Cung tay Khang nắm chặt, gân xanh nổi lên đầy rẫy, dương cao đôi mắt phách hổ cao ngạo nhìn David, khóe môi nhàn nhạt cong lên, nhìn David, lạnh lùng nói:
- Xem nào, ngài Uyliam đây chính là bỏ người bên cạnh rồi sao chứ... - Khóe môi âm trầm đùa cợt, thoáng nhìn nữ nhân nghiến răng nghiến lợi bên cạnh Uyliam, ánh mắt sắc bén nhìn Băng, hung dữ, âm hiểm..
Môi David cong lên nhàn nhạt, liếc nữ nhân bên cạnh khuôn mặt vặn vẹo đến biến dạng, khóe mắt không hẹn cũng nổi lên tia chán ghét cực hạn.
- Triệu thiếu xem ra rất coi trọng tiểu thư kia... - Mắt David đảo tới Băng, nhếch môi tà mị.
- Nói đi, đổi tiểu thư kia, lấy thẻ thông dụng hải quân? Thế nào? - Mày kiếm nhướng lên, David nhìn Khang tà ý.
- Ngài David là muốn khách khứa xem Triệu Dĩ Khang tôi buôn người sao? - Ngũ quan Khang nheo chặt, tay nắm nữ nhân kia càng siết đến mức nổi gân xanh, môi mím chặt, đáy mắt nổi lên tia nguy hiểm.
- Triệu thiếu nhần rồi, xem xem, giữa đàn bà và quyền lực, ngươi chọn gì?
Băng đứng cạnh Khang xinh dẹp tuyệt hảo, vẻ lãnh đạm như thị tiên hạ phàm, làn tóc khẽ bay ngược gió, phơ phất trên khuôn mặt kiều diễm, đầm trắng nhẹ nhàng, kiêu sa lại tà mị, quyến rũ khó tả. Đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn trên cây tháp tùng đấy, đáy mắt xoáy sâu vào một điểm tối đen, hoàn toàn không biết là ý gì, lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Thân thể là của tôi, không ai điều khiển được tôi...! - Giọng nói non nớt, mê muội như bản nhạc buồn man mác, ngân nga tựa tiếng đàn cầm lắng nơi hồ nước tĩnh lặng, quyến rũ, quỷ quyệt dao động làm người.
Không gian ngưng đọng, ý tưởng nghe thấy tiếng đong đưa của cây cối, chăm chú nghe từ ngữ từ khuôn miệng đó thốt lên, mỗi giây xao nhãng đều khiến người ta hận không thể bắt cóc Băng về cưng chiều.
Rầmmmmmmm...!
Khán trường một lần nữa náo loạn, khách khứa người ra kẻ vô, cực kì hỗn loạn, đèn pha rơi!!!
KHông biết từ đâu, chiếc đèn pha lớn tắt ngúm, rới thẳng xuống bên cạnh David làm thân thể hắn chật vật né qua, mọi người nhìn nhau rối rắm, hoảng sợ nhìn thân ảnh một người đàn ông khác chết trân khi một chiếc đèn pha rơi xuống.
Khang nắm tay Băng chạy vào trong biệt thự, thân thể yếu ớt, vô lực giống như con búp bê vô ý thức mặc cho Khang kéo.
Đôi mắt nâu trong veo thủy chung nhìn lên nơi cành cây kia, trong bóng tối, thoáng vẽ lên một đôi mắt cafe đục ngàu tức giận.
Băng nhoẻn miệng cười. Liếc lên bầu trời đêm nay đen kịt, mơ màng thấy có chút ánh sáng màu vàng sau đám mây đen kịt u ám, hôm nay, trăng bị khuất rồi.
Trăng Vô Dạng...!