Lời Tỏ Tình Mùa Hè Của Em


Toàn thân Nhan Vị từ tóc đến chân không chỗ nào không cảm thấy xấu hổ.
Cô không dám đối diện với Giang Ấu Di, chỉ hỏi người trước cửa: "Mình tắm xong rồi, cậu trả máy sấy rồi sao?"
Giang Ấu Di thấy Nhan Vị thay quần áo, đập vào mắt là cổ và xương quai xanh trắng nõn, nàng không dám nhìn kỹ, vội cúi đầu, nắm chặt then cửa, nói: "Vẫn chưa, mình đặt nó trên đầu giường, cậu vào đi, mình đi lấy nước."
Nàng nghiêng người để Nhan Vị vào phòng, sau đó chạy như trốn.

Nhan Vị hoảng hốt vào phòng ngủ, không chút hình tượng ngồi trên giường.

Vài giây sau, cô ảo não kéo khăn xuống, phát điên xoa đầu mình, xoa đến tóc rối cả lên.

Sao mình lại hồi hộp như vậy? Luận văn tốt nghiệp đại học còn chưa khiến mình hồi hộp đến mức này, tình yêu làm con người ta mất đi lý trí sao? Nhưng cô rõ ràng còn chưa thu hoạch tình yêu mà.

Nghĩ đến hôm nay có thể ngủ cùng phòng với Giang Ấu Di mà cô còn biểu hiệu như mất trí, Nhan Vị lập tức uể oải.

Giang Ấu Di rót ly nước này hơi lâu, chờ nàng về phòng, Nhan Vị đã hong khô tóc, đang cầm lược chải lại tóc, đuôi tóc rũ trên vai cô, che đi phần da thịt trắng nõn.

"Cậu muốn uống nước không?" Giang Ấu Di cầm ly đến, nhìn ngang nhìn dọc nhưng không nhìn Nhan Vị.

Trước kia các nàng ở chung rất tự nhiên nhưng từ lúc sinh nhật Giang Ấu Di đến nay, hai người ở cạnh nhau luôn có sự xấu hổ khó nói.

Nhan Vị nhận ly nhấp môi, hỏi nàng: "Thường ngày mấy giờ cậu ngủ?"

Giang Ấu Di đi đến cạnh giường, lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn giờ, hiện tại chưa đến 9 giờ, còn quá sớm để ngủ nhưng ngoài chuyện ngủ ra hình như không có gì để làm.

"Khoảng 11 giờ." Giang Ấu Di trả lời.

Nhan Vị cười nói: "Trường tắt đèn lúc 10 giờ 50, cậu nói 11 giờ cậu ngủ, mình miễn cưỡng tin cậu nhưng cuối tuần thì sao? Cậu cũng ngủ sớm như vậy? Cậu không chơi điện thoại? Không đọc truyện? Vậy sao tiết tự học sáng cậu luôn ngủ gà ngủ gật?"
"Thỉnh thoảng mình sẽ ngủ muộn một chút." Giang Ấu Di đỏ mặt đáp.

Nhan Vị lại hỏi nàng: "Muộn đến chừng nào? Có phải cậu thường xuyên thức suốt đêm không?"
"Không thường lắm, chỉ một hai lần một tháng." Giang Ấu Di mở điện thoại rồi lại tắt, sau đó hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu? Có phải luôn đọc sách đến 12 giờ mới ngủ không?"
"Mình đâu có khắc khổ như vậy?" Nhan Vị kinh ngạc.

Cô ngẫm lại nhớ đến khi vừa phân ban vì sợ không theo kịp toán, lý, hóa, mỗi tối cô luôn tự học đến tận khuya.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô rất ít khi ép bản thân như vậy, cũng gần như quên mất những ngày chiến đấu gian khổ vì chuẩn bị thi đại học.

Giang Ấu Di nghe Nhan Vị bình thản nói, khinh bỉ đáp trả: "Cậu mà không khắc khổ? Nếu cậu không khắc khổ lớp mình có bao nhiêu học sinh khắc khổ.

Có phải học bá cảm thấy mình chưa cố gắng đủ không?"
"Ừ thì mình có cố gắng." Nhan Vị cười nói: "Còn không phải mình sợ không thi đậu đại học sao? Hiện tại cố gắng học tập, sau này mới có thể độc lập kinh tế."
Đáng tiếc cuối cùng cô vẫn thi rớt, không liên quan đến chuyện cố gắng, khi ấy, cô thậm chí còn không hiểu được vì sao phải cố gắng.

Giang Ấu Di cái hiểu cái không, hoặc là nàng vốn không có dự tính lâu dài, sống một ngày nghĩ một ngày, trong lòng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện làm sao để mọi chuyện tốt lên.

Có lẽ nàng từng có chuyện bản thân muốn làm nhưng hiện thực đã tước đi điều đó khỏi nàng.

"Nhất định phải thi đại học mới có đường ra sao?" Giang Ấu Di ngồi ở cạnh giường cúi đầu nhìn mũi chân.

"Đương nhiên không phải." Nhan Vị khẳng định đáp.

"Rất nhiều người cho rằng điểm thi đại học sẽ quyết định cả một đời người, thi tốt thì tương lai xán lạn, thi tệ thì đời này coi như tiêu."
"Nhưng mỗi năm có bao nhiêu học sinh thi đại học? Có bao nhiêu người đậu vào trường trọng điểm? Những học sinh không đậu, lẽ nào ngoài học lại thi lại thì không còn lựa chọn khác sao?"
Nhan Vị bị đề tài này gợi lên hồi ức của mình, cô nghĩ thật nhiều nhưng chỉ nói: "Mình cảm thấy không phải như vậy." Dù cô cũng chọn thi rớt học lại nhưng là vì cô muốn làm bên luật pháp nên cần phải có bằng cấp về nó.

Giang Ấu Di không biết lúc nào đã ngẩng đầu, chăm chú nhìn Nhan Vị.

Nhan Vị không lảng tránh, nói: "Cho tuổi thọ trung bình của một người là 70 đi, 18 năm học tập để thi đại học, cuộc sống chỉ vừa bắt đầu, hơn 50 năm cuộc đời sau lẽ nào chỉ vì một kỳ thi đại học mà đã được định, như vậy không phải rất buồn cười sao?"
"Thi đại học có thể xem là một lối đi tắt nhưng cuộc sống không chỉ có một lối đi này, con người sống không phải chỉ vì tồn tại, chúng ta luôn phải không ngừng học tập, không ngừng tự hỏi, dựa vào sở trường của chính mà thoát khỏi khốn cảnh, thu hoạch những điều tốt đẹp mới là chuyện cả đời."

Lời này là lời thật lòng nhưng cũng có chứa một vài tâm tư, cô hy vọng Giang Ấu Di có thể nghe hiểu, không cần ủy khuất bản thân, không cần giấu đi những tổn thương vào sâu trong lòng.

Kiếp trước, Giang Ấu Di mất đi, Nhan Vị mới thật sự nhận ra bản thân muốn gì nhưng khi ấy đã quá muộn.

Cuộc sống có rất nhiều cơ hội, không nên nhốt mình trong một lồng giam, nếu vận mệnh đã cho cô một cơ hội, dù nó chỉ là một giấc mơ, cô cũng sẽ cố gắng nghiêm túc biểu đạt suy nghĩ của mình.

Giang Ấu Di trầm mặc thật lâu, lâu đến mức khiến Nhan Vị mất tự nhiên, không khỏi nghĩ đến lời của mình có phải quá tự cho là đúng không.

Không khí bỗng chốc xấu hổ, Nhan Vị muốn phá vỡ sự trầm mặc nhưng không ngờ Giang Ấu Di lại cười với cô: "Vừa rồi cậu thật giống cô Từ, mình nghe thấy lập tức bị trấn áp, thật quá đáng sợ, mình quả nhiên hoàn toàn không hiểu sức mạnh của học bá mà."
Nhan Vị không biết nàng có nghe lọt không nhưng cô thật sự bị lời của Giang Ấu Di chọc cười: "Cho nên những lời ban nãy là cách nhìn của mình, không chính xác, cậu chỉ cần nghe là được, dù sao mỗi người đều có cách sống của riêng mình, dù thế nào thì cũng phải vui vẻ."
Đây là nguyện vọng lớn nhất của cô.

Cô hy vọng Giang Ấu Di sống thật vui vẻ, hạnh phúc.

"Nhưng vui vẻ cũng không phải chuyện dễ." Giang Ấu Di cảm khái thở dài, nói rồi cảm thấy không giống mình, vì thế dựa vào gối ở đầu giường, cầm điện thoại chơi: "Không bằng tận hưởng thú vui trước mắt, đánh hai trận."
Nhan Vị không ý kiến, cầm khăn lông và máy sấy đứng lên: "Mình đi tìm chị mượn sách đọc."
Giang Ấu Di đã bắt đầu vào trận, nghe vậy nàng gật đầu.

Mười giờ Tô Từ về nhà, mang theo bữa khuya, mọi người vây quanh phòng khách xem TV, sau đó trở về phòng.

Giang Ấu Di chơi xong một ván toàn thắng, sạc pin rồi đặt điện thoại lên đầu giường, kéo chăn lên.

Nhan Vị lật sách, nghe thấy tiếng động, nhìn nàng: "Mấy giờ rồi?"
Giang Ấu Di đưa tay cho Nhan Vị nhìn đồng hồ.

11 giờ? Nhanh vậy sao?

Nhan Vị hơi kinh ngạc sau đó phát hiện.

Giang Ấu Di thật sự ngủ lúc 11 giờ.

Bạn học tiểu Giang đang nhắm mắt, còn chỉnh lại gối đầu như thật sự muốn ngủ.

Nhan Vị đóng sách, tắt đèn đầu giường, cũng nằm theo.

Cô hơi lạ giường, hơn nữa hiện tại Giang Ấu Di còn nằm cạnh mình.

Trong bóng tối, không khí bỗng chốc ái muội, tiếng tim đập như vang khắp phòng rồi lại sợ đối phương sẽ nghe thấy.

"Nhan Vị." Giọng của Giang Ấu Di rất nhỏ như đang thử xem Nhan Vị đã ngủ chưa.

Nhan Vị mở mắt quay đầu: "Hửm?"
Giang Ấu Di: "Mình muốn hỏi cậu một câu."
"Cậu hỏi đi."
"Chị cậu và......"
"Là người yêu." Nhan Vị đáp chắc nịch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận