Hôm nay Châu Thác Hàng và Trần Úy Nhiên tan làm sớm, họ cùng tới đồn cảnh sát hóng drama.
Chẳng mấy chốc Vương Tập Phi cũng biết được chuyện này nên tìm tới, Vương Cao Chiêm ở lại nhà làm bữa đêm.
Trong sảnh lớn toàn là phóng viên, họ mang theo vô số đạo cụ tới phỏng vấn, ba người chen lên trước, suýt thì làm hỏng đồ của mấy người đó nên chỉ đành ngồi ở bậc thềm chờ đợi.
Mấy ngày nay Vương Tập Phi đã cạo đầu, còn đội chiếc mũ lưỡi trai rộng thùng thình.
Mũ dễ dàng che đi tầm mắt cậu, khiến cậu quen hếch mũi lên nhìn người khác, do vậy đã bị Vương Cao Chiêm quát mấy lần.
Cậu cũng mới chỉ xem được tin tức, trên đường tới còn cố tình mua bánh kem và thịt nướng, lúc này tay xách nách mang bước vào bên trong.
Sau khi nghĩ một lúc, cậu chia một nửa đồ ăn cho Châu Thác Hàng, đồng thời mỉm cười với Trần Úy Nhiên, hỏi: “Đây là ai vậy?”
Châu Thác Hàng giới thiệu: “Bạn anh, người hợp tác.”
Trần Úy Nhiên bắt tay cậu, cười nói: “Nghe danh cậu đã lâu!”
Vương Tập Phi biết anh ấy đang nói tới chuyện lên kế hoạch bắt cóc, thế là cậu xấu hổ cười gượng mấy tiếng.
Châu Thác Hàng nhìn quả đầu tròn lông lốc của cậu, hỏi: “Anh có thể xoa đầu cậu không?”
Vương Tập Phi yếu ớt kháng cự: “Đừng mà…”
Do dự một hồi, Vương Tập Phi vẫn bỏ mũ ra, để họ cẩn thận sờ mó. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mấy người đợi hơn một tiếng, Đào Tư Duyệt và Giang Chiếu Lâm cũng tới.
Hai người họ chen chúc ở cửa, nhưng sợ bị phóng viên nhận ra lại bu tới nên lại vội vã rời đi.
Trước khi đi họ gật đầu chào hỏi với mấy người Châu Thác Hàng.
Vương Tập Phi cúi đầu chỉnh lại cánh hoa, sau đó chơi hai ván game với mấy người Châu Thác Hàng.
Phóng viên đợi ở phía sau đột nhiên nháo nhào cả lên, lũ lượt đổ dồn về phía cầu thang.
Tiếp đó, mọi người liên tiếp đặt câu hỏi, vô số âm thanh hòa vào nhau.
Vương Tập Phi chạy tới phía sau đám người, kiễng chân nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy anh Hoàng bị phóng viên vây kín, giơ tay từ chối mic họ đưa tới, ra hiệu họ đứng ra xa chút, đừng làm ảnh hưởng tới đồn cảnh sát.
Phóng viên vội vã hỏi: “Xin hỏi có phải phía cảnh sát đã nắm được bằng chứng phạm tội của vụ án hình sự liên quan tới Thẩm Văn Chính không?”
Anh Hoàng đáp: “Không.”
Phóng viên sững người, khi mấy người này đi bắt người rùm beng lắm mà, đâu giống như chưa có bằng chứng gì đâu.
Một phóng viên khác giơ cao tay phải lên, dí mic vào sát anh Hoàng: “Xin hỏi khi nào cảnh sát sẽ thả Thẩm Văn Chính ra?”
Anh Hoàng lạnh lùng đáp: “Không thả.”
Phóng viên ngơ ngác.
Anh Hoàng nghiêm mặt nói: “Thẩm Văn Chính đã dính líu tới một vụ án hình sự vô cùng nghiêm trọng, xin hãy kiên nhẫn chờ thông báo của cảnh sát.”
Bởi vì đứng xa, xung quanh lại ồn nên Vương Tập Phi không nghe rõ lắm, đợi anh Hoàng phỏng vấn xong, cậu ngơ ngác chạy về chỗ cũ.
Châu Thác Hàng hỏi: “Sao rồi? Vẻ mặt của cậu là sao? Có phán tử hình được không?”
“Hình như là giết người rồi!” Vương Tập Phi bàng hoàng: “Có thể Thẩm Văn Chính sẽ bị phán tử hình!”
Châu Thác Hàng và Trần Úy Nhiên đều đứng dậy, đi lên tìm phóng viên hỏi tình hình.
Kết thúc quá trình điều tra vẫn còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời cảnh sát không có thời gian ăn cơm.
Hà Xuyên Châu đi ra khỏi phòng thẩm vấn liền đi tìm mẹ Chu, giải thích tường tận cả vụ án cho bà nghe.
Thật ra khát vọng ban đầu, cũng là mãnh liệt nhất của Chu Thục Quân về đồng tiền phần lớn bắt nguồn từ việc mẹ cô bị kỳ thị ở nông thôn.
Cô thường nói với Tôn Ích Diêu chuyện về làng Nham Mộc.
Cô ấy nói nhà nào đó có trưởng bối tuổi già nên lú lẫn, con cháu trong nhà chê bà ấy lề mề, lôi thôi nên đã nhốt bà ấy trong tầng hầm chưa rộng chưa tới 5m vuông, ngày nào cũng mang cơm tới cho bà ấy như mang cho lợn ăn.
Cô ấy còn nói măng ở làng Nham Mộc rất ngon, khi bố cô ấy còn sống, ông là một cao thủ đào măng.
Rồi còn cả chuyện mẹ cô ấy không phải người quá xinh đẹp, nhưng đã sinh ra cô ấy, từ nhỏ đã vô cùng yêu thương cô ấy.
Bố cô ấy cũng không giống những người khác trong làng, vì mẹ không thể sinh con nữa mà đi ngoại tình, ông không bao giờ làm vậy.
Nhưng rất nhiều người trong làng không cho là vậy, họ sẽ túm tụm lại nói xấu gia đình họ.
Sau khi bố mất, cuộc sống của hai mẹ con trở nên vô cùng khó khăn.
Có lần mẹ cô ăn đồ quá hạn sử dụng người ta tặng mà phải nhập viện, tiền thuốc thang, khám bệnh đã tốn hết hai tháng tiền chi tiêu trong nhà.
Vì mấy trăm tệ ấy, cho dù mẹ cô đau tới đầu đầy mồ hôi cũng kiên quyết đòi ra khỏi bệnh viện.
Người trong làng luôn tuân theo cuộc sống quy củ của thế hệ trước, gắn chặt tình thân vào với lợi ích.
Thi thoảng họ cũng sẽ thể hiện đôi chút tình người, giúp đỡ mẹ con Chu Thục Quân, nhưng đa số họ đều khiến hai người có những hồi ức đau khổ.
Những lời Chu Thục Quân nói có thứ là khen ngợi, có thứ lại là phê phán, nhưng cho dù là cái nào cũng đều chọc vào trái tim Tôn Ích Diêu.
Tôn Ích Diêu chưa bao giờ quan tâm tới bố của mình, ông cũng không bao giờ đi đào măng cho cô ta.
Bố cô ta chỉ thích con trai, cô ta sống trong gia đình càng khốn khổ, quái dị hơn.
Cô ta đã quen nuôi sống bản thân bằng nghề bán sắc, thu nhập cao còn có thể cho cô ta có cảm giác thành tự, cứu rỗi cô ta ra khỏi sự tư ti.
Nhưng cuộc sống như vậy đã bị Chu Thục Quân ruồng bỏ, sỉ vả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ta vô cùng oán hận những lời nói bộc bạch của Chu Thục Quân, cô ta cũng chưa bao giờ thật sự thấu hiểu suy nghĩ của cô ấy.
Cùng là người ở dưới đáy xã hội, Chu Thục Quân vẫn khát khao bước về phía trước, còn cô ta đã từ bỏ tất cả.
Điều này khiến cho cô ta vốn đã đáng thương, nay càng đáng thương hơn.
Nhưng tại sao một con người mê muội, ngu ngốc như vậy lại may mắn hơn cô ta? Thậm chí Chu Thục Quân còn có thể lấy người giàu có, thanh cao từ chối lời cầu hôn của đối phương.
Khi Chu Thục Quân nói với cô ta chuyện này, Tôn Ích Diêu không nói gì, cô ta đã cảm nhận được lửa giận ngùn ngụt trong người.
Về sau Thẩm Văn Chính giết người, ông ta nói sẽ bồi thường cho tổn thất kinh tế của cô ta, nhờ cô ta giúp mình vứt xác.
Sự mê hoặc của đồng tiền và nỗi thù hận tích tụ lâu ngày đã thôi thúc cô ta đồng ý.
Tôn Ích Diêu thừa nhận mình là người vô cùng ích kỷ.
Cô ta hiểu rõ sự hiểm ác của xã hội này, biết Thẩm Văn Chính cũng như cô ta, chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.
Cô ta biết Thẩm Văn Chính không dám chạm vào thi thể nên mới ép cô ta vứt xác, do vậy cô ta đã chừa lại đường lui cho mình.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều nút thắt chung quy lại đều là vì tiền.
Có lẽ mẹ Chu đã khóc cạn nước mắt nên khi bà ngồi xuống ghế nghe cô kể lại mọi chuyện, bà lại vô cùng bình tĩnh.
Đợi Hà Xuyên Châu nói xong, bà mới gật đầu, lẩm bẩm: “Tôi cần nhiều tiền thế làm gì? Tôi không cần nhiều tiền vẫn sống tốt mà…”
Bà nắm lấy tay Hà Xuyên Châu, dè dặt áp lên mặt mình, giả vờ như đây là lần cuối mình có thể chạm vào con gái.
Nhưng từ trước tới giờ tay Hà Xuyên Châu vẫn rất lạnh, không thể mang tới hơi ấm gì cho người mẹ đơn côi này.
Đắm chìm trong hơi ấm một lúc, cuối cùng bà vẫn phải thoát khỏi nỗi yêu hận khó giải này.
Bà buông tay ra, đứng dậy, cúi người với Hà Xuyên Châu.
Bà chống một tay vào lưng ghế, hỏi: “Khi nào tôi có thể đưa con gái tôi về?”
Hà Xuyên Châu an ủi bà: “Nhanh thôi ạ.”
Hà Xuyên Châu đã thức đêm mấy ngày liền, sau khi niềm vui phá án tan đi, cơn mệt mỏi đã kéo tới.
Cô nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, giao tài liệu còn lại cho đồng nghiệp trực ban giải quyết, báo cáo tình hình với cục trưởng Phùng, rồi tháo thẻ nhân viên xuống, tan ca nghỉ ngơi.
Khi đi ra khỏi sảnh lớn, cô đi thẳng tới chỗ mấy người Châu Thác Hàng đã đợi từ lâu.
Vương Tập Phi lập tức lấy bánh kem ra, bón cho Hà Xuyên Châu: “Chị, mau ăn đi! Chị đói rồi đúng không? Hết tăng ca rồi lại tăng ca, đều tại tên khốn Thẩm Văn Chính ấy!”
Lời Châu Thác Hàng muốn nói đều bị cậu cướp hết, anh nhìn cậu ấy bằng ánh mắt oán hận.
Vương Tập Phi không hề nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục ân cần: “Bố em mua nhiều đồ ăn lắm, tới nhà em ăn khuya nhé.”
Hà Xuyên Châu: “Để mai đi, chị hơi mệt.”
“Cũng được.
Vậy trưa mai chị ăn không? Có phải sáng chị muốn ngủ nướng không?” Vương Tập Phi dính sát vào người cô, lấy ngón trỏ ước lượng: “Có thể tiết lộ xíu xiu tình tiết vụ án không chị? Chị, em có thể biết không?”
Châu Thác Hàng không nhịn nổi nữa, giữ vai cậu, kéo ra sau.
Vương Tập Phi không đứng vững, quay nửa vòng, cậu còn tưởng anh muốn nói gì với mình, tiếng “anh cả” còn chưa nói hết đã bị Châu Thác Hàng ném qua một bên, ngã nhào tới cạnh Trần Úy Nhiên.
Trần Úy Nhiên ghét bỏ: “Ấy!”
Vương Tập Phi hoang mang không hiểu, chỉ thấy Châu Thác Hàng giơ tay lên chọc một cái, cúi đầu thân thiết hỏi: “Đau đầu?”
Vương Tập Phi: “…” Được lắm.
6 giờ sáng hôm sau Hà Xuyên Châu đã tỉnh lại.
Cô gọi điện cho Châu Thác Hàng, chốt địa điểm gặp mặt với anh.
Hai người sẽ đợi ở bến xe bus rồi cùng đi.
Lần nào Hà Xuyên Châu đi dọn mộ cũng cảm thấy con đường này rất xa.
Về sau khu ngoại ô đã xây thêm mấy tuyến đường giao thông, có xe bus tới thẳng chân núi.
Nhưng Hà Xuyên Châu vẫn quen xuống xe ở con đường phía trước, đi hơn 1km đường bộ, leo nửa ngọn đồi, dường như chỉ có như vậy mới là một chuyến thăm hoàn chỉnh.
Trước đây Hà Húc nói với cô, con đường dài miên man là vì để nhung nhớ một người sẽ gặp.
Trên đường đi mình sẽ suy nghĩ cẩn thận về lời định nói, tới trước bia đá không cần nán lại quá lâu nữa.
Một bia đá lạnh lẽo thì có gì hay để xem chứ? Tình cảm dạt dào nhất của đời người đều ở trên đường hết rồi.
Hàng năm, tới ngày giỗ, ngoại trừ mấy lần có Châu Thác Hàng ở bên ra, cô đều một mình đi trên con đường xa xôi này.
Sau khi Hà Húc mất, năm nào cô cũng phải tới hai lần.
Một lần vào mùa hè, một lần vào mùa đông.
Một lần gió còn hanh khô, một lần mưa phùn lất phất.
Nhưng không còn ai đi cùng cô nữa.
Lần này dường như lại quay về mùa hè mười mấy năm trước, Châu Thác Hàng sóng vai cô đi trên con đường.
Cửa hàng tiện lợi và tiệm hoa vẫn còn đó, Châu Thác Hàng đi vào mua một bó hoa, sau khi đi ra anh bảo Hà Xuyên Châu đưa tay ra.
Khi cô định cầm lấy hoa, anh lại nắm chặt tay cô.
Mặt trời vào sáng sớm vẫn còn chan hòa, ấm áp, họ đi dọc theo con đường nhỏ.
Gió đã ngừng thổi, sắc trời và núi hòa làm một. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi đi tới trước bia mộ, mọi suy nghĩ của Hà Xuyên Châu đều bay sạch, thứ còn đọng lại là cảnh núi non bình yên, nhẹ nhàng.
Cô đặt hoa xuống, lặng lẽ lau bụi bẩn bám trên bia mộ.
Khi đi được nửa chặng đường xuống núi, một đàn chim đột nhiên cất cao tiếng hót, Hà Xuyên Châu nghe vậy liền quay đầu lại.
Giữa hai hàng cây cao chót vót, ánh mắt trời xuyên qua từng kẽ lá, đi thẳng vào chính giữa, ở đó phản chiếu một con đường ánh sáng chói lóa, nối thẳng lên trời cao.
Trong ánh sáng rực rỡ, Hà Xuyên Châu bỗng nhìn thấy Hà Húc khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát, vẫy tay với cô.
Châu Thác Hàng dịu dàng quan sát gương mặt cô, một lúc sau anh thấp giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Hà Xuyên Châu cười đáp: “Ừm.”.