Lời Thề – Tôn Chỉ Giao Lộ

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, ai nấy chứng kiến cảnh tượng tàn ác do quỷ nữ gây ra đều vô cùng kinh hoàng. Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão thất sắc đứng nhìn muôn vàn viên điểm nhỏ bé tan ra từ thân thể ma nữ đáng thương kia đang thi nhau dần biến mất. Đó chính là tinh phách của cô ta. Bọn họ thầm kinh sợ, tự huyễn ra cảnh vị trí đó nếu là mình, cảm giác sẽ như thế nào. Có phải là rất đau đớn hay không?. Qủy nữ trừng trị được kẻ dám phản bội ả xong, có lẽ trong lòng cũng rất thoải mái, giang hai cánh tay xoay tròn trên không hưởng thụ thành tựu giữa đám tinh phách đang tan dần kia, ả nhắm mắt ngửa cổ cảm thán.

– Thật ấm áp. Thu thập một chút cũng không tồi, ta nói phải không, thiếu đạo sĩ?.

Tiêu Yến Thanh giận dữ trừng mắt nhìn cảnh quỷ nữ đả kích mình, lại nhìn những tinh phách yếu ớt đang bay trước mặt, hắn thở gấp gáp, cảm thấy hắn thật có lỗi với ma nữ kia. Đột nhiên Yến Thanh gầm lên, ngay lập tức nắm chặt Linh Hòe Mộc Kiếm, một cú, nhảy bật lên cao. Bàn tay cầm kiếm của hắn xuất hiện một quầng sáng hoàng tuyền truyền đến cây Mộc Kiếm, lóe sáng trong nháy mắt. Bảo Bình thất sắc, ả không ngờ tên đạo sĩ có thể bằng một cái đạp chân lại chạm tới được ả, nhất thời không kịp trở tay. Ả thoáng thấy lưỡi cây mộc kiếm sáng chói đang chạm dần tới ngực mình. Đáy mắt đỏ ngầu không tròng của ả cũng in hằn đạo ảnh quang từ cây kiếm phản chiếu tới.

“Phập!”.

– Á á á á…!!!.


Tiếng da thịt bị tổn thương dội tới tai Lê Vi nghe chắc nịch. Cô trân mắt nhìn một cảnh ở phía xa, khuôn mặt cứng đơ ra vì căng thẳng. Lưỡi Mộc Kiếm trên tay Tiêu Yến Thanh đã cắm vào ngực trái của quỷ nữ, khiến ả rống lên đau đớn. Phút chốc, cả hai bọn họ đều rơi xuống dưới. Yến Thanh nhanh chóng đứng dậy, hắn vẫn thở mạnh, lưỡi Mộc Kiếm trên tay hắn ngập những máu, một thứ máu đen đặc kinh tởm. Nó chậm rãi tụ lại ở mũi kiếm rồi nhỏ xuống đất từng giọt một. Thân kiếm dẫu bị bao phủ bởi máu độc của quỷ nữ, vẫn không tan đi quầng sáng hoàng tuyền mạnh mẽ. Yến Thanh từ từ tiến tới thân thể quỷ nữ đang nằm trên sàn, mặt hắn lạnh tanh, ánh mắt hắn sắc hơn bao giờ hết. Bảo Bình khẽ mở mắt, ả chưa chết, nhưng trên ngực trái đã in một lỗ hổng sâu hoắm, đen ngòm, từ nó phả ra một luồng hắc khí nhàn nhạt. Ả nghiến răng, nặn ra một nụ cười rất khó coi.

– Tại sao… làm sao có thể…

– Sao nào… ta quên dặn ngươi, đừng có chọc giận ta…

Yến Thanh ngồi xổm, hắn nheo mắt nhả từng chữ bên tai quỷ nữ.

– Để ta tiễn ngươi một đoạn…

Hắn nói nốt mấy lời, tay cầm Mộc Kiếm chuẩn bị đưa ra, đánh mắt nhìn tới đỉnh trán của ả, biểu ý sắp tới lúc rồi. Bảo Bình nằm ngửa trên sàn, sức mạnh mà ả dày công tu luyện bấy lâu đang từ từ thoát khỏi thân thể ả qua vết thương trên ngực trái, tình cảnh của ả lúc này cũng rất giống một con cá nằm trên thớt, mặc cho người làm thịt. Ả dành chút hơi sức cuối cùng để níu giữ chút kiêu ngạo, dù chết cũng không từ bỏ kiêu ngạo. Vì thế bèn cười thật to, không ngờ lại phun ra một ngụm máu đen.

– Ha ha ha ha!.

– Cười đủ chưa?. Đến lúc phải trả giá cho tội ác của ngươi rồi.


Yến Thanh dứt khoát giương mũi Mộc Kiếm đối diện với mặt ả. Mũi kiếm chỉ cách vầng trán ả một chút, ả lãnh đạm nhìn nó. Hắn mím môi, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.

– Yến Thanh!.

Tiếng gọi của Lê Vi đường đột dội tới khiến hắn giật mình. Hắn xoay đầu lại nhìn về phía Hoàng Tuyến Phong Vệ Giới, chỉ thấy vòng tròn ấy trống không.

– Tiểu tử…!.

– Linh Lão Đẩu?.

Yến Thanh hơi chau mày. Giọng nói vừa rồi là của Lão Linh. Thế nhưng bọn họ đều đâu cả rồi.


– Chẳng phải Hiểu Vương đã bất tỉnh rồi sao, vậy ai có thể mang anh ta đi?. Làm sao bọn họ lại tự ý bước ra khỏi vòng tròn?.

Tiêu Yến Thanh ngưng trọng nghĩ ngợi, hắn quay lại nhìn nữ quỷ. Ả vì vết thương nghiêm trọng, đã yếu đi đáng kể, điều ấy thể hiện qua tầng khí nhàn nhạt không ngừng thoát ra từ vết thương. Yến Thanh chột dạ, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng một ai, vậy giọng nói của Lê Vi và Lão Linh Đẩu hắn lại nghe rõ. Hơn nữa, bọn họ đột nhiên gọi với âm điệu thê lương như vậy thực rất lạ. Chuyện này quả thực không bình thường, Tiêu Yến Thanh đanh mặt, hắn cần phải phân phó hành động của mình. Trước mắt cứ kết liễu ả quỷ nữ trước đã, chuyện khác tính sau. Nghĩ đoạn, hắn sắn tay áo, lại vận pháp lực vào thanh Mộc Kiếm, chuẩn bị cắm xuống trán quỷ nữ.

“Bịch!”.

Đúng lúc mũi kiếm chạm vào đỉnh trán Bảo Bình, một bóng đen to lớn từ trên trần nhà tối om rơi xuống ngay phía trước chỗ ả nằm, liền gây ra một tiếng động lớn, Tiêu Yến Thanh thoáng giật mình, một lần nữa lại bị phá ngang. Hắn chau mày nhìn cái đống vừa từ trên đầu rớt xuống thì thốt lên.

– Hiểu Vương???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận