Giọng người phụ nữ khò khè vang lên.
An Chính khẽ gật đầu, để mặc bà ấy nắm chặt lấy bàn tay anh.
Người phụ nữ móm mém nở nụ cười hiền hậu, sau đó lại nằm gục dưới ghế, hai mắt nhắm chặt lại.
Tất cả những việc vừa xảy ra tựa như một giấc mơ.
Người phụ nữ ngủ say như thể bà ấy chưa từng chào hỏi An Chính vậy.
Anh không nói lời nào, âm thầm đứng dậy, hướng về phía góc phòng.
Một vỉ hương mới tinh được rút ra từ trong túi áo.
Anh thắp một nén hương rồi cẩn thận đặt lên bàn thờ trơ trọi trong góc phòng.
Trên bức ảnh là một người đàn ông còn khá trẻ, nhưng gương mặt hằn sâu dấu vết khắc khổ khiến anh ta trông già đi cả chục tuổi.
Dưới bức ảnh là dòng chữ phủ đầy bụi "Di ảnh: Nhất Quán Lôi".
Người đàn ông này chính là cơn ác mộng đeo bám An Chính suốt 7 năm nay.
Mọi việc xảy ra từ rất rất lâu về trước.
Vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, An Chính nhận được một lời mời tham dự giải đấu quyền anh với số tiền thưởng mỗi trận có thể bằng cả một năm phấn đấu của anh.
Khi ấy, người bác của anh đang hôn mê bất tỉnh nằm trong viện.
Để nhanh chóng kiếm được tiền, An Chính không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận tham gia.
Luật lệ của của giải đấu này rất đơn giản, không cần quan tâm đánh bằng cách nào, cứ lên sàn là bạn phải thắng.
Trong suốt khoảng thời gian tham gia giải đấu, tự anh cũng biết đây không phải sân chơi quyền anh chuyên nghiệp mà hoàn toàn là một giải đấu sinh tử mua vui cho đám đại ca xã hội đen.
Nhưng bước một chân vào rồi, anh muốn rút cũng không rút nổi nữa.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ cho đến trận đấu cuối cùng.
Chỉ là, An Chính không ngờ được rằng đây lại là dấu chấm hết cho hy vọng quay trở lại đấu trường chuyên nghiệp của anh.
Đối thủ của An Chính tối hôm đó không phải là một tay đấm đáng gờm, chứ chưa nói đến việc anh ta thực sự không hiểu gì về đấm bốc.
Chỉ sau 3 hiệp, người đàn ông đó đã nằm bệt dưới sàn không gượng dậy nổi.
Máu từ trán và hai lỗ mũi túa ra ồ ạt.
Dường như chưa biết sợ, anh ta vẫn liều mạng đứng lên, không biết sống chết lao về phía An Chính.
Nhưng một người thể trạng yếu ớt như anh ta dù có điên cuồng hơn nữa cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Chỉ thấy An Chính tung một đấm vào bụng người đàn ông, anh ta liền lập tức quỳ sụp xuống, miệng rên rỉ đau đớn.
Ngay lúc này, cánh tay của người đàn ông lại đột nhiên bám chặt lấy thắt lưng An Chính.
Giữa tiếng hò hét cuồng loạn của người xem, anh ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt An Chính, đôi môi dính đầy máu tươi khẽ mấp máy: Tha cho tôi đi, tôi xin anh...!tôi không thể chết được, tôi mà chết thì vợ con tôi cũng không sống nổi...!làm ơn.
An Chính có chút mềm lòng, nắm đấm trong tay thoáng thả ra.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh lại quyết định đẩy người đàn ông đi, cứ thế trèo qua dây chắn bước khỏi sàn đấu.
Trước khi đi, anh không quên cầm lấy cái khăn trắng, qua loa lau mồ hôi trên cơ thể rồi ném lên sàn.
Cứ thế, trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người, An Chính bỏ cuộc.
Lần đầu tiên trong sự nghiệp, An Chính từ bỏ quyền thi đấu của mình và nhường cơ hội thắng cho đối thủ.
Nhưng anh không biết rằng, ngay khi bản thân vừa rời đi, người đàn ông kia đã bị những kẻ lạ mặt không biết từ đâu lao vào đâm chết.
Vợ và con anh ta sau đó cũng tự tử.
Chỉ còn người mẹ già sống lay lắt tạm bợ một mình ở đây.
An Chính chậm rãi đứng từ dưới đất lên, quay ra dọn dẹp đống bừa bộn trong căn phòng.
Suốt 7 năm nay, anh đều tranh thủ thời gian đến thăm người phụ nữ khốn khổ này.
Vốn muốn đưa bà ấy đến viện dưỡng lão nhưng bà nhất quyết muốn ở lại đây.
Bà nói muốn đợi con trai của bà trở về.
Cho đến khoảng 1 năm trước, người đàn bà này bắt đầu mất trí nhớ, bệnh tình chuyển biến ngày càng nặng và đến bây giờ, bà ấy thậm chí còn nhận nhầm anh với người con trai đã mất của bà.
Có lẽ mãi mãi người đàn bà nầy cũng không biết rằng, bản thân sẽ chẳng bao giờ đợi được đứa con của mình quay về...
...
Sau khi rời khỏi con hẻm tăm tối đó, An Chính liền đến trước cửa công ty của Giai Nghi, lặng lẽ chờ đợi.
Cả ngày tâm trạng phiền muộn liền nghĩ muốn gặp cô nên anh lập tức chạy đến đây.
Từng nhóm người đi ra đi vào đều không tự chủ được ngoái nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.
Hình thể cao lớn cùng khuôn mặt nam tính cuốn hút đã hấp dẫn ánh nhìn của tất cả nhân viên ở đây.
Nếu như không phải khí chất của anh quá mức u ám, những người phụ nữ đó hẳn sẽ không ngần ngại chạy đến làm quen.
Đám người tụ tập trước cửa công ty càng lúc càng đông, cho đến khi bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp từ bên trong bước ra.
An Chính lặng lẽ tiến về phía cô, ngang nhiên nắm lấy bàn tay của người thiếu nữ.
Giai Nghi hơi giật mình, khuôn mặt thanh tú ngơ ra một hồi.
Nhưng khi sờ thấy những vết chai quen thuộc trên tay người đàn ông, cô liền yên tâm.
- Anh đến sớm vậy?
- Không thích tôi đón em sớm sao? - An Chính hỏi lại.
- Không, đến sớm cũng tốt.
Chỉ sợ ảnh hưởng đến việc tập luyện của anh thôi.
An Chính không trả lời, chỉ siết chặt lấy bàn tay cô.
- Hôm nay muốn dẫn em đến một nơi.
Giai Nghi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hỏi gì thì liền bị người đàn ông kéo đi.
Họ lướt qua đám đông trước mặt, mặc kệ những ánh nhìn săm soi, hiếu kỳ của người qua đường, cứ thế nắm tay cùng nhau rời đi.
Đi qua vài con phố, họ cuối cùng cũng đến nơi.
Vừa dừng lại trước cửa, Giai Nghi liền vui vẻ reo lên:
- Là phô mai.
- Cô chun chun cái mũi nhỏ, hít hà hương thơm béo ngậy phảng phất trong không khí.
Nhìn gương mặt háo hức của cô gái nhỏ, đôi mắt An Chính ánh lên nét cưng chiều.
Hai người nhanh chóng vào bên trong ngồi.
Quán ăn này khá vắng vẻ, phong cách bài trí cũng tương đối cổ điển và hoài niệm khiến người ngồi ở đây không khỏi cảm thấy thư thái, dễ chịu.
- Lâu lắm rồi không có cảm giác được ăn ở tiệm.
- Giai Nghi đặt cây gậy sang một bên, vừa cười vừa nói.
An Chính cầm thực đơn lên, bắt đầu đọc từng món ăn cho cô.
Giai Nghi chăm chú lắng nghe, đến món mình thích sẽ khẽ chọc chọc vào bàn tay anh.
An Chính hiểu ý liền gọi món theo yêu cầu của cô gái nhỏ.
Cảm giác được người khác quan tâm khiến Giai Nghi không khỏi thích thú.
Cô sung sướng đến ánh mắt cũng lấp lánh ý cười.
...
Bữa tối rất nhanh đã trôi qua.
Trên đường về nhà, bầu trời bỗng nhiên sầm sì, gió lốc ầm ầm nổi lên.
"Tí tách...tí tách..."
Từng giọt mưa nặng hạt đua nhau rơi xuống.
An Chính và Giai Nghi vội vã chạy vào một cửa tiệm tạp hóa để mua ô, nhưng xui xẻo thay người ta chỉ còn duy nhất một cái.
- Em cầm lấy.
- An Chính không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức đặt ô vào trong tay cô, bản thân lại quỳ một gối xuống - Trèo lên đây, tôi cõng em về.
Giai Nghi nghĩ ngợi một lúc cuối cùng vẫn trèo lên lưng anh, bật ô ra che cho hai người.
- Anh sẽ phải hối hận đấy.
- Giai Nghi tủm tỉm cười.
- Em cũng không nặng đến mức đấy.
- An Chính đứng dậy, vững vàng cõng cô đi trong cơn mưa.
"Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi xuống trái đất
Để nước mắt của em chỉ rơi trên vai anh
Muốn em tin rằng tình yêu này vì em mà trở nên dũng cảm hơn
Rồi em sẽ cảm nhận được sự tồn tại của hạnh phúc..."(*)
Giai Nghi ngồi trên lưng anh, đầu ghé sát vào cổ của An Chính, tâm trạng vui vẻ mà ngâm nga hát vài câu.
Bàn tay nghịch ngợm thỉnh thoảng còn mân mê mấy lọn tóc loăn xoăn dưới gáy An Chính.
Anh cũng không mấy để ý, để mặc cô gái nhỏ trên lưng thích thú làm loạn.
- Anh biết không, - Giai Nghi bất chợt lên tiếng - cứ 2, 3 tháng lại có một thính giả gửi bài hát này đến chương trình của em.
Nghe nhiều quá thành ra em cũng thuộc lời luôn rồi.
- Chương trình của em không phải là "Lắng nghe thanh âm cuộc sống" đấy chứ? - An Chính hỏi vu vơ.
- Ừm, đúng rồi, anh biết sao? - Giai Nghi ngạc nhiên, không nghĩ đến người như anh cũng thích nghe đài.
An Chính không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt tỏa ra nét dịu dàng, bâng quơ nói một câu:
- Giai Nghi...!em đến bên cạnh tôi còn sớm hơn tôi nghĩ.
(*)Lời bài hát: Mưa sao băng.