Hà Xuyên Châu có thể nhìn ra sự tự ti, khẩn cầu, mơ màng… trong đôi mắt bà ta.
Cũng có thể vô vàn cảm xúc phức tạp ấy chỉ do cô phán đoán dựa vào kinh nghiệm tích lũy trong bao năm nay.
Khi Hà Húc vừa chết, Hà Xuyên Châu luôn trong trạng thái bất ổn như vậy.
Nhưng lúc đó cô sẽ tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ hơn trước mặt người khác.
Cô bị sự thất vọng khổng lồ thấm ướt cả con người, mơ mơ màng màng lăn lộn trên chặng đường đời, không có bất kỳ nhiệt tình nào với cuộc sống.
Trạng thái ấy xuyên suốt thời thanh xuân của cô, mãi cho tới khi cô tốt nghiệp cấp ba, học xong đại học, gia nhập vào đội hình sự.
Năm thứ hai khi vào đội, Hà Xuyên Châu vô tình gặp được một vị trưởng bối trên đường.
Đối phương là người phụ trách vụ án của Hà Húc, về sau ông còn giúp Hà Xuyên Châu xử lý hậu sự cho bố, khi gặp lại ông ấy đã được điều chuyển tới cục công an thành phố công tác.
Nhìn thấy Hà Xuyên Châu, ông vẫn vô cùng quan tâm, kéo cô lại hàn huyên, hỏi thăm.
Thật ra trong quá trình điều tra, Hà Xuyên Châu không hề tỏ ra thân thiện, gần gũi với ông ấy, cô không ghét bỏ ông ấy, chỉ đơn giản là có một loại cảm giác xa cách không thể xóa nhòa.
Vậy nên khi gặp lại, cô cũng chỉ lịch sử gật đầu chào hỏi.
Đối phương không bận tâm tới sự lạnh nhạt của cô, ông quan sát cô, nói cô trưởng thành rồi, còn cười khen ngợi: “Chú nghe người trong cục công an thành phố nói, ở phân cục khu phía Nam có người mới rất giỏi, trực giác nhạy bén, khả năng quan sát tinh tường, thậm chí mắt nhìn còn sắc sảo hơn cả những cảnh sát có vài năm kinh nghiệm, chắc là cháu nhỉ? Chú bảo mà, cháu thông minh như vậy, rất hợp làm cảnh sát!”
Hà Xuyên Châu: “Có lẽ không phải cháu thông minh mà là cháu hiểu lòng người hơn thôi.”
Đối phương ngửa người ra sau, tay phải xoa cằm, hài hước nói: “Chú luôn cảm thấy lời cháu nói với chú lúc trước là lời nói của một kẻ phản diện.”
Hà Xuyên Châu im lặng một hồi rồi đáp: “Bởi vì nhân tính là thứ có thể thay đổi.”
Có lẽ dáng vẻ nói chuyện của cô quá nghiêm túc, đối phương cũng thu lại nụ cười ban nãy, chỉ sót lại tàn dư của ý cười.
Ông ấy nói: “Vậy chú mong mỗi khi nhân tính thay đổi, cháu đều có thể gặp được người ngay thẳng, đừng đi vào con đường lầm lỡ.”
Câu nói này mang đậm nét Hà Húc, Hà Xuyên Châu vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.
Phải nói rằng Hà Húc có ảnh hưởng sâu sắc với cô.
Cho dù Hà Xuyên Châu không thể đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, nhưng cô có thể hiểu bà ta đang nghĩ gì.
Con người sẽ luôn dùng cách thức nhẹ nhàng nhất để nói về những khổ cực bản thân đã trải qua.
Bởi vì cuộc sống vốn là như vậy, hai chữ “mệt rồi”, “quen rồi” đã đủ chôn vùi cảm xúc đang sục sôi trong lòng vô số người.
Nhưng tới cuối cùng trái tim con người vẫn là ngọn lửa bất diệt, cho dù có bị gió thổi cho sắp tàn lụi, nó vẫn có thể bùng cháy trở lại.
Vậy nên Hà Xuyên Châu chỉ nói một câu “bà thì sao” vô cùng đơn giản, đã khiến tuyến phòng thủ cuối cùng của bà ta sụp đổ.
Có lẽ trong rất nhiều đêm của quá khứ, cô cũng đã hỏi bản thân mình như vậy vô số lần, kim đồng hồ giữa cái chết và lương tâm, rốt cuộc bên nào sẽ nặng hơn?
Đây là một câu hỏi cô mãi mãi không hiểu nổi.
Cô chỉ muốn sống, tại sao lại không làm một người tốt được?
Vậy nên Hà Xuyên Châu không uy hiếp, cũng không cảnh cáo, cô chỉ đợi bà ta bình tĩnh lại, rồi thành thật nói với bà ta: “Cho dù người phụ nữ kia là ai, chỉ cần cảnh sát muốn điều tra, kiểm tra camera hoặc đi điều tra trong phạm vi rộng, chắc chắn vẫn sẽ tra ra được, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
Mọi người đều rất vất vả, vẫn mong bà có thể chủ động phối hợp.”
Hơn nữa đối với hung thủ, có lẽ đây chính là một sự giải thoát.
Giết người không phải áp lực ai cũng gánh chịu được.
Phòng tuyến tâm lý của lao công trở nên vô cùng mỏng manh, bà ta không còn kiên định với quyết định bản thân đưa ra.
Trí tuệ và thái độ kiên quyết của Hà Xuyên Châu dễ dàng ảnh hưởng tới bà ta, khiến ý chí của bà ta dao động, chệch về hướng của mình hơn.
“Đừng sợ.” Hà Xuyên Châu nói với bà ta: “Mọi việc sẽ qua thôi.”
***
Trước khi trời tối, anh Hoàng sầm mặt quay lại.
Anh ấy cầm áo khoác, áo bên trong đã thấm ướt, dính chặt vào người, bên trên lấm tấm nước.
Từ Ngọc ở bên cạnh còn thảm hơn, mặc dù quần áo không ướt nhưng hiển nhiên cũng đã bị hất một xô nước vào người, mái tóc dài, dày giờ đã bết dính vào nhau.
Từ Ngọc rùng mình, còn chưa đi vào đã đưa tay ra nhờ trợ giúp.
Đồng nghiệp nhìn thấy vội vào phòng nghỉ tìm khăn lau ra đưa cho họ.
Thiệu Trí Tân chạy tới, kinh ngạc nói: “Sao vậy? Hai người bị ai cướp đồ sao?”
Anh Hoàng nghiến răng: “Đừng nhắc nữa.
Lúc đi ra khỏi khu dân cư Quảng Nguyên, vừa hay gặp phải hai tên cướp.”
Thiệu Trí Tân hiểu chuyện, tức giận phê bình: “Cướp cả đồ của cảnh sát luôn sao? Đúng là không coi ai ra gì!”
Đồng nghiệp bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy!”
Từ Ngọc khổ sở nói thêm: “Trên đường đi có một nhóm người hóng chuyện đang rửa xe, họ hóng chuyện nhập tâm quá, bất cẩn xối cả nước vào người chúng tôi.”
Mọi người lặng thinh.
Thân phận cu li của người dân khiến họ không thể đòi lại công bằng cho lãnh đạo.
Anh Hoàng bực bội xoa đầu, bị biểu cảm của mấy người chọc cười, anh ấy hỏi: “Bên các cậu sao rồi? Có thu hoạch được gì không?”
Thiệu Trí Tân tường thuật lại tình trạng điện thoại của Đào Tiên Dũng một lượt, anh Hoàng không cần nghĩ đã nói: “Không thể nào, một ông chủ lớn như Đào Tiên Dũng sao có thể có mối quan hệ đơn giản vậy được? Chắc chắn ông ta còn có điện thoại thứ hai.
Cậu tới tìm người trong công ty ông ta hỏi thêm lần nữa, bình thường ông ta hay dùng số điện thoại nào.”
“Em đã hỏi rồi.
Bình thường khi trao đổi công việc, họ sẽ dùng một số điện thoại khác, số căn cước đứng tên số điện thoại đó là của vợ Đào Tiên Dũng.” Thiệu Trí Tân chạy về bàn của mình, gạt mấy đồ linh tinh ra, tìm một tập tài liệu có đánh dấu màu xanh lam, đưa cho anh Hoàng: “Em cũng đã chuẩn bị xong đơn xin cấp phép, còn chưa kịp tìm người ký tên vào.”
Sau đó cậu ấy nói lại lời dặn dò của Hà Xuyên Châu, nói có thể dựa vào việc đặt đồ ăn ngoài để suy đoán thời gian tử vong của Đào Tiên dũng.
Dù sao thi thể cũng bị phát hiện quá muộn, pháp y không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Tay lau đầu của anh Hoàng dừng lại, ánh mắt nhìn cậu như nhìn người hiểu biết nông cạn giờ đã trở nên kinh ngạc, khen ngợi: “Được đấy Trí Tân, cậu được khai sáng rồi đấy.”
Thiệu Trí Tân không giấu được ý cười trên mặt, vừa hưởng thụ vừa khiêm tốn đáp: “Đâu có đâu, chủ yếu là vì đội trưởng Hà dạy giỏi thôi.
Phải rồi, đội trưởng Hà nói cô ấy không liên lạc được với anh.”
Anh Hoàng lấy điện thoại ra kiểm tra, gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi đi gọi lại.”
Từ Ngọc vắt khăn lên cổ, bước tới, khẽ gọi: “Trí Tân này.”
Thiệu Trí Tân đứng dậy, nổi da gà: “Hả?”
Từ Ngọc nói: “Tôi cũng gần được coi là chị của cậu nhỉ? Bình thường có phải tôi đối xử rất tốt với cậu không?”
Thiệu Trí Tân nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Từ Ngọc thấp giọng, thần bí quan sát cậu: “Lần sau khi đội trưởng Hà lộ đề cho cậu nữa, cậu nhớ chia sẻ với tôi nhé.
Tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác biết trước đề như này.”
Thiệu Trí Tân dở khóc dở cười: “Chị, chị mau về nhà thay quần áo đi.”
***
Sáng ngày hôm sau, Hà Xuyên Châu lái xe đưa lao công tới cục, tiến hành phác họa lại nhân vật.
Từ Ngọc đi ra đưa người tới phòng vẽ.
Anh Hoàng thấy Hà Xuyên Châu lập tức mỉm cười: “Không phải cô nói không quan tâm tới sao?”
Hà Xuyên Châu: “Tôi tò mò.”
Anh Hoàng hỏi: “Tò mò gì?”
Hà Xuyên Châu cúi đầu, chỉnh lại ống tay áo của mình, thản nhiên đáp: “Tò mò sự thật.”
Bỏ qua vấn đề nghề nghiệp, chỉ xét từ góc độ cá nhân, thật ra Hà Xuyên Châu không quá quan tâm tới việc ai là người giết Đào Tiên Dũng, tại sao Đào Tiên Dũng lại gặp nạn.
Cô không muốn tới gần người này, chuyện này.
Một là vì sợ phiền phức, hai là vì bản thân cô cũng sẽ nghi ngờ liệu mình có thể đưa ra phương án điều tra thật sự công bằng, chính xác hay không.
Cô không thích cảm giác quẩn quanh gần ranh giới như vậy.
Anh Hoàng không hỏi thêm, chỉ vỗ vai cô, bỏ qua vấn đề này, nói tới chuyện hôm qua: “Cô nói dựa vào khẩu cung của lao công có thể biết, khu dân cư Quảng Nguyên là nơi Đào Tiên Dũng phát sinh quan hệ nam nữ với phụ nữ trẻ.
Hơn nữa rất có khả năng ban đầu cô gái ấy không tình nguyện.”
Hà Xuyên Châu nghĩ một hồi rồi đắn đo nói: “Ít nhất lúc bắt đầu cô ta không hoàn toàn tự nguyện.
Có lẽ về sau đã bị khuất phục bởi những lời uy hiếp, lợi ích.”
Hà Xuyên Châu nhắm mắt, cúi đầu, thử để đầu óc tỉnh táo hơn.
Gần đầy giấc ngủ của cô rất chập chờn, hơn nữa ngày nào cũng không ngủ được quá năm tiếng.
Khi không suy nghĩ, cô luôn có cảm giác mệt mỏi, tư duy đình trệ.
Hà Xuyên Châu giải thích: “Theo cách nói của lao công, có lẽ Đào Tiên Dũng đã cho đối phương dùng một loại m@ túy nhẹ như nước.
Sau khi sử dụng sẽ khiến con người mất đi ký ức, có tác dụng kích d*c.
Chất đó không màu không mùi, khi bỏ vào đồ uống sẽ rất khó nhận ra.
Nếu dùng kết hợp với cồn sẽ khiến người bị hại không hề phát giác ra việc bị mình đã bị chuốc thuốc.
Thành phần chủ yếu của loại m@ túy này rất dễ được cơ thể con người chuyển hóa, vậy nên khó xét nghiệm ra được.
Tôi đoán thứ này do bảo vệ cung cấp, vậy nên khi ấy bảo vệ mới đi vào phòng kiểm tra trước khi cảnh sát tới, lúc ghi chép khẩu cung cậu ta cũng lắp bắp, nhìn ngang ngó dọc, đó là vì cậu ta không muốn để cảnh sát phát hiện ra đồ tương tự như vậy.
À phải rồi, lúc đó bảo vệ còn nói với lao công thứ này có thể mua trên mạng, có lẽ là lời nói thật lòng trong lúc hoảng loạn.”
“Tôi sẽ cung cấp manh mối này cho đội phòng chống m@ túy, xem có thể điều tra ra nguồn mua hàng của họ không.” Vẻ mặt anh Hoàng trở nên nghiêm trọng, anh ấy xoa trán đau nhói, chửi một câu: “Đám nhóc này đúng là, con mẹ nó.”
Hà Xuyên Châu nói: “Tôi đi vào trong xem.”
Trong quá trình phác họa lại nhân vật đã xảy ra chút vấn đề.
Lao công không giỏi ăn nói, khi miêu tả lại vẻ ngoài của đối phương, bà ta cũng không nhớ rõ nét từng chi tiết trên gương mặt người đó.
Thậm chí bà ta còn không chắc chắn mắt đối phương to hay nhỏ, mắt hai mí hay một mí.
Người được phác họa dựa vào miêu tả của bà trông rất giống người Âu Mỹ, hình như có điểm nào đó không giống lắm, nhưng cũng có điểm khá giống, bà ta không nhìn ra được sự khác biệt.
Bà ta chỉ có thể đảm bảo nếu để bà ta nhìn lại mặt đối phương, bà ta sẽ nhận ra.
Cuối cùng những đặc trưng có thể làm rõ chỉ có: Đối phương cao hơn lao công, trên một mét sáu hai, vóc dáng chuẩn chỉnh, còn trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi, tóc dài ngang vai, màu đen.
Cô ta ăn mặc đơn giản, không trang điểm, ít nhất là không trang điểm đậm, chân đi giày thể thao màu trắng.
Đây chính là toàn bộ những gì bà ta đã lén nhìn thấy được.
Anh Hoàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, các chứng bệnh của “tuổi già đầu ba” đã tái phát hết.
Hôm qua họ đã kiểm tra lại camera an ninh ở khu dân cư Quảng Nguyên, kết hợp với bản đồ, xác nhận được có một con đường có thể hoàn toàn đi tới tòa nhà Đào Tiên Dũng ở mà không lọt vào camera.
Đào Tiên Dũng biết con đường đó, có lẽ người phụ nữ kia cũng biết, khả năng camera ở khu dân cư quay được cô ta là rất thấp, trừ phi họ mở rộng phạm vi, tìm kiếm cả camera trên đường xung quanh.
Mọi việc trở nên khó khăn, khối lượng công việc lại quá lớn.
Dù sao họ vẫn còn chưa xác định được rốt cuộc người phụ nữ đó đi vào khu dân cư Quảng Nguyên từ lúc nào, đi bằng gì, đi từ đâu.
Lao công áy náy ngồi một chỗ, sợ mấy người không tin nên vội lặp lại: “Xin lỗi, tôi thật sự không nói rõ được, tôi không cố tình đâu.”
Anh Hoàng an ủi: “Không sao, cũng coi như có một manh mối quan trọng.
Bà có thể nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
Họa sĩ cũng nói: “Đừng căng thẳng, chúng ta sắp xếp lại mọi thứ lần nữa, biết đâu lại vẽ ra được.
Bà thoải mái chút, từ từ nhớ lại.”
Hà Xuyên Châu đang chuẩn bị rời đi thì Thiệu Trí Tân kích động chạy vào, cậu ấy dừng lại ở cửa, nhỏ giọng báo cáo: “Đội trưởng Hà, anh Hoàng, chúng tôi tìm được nhà hàng Đào Tiên Dũng đặt đồ ăn rồi.
Ông ta đã gọi đồ ăn thật!”
***
Tên nhà hàng rất tiêu chuẩn, nhà hàng quốc tế XX, cách khu dân cư Quảng Nguyên khoảng 3km.
Anh Hoàng và Hà Xuyên Châu quyết định cùng đi tới đó, Thiệu Trí Tân mang theo sổ, nói phải đi theo học hỏi.
Khi ba người tới nhà hàng vẫn chưa tới giờ ăn cơm, trong nhà hàng không có quá nhiều khách.
Hà Xuyên Châu gọi giám đốc tới hỏi, vừa nhắc tới tên, đối phương đã nhận ra Đào Tiên Dũng.
Giám đốc nhà hàng đưa họ tới khu nghỉ ngơi ở trong góc đại sảnh nhà hàng, sau đó nói với họ: “Người làm ở nhà hàng lâu đều quen biết ông Đào.
Nhà hàng chúng tôi vốn không ship đồ ăn, bởi vì ông Đào là khách quen ở đây, hơn nữa còn cho thêm tiền phục vụ nên mọi người đã đồng ý.
Có lúc ông ấy không muốn tới ăn cơm nên sẽ gọi điện bảo bọn tôi ship đồ ăn tới nhà.”
Hà Xuyên Châu hỏi: “Hôm đó mấy giờ các anh giao đồ đi?”
“Chuyện này…” Giám đốc nhà hàng khó xử: “Tôi thật sự không nhớ, đã là chuyện của một tuần trước rồi, tôi chỉ nhớ hôm đó là ngày 18 thôi.”
Hà Xuyên Châu hỏi: “Đào Tiên Dũng đã gọi mấy bữa ở đây?”
Giám đốc nói: “Lần này ông ấy chỉ gọi mỗi cơm trưa.”
“Nhân viên phụ trách ship đồ là nhân viên làm trong nhà hàng các anh sao?”
“Đúng vậy, là một nhân viên phục vụ ở chỗ chúng tôi.
Tôi vừa báo cậu ấy tới rồi.”
Mấy người ngồi trên sofa một lúc, một thanh niên mặc đồng phục đã đi vào.
Cậu ta nhìn một vòng rồi thấp thỏm đứng bên cạnh giám đốc.
Anh Hoàng cười với cậu ta, hòa nhã hỏi: “Cậu còn nhớ thời gian giao đồ ăn cho Đào Tiên Dũng hôm đó không?”
“Hả?” Người thanh niên nhìn lên trên, vẻ mặt suy tư: “Chuyện này…”
Cậu ta vừa định nói sao tôi nhớ nổi, nhưng cậu ta lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, giọng điệu thay đổi, đáp: “Khi tôi ra ngoài là khoảng 12 giờ.
Lúc ở cổng tôi có lấy điện thoại ra xem đường, vừa hay có một thông báo app nhảy ra, tôi có cài thời gian thông báo là 12 giờ trưa.”
Anh Hoàng “ừ” một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Người thanh niên vừa nghĩ lại vừa nói: “Trước đó tôi chưa từng đi vào khu dân cửa Quảng Nguyên, đường bên đó khá phức tạp, tôi suýt thì lạc đường, bảo vệ trong khu còn chặn tôi lại một lúc.
Tới khi tôi tới cửa nhà ông Đào, chắc cũng hơn 12 rưỡi rồi nhỉ? Cụ thể hơn thì tôi không nhớ nổi, chắc cũng chỉ chênh nhau nửa tiếng thôi.”
Hà Xuyên Châu đột nhiên hỏi: “Khi Đào Tiên Dũng mở cửa cho cậu, cậu có nhìn rõ tình hình trong nhà không?”
Người thanh niên nói: “Không.
Ông Đào không mở cửa cho tôi, ông ấy bảo tôi đặt đồ ở cửa.”
Hà Xuyên Châu và anh Hoàng nhìn nhau, ai cũng có nghi ngờ riêng.
Hà Xuyên Châu vẫy tay, ra hiệu cho cậu ta tới gần: “Phiền cậu kể lại chi tiết tình hình hôm đó cho chúng tôi nghe.”
Người thanh niên giơ tay, làm một động tác trong không trung: “Khi tới nơi tôi có gõ cửa, người bên trong hỏi tôi một câu, ai đấy.
Tôi nói, ông Đào, tôi là nhân viên giao đồ ăn của nhà hàng, ông ấy bảo tôi đặt đồ ăn ngoài cửa, sau đó tôi rời đi.”
Anh Hoàng kinh ngạc: “Là đàn ông nói sao?”
Người thanh niên càng kinh ngạc hơn: “Đúng vậy! Chắc chắn ông Đào là đàn ông rồi.”
Hà Xuyên Châu nói: “Trong lúc cậu đợi thang máy, ông ta có ra lấy đồ không?”
Người thanh niên nhìn cô: “Không.”
Hà Xuyên Châu nhíu mày: “Cậu chắc chắn là Đào Tiên Dũng đã nói chuyện với cậu chứ?”
Người thanh niên nghi hoặc, lắc đầu: “Tôi thật sự không nghe rõ, chủ yếu là tôi không có ấn tượng với giọng ông Đào lắm.
Nhưng giờ cô hỏi vậy tôi lại cảm thấy đó là giọng của người trẻ tuổi.
Ấy bỏ đi bỏ đi, đừng để ý làm gì, tôi cũng không chắc nữa.”
Giám đốc bên cạnh quát mắng: “Cậu không chắc thì cậu nói linh tinh làm gì?”
Người thanh niên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Hà Xuyên Châu đứng dậy: “Không sao, đây là một thông tin rất quan trọng.
Cảm ơn hôm nay hai người đã phối hợp.”
Ba người vội vã rời khỏi nhà hàng.
Sau khi lên xe rời đi, anh Hoàng mới nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khi đồ ăn được giao tới, Đào Tiên Dũng đã chết rồi.”
Hà Xuyên Châu khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cửa xe, ánh mắt lơ đãng liếc ra cảnh sắc dần trôi bên ngoài, suy tư đáp: “Ừ.”
Ngón tay anh Hoàng gõ lên vô lăng, giọng điệu khi phân tích vẫn giữ được sự bình tĩnh: “Vậy thật ra sau khi Châu Thác Hàng rời đi không lâu, Đào Tiên Dũng đã bị hại, cũng tức là từ 11 rưỡi tới 12 rưỡi.
Khi đó hung thủ đang xử lý hiện trường, đây cũng là lý do tại sao trong nhà không có dấu vết của đồ ăn.”
Thiệu Trí Tân ngồi ở ghế sau liên tục gật đầu, khi trong xe không còn ai lên tiếng, cậu bám một tay vào lưng ghế phía trước, thò đầu ra hỏi: “Vậy rốt cuộc đồ ăn đi đâu rồi?”
Nếu không phải anh Hoàng đang lái xe, chắc chắn anh ấy sẽ quay đầu nhìn cậu mấy cái.
Khả năng nắm bắt trọng điểm của người này thật sự khiến anh ấy tức điên lên.
Anh ấy lớn giọng đáp, khiến Thiệu Trí Tân cảm thấy đối phương như đang hét vào tai mình: “Có lẽ đã bị lao công ở tầng đó mang đi rồi, cũng có thể đã bị hung thủ tiện tay cầm đi.
Hắn xử lý hiện trường xong, dấu chân còn lau sạch sẽ, còn cố tình xử lý thi thể để cảnh sát không phán đoán ra được thời gian tử vong của nạn nhân, lẽ nào hắn lại không động tới đống đồ ăn đó sao?”
Thiệu Trí Tân lúng túng biện minh cho mình: “Em, em cảm thấy mỗi một chi tiết đều rất quan trọng, biết đâu phía sau còn ẩn chứa bí mật nào đó mà em chưa hiểu.”
Anh Hoàng xoay vô lăng, lúc rẽ anh ấy nhanh chóng liếc ra phía sau một cái, nói: “Cậu thò đầu ra lần nữa đi.”
Thiệu Trí Tân không dám động đậy, trực giác của cậu ấy vẫn rất nhạy bén, cậu ấy rụt người về sau, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh Hoàng tức tới bật cười: “Đội trưởng Hà, cô đánh cậu ta giúp tôi đi, nếu không tôi tức lắm.”
Thiệu Trí Tân tủi thân: “Anh Hoàng!”
Hà Xuyên Châu không đùa với hai người họ, cô đổi tư thế khác, chống tay phải lên cửa sổ, lẩm bẩm: “Vậy bây giờ còn hai vấn đề.
Một, tại sao hắn phải giết Đào Tiên Dũng.
Hai, tại sao hắn lại có chìa khóa căn nhà ở khu dân cư Quảng Nguyên? Không phải chỉ có lao công và Đào Tiên Dũng cùng người phụ nữ có thể có quan hệ thân thiết với Đào Tiên Dũng kia có thôi sao?”
Anh Hoàng mím môi, cũng nghĩ tới vấn đề này, không lên tiếng.
Thiệu Trí Tân gánh lấy nguy hiểm, tiếp lời Hà Xuyên Châu: “Bỏ tiền thuê sát thủ?”
Cũng không phải không có khả năng này, nhưng vẫn có chỗ không logic lắm.
Anh Hoàng hít sâu một hơi, nghiến răng: “Nếu thời gian gây án chuẩn xác là một tiếng đồng hồ thì kiểm tra toàn bộ camera bên đường gần khu dân cư là có thể tóm được kẻ đó.”
Mặc dù lời này nghe rất ngông cuồng nhưng ánh mắt Thiệu Trí Tân lại lập tức trống rỗng.
Cứu với, không phải chứ?.