Âu Dương Dị ngây người, kích động gật đầu như băm thịt, “Vâng! Cháu sẽ cố gắng! Bác gái, cháu cảm ơn bác!”.
Bố Hạ Hạ ở dưới nhà hình như đã phát hiện ra vợ “nửa đường biên mất”, từ dưới nhà gọi ầm lên chừng thiếu kiên nhẫn: “Mẹ nó đâu? Bà vẫn còn ở trên đấy làm gì? Còn không mau xuống đây?”.
“Biết rồi!”
Mẹ cô nói vọng xuống dưới nhà, sau đó quay lại vỗ vỗ lên vai Âu Dương Dị động viên, dịu dàng nói: “Bác phải đi rồi! Con cố gắng lên nhé!”.
Âu Dương Dị đưa tay lên đầu, trịnh trọng đồng ý: “Vâng! Bác gái, để cháu tiễn bác ạ!”.
“Lần này đừng tiễn các bác. Bố Hạ Hạ đang giận lắm! Lần sau đi cùng Hạ Hạ đến nhà bác ăn cơm nhé! Bác sẽ làm món thịt bò sốt với khoai tây nghiền cho con, Hạ Hạ nói con thích ăn món này. Bố nó còn đang chờ bác dưới nhà, bác đi trước. Tạm biệt!” Mẹ Hạ Hạ cười, vẫy vẫy tay với cậu rổi đi xuống cầu thang.
“Dạ! Tạm biệt bác gái.” Âu Dương Dị vẫy tay, ánh mắt nhìn theo hình dáng mẹ Hạ Hạ khuất dần phía cầu thang.
Tuy mẹ Hạ Hạ không để cậu tiễn họ nhưng Âu Dương Dị vẫn không nén được, chạy lên gác thượng.
Cậu đứng ở góc khuất trên gác thượng, nấp sau lan can nhìn xuống dưới, trông thấy Thu Hạ Hạ bị bố véo tai lôi đi, xung quanh là Trương Nhã Tuyên, Mạc Trần Bạch và mẹ cô, vừa đi vừa kêu la rồi khuất dần, những cái bóng dần dần trở nên bé xíu như cái chấm nhỏ.
Lúc đó, suy nghĩ trong đầu Âu Dương Dị càng kiên định hơn.
Lần này, cậu sẽ không bỏ cuộc để giành lấy quyền được hạnh phúc của mình!
Thu Hạ Hạ bị quản thúc tại nhà!
Kể từ sau hôm Thu Hạ Hạ bị bố cô túm được ở nhà Âu Dương Dị rồi lôi về nhà, bố cô áp dụng một đống nguyên tắc rất vô lý dành cho cô.
Ví dụ: ở trường không được tiếp xúc với Âu Dương Dị; Mạc Trần Bạch sẽ đưa đi học và đưa về sau khi tan học; thời gian nghỉ phải ở trong nhà, không được ra ngoài; trong trường hợp bất khả kháng phải ra ngoài thì nhất định phải có Mạc Trần Bạch đi cùng… Thế là hiệp ước “ô sin” cũng vì Thu Hạ Hạ bị quản thúc mà không thể không hủy bỏ.
Tóm lại, có thể coi như cô đã hoàn toàn mất tự do.
Nhưng việc này cũng chẳng thấm vào đâu, điều khiến Thu Hạ Hạ lo ngại nhất là: thời gian này không thể gặp Âu Dương Dị, cô bỗng thấy hơi nhơ nhớ cậu ta! Bất kể là lúc lên lớp, ăn cơm hay đi ngủ, khuôn mặt vói nụ cười dịu dàng đáng chết ấy của cậu ta cứ loanh quanh luẩn quẩn trong đầu cô khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí đến cả lúc ngủ gật trong lớp cũng gọi tên cậu, hại cô gây ra không ít chuyện cười trước mặt các bạn cùng lớp.
Thu Hạ Hạ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra tại sao cô lại có thể nhớ cậu.
Cô với cậu không phải một đôi bạn sống chết có nhau, thân tới mức có thể ăn chung một bát, uống chung một ly trà lạnh, cũng không phải một đôi yêu nhau chết đi sống lại. Thậm chí lúc đầu nguyên nhân cô tiếp cận cậu là do Trương Nhã Tuyên thích cậu, cũng vì lý do này mà cô không được phép quên là cho dù sự việc có như thế nào thì cô cũng không thể thích Âu Dương Dị.
“Ông xã” của bạn, không thể đùa, trí tuệ của cô dù không hẳn tốt thì cô vẫn hiểu được đạo lý này.
Nghĩ đến đây, lòng Thu Hạ Hạ quặn lên cảm giác đau xót. Thế nhưng cơn đau này nhanh chóng bị cô ghìm xuống, không cho nó có cơ hội kéo dài.
Sau đó, cô lại nghĩ tới Mạc Trần Bạch. Cô đưa tay lên, mân mê chiếc lắc tay bạc.
Mạc Trần Bạch là người mà cô thầm thương từ nhỏ, lần này cậu về nước thật không dễ dàng gì, hiểu lầm giữa hai người cũng đã giải quyết ổn thỏa, cậu ấy lại còn thú nhận tấm lòng của cậu vớ
i cô (bài hát Ở lại bên anh cũng có thể coi như đã thú nhận tất cả rồi phải không?). Có thể nói cô cũng rất vui mừng khi đón nhận điều đó, lẽ ra nên đốt mấy tràng pháo để chúc mừng mới phải.
Vậy tại sao trừ giây phút cảm động ấy, về sau lại không có chút phản ứng nào khác nữa? Lẽ nào cô không còn thích cậu nữa rồi?
Thu Hạ Hạ vật vã nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra điều gì cả. Cuôì cùng, cô chỉ có thể tự nhủ lòng mình, đổi với Âu Dương Dị, cô nhớ cậu là bởi vì hệ quả của “hiệu ứng thói quen”.
Những ngày qua, cô đã quen với việc đi cùng Âu Dương Dị, bỗng nhiên xa cậu nên việc nhớ cậu là điều đương nhiên.
Điều này cũng giông như việc cô nuôi một con thú cưng, bỗng nhiên một ngày nó chết thì cô cũng sẽ đau lòng như vậy.
Còn về Mạc Trần Bạch, cô nghĩ rằng có lẽ cậu mất tích lâu như vậy rồi bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt nên cô chưa kịp thích ứng ngay, chờ tới sau khi thích ứng thì mọi chuyện lại tốt đẹp thôi. Thu Hạ Hạ thầm nói với bản thân như vậy.
Trong lúc Thu Hạ Hạ cho rằng thời gian này không thể liên lạc được dưới mọi hình thức với Âu Dương Dị thì cậu lại gọi điện tới.
“Làm sao mà cậu có số di động của mình thế hả????”
Thu Hạ Hạ nhận điện thoại, một lúc lâu mới hoàn hồn. Cô nhớ là cô không đưa cho Âu Dương Dị số điện thoại của cô, cậu cũng không đưa số di động của cậu cho cô, nêu không thì cô sớm đã gọi cho cậu rồi, chứ không ngồi đây đại tới lúc nơ ron thần kinh chết đến quá nửa!
“Bác gái cho đấy!”
Á!? Từ “bác gái” trong miệng cậu ta có phải để chỉ mẹ cô không? Thu Hạ Hạ ngạc nhiên, há hốc miệng. Sau khi luyên thuyên mây câu với Âu Dương Dị, tắt điện thoại rồi mói chạy đi hỏi mẹ.
Câu trả lời của mẹ còn “khủng” hơn.
“Chỉ cần trước có chiến lược, sau có đối sách, Hạ Hạ, con đừng sợ bố! Chỉ cần con thích Âu Dương Dị, mẹ sẽ ủng hộ con đến cùng! Đừng nói đến việc cho Âu Dương Dị số di động của con, đến việc cho cậu ta lẻn vào phòng con để hẹn hò mẹ cũng làm được!”
Đây có được coi là một hiệp ước chính thức không?
Đây gọi là thỏa hiệp thì phải!
Thu Hạ Hạ suýt chút nữa nghẹn nưóc bọt mà chết, theo sau đuôi mẹ cô giải thích nửa ngày trời, mẹ cô chỉ cười với cô.
Xem ra việc giải thích này đã tốn công vô ích rồi!
Tuy nhiên, kể từ hôm đó trở đi, Thu Hạ Hạ và Âu Dương Dị thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Mỗi ngày buôn chuyện một, hai tiếng là bình thường. Đến ngày nghỉ, thậm chí Thu Hạ Hạ còn trốn trong phòng nói chuyện với Âu Dương Dị cả ngày trời. Buôn chuyện về tiểu thuyết, buôn về truyện tranh, buôn về hot girl mới chuyển tới trường cạnh đó… Hai người với cả đống chuyện có thể buôn mãi không chán. Bản thân Thu Hạ Hạ cũng rất ngạc nhiên. Cô không ngờ là cô với Âu Dương Dị lại có thể có nhiều chủ đề chung để nói đến vậy! Đáng thương cho những “em” tiền trong ví của Thu Hạ Hạ, tất cả đều không cánh mà bay hết rồi!
Hôm nay, lúc Âu Dương Dị nhận điện thoại của Thu Hạ Hạ, cậu đang xem lại những tấm ảnh cũ ở trong phòng khách.
Gió thổi làm tâm rèm cửa màu xanh kẻ ca rô bay lên rồi hạ xuống như những đợt sóng, một bức ảnh đã vàng ố, một khuôn mặt thân thuộc khiến trái tim Âu Dương Dị u sầu.
Những ký ức đã qua như một bộ phim đang phát lại, thì lúc ấy, chiếc di động màu bạc để trên bàn nước rung lên tiêng “ri ri”.
Âu Dương Dị ngây người, đặt cuốn album trên tay xuống rồi cầm chiêc điện thoại đang rung không ngừng lên. Khi cậu nhìn thấy cái tên quen thuộc hiển thị trên màn hình di động, môi cậu nở nụ cười dịu dàng.
Cậu ấn nút nghe, đưa điện thoại sát tai, giọng nói lẫn nụ cười hỏi: “Hôm nay lại nói về anh chàng phục vụ đẹp trai mới tới làm ở Nhã Đằng Các phải không?”. Nằm cách trường trung học Tri Hiền không xa, nhà hàng Nhã Đằng Các mới có một nhân viên mói đẹp trai như Aaron. Kể từ sau khi Thu Hạ Hạ phát hiện ra, ngày nào cô cũng lôi cậu tới đó uống nước, ngắm hot boy. Một cốc sinh tố xoài 500 cc cũng phải mất tới hơn hai giờ đồng hồ thì cô mới uống xong. Mượn lời cô nói là vì đồ ở Nhã Đằng Các quá đắt, phải ngắm anh chàng hot boy đó nhiều một chút mới bõ với số tiền bỏ ra.
“Không phải như thê? Gần đây, cái anh chàng đẹp trai đó không biết tại sao mà nhìn thấy mình từ xa là tót lên tầng hai phục vụ. Mình leo lên tầng hai uống nước là anh ta lỉnh xuống tầng một phụ giúp. Mình thấy buồn ghê cơ, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà uống cái thứ nước đắt cắt cổ ấy!”
Giọng nói chán chường của Thu Hạ Hạ từ đẩu dây bên kia vọng tói, Âu Dương Dị gần như đã tưởng tượng ra bộ dạng đang nhăn mũi, dẩu môi của cô khi nói chuyện.
“Có lẽ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống ấy của cậu khiến anh ta sợ quá chạy mất.” Âu Dương Dị khẽ cười thành tiêng, từ từ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ngoài cửa rất đẹp, ánh sáng màu vàng rơi đầy trên cành lá um tùm, tốt tươi tạo thành những vệt sáng và tối in bóng xuông sàn bê tông, cả không gian thoảng mùi hương nhẹ nhàng của cây lá.
Giọng nói phẫn nộ của Thu Hạ Hạ từ đầu giây bên kia vọng lại: “Âu Dương Dị, tại sao cậu còn chưa đi chết hả?!!”.
Âu Dương Dị cười, nhanh nhảu đáp lại: “Nếu mình chết rồi thì làm gì còn ai có thể gọi điện thoại buôn chuyện tào lao với cậu cả ngày trời cơ chứ?”.
Thu Hạ Hạ ở đầu kia có vẻ rất giận dữ, hai người ngày thường vẫn thường như thế vừa cãi nhau rồi làm lành một lát, cô cắt ngang giọng điệu trêu chọc của cậu.
“Chúng ta đừng có nói đùa nữa. Âu Dương Dị, mình có một tin tốt lành muôn thông báo cho cậu!” Thu Hạ Hạ đổi chủ đề trong điện thoại, xúc động nói. ”
Là tin tốt lành gì thê? Lẽ nào anh chàng phục vụ đẹp trai cầu hôn với cậu rồi?”
“Không phải! Âu Dương Dị, cậu thử đoán xem hiện giờ mình đang ở đâu!” Thu Hạ Hạ càng nói càng phấn khích.
“Cậu ngoài việc ở trong nhà ra thì còn có thể đi đâu.” Âu Dưong Dị thu lại ánh nhìn bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh cầm cốc nước ở trên bàn uống trà uống một ngụm.
“Không phải!!! Cuối cùng thì ông bố ngoan cố của mình đã bị bà mẹ vĩ đại của mình thuyết phục trả lại tự do ình rồi!!! Âu Dương Dị, cậu đoán xem mình đang ở đâu đi mà!”.
Âu Dương Dị cười, đang nghĩ xem nói gì thì tiếng chuông cửa vang lên. Cậu sững người rồi cười không biết làm sao, đứng lên đi ra cửa.
Xem ra nha đầu Thu Hạ Hạ “nhiễm” mấy bộ phim thần tượng, lại bắt chưóc tình tiết trong phim rồi bày ra cái trò trẻ con này đây mà!
Có điều, nhân dịp hôm nay cô vừa được giải phóng, cậu sẽ dẫn cô đi chơi, coi như chúc mừng cô cuối cùng đã được tự do.
Nghĩ vậy, Âu Dương Dị vừa đi ra cửa, vừa cười nói với người ở đầu dây bên kia: “Ở trường? Ở nhà Nhã Tuyên? Hay ở trên sao Hỏa?”.
“Không phải!! Âu Dương Dị, cậu không thể nói có trọng tâm được sao? Cậu nghiêm túc đoán đi!”
Giọng nói của Thu Hạ Hạ nói liền không nghỉ từ phía bên kia truyền tới tai cậu, tay cậu nắm lấy tay cầm mở cửa…
Một xíu nữa cô nhìn thây cậu, cô có giật mình không nhỉ?
Âu Dương Dị phân khích với suy đoán trong đầu, khẽ cười kéo cổng ra.
Gió mùa hè mang hơi nóng bay ngang qua, thổi tóc mái trên trán cậu. Ánh nắng mặt trời khiên cậu tạm thời bị chói mắt.
Mắt cậu nhìn người đứng ngoài cửa, nụ cười trên miệng đóng băng, chiếc điện thoại di động trong tay cậu trượt xuống, từ từ rơi xuống đất, làm bụi bay lên…
“Thôi! Đừng đoán nữa, nói cho cậu biết mình đang ở trong siêu thị mua đồ ăn cho cậu! Buổi chiều mình tới nhà làm món thịt bò sốt với khoai tây nghiền cho cậu ăn…” Giọng nói trong trẻo của Thu Hạ Hạ vẫn vang lên trong điện thoại, nhưng Âu Dương Dị đã không nghe thấy gì nữa.
Cậu sững sờ nhìn cô gái đứng trước cửa, không gian xung quanh yên tĩnh lại, có mùi thơm nhẹ dịu lan tỏa trong không khí.
Gió nâng vạt váy màu xanh của cô gái.
Cô khẽ ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu sẫm tự tin nhìn vào mắt cậu, cười ngọt ngào, “Dị, lâu rồi không gặp!”.