Hà Xuyên Châu để điện thoại ra xa.
Màn hình vừa hay hiện lên tin nhắn của đồng nghiệp.
Họ liên lạc với nhân viên công tác, kiểm tra các ghi chép có liên quan, chứng thực chiếc đồng hồ mẹ Chu Thục Quân cất giữ quả thật là thứ Thẩm Văn Chính đã mua năm 2014, khi đó giá của chiếc đồng hồ là 390 nghìn tệ*.
*Khoảng 1 tỷ đồng đấy!!!
Avatar nick Wechat của cục trưởng Phùng nhảy xuống dưới tin nhắn của mọi người liên tục, bà hỏi cô có chắc chắn vụ án của Chu Thục Quân có liên quan tới Thẩm Văn Chính không, chỉ dựa vào một chiếc đồng hồ vẫn không đủ để chứng minh.
Bà còn dặn cô, với thế lực và tầm ảnh hưởng của Thẩm Văn Chính, khi họ điều tra cần vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài quá nhiều điều, tạo nên ảnh hưởng xấu.
Nếu bị nắm thóp, mọi chuyện sẽ trở nên gay go.
Trong nhóm có người tìm ra được thông tin ghi chép về trận càn quét buôn bán mại dâm năm đó, thu nhập của club cao cấp ấy rất cao.
Người làm việc lâu ở club như Liễu Huệ Dung ước tính mỗi tháng cũng phải hơn 100 nghìn tệ, chưa tính các món đồ xa xỉ khách tặng và tiền típ riêng.
Khi đó Chu Thục Quân còn là át chủ bài của club, chắc chắn thu nhập còn cao hơn Liễu Huệ Dung.
Thông báo tin nhắn mới nhảy ra liên tục, khiến điện thoại rung suốt, nhưng tin nào cũng nói về vấn đề tiền bạc.
Hà Xuyên Châu ngẩng đầu lên, bóng râm trên đỉnh đầu đã nghiêng về một phía theo hướng mặt trời, cánh tay trái của cô lộ ra ngoài, tiếp xúc với ánh hoàng hôn.
Cô nhìn cây ngô đồng tươi tốt, cao vút bên đường đối diện, cảm giác tiếng côn trùng bên tai đột nhiên trở nên mãnh liệt, âm thanh bị kéo dài tới đinh tai nhức óc, cắt ngang từng dòng suy nghĩ của cô.
Hà Xuyên Châu cảm thấy đây là một vấn đề không lời giải đáp, bởi vì khi bà ấy hỏi ra câu hỏi này, bà đã có trước đáp án rồi.
“Cháu cũng mong tất cả tội phạm đều có thể bị pháp luật trừng trị, người bị hại có thể yên nghỉ.” Hà Xuyên Châu chậm rãi nói: “Nếu chỉ dựa vào sự cố gắng là có thể làm được…”
Không biết mẹ Chu có hiểu hay không, bà xách túi vải lên, phủi bụi bẩn bám bên trên, sau đó ôm chặt nó vào người.
“Tôi không biết chữ, ngay cả tên mình cũng không biết viết, chỉ có thể vẽ ra thôi.
Nhưng tôi sống bao nhiêu năm như vậy, các cô nói với tôi các cô khó làm tới nhường nào, thật ra tôi có thể hiểu hết.
Nhưng các cô chỉ khó làm thôi, còn tôi là thật sự không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể làm loạn lên.
Tôi tới đồn cảnh sát làm loạn, tới ủy ban thị trấn làm loạn, lên tận thành phố làm loạn.
Họ nói tôi rắc rối, nói tôi đang vẽ chuyện.”
Hai mắt bà ấy trống rỗng, tố cáo từng chút một với Hà Xuyên Châu.
Ban đầu bà vẫn bình tĩnh nói ra, về sau cổ họng nghẹn lại, phát ra những tiếng th ở dốc, giọng nói trở nên run rẩy.
“Bởi vì… Bởi vì tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái.
Nó lớn như vậy, một mình rời khỏi nhà, ngay cả sống chết của nó mà các cô cũng không nói rõ cho tôi biết được, chỉ nói với tôi là nó mất tích.
Sao lại mất tích? Nó còn trẻ thế, xinh đẹp vậy, lẽ nào không tìm được đường về nhà sao? Tôi vẫn luôn đợi con bé mà.”
Bà giơ tay lên, phác họa đường nét gương mặt con gái vào không trung, dịu dàng sờ vào thứ hư vô đó như đang chạm vào mặt của Chu Thục Quân.
Ảo ảnh không có nhiệt độ khiến bà càng đau khổ hơn.
Bà bị sự tàn nhẫn này nuốt chửng, ôm mặt bật khóc.
“Tôi luôn nghĩ chúng tôi đã làm gì sai.
Tôi đâu có tạo nghiệp, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”
Tiếng phổ thông của bà không tốt lắm, lúc này lời nói càng trở nên khó nghe hơn, chữ nào cũng dính liền vào nhau, tựa như đống tơ vò quấn quanh bà, cũng giống như giọt nước mắt không thể kiềm chế, khẽ lăn dài trên má bà.
Hà Xuyên Châu không nghe rõ, nhưng không cần nghe cô cũng hiểu được, cảm nhận được.
Cô giơ tay khẽ vỗ vào lưng bà.
Mẹ Chu khóc một lóc, tay buông thõng xuống, để lộ ra đôi mắt mê man.
Mí mắt bà sụp xuống, cả đôi mắt cũng trùng xuống theo, long lanh ánh nước.
“Từ nhỏ nó đã rất xinh đẹp, lúc vừa sinh nó ra, y tá bế nó ra ngoài, mọi người đều nói đứa bé này xinh quá.
Về sau khi trưởng thành, nó cũng không sợ mất mặt, sẵn sàng đưa tôi lên thành phố đi dạo, mua đồ cho tôi.
Tôi tới trường tìm nó, trong lớp có bạn chê cười tôi, nó còn cãi nhau với người ta, nó bảo vệ tôi, nói đỡ cho tôi.
Rõ ràng nó không thích về quê, nhưng vì tôi, nó vẫn hay về thăm nhà.
Sau khi bố nó mất, chúng tôi sống nương tựa vào nhau, con bé khổ sở như vậy, tôi lại chỉ biết khuyên nó ăn nhiều vào, mặc ấm vào, không cho nó được gì khác cả…”
Cuộc sống của bà bị dập khuôn theo khuôn phép cũ, vì giới hạn của bản thân, bà không thể dạy con gái mình những quy tắc đối nhân xử thế, ngộ nhận mặc dù cuộc sống của họ bình thường nhưng vẫn tươi đẹp.
Tới tận khi Chu Thục Quân tốt nghiệp cấp ba, ra ngoài làm việc, bà vẫn không nhận ra sự thay đổi trên người con gái.
Cuộc cãi vã cuối cùng giữa họ bắt nguồn từ ý kiến bất đồng về hôn nhân.
Trước khi xác nhận Chu Thục Quân mất tích, bà vẫn còn một mực cho rằng quan điểm của mình là đúng, đợi Chu Thục Quân tìm mình xin lỗi.
Bà nhận lấy giấy lau của Hà Xuyên Châu, khịt mũi.
Mặc dù chưa bình tĩnh lại nhưng bà lại áy náy vì sự tắc trách của bản thân, vỗ ngực hỏi: “Con bé mất tích nửa năm rồi tôi mới phát hiện ra.
Ngay cả con bé làm gì ở thành phố A, bạn bè là ai, từng chịu tủi nhục gì, tôi đều không biết.
Sao lại có người mẹ như tôi chứ?”
Ngay cả chính bà cũng cảm thấy hoang đường.
“Tôi có thể gặp đồng nghiệp cũ của con bé không?” Người phụ nữ lau nước mắt, nhìn Hà Xuyên Châu bằng ánh mắt tràn trề hy vọng: “Tôi chỉ muốn biết trong khoảng thời cuối cùng của con bé, nó sống ở thành phố A có tốt không.
Xin cô đấy.”
Hà Xuyên Châu nhìn đôi mắt mờ sương của bà, ngay sau đó cô đã vội nhìn sang hướng khác.
Cô không thể từ chối lời khẩn cầu của bà ấy, lại không thể hạ quyết tâm nói cho bà ấy biết sự thật.
Cô mở chai nước ra, uống mấy ngụm mà vẫn thấy cổ họng khô rát.
Hà Xuyên Châu vặn chặt nắp chai, ngón tay trắng bệch, cuối cùng cô buông tay ra, nói: “Đợi chúng cháu điều tra xong sẽ giải thích rõ ràng với bác.”
***
“Các cậu muốn hỏi tôi chuyện về Chu Thục Quân sao, tôi không biết nhiều chuyện về cô ta lắm, tôi chỉ làm việc ở đó khá lâu thôi.
Nhưng Tôn Ích Diêu nói mình không thân với cô ta sao, còn lâu ấy, cô ta là người đã đưa Chu Thục Quân tới đó làm mà.”
Nhìn Liễu Huệ Dung không nghiêm túc lắm nhưng lại tiết lộ với họ rất nhiều điều.
“Mấy vị khách của Chu Thục Quân đều do Tôn Ích Diêu giới thiệu đấy.
Có lúc bồi rượu không chỉ cần một cô gái, hai người họ thường sẽ đi cùng nhau.
Đương nhiên đó chỉ là lúc đầu thôi.
Chu Thục Quân xinh đẹp hơn, cũng trẻ trung hơn, chẳng mấy chốc đã đắt khách hơn Tôn Ích Diêu, cũng quen nhiều khách giàu có hơn.
Khi hai người có mối quan hệ cạnh tranh, chắc họ chẳng liên lạc với nhau nữa đâu.
Nghe nói khi đó còn có khách cầu hôn cô ta đấy.”
Thiệu Trí Tân nổi máu tò mò, buột miệng: “Thật á?”
Liễu Huệ Dung cười nói: “Bày vẽ thôi, chỉ có kẻ ngốc mới tin chuyện đó.
Ở nơi đó làm gì có lời nào thật lòng? Có người giàu nào lại ngu ngốc không? Ngoài miệng nói thích là thích thật? Đó là vì một câu thích có thể được giảm giá thôi! Nhưng tình yêu của họ cao quý như vậy, sao có thể nghĩ tới việc miễn phí đơn được?”
Thiệu Trí Tân cảm giác như bị ụp một nồi canh thiu lên đầu, vừa cảm thấy có lý lại vừa thấy bất thường.
Liễu Huệ Dung uống hết rượu của mình, thấy hai người họ đều không uống, cô ta thẳng thừng kéo ly rượu về phía mình.
“Nói thật, tôi không thích con người Chu Thục Quân.
Có lúc cô ta quá ngu ngốc, quá ngây thơ, tự cho mình thông minh, nhưng toàn ruột để ngoài da.
Cô ta không nghĩ xem, có người nào bên cạnh cô ta không phải lão hồ ly dày dặn kinh nghiệm, hiểu biết hơn cô ta chứ? Mọi người làm nghề này không phải đều vì tiền sao? Tiền tới nhanh, lại nhẹ nhàng, cái giá phải đổi là không được ra ngoài ánh sáng.
Có tài cán gì cứ phô ra hết đi, có sao đâu? Nhưng cô ta lại tỏ ra tủi thân, oan ức.
Cô ta vừa muốn câu được tiền, vừa muốn thanh cao, trên đời này làm gì có chuyện nào vẹn cả đôi đường thế? Cho dù có thì cô ta sẽ là người may mắn ấy sao? Nếu đã may mắn, cô ta còn lâm vào bước đường này ư?”
Liễu Huệ Dung gõ tay lên bàn, cười nói: “Có mấy vị khách cưng chiều cô ta chỉ vì muốn nịnh nọt, xơi múi được cô ta.
Cô ta là người ngu ngốc nhất tôi biết, bị khách lừa cho quay vòng vòng.
Cậu nói xem cô ta có gì chứ, chỉ có mỗi gương mặt đó thôi.”
Từ Ngọc ngửi thấy mùi rượu tản trong không khí, cô ấy giơ tay xoa lông mày, không biết nên đánh giá sao.
“Nhưng tôi càng chướng mắt Tôn ích Diêu hơn.” Móng tay màu hồng nhạt của Liễu Huệ Dung vung một đường trước mặt cô, sau đó cô ta khẽ nói: “Hình như cô ta kết hôn rồi nhỉ? công việc cực khổ thế, khó lắm mới kiếm được ít tiền, chỉ vì để mua được nhà ở thành phố này, sau đó lấy chồng, làm một bà nội trợ không có tôn nghiêm.
Tôi thật sự không hiểu nổi cô ta.
Lần trước tôi gặp cô ta ngoài đường, suýt chút nữa không nhận ra cô ta, cô ta biến mình thành cái quái gì không biết? Nghe nói chồng cô ta là đối tượng xem mắt của cô ta, không tốt với cô ta lắm, kết hôn cũng không chi mấy đồng, giờ còn đang ở trong nhà cô ta mua.
Về sau không biết anh ta nghe ngóng đâu ra chuyện trước đây của cô ta, đi đời nhà ma luôn, hai người cãi nhau to, cô ta vẫn còn cầu xin anh ta đừng ly hôn.
Cô nói xem cô ta đang nghĩ gì vậy?”
Từ Ngọc vô thức muốn gật đầu, làm được một nửa, cô ấy vội dừng lại, hỏi: “Căn nhà đó do cô ấy mua sao?”
“Đúng vậy.” Liễu Huệ Dung xua tay: “Vậy nên ấy, phụ nữ mà ngu ngốc thì có mười con trâu cũng không kéo lại được.”
Từ Ngọc hỏi: “Vậy cô biết thu nhập của Chu Thục Quân là bao nhiêu không?”
“Sao tôi biết được?” Liễu Huệ Dung nhấp một ngụm rượu, nghĩ một lúc rồi nói: “Kiểu gì cũng phải mấy triệu tệ đấy nhỉ? Cô ta cũng làm mấy năm rồi, nhất là năm 2014, 2015, cô ta cày cuốc kinh lắm.
Cô ta muốn kiếm tiền rồi nghỉ hưu, bởi vì không có tiền sẽ bị người ta xem thường.
Hơn nữa cô ta còn tằn tiện lắm, bộ đồ nào trên 300 tệ là còn lâu cô ta mới động đến, không tiêu tiền mấy đâu.”
Từ Ngọc hỏi: “Cô có nghĩ Chu Thục Quân sẽ cất tiền ở chỗ người khác không? Cô ấy có thân thiết với người nào không?”
“Các cô hỏi tôi á?” Liễu Huệ Dung bật cười: “Chi bằng đi hỏi thầy bói cho rồi.”
Từ Ngọc: “…”
Thiệu Trí Tân đáp thay cô ấy: “Chúng tôi tôn thờ khoa học, cảm ơn.”.