô số lần, nói sẽ đánh chết anh hoặc bán anh đi, ép Hứa Xuân Hồi mang tiền cho ông ta.
Hứa Xuân Hồi sợ hãi, bà ấy rất muốn đón anh tới chăm sóc, vậy nên sau khi nói ra điều kiện, bà ta đã động lòng, muốn tới xem.”
Hà Xuyên Châu dừng lại, nhìn người đối diện bằng ánh mắt chua xót.
Toàn bộ cơ thịt trên người Lưu Quang Dục bắt đầu run lên mất kiểm soát.
Anh ta bấu chặt tay mình, ngón tay run lên lẩy bẩy, mắt cố gắng mở ra, hai chân cố đứng cho vững, dường như Hà Xuyên Châu nói thêm câu nữa, anh ta sẽ bỏ chạy trước sự sợ hãi này.
Hà Xuyên Châu li3m môi, nói ra kết quả: “Trên đường đi bà ấy gặp sự cố, không thể quay về được nữa.”
Anh Hoàng và Lưu Quang Dục cùng quay đầu nhìn cô.
Mặt Hà Xuyên Châu bình thản như nước, không nhìn ra dấu vết của nói dối.
Lưu Quang Dục không dám hỏi có phải thật không, anh Hoàng tiếp lời; “Đáng thương quá.”
“Cải tạo cho tốt, đừng để bà ấy thất vọng.” Hà Xuyên Châu vỗ cánh tay anh ta: “Chắc chắn bà ấy mong anh có thể làm một người tốt.”
***
Sau khi xử lý xong tài liệu, lái xe về đồn công an, mấy người lại tỉnh táo hơn, thế là họ ngồi buôn chuyện với nhau.
Anh Hoàng nói cho họ nghe chuyện mình hóng hớt được từ đội bên cạnh, đó là câu chuyện tình yêu tứ giác dây mơ rễ má, cực đoan quá dẫn tới làm liều.
Anh ấy có quan hệ rộng, rất giỏi bắt chuyện với người khác, bất kể người già hay trẻ, vậy nên cũng nắm trong tay lượng thông tin lớn.
Hà Xuyên Châu cười nói với anh ấy, sau này có nghỉ hưu anh ấy cũng là người được những bà lão yêu quý nhất.
Khi anh Hoàng vừa nói tới đoạn “tình đầu” thứ ba của người báo án phát hiện bản thân là lốp dự phòng thế nào, điện thoại của Hà Xuyên Châu lại rung lên.
Trước đó có mấy tin nhắn cô chưa kịp đọc, cô ấn ra xem một lượt.
Cứ cách mấy ngày là Giang Chiếu Lâm lại gửi tin nhắn cho cô.
Vẫn như thường lệ, tin nhắn sẽ có một bức ảnh và mấy dòng chữ.
“Anh tan làm rồi, trước khi tan còn làm một cuộc phẫu thuật.”
Ảnh chụp một đóa hoa cúc vàng nhỏ xíu được anh ấy chụp trên đường về nhà.
Hà Xuyên Châu do dự một lúc, ngón tay lướt sang trái, còn chưa cả ấn xóa, avatar của Châu Thác Hàng đã nhảy vọt lên hàng đầu.
Hà Xuyên Châu cứ thế ấn vào, phát hiện người họ Châu nào đó nói mình phải đi ngủ giờ vẫn đang thức, lúc ba giờ sáng còn gửi tin nhắn cho cô.
Châu Thác Hàng: “Giờ cô tan ca chưa?”
Còn tin nhắn hiện tại là: “Tôi mong có thể đổi yêu cầu cô mời tôi một bữa sang cái khác.”
Châu Thác Hàng: “Nếu cô rảnh thì báo với tôi một tiếng.”
Hà Xuyên Châu bật cười.
Anh Hoàng dừng sự nghiệp người kể chuyện của mình lại, tò mò hỏi: “Chuyện gì mà vui thế?”
Hà Xuyên Châu: “Không có gì.”
Cô trả lời tin nhắn cho người đã ôm chổi lông gà thức cả đêm: “Anh muốn đổi thành việc gì?”.