Do không đủ dụng cụ cắt tóc, cộng thêm việc Châu Thác Hàng không chịu phối hợp, nên sau khi đứng dậy, cổ và lưng anh đã dính đầy tóc con.
Hôm nay anh mặc áo một chiếc áo len, sợi tóc ngắn chui vào trong quần áo, không sao phủi đi được, thế là anh phải vào nhà vệ sinh xử lý.
Hà Xuyên Châu quét dọn ban công xong thì kéo rèm cửa lại, khi đi qua nhà vệ sinh, qua khe cửa hé mở, cô thấy anh đang cởi tr@n gội đầu.
Khi anh cởi qu@n áo ra, Hà Xuyên Châu mới nhận thấy vóc dáng anh rất chuẩn chỉnh.
Nhìn bề ngoài có vẻ gầy là do anh thuộc tuýp người vai rộng eo thon, nhưng theo động tác của thân trên, cơ thịt chỗ eo và lưng đều căng ra, nối một mạch tới hai cánh tay, những khối cơ bắp nổi lên rõ rệt, trông vô cùng gợi cảm.
Hà Xuyên Châu cảm thấy người bên trong đột nhiên trở nên xa lạ, khi cô định rời đi thì Châu Thác Hàng giơ tay tắt vòi nước, quay đầu nhìn cô.
Tiếng nước ngừng lại, giọt nước men theo tóc anh chảy xuống vai, sau đó lại chạy dọc từ vai xuống lồ ng ngực.
Hà Xuyên Châu bỗng nhiên bị những giọt nước ấy hấp dẫn, ánh mắt cũng đuổi theo sự chuyển động của nó.
Khi nhìn tới phần bụng, cô đã dừng lại, lý trí níu kéo lại sự tham lam vừa nãy.
Hà Xuyên Châu vừa ngẩng đầu lên đã va phải ánh mắt của Châu Thác Hàng.
Trong nhà vệ sinh chật hẹp, một người đứng trong, một người đứng bên ngoài, sự im lặng kéo dài tới vô cùng vô tận.
Hà Xuyên Châu nhạy bén đọc ra được vấn đề của anh trong chính ánh mắt sáng bừng của đối phương.
Cô không biến sắc nói: “Trong nhà tôi không có khăn thừa.”
Châu Thác Hàng “ờ” một tiếng, giơ tay xoa mái tóc ướt sũng, sau đó lắc đầu cho ráo bớt nước.
Có lẽ anh cố tình làm vậy, bởi vì vài giọt nước đã bắn lên mặt Hà Xuyên Châu, lạnh tới nỗi khiến cô phải nhắm mắt lại.
Bóng người trong gương trở nên mơ hồ, Hà Xuyên Châu quay lại nhìn anh, lấy tay lau đi dấu nước.
Cô nghe thấy Châu Thác Hàng hỏi: “Cô xem giúp tôi sau lưng tôi còn tóc không?”
Anh không nhìn được, vừa nãy đã chà sát một lượt, phần da chỗ cổ bị lau tới ửng đỏ, tới giờ anh vẫn cảm thấy mất tự nhiên.
Hà Xuyên Châu đi lên trước.
Anh chủ động cúi đầu, khom lưng, một tay chống lên bồn rửa, nghiêng người về phía cô, mượn hình ảnh phản chiếu trong gương để quan sát mặt cô.
Vốn dĩ Hà Xuyên Châu muốn dùng tay phủi, nhưng giơ tay lên được một nửa cô lại chần chừ, cuối cùng với lấy khăn lau đầu bên cạnh lau lưng cho anh.
Nhưng do da đã dính nước, trước đó khi cắt tóc cô lại không cẩn thận nên những sợi tóc rơi rất vụn vặt, toàn dính vào những chỗ khó lau.
Hà Xuyên Châu ấn lưng anh, bảo anh cúi xuống thấp chút nữa, còn mình múc ít nước lau qua cho anh.
Cô cảm thấy người Châu Thác Hàng nóng bừng, ngón tay anh như bị thiêu đốt.
Cô xối nước vào tay anh, để anh thử nhiệt độ.
Anh đưa tay ra, chạm vào dòng nước, gật đầu nói: “Được rồi.”
Hà Xuyên Châu lập tức xối nước lên lưng anh, sau đó dùng khăn lau khô.
Suốt quá trình ấy, Châu Thác Hàng luôn cúi đầu nhìn, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trông anh cũng như đang ngây ngốc, thất thần.
Hà Xuyên Châu lờ mờ cảm thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Cô liếc nhìn bóng họ trong gương, nhận thức được tình cảnh lúc này, cô thấy có lẽ hành động của mình không thích hợp lắm nên đã đưa khăn cho đối phương, kéo dài khoảng cách của hai người: “Anh tự lau đi.
Khăn này tôi dùng để lau đầu, nếu anh không để ý thì có thể dùng.”
Châu Thác Hàng không chút do dự nhận lấy, trùm khăn lên đầu, lấy một tay lau tóc.
Hà Xuyên Châu nhìn động tác chậm rãi của anh, lại nói: “Hết việc rồi, anh mặc áo vào đi, hôm nay lạnh lắm, cẩn thận, đừng để bị cảm.”
Châu Thác Hàng không nói gì, đưa tay với áo len trên móc, phủi chỗ cổ áo một lúc, có lẽ vì chỗ đó vẫn còn dính tóc, cuối cùng anh nhíu mày mặc áo vào, trông dáng vẻ rất không tình nguyện.
Khi anh chậm rãi mặc áo xong, Hà Xuyên Châu đưa anh tới cửa.
Châu Thác Hàng suy tư một hồi rồi hỏi: “Nếu cô định chuyển nhà, tôi có thể tìm nhà phù hợp với cô.
Cô muốn mua nhà đã qua sử dụng hay muốn thuê nhà?”
Hà Xuyên Châu không trả lời thẳng vấn đề, lấp li3m cho qua: “Để sau đi.”
Châu Thác Hàng cũng không ép: “Cần thì nói với tôi.”
Có lẽ đây chính là câu nói kết thúc trước khi tạm biệt, nhưng nói xong câu này, Châu Thác Hàng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh không nói thêm gì, có thể là không tìm được chủ đề gì nữa nên chỉ nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa.
Hà Xuyên Châu kiên nhẫn chờ đợi, chợt thấy mình có lẽ không còn cơ hội tiễn anh rời đi nữa, cô không muốn tiếp tục cục diện lúng túng này nên đã đóng sầm cửa lại.
Cô đi ra ban công lấy quần áo, sau đó vào nhà bếp đun nóng cốc sữa, khi quay về phòng khách, cô chợt muốn xem Châu Thác Hàng đã đi chưa.
Suy nghĩ này tới rất đột ngột, chính cô cũng không hiểu nổi.
Cô kéo cửa ra, quả nhiên không thấy ai nữa, trong lòng cũng yên tâm đi nhiều.
Cô không khỏi cười tự giễu, lúc quay đầu lại thì thấy anh vẫn đang đứng ở cầu thang bên dưới, không phát ra một tiếng động.
Đa số đèn ở cầu thang trong tòa nhà này đều đã hỏng, Châu Thác Hàng dựa vào góc tường tăm tối, trông y như ma quỷ tới từ địa ngục.
Hà Xuyên Châu giật nảy mình, sau khi xác nhận là anh, cô cười bất lực: “Anh còn chuyện gì nữa sao?”
“Không.” Cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt Châu Thác Hàng, nhưng vẫn nghe ra ý cười trong lời anh nói: “Tôi chỉ muốn thử xem lần này cô có quay lại tìm tôi nữa không thôi.”
Nói rồi anh đi về phía trước, dừng trước cửa sổ rải rác ánh trăng.
Ánh sáng dịu dàng ấy không thể soi sáng mặt anh, nhưng lại khiến khí chất trên người anh trở nên yên ổn, ôn hòa.
Câu nói phát ra từ miệng anh không có chút lực tấn công nào, khi nó rơi vào tai Hà Xuyên Châu chỉ như lời khiếu nại yếu ớt.
Hà Xuyên Châu không biết sao anh đột nhiên học được cách tỏ ra tội nghiệp, hơn nữa còn diễn rất thuần thục, ngây thơ.
Có lúc cô đã nghi ngờ có phải anh cố ý hay không, sau đó chính cô lại hổ thẹn trước suy nghĩ này.
Cô há miệng, chậm rãi khuyên bảo: “Anh về đi, trời tối rồi.”
Lần này cuối cùng Châu Thác Hàng cũng nghe lời, đi xuống tầng.
Hà Xuyên Châu quay vào nhà tắm rửa.
Có lẽ ban ngày đã ngủ nên buổi tối cô không buồn ngủ nữa.
Cô nghịch máy tính một lúc rồi đi ra phòng khách, thử chuyển mấy đồ đạc sang cùng một chỗ, sắp xếp lại đồ cần bỏ đi.
Nhưng cô thật sự không hợp làm việc nhà, mới làm chưa được nửa tiếng đã chán.
Cuối cùng cô ngồi lên bàn, thất thần nhìn bức ảnh chụp chung trên tường.
Nụ cười của Hà Húc đã ố vàng, ngũ quan trên mặt mờ tới trắng xóa.
Cô lấy khăn giấy lau bụi bẩn bên trên nhưng vẫn không có tác dụng gì, có lẽ là bị ánh mặt trời chiếu lâu ngày nên vậy.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn, tâm trí trôi dạt về nơi xa, dần dần ý thức rơi vào mê man.
Cô quay lại giường, vùi mình vào trong chăn.
Trời nắng mấy ngày, thành phố A y như lò lửa, nhiệt độ trung bình tăng vọt lên hơn 20 độ.
Tới tháng tư, mọi người dần cởi bỏ quần áo mùa đông, bắt đầu mặc áo cộc tay.
Công việc của Châu Thác Hàng cũng vô cùng bận rộn, mấy ngày đều không thấy bóng dáng anh.
Thi thoảng anh sẽ gửi tin nhắn cho Hà Xuyên Châu, ví dụ như nơi nào ở thành phố A có nhà đẹp, hoặc hôm nay anh đọc được bài gì hay.
Đa số Hà Xuyên Châu đều không thể trả lời lại ngay, anh cũng không để ý.
Gần đầy thành phố A không xảy ra việc gì nghiêm trọng, người trong đội của họ rảnh hơn nhiều.
Thi thoảng được đồng nghiệp phòng bên nhờ giúp, họ cũng phụ một tay, tạm thời thoát được cuộc sống bận tối tăm mặt mũi.
Tới giờ nghỉ trưa, Thiệu Trí Tân ăn cơm xong thì ngồi trong văn phòng lướt tin tức.
Cậu mở những bài đã lưu ra, vui mừng nhận thấy tài khoản mình theo dõi trước đó lại đăng bài mới.
Vụ án của cảnh sát họ Hà đã có kết quả, nhưng vẫn trong trạng thái chưa viết xong.
Ngoài ra tác giả còn đăng thêm một vụ án mới, đăng một lèo hết toàn bộ nội dung.
Thiệu Trí Tân ấn vào đường link thứ hai, vừa đọc hai dòng đầu, cậu đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Kết hợp với thời gian, địa điểm, cậu chắc chắn vụ án trong bài đăng này chính là vụ án ở khu dân cư Quảng Nguyên họ vừa phá tháng trước.
Vấn đề là sau khi Lưu Quang Dục bị bắt rồi đưa tới trại giam, cảnh sát giấu rất nhiều chi tiết với công chúng, phóng viên bình thường lấy thông tin nội bộ ở đâu ra?
Cho dù có đọc tài liệu cũng không thể tra ra được.
Thiệu Trí Tân kéo lên trang đầu, xác nhận lại tên tác giả lần nữa, đó là một cái tên đậm chất nghệ thuật: Cái se lạnh ngày thu là mấy độ.
Cậu lại liếc nhìn các đồng nghiệp xung quanh một lượt, vẫn không tìm được mục tiêu tương thích.
Cậu thầm nghĩ, không phải chứ, lẽ nào blogger mình theo dõi bao nhiêu năm nay là người trong phân cục của mình sao?.