Lối Rẽ FULL


Tới giờ chào cờ, học sinh lao như bay ra sân thể dục, trong lớp chỉ còn lại mình Giang Bình Tâm.
Cô ta cúi đầu, sắp xếp lại chập đề thi thử trên bàn, thấy có người đi tới gần, bóng hắt lên tờ giấy trắng, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, tiếp tục cầm bút, khiến hướng của dòng chữ viết ra xiên vẹo, giả vờ như đang chăm chú học tập.
Từ Ngọc chuyển ghế ở hàng trước cô ta rồi ngồi xuống đối diện, quan sát biểu cảm của cô ta qua chồng sách vở cao chót vót.
Thiệu Trí Tân vốn định ngồi xuống bên cạnh, nhưng bị Từ Ngọc ngăn lại, cô ra hiệu bằng ánh mắt, bảo cậu ngồi cạnh Giang Bình Tâm.
Từ Ngọc đưa tay ra, che đi nội dung đề thi, ép Giang Bình Tâm phải nhìn mình.

Thấy ánh mắt sợ hãi của đối phương, cô ấy thở dài, dịu dàng nói: “Hôm qua chưa nói xong em đã chạy rồi, chị chưa nói tới việc nhân chứng gì cả.

Em gái, nghe chị khuyên một câu, sau này đừng tới nơi đó nữa, nguy hiểm lắm.

Nhất là nửa đêm, trời còn mưa, nếu gặp phải kẻ xấu, đối phương muốn giết em, em không có cả cơ hội phản kháng đâu.

Lần này còn có người chết, em không sợ sao?”
Tay phải Giang Bình Tâm liên tục ấn đầu bút, cô ta đang định lên tiếng thì tiếng nhạc trong đài phát thanh đột nhiên dừng lại, cả tòa nhà rơi vào sự tĩnh lặng vô bờ bến, tiếng bấm bút lanh lảnh khắp nơi.
Cô ta giật mình, vội dừng động tác này lại.
Tiếng nhạc mới vang lên, nghe vô cùng phiền muộn.
Giọng nói của Từ Ngọc không nặng không nhẹ, bị tiếng nhạc lấn át nên nghe rất nhỏ bé, nhưng vì cô đang ngồi gần nên Giang Bình Tâm đều nghe rõ từng chữ một: “Chẳng mấy chốc em sẽ 18 tuổi, thi đại học, học đại học, tương lai xán lạn, đây cũng chính là điều chị em liều mạng để đánh đổi cho em, không phải sao? Nếu em có chuyện gì, em không thấy hổ thẹn khi lãng phí công sức của chị mình sao?”
Giang Bình Tâm đặt bút xuống bàn, ánh mắt dần hiện lên tia máu dày đặc.
Cô ta không nhìn Từ Ngọc, ngồi im bất động, cả người căng cứng, hiện rõ sự kháng cự quật cường.
Từ Ngọc nhìn chằm chằm cô ta mấy giây, dường như đã vô cùng thất vọng, cô đứng dậy, nói: “Chị đi vệ sinh.”
Thiệu Trí Tân thấy cô ấy rời khỏi lớp học, đầu không ngoảnh lại thì há hốc miệng, muốn gọi cô ấy lại nhưng lại hoang mang, không biết phải làm sao.
Cậu ấy ngồi bên cạnh, nhìn người cách mình chưa tới hai mươi phân, do dự hỏi: “Em không sao chứ?”
Cậu cũng chẳng mong đối phương sẽ trả lời, thế là lại độc thoại: “Anh không rõ chuyện của chị em, nhưng Giang Bình Tâm này, bao nhiêu năm nay em luôn quanh quẩn gần địa điểm phát hiện vụ án, đồng nghiệp của bọn anh đã điều tra vô số lần rồi, nếu thật sự có vấn đề gì, cho dù là thủ đoạn bí mật, cao siêu tới đâu, chắc bọn anh cũng đã tìm ra dấu vết.

Thật ra bản thân em cũng biết đáp án rồi đúng không?”
“Nhưng chị tôi thật sự chết rất kỳ lạ, chị ấy không thể tự sát được!” Giang Bình Tâm kiên định: “Tôi đã cung cấp manh mối cho đồn cảnh sát, là họ không chấp nhận! Rõ ràng có nhiều điểm đáng nghi thế, họ lại không muốn điều tra thêm.”
Thiệu Trí Tân nhíu mày: “Hả?”
Giang Bình Tâm nuốt nước bọt, muốn nuốt xuống sự cay đắng làm mờ đi tâm trí kia, còn chưa nuốt xuống bụng, mọi thứ đã trào ra từ khóe mắt.
Hai tay cô ta buông thõng xuống bàn, năm ngón tay co lại.

Cho dù không rõ ràng, tình tiết vụ án vẫn vẩn vương trong tâm trí cô ta hết lần này tới lần khác.
“Hôm chị tôi chết là sinh nhật tôi, chị ấy đã hứa sau khi tan làm sẽ mua bánh cho tôi, cùng tôi đón sinh nhật.” Giọng Giang Bình Tâm không ổn lắm: “Chị ấy đã mua thật, ở chỗ chị ấy bị chìm có một hộp bánh sinh nhật, còn có thiệp sinh nhật chị ấy viết cho tôi nữa.

Chị ấy không có động cơ tự sát.”
Thiệu Trí Tân suy tư.
Hôm qua cậu đã hỏi Từ Ngọc tình tiết vụ án, đáng tiếc khi đó Từ Ngọc cũng chưa vào đội, không tham gia vào việc điều tra nên không biết nhiều, chỉ nghe đồng nghiệp nói mấy câu.
Ở chỗ nạn nhân rơi xuống nước không chỉ có bánh kem, mà còn có một chiếc áo khoác và điện thoại.
Chị Giang Bình Tâm tự cởi áo và giày ra, sau đó đi xuống kênh.

Ô cũng vứt trên bờ, ngày hôm sau, khi có người phát hiện ra thi thể, cô ấy đã bị gió thổi trôi ra xa mấy trăm mét.
Giọng nói của Giang Bình Tâm kéo suy nghĩ của cậu về: “Anh cũng nhìn thấy con kênh đó rồi đấy, nơi chị tôi rơi xuống là ở phần trên, có diện tích rộng hơn chút, nước cũng sâu hơn, nhưng không tới mức bị chìm rồi tử vong được.

Cảnh sát nói với tôi, tối đó chị tôi uống rất nhiều rượu, cộng thêm vào mùa đông, nhiệt độ nước giảm mạnh, trời lại mưa to, sau khi xuống nước, chị ấy đã vùng vẫy, cuối cùng bị cuốn ra giữa kênh, chẳng mấy chốc đã mất hết sức lực, chìm xuống đáy kênh, tử vong.”
Thiệu Trí Tân gật đầu.
Đây không phải chuyện rất hợp tình hợp lý sao?
“Vấn đề là chị tôi chỉ là một nhân viên thu ngân ở siêu thị, tại sao chị ấy lại uống nhiều rượu vậy? Hơn nữa rõ ràng hôm đó là sinh nhật tôi, sau khi tan làm chị ấy phải về sớm chúc mừng tôi mới phải, sao có thể đi tìm người khác uống rượu được? Nếu như bị người khác ép, tại sao người đó không cần chịu trách nhiệm?”
Hạt mầm nghi ngờ trong Thiệu Trí Tân sinh sôi nảy nở, cậu thật sự cảm thấy kỳ lạ.
Giang Bình Tâm thấy vẻ mặt dao động của cậu thì vô cùng kích động, chủ động lại gần, nói: “Hơn nữa trên người chị ấy có vết thương, khi đó tôi đã nhìn thấy nó! Người đầu tiên phát hiện ra thi thể cũng nói nhìn thấy! Tôi đi hỏi cảnh sát, họ lại lừa tôi, nói có lẽ vết thương xuất hiện do thi thể bị đồ vật dưới đáy kênh cứa vào, nguyên nhân tử vong là do bị chìm, ngạt thở.

Tôi muốn hỏi thêm thì họ nói với tôi đây không phải một vụ án hình sự, bảo tôi đi tới hỏi đồn cảnh sát.

Rõ ràng họ đang giấu đầu hở đuôi, cảm thấy tôi còn nhỏ nên dễ lừa.”
Giang Bình Tâm có hoàn cảnh đáng thương, khi nói lại chân thành, người nghe không khỏi thấy có lý.
Thiệu Trí Tân dao động, nghĩ tới việc Hà Xuyên Châu cũng là một trong những cảnh sát hình sự phụ trách vụ án năm đó, nhưng nghi hoặc đó còn chưa được lật ra đã bị cơn sóng sau đánh chết.
Cậu không tin đội trưởng Hà sẽ bỏ qua chứng cứ rõ rệt này.
Mặc dù tuổi nghề của cậu không cao, nhưng từ khi thực tập, cậu đã được trải nghiệm rất nhiều lời tường thuật khác nhau.

Trong nhiều trường hợp, điểm khả nghi trong vụ án chỉ là sự cố chấp của phía đương sự mà thôi.
Thiệu Trí Tân không thể hiện ra bên ngoài, lúc này kỹ năng diễn xuất của cậu đã đạt tới mức thượng thừa.

Cậu nhắm mắt lại, nghiêng đầu, nhìn lên bảng đen phía sau lớp học, giơ tay lên che đi nửa gương mặt mình.

Khi cậu sờ mặt mình, những sắc thái như do dự, kinh ngạc, trầm ngâm đều thoáng qua.
Cậu không nói gì, chỉ dùng biểu cảm để nói lên tất cả.
Trên bức tường phía sau lớp học có treo một chiếc đồng hồ đen trắng, thời gian không chuẩn lắm, nhanh hơn mười phút.
Theo phán đoán tiếng động bên ngoài truyền tới, giờ thể dục buổi sáng đã kết thúc, lãnh đạo nhà trường đang phát biểu.

Khoảng năm phút sau, chắc học sinh sẽ lục đục quay về.
Giọng nói Giang Bình Tâm trở nên nghẹn ngào: “Tôi thật sự không thể mặc kệ chị tôi được.

Anh cảnh sát, khi chị ấy chết, chị ấy mới 21 tuổi.

Nếu như còn sống, chắc chị ấy cũng sàn tuổi anh.

Chị ấy lại biến mất một cách kỳ lạ, một lời giải thích cũng không có, sao tôi có thể có tương lai xán lạn gì được? Mạng của tôi là do chị ấy cho, cả đời này tôi phải đi theo chị ấy.”
Thiệu Trí Tân biết Giang Bình Tâm đã giở trò với mình, cô ta đã nói khá nhiều lời nói dối, trông có vẻ đơn thuần, vô hại, nhưng thực chất cô ta lại rất chín chắn, trưởng thành.

Cảnh sát hình sự kiểu gì cũng có kinh nghiệm của cảnh sát, ấy vậy mà lại không làm được gì cô ta, có lẽ kinh nghiệm xã hội cô ta có được còn nhiều hơn cả cậu.
Dáng vẻ đau thương hiện tại cũng xen lẫn mấy phần giả dối, vậy nên cô ta mới kể với cậu điều này khi Từ Ngọc rời đi, bởi vì cậu chính là “người mới” tràn đầy sự đồng cảm.
Khi thấy Giang Bình Tâm rơi nước mắt, cậu vẫn không nỡ.
Có lẽ là vì cảm giác bi thương này quá đỗi chân thật, không gạt đi được, cho dù đã qua bốn năm, nó đã lắng xuống như núi lửa, vết sẹo bị nhiệt độ cao thiêu đốt vẫn mãi mãi không thể xóa nhòa, có thể bóc ra cho người khác xem bất cứ lúc nào, vết thương khiến người ta đau đớn xé lòng.
Thiệu Trí Tân do dự, thấp giọng nói: “Đây là hai chuyện khác nhau.

Anh sẽ hỏi giúp em vụ án của chị em, cho em một câu trả lời, nhưng em không nên vì chuyện này mà bao che cho một kẻ giết người khác.”
“Không phải hai chuyện!”
Giang Bình Tâm bị kích động, sự kìm nén bấy lâu nay đã sụp đổ, cuối cùng thấy được Thiệu Trí Tân sẵn sàng giúp mình, cô ta như cuỗm được cọng cỏ cứu mạng, khao khát cậu có thể tin mình, từ đó có được sự ủng hộ duy nhất trong khoảng không cô độc dài đằng đẵng.
Cô ta nắm tay Thiệu Trí Tân, vì hơi thở hỗn loạn nên lời nói ra liên tục đứt quãng.
“Anh cảnh sát, trước đây tôi cũng có bố mẹ.

Nhà tôi ở nông thôn, bố mẹ trọng nam khinh nữ.

Anh không biết mấy nơi khắc khổ như nông thôn mười mấy năm trước đâu, cuộc sống của con gái chẳng khác nào địa ngục.

Giáo viên trong làng chúng tôi không biết giảng dạy mấy, thậm chí tiếng phổ thông còn nói không sõi, nói là phổ cập giáo dục chín năm, nhưng bình thường chị tôi không có thời gian đi học.

Ban ngày chị ấy bị mẹ ép ra đồng trồng trọt, tối phải nấu cơm, giặt quần áo.”
“Bố mẹ đã lén sinh ra tôi, không ngờ lại là con gái nữa.

Tôi vừa sinh ra họ đã muốn bỏ đói tôi đến chết, ném tôi ở ngoài cửa.

Chị tôi đã cõng tôi, mớm nước cho tôi, đưa tôi ra ngoài xin sữa, tôi mới sống được tới hôm nay.”
Đa số Giang Bình Tâm đều ở cùng chị, không được bố mẹ yêu chiều, nhưng cô ta không quan tâm.

Chị cô ta đã cho cô ta sự ấm áp, quan tâm mà gia đình nên có.
Lúc nào cô ta cũng theo sau chị, giúp chị nhổ cỏ, xới đất, mang nước cho chị, nằm lên lưng chị, ngồi dưới gốc cây tránh nắng.
Thiệu Trí Tân nắm lấy bàn tay run rẩy của cô ta, cảm thấy có lẽ không ổn lắm nên cậu lấy khăn giấy trong túi ra.
Giang Bình Tâm lắc đầu, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, mọi thứ trở nên mơ hồ.

Trong màn sương mờ đục, cô ta mơ màng nhìn thấy gương mặt của chị gái, cô ta chớp mắt, mọi thứ đã rõ hơn.
Cô ta và chị sống nương tựa vào nhau, sau khi chị gái tự sát, rất nhiều chuyện cô ta không thể nói với cảnh sát được, cũng không thể nói với giáo viên, chỉ có thể tự mình nhớ lại.
Cứ nhớ lại một lần là tim đau như bị dao cứa một lần.

Vết thương càng sâu, cô ta càng cảm thấy mình không thể từ bỏ.
Cô ta không có mỏ neo, chỉ có một con thuyền nhỏ bé nhưng lại cố chấp lăn lộn giữa mặt biển.

Không có phương hướng, có thể rơi xuống nước bất cứ lúc nào.

Cô ta cảm thấy mình sắp như chị gái, chìm vào biển lớn vô tận.
Năm chị gái 15 tuổi, tháng thứ ba sau khi tốt nghiệp cấp hai, bố mẹ đã sinh được một đứa con trai.

Họ quyết định ra ngoài làm thuê, để họ ở nhà, nhờ người thân chăm sóc.
Giang Bình Tâm không biết khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, tóm lại đối với chị cô ta, có lẽ đó là thời khắc bắt buộc phải cho vận mệnh rẽ hướng.
Tối đó, sau khi sắc trời tối dần, cô ta ngồi trước cửa sổ, nhìn từ tầng hai xuống, thấy chị gái đi dọc theo con đường nhỏ ngoài nhà, dáng vẻ mệt mỏi, đi được một lúc chị lại ngồi lên ghế đá bên cạnh, thất thần nhìn cánh đồng phía xa.
Buổi tối, đồng lúa không lung linh như ban ngày, tựa như một mảnh đất màu đen rộng lớn, hòa làm một với biển đen mênh mông không thấy điểm dừng, mang tới cảm giác âm u, khiến người ta sợ hãi.
Gió chợt thổi tới, chị đột nhiên đứng dậy, vội vã đi ra đường.
Giang Bình Tâm bò lên cửa sổ, gọi: “Chị!”
Chị quay đầu, nhìn gương mặt sững sờ của cô ta.
Giang Bình Tâm không nói gì, cũng không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, thấy chị lại sắp rời đi, cô ta vội vàng bò lên trước một chút, nửa người đã thò ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị định đi đâu?”
Chị dừng bước lần nữa, quay đầu nhìn cô ta.

Trong đêm tối, không thể nhìn ra biểu cảm của chị ấy, nhưng lần này chị ấy không nói gì, đi lên tầng hai, nắm tay Giang Bình Tâm, đưa cô ra ngoài.
Giang Bình Tâm không hỏi gì.
Hai người chạy dọc theo đường lớn, má bị gió tạt cho mất cảm giác.

Khi đi được một đoạn dài, Giang Bình Tâm ở phía sau không đi nổi nữa, chị gái cõng cô ta, thở hổn hển đi về phía trước.
Mãi cho tới khi trời hửng sáng, một chiếc xe van đi qua, chị vẫy tay với họ, tài xế thấy họ đáng thương nên đã chở họ lên thành phố miễn phí.
Trong thành phố xa lạ ấy, chị gái nắm tay cô ta xuyên qua dòng người.
Từ đầu tới cuối Giang Bình Tâm luôn nắm tay chị, da đã lạnh ngắt, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, mỗi một ngón tay đều siết chặt lấy tay chị.

Tới tối, tay chị gái có rất nhiều vết bầm tím.
Hai người ôm nhau nghỉ ngơi, sau đó đứng bên đường ăn xin, tiết kiệm chi phí đi lại, lẩn trốn cảnh sát.

Sau một chuyến đi mạo hiểm dài đằng đẵng, họ đã thấy vô số cửa sổ thủy tinh hình chữ nhật, cuối cùng họ đã đi hơn nửa đất Trung Quốc, tới được thành phố A.
Vì Giang Bình Tâm còn quá nhỏ, cần phải đi học, nên chị đã giả làm người trưởng thành, đưa cô ta tới tìm nhân viên địa phương.
Vốn dĩ chỉ muốn ăn may thôi, nào ngờ thím phụ trách tiếp đón họ lại rất nhiệt tình, không thấy họ có trong danh sách người mất tích thì đã tin lời nói dối họ bịa ra, tưởng Giang Bình Tâm là đứa trẻ không có bố mẹ.

Cuối cùng bà ấy đã móc nối quan hệ, làm giấy tờ cho cô ta, đưa cô ta đi nhập học, còn làm đơn xin hỗ trợ học sinh khó khăn với trường.
Từ đó về sau, họ chính thức định cư ở thành phố A.
Ngày nào chị gái cũng ra ngoài làm việc, nuôi cô ta ăn học đàng hoàng.
Giang Bình Tâm cảm thấy cả người lạnh toát: “Tôi không hiểu gì, nhưng tôi có thể sống cuộc sống rất tốt.”
Giang Bình Tâm vô cùng áy náy, cô ta có một sự may mắn lạ thường hơn chị mình nhiều.
Giáo viên, bạn bè cô ta gặp được đều là người tốt, cô ta có thể nhận được sự đồng cảm của người khác, không cần gánh vác mệt nhọc của cuộc sống.

Mọi tàn khốc, nghiệt ngã đều rơi vào một mình chị gái, ngay cả dấu chấm hết cho cuộc đời chị ấy cũng qua quýt như vậy.
May mắn của cô ta tới từ lòng dũng cảm vĩ đại của chị gái, vậy nên cô ta luôn cho rằng gánh nặng của mình là nguồn cơn cho tất cả.
Giang Bình Tâm đã quyết định, cho dù đó là một sai lầm, cô ta vẫn không cần giải đáp, không cần loại bỏ, cô ta phải gánh vác chấp niệm này đi tới chặng đường còn lại.

Cho dù có bước vào địa phục, cô ta cũng phải đòi lại công bằng cho chị gái.
Chị gái cô ta tên Giang Tĩnh Trừng.
Chị ấy có tên, đã từng sống trên đời này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui