Hà Xuyên Châu bỗng không tìm được lý do từ chối thuyết phục, chỉ đành đi vào khu dân cư theo Châu Thác Hàng.
Sau khi rẽ trái rẽ phải một hồi, đi dọc theo cây cầu nhỏ bắc ngang qua hồ nhân tạo, đi qua một chòi nghỉ mát, hai người gặp một người đẩy xe đưa con đi chơi.
Đối phương nhìn họ, dừng lại một lúc rồi đi tiếp.
Hà Xuyên Châu lập tức rụt tay về.
Châu Thác Hàng không kéo mạnh lắm, do vậy cô có thể rút tay ra một cách dễ dàng.
Anh quay đầu nhìn cô, tiếp tục im lặng dẫn đường.
Tới tận khi đi vào cửa, hai người vẫn không nói câu nào.
Thấy Châu Thác Hàng tìm dép lê sạch trong tủ đựng giày dép, cô chợt hối hận, không hiểu mình tới đây làm gì.
Mặc dù Châu Thác Hàng lầm lì ít nói, nhưng mỗi một hành động đều vô cùng đáng tin.
Sau khi lấy dép ra, anh đi vào nhà bếp, bình thản hỏi thăm, dường như rất quen với sự tồn tại của Hà Xuyên Châu.
“Trong nhà vẫn còn ít đồ ăn, cô ăn sáng chưa? Tôi hâm nóng lại cho cô.”
Hà Xuyên Châu thay giày ra, đứng ở cửa.
Thấy Châu Thác Hàng lấy hộp đồ giữ nhiệt trong tủ đông, cô vốn định nói không cần, nhưng cuối cùng lại sửa thành: “Cảm ơn anh.”
Châu Thác Hàng: “Cô mệt thì có thể vào phòng bên trong ngủ.”
Hà Xuyên Châu nhìn qua đó, thấy là phòng ngủ của Châu Thác Hàng.
Nhà anh không có phòng khách, nhưng có hai phòng làm việc, bên trong chất đầy tài liệu, mô hình.
Hà Xuyên Châu nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó quay về phòng khách, cởi áo khoác ra, vắt lên sofa.
Châu Thác Hàng định nấu vằn thắn, sau khi đổ nước vào, anh đi ra kiểm tra, đề nghị với Hà Xuyên Châu: “Trong nhà tôi chỉ có một chiếc giường, cô có thể qua đó ngủ.”
Hà Xuyên Châu lấy điện thoại ra khỏi túi áo, thấy màn hình trống không, cô bèn tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn, nói: “Không sao, tôi nằm trên sofa một lúc là được.”
Châu Thác Hàng: “Tôi không để ý đâu.”
Hà Xuyên Châu quay đầu lại, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Không cần.”
Châu Thác Hàng không kiên trì thêm, vẻ mặt thay đổi, hiển nhiên không vui mấy.
Khi anh đi rồi, Hà Xuyên Châu đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đồ đạc trong nhà Châu Thác Hàng được lắp đặt khá cao, tiện cho cô dùng hơn là đồ trong nhà mình.
Cô nín thở, dùng hai tay tạt nước lạnh lên mặt, xoa vội mấy cái rồi đứng thẳng dậy, ra sức lau đi nước dính bên trên.
Khi mở mắt ra, cô thấy Châu Thác Hàng đứng ở cửa nhìn mình, ánh mắt tăm tối, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Hai người nhìn nhau qua gương nhà tắm.
Có nước chảy vào mắt Hà Xuyên Châu, làm khóe mắt cô ửng đỏ.
Từng giọt nước dần chảy xuống, tích tụ ở góc mặt cô, sau đó lại lăn dần xuống mũi, cằm, cuối cùng rơi xuống bồn rửa mặt màu trắng.
Nước bắn lên bàn tay trắng ngần, đốt ngón tay rõ ràng của cô.
Cô chống tay lên bồn rửa, gân xanh và khớp xương nổi lên vô cùng rõ ràng.
Hà Xuyên Châu giơ tay lau mặt, sau đó mới quay đầu lại.
Châu Thác Hàng nhìn sang chỗ khác, nghiêng người đưa khăn lông màu hồng nhạt cho cô: “Khăn sạch đấy.”
Hà Xuyên Châu nhìn chằm chằm nó mấy giây rồi nhận lấy.
Châu Thác Hàng lại nói: “Bàn chải đánh răng ở trong tủ.”
Hà Xuyên Châu cúi người kéo cánh tủ, quả nhiên nhìn thấy một loạt đồ vệ sinh cá nhân còn chưa bóc bên trong, bàn chải đánh răng nằm ở góc trong cùng bên trái, có cả kiểu cho nam lẫn nữ.
Một người sống một mình, sao trong nhà lại chuẩn bị những thứ này?
Hà Xuyên Châu vừa định hỏi rốt cuộc anh có ở một mình không, Châu Thác Hàng đã đáp: “Cô đều có thể dùng chúng.” Sau đó anh quay người rời đi.
Khi cô đánh răng xong, vằn thắn đã chín.
Châu Thác Hàng thêm gia vị, rắc ít hành lá lên trên, bỏ thêm nửa thìa dầu ớt vào.
Anh không cần hỏi cô thích ăn thế nào đã nấu xong cho cô một bát.
Hà Xuyên Châu cúi đầu nhìn bàn ăn, sau đó quay đầu nhìn anh: “Hôm nay anh không làm gì sao?”
“Không.” Mặt Châu Thác Hàng không biến sắc: “Gửi báo cáo cho Trần Úy Nhiên là được, tôi đi sắp xếp chút.”
Hà Xuyên Châu cầm thìa múc một ít canh, bỗng nhiên nhớ ra, không phải Châu Thác Hàng ra ngoài ăn sáng sao?
Bữa sáng của anh đâu?
Châu Thác Hàng vội đi vào phòng làm việc, quanh quẩn một vòng lại đi vào phòng ngủ, tìm điện thoại của mình, gửi tin nhắn xin nghỉ cho Trần Úy Nhiên.
Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu, đối phương đã gọi điện tới.
Giây đầu tiên chuông vang lên, Châu Thác Hàng điềm tĩnh, thuần thục ấn tắt máy, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.
Tiếng gào thét của Trần Úy Nhiên đều hóa thành văn bản.
“Cậu xin nghỉ cái con khỉ, tháng này cậu mới đi làm có mấy ngày thôi đấy.”
“Hôm nay trường cậu có việc sao? Cậu nói gì đi chứ, cậu là ông nội của tôi đấy hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng lén đi làm những chuyện tôi không biết nữa!”
“Cậu nghe máy đi chứ.
Mới sáng sớm cậu gặp phải chuyện gì không thể ló mặt ra được sao?”
Châu Thác Hàng nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đáp lại hai chữ: “Có việc.”
Sau đó anh mặc kệ tất cả, ném điện thoại vào góc, tìm một cái chăn trong tủ rồi đi tới phòng khách.
Anh đứng suy nghĩ hồi lâu, xác nhận không có sơ hở gì, lại liếc tới phòng bếp, đáng tiếc một chiếc kệ ở chỗ cửa đã chắn tầm nhìn của anh, khiến anh không nhìn thấy gì.
Châu Thác Hàng đi đi lại lại một lúc, cuối cùng đi vào phòng làm việc, tới khi Hà Xuyên Châu rửa bát xong, nằm xuống nghỉ ngơi, anh vẫn chưa ra.
Vì thức đêm mấy hôm liền nên Hà Xuyên Châu ngủ rất say, lúc tỉnh lại tay chân mất hết sức lực, nhìn thấy ánh sáng mờ ảo xung quanh, một lúc lâu sau cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Ban đầu cô còn tưởng mình đã ngủ một mạch tới tối.
Cô nằm im bất động, lấy tay che mắt, khi cơn mệt mỏi dần tan đi, cô mới chống một tay ngồi dậy.
Cô quay đầu, thấy Châu Thác Hàng đứng phía đối diện nhìn mình.
Hai người nhìn nhau trong bóng tối.
Hà Xuyên Châu thử tìm kiếm chủ đề nói chuyện nhưng bất lực, giờ cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Châu Thác Hàng giải thích: “Tôi vừa tới.”
Hà Xuyên Châu “ừ” một tiếng: “Tôi biết.” Bởi vì nước trong cốc anh còn đang nóng.
Cô cầm điện thoại lên, thấy mới là một giờ chiều, cũng không bất ngờ mấy.
Bình thường cô không ngủ lâu lắm, cứ bốn, năm tiếng lại dậy một lần, về sau có khi lại ngủ lần nữa.
Châu Thác Hàng thấy cô không định ngủ tiếp, anh đặt cốc xuống, đi tới kéo rèm cửa ra, phòng khách lập tức sáng bừng.
Anh đứng ở cửa sổ, yên lặng nhìn Hà Xuyên Châu khom người gấp chăn, anh chợt nói: “Hà Xuyên Châu, cô chưa nghỉ ngơi đủ.”
“Tôi nghỉ đủ rồi.” Hà Xuyên Châu khó hiểu nhìn anh: “Giờ tôi không buồn ngủ nữa.”
Châu Thác Hàng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, giọng điệu kiên quyết: “Trông cô rất mệt, trước đây cô không như vậy.”
Hà Xuyên Châu ngồi xuống ghế.
Cổ áo sơ mi trắng hằn lên vết nhăn, cúc trên cùng được mở ra, bả vai gầy gò khiến cô có phần tiêu điều.
Cô im lặng một lúc, trên mặt không còn vẻ mệt mỏi nữa, hai mắt sáng bừng, bình tĩnh đáp: “Tôi là như vậy đấy.”
Dường như Châu Thác Hàng luôn nhắc cô nhớ về chuyện xảy ra trong quá khứ, Vốn dĩ Hà Xuyên Châu đã quen với việc ngó lơ nó, sau khi anh xuất hiện, nó lại ùa tới mất kiểm soát.
Có những chuyện quả thật rất vui vẻ, nhưng hậu vị vẫn đắng chát, hơn nữa đa số đều là những chuyện cô không muốn nhớ lại.
“Hà Xuyên Châu.” Giọng Châu Thác Hàng rất trầm, khi nói tới âm cuối, giọng anh càng trầm hơn, nhưng cũng ấm áp hơn, tựa như bao bọc lấy trái tim đối phương.
“Cô vẫn chưa thoát khỏi nó sao?”
Ngón tay Hà Xuyên Châu bỗng dưng co rút, cô ghì chặt chúng xuống, bên tai lại vang lên tiếng rừng núi gào rú, sóng biển rì rào.
Cơn gió lớn từ tầng cao xuyên thẳng qua đường phố, quẩn quanh bên người cô, khiến cô lạnh toát.
Mặt trời chói chang so sáng cả vạn vật, cô nghiêng đầu, nghe thấy Châu Thác Hàng nói: “Đừng lo lắng, chắc chắn chú Hà không sao đâu, mọi người đều tin chú ấy.
Chú ấy vẫn ra ngoài đi làm chứng tỏ chú ấy không bận tâm.
Phải rồi, cô ăn gì chưa?”
Hà Xuyên Châu còn chưa trả lời, một bóng đen đã xuất hiện trong tầm mắt cô, sau đó rơi thẳng xuống dưới.
Tiếng va đập vang vọng trong không trung, vang hơn cả tiếng chuông lớn nhất trong chùa chiền.
Tiếp đó là tiếng người hô lên đinh tai nhức óc.
Thật ra sau khi Hà Húc chết, Hà Xuyên Châu chưa từng nhìn thi thể của ông.
Khi ông vừa rơi xuống tầng, Châu Thác Hàng đã chắn trước mặt cô, kéo cô ra sau, sau đó mới chạy về phía bóng người.
Hà Xuyên Châu nhìn chấm đỏ mờ ảo phía xa, trái tim mất đi nhịp đập, cả thế giới quay cuồng.
Cô khóc không ra nước mắt, ngây ngốc đứng ở đường, không dám đi qua.
Xung quanh ngày càng có nhiều người hơn, họ chỉ trỏ, bàn luận về vũng máu.
Chẳng mấy chốc bức tường người đã che kín tầm mắt Hà Xuyên Châu, cô chỉ có thể lờ mờ nghe thấy Châu Thác Hàng gọi tên Hà Húc tới khản cả giọng.
Rất lâu sau, Hà Xuyên Châu mới đi lên trước, dừng lại bên ngoài đám người, cô thấy lưng Châu Thác Hàng ngày càng cúi xuống thấp hơn vì đau đớn, gần như bò rạp xuống đất.
Toàn bộ âm thanh huyên náo đan cài vào nhau trong âm điệu quỷ dị, cô không đi lên tiếp, cũng không nhìn thêm cái nào, chỉ quay người lùi về sau thật xa.
Lúc tạm biệt, Châu Thác Hàng cũng không vén vải trắng ra cho cô xem, chỉ cho cô nhìn thấy một bàn tay.
Đó là tay của bố cô, ngón trỏ và ngón giữa có vết chai rất dày, lòng bàn tay còn vết dao chưa lành hẳn.
Vết thương đã sắp hoại tử, Hà Xuyên Châu cẩn thận chạm vào, từ đó về sau, vết thương ấy đã khắc sâu trong tâm trí cô.
Cô kéo vải trắng lên trên một chút, khi sắp tới bả vai, Châu Thác Hàng không đành lòng, ôm cô lùi ra sau, run rẩy dựa vào vai cô, nói: “Bỏ đi, bỏ đi.”
Trước khi Hà Húc được hỏa táng, Hà Xuyên Châu vẫn nghĩ, mình nên gặp bố lần cuối, đó là dáng vẻ ông rời khỏi thế gian.
Nhưng tới tận khi ông đi vào phòng hỏa táng, cô vẫn không làm được điều đó.
Từ đó về sau, cứ nhìn thấy thi thể của người nhảy lầu tự sát, cô đều nghĩ có phải Hà Húc cũng có dáng vẻ như vậy, hoặc còn thảm hơn vậy nữa?
Quỹ đạo cuộc đời ấy gần như rơi vào hư vô, bên tai Hà Xuyên Châu vọng lại vô vàn tiếng động, tựa như linh hồn đang muốn trốn ra ngoài.
Khi mấy người Châu Thác Hàng, Vương Tập Phi rời đi, cô không gặp lại những người mình từng quen nữa, tình hình mới chuyển biến tốt hơn.
Khi ấy cô cảm thấy, đó là một bậc thang cả đời này cô cũng không bước qua được.
Nhưng trong sự giày vò từ năm này qua tháng khác, cô lại cảm thấy, thật ra mọi thứ không nghiêm trọng như vậy.
Giống như hiện giờ, nhắc tới Hà Húc cô sẽ buồn, sẽ đau lòng, nhưng cô vẫn có thể kiềm chế được cơn sóng lòng.
Cô không thích, nhưng không tới nỗi không thể chấp nhận được.
“Tôi rất ổn.” Hà Xuyên Châu nghe thấy mình nói: “Tôi không khác gì trước đây cả.”.