An Chính quay vào trong phòng, trên tay cầm theo một đĩa hoa quả.
Giai Nghi vẫn cặm cụi vẽ tranh, từng ngón tay thon dài thoăn thoắt lần mò trên trang giấy nổi.
Anh đặt đĩa hoa quả xuống, xiên một miếng đào đưa lên miệng cô.
Giai Nghi vẫn cúi đầu, nhưng miệng theo quán tính liền mở ra ngậm lấy.
- Ưm...!ngọt quá.
Cái cửa sổ không sao chứ?
- Không sao, mai tôi sẽ lắp kính mới.
An Chính ngồi xuống cạnh cô, tiện tay cầm một vài bản vẽ lên.
- Ngôi nhà cho người khiếm thị.
– Bàn tay vẫn hí hoáy vẽ nhưng miệng lại tiếp lời của An Chính – Ở Pháp, rất nhiều ngôi nhà cho người khuyết tật đã được thiết kế riêng và xây dựng từ nhiều năm trước.
Nhưng ở thành phố của chúng ta thì vẫn rất hiếm gặp.
Dù sao em cũng là một người khiếm thị, hiểu rất rõ những khó khăn khi đôi mắt mất đi tầm nhìn, vì thế nên mới quyết định thử nghiệm việc thiết kế này.
- Nhìn qua dường như rất công phu.
- Đúng thế.
Hiện tại chỉ cần mua đủ dụng cụ là có thể lắp được rồi.
Cô hí hoáy lần sờ từng trang sách, trong đầu không ngừng tưởng tượng về từng món đồ sắp xếp trong nhà.
- Giai Nghi, ngày mai em có muốn vào viện kiểm tra lại không?
- Kiểm tra gì cơ? – Giai Nghi không tập trung lắm.
- Đôi mắt của em.
Bàn tay cầm bút đột nhiên chững lại, một giây sau liền làm như không bận tâm, tiếp tục miệt mài vẽ từng khối hình trên giấy.
- Lần trước tôi có hỏi bác sĩ, ông ấy nói đôi mắt em vẫn còn cơ hội.
Thấy cô trầm mặc không lên tiếng, anh buộc phải vươn tay túm lấy bàn tay đang cầm bút của cô.
- Nghe tôi, ngày mai chúng ta sẽ...
- An Chính, đừng cố gắng vì nó nữa.
Em đã quen rồi.
- Sao có thể quen được? Nếu còn cơ hội, nhất định tôi sẽ lấy lại ánh sáng cho em.
- Không có ánh sáng thì sao chứ? An Chính, anh không hiểu được đâu.
- Đúng là không hiểu, em nói tôi nghe đi.
An Chính xoay cả người cô ra đối diện với mình.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt lấp lánh, dại khờ, anh lại đau lòng không thôi.
Hà cớ gì cô lại phải hành hạ bản thân mình như vậy?
- Em rất sợ đến khi mở mắt ra, em sẽ phải nhìn thấy những thứ không muốn nhìn.
Ở trong bóng tối, mọi thứ đều có thể tồn tại.
Chỉ cần em muốn, em có thể lưu giữ nó ở đây mãi mãi.
- Giai Nghi, đừng để trong lòng những chuyện như vậy nữa.
Ba mẹ em, họ chắc chắn không muốn nhìn thấy em như thế này.
An Chính nâng khuôn mặt cúi gằm của cô lên.
Đôi mắt long lanh ầng ậc nước như thể chỉ một giây sau liền trực trào ra ngoài.
- Tôi muốn ở bên em thật lâu, muốn em mỗi khi nói chuyện đều có thể nhìn vào mắt tôi, muốn em cùng tôi chứng kiến những sự kiện đặc biệt nhất của chúng ta.
– Nói đến đây, trong con ngươi của cô đã không ngừng xao động.
– Giai Nghi, em có muốn nhìn thấy hôn lễ của chúng ta không?
Bàn tay cô bụm chặt lấy miệng, tâm hồn mỏng manh như xé toạc làm hai nửa.
Cô lo sợ sẽ đánh mất hình bóng "ba mẹ" mà mình vẫn luôn âm thầm lưu giữ, nhưng càng sợ sẽ không thể tận mắt chứng kiến tương lai của hai người bọn họ.
- Tôi sẽ đặt lịch ở bệnh viện, chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ đưa em đi.
Anh không muốn thúc ép cô ngay lập tức.
Sự khó xử cùng dằn vặt khôn nguôi của cô, anh nhìn thấy rất rõ.
Vì thế, mặc dù rất lo lắng nhưng anh cũng chỉ đành để cô tự quyết định.
Sau cuộc nói chuyện, Giai Nghi cũng không còn hứng thú tiếp tục với việc thiết kế nữa.
Cô thu dọn dụng cụ vào một góc rồi lên giường đi ngủ từ sớm.
Bản thân An Chính vẫn ngồi bần thần ngoài phòng khách.
Qúa nhiều sự kiện cùng dồn vào một lúc khiến anh không kịp trở tay.
Nhiều lúc An Chính tự hỏi mọi cố gắng của anh bấy lâu nay liệu có hiệu quả hay không, khi mà càng gồng mình làm tốt mọi thứ, anh càng cảm thấy mệt mỏi, chán chường.
Anh nhấc điện thoại lên, gọi vào một đầu số lạ.
- Alo.
- Mọi việc bên cậu thế nào rồi?
- Sớm muộn hắn cũng ép anh vào đường cùng thôi.
Cứ chuẩn bị tâm lý trước thì tốt hơn.
An Chính chìm vào trong bóng tối, hai con ngươi sáng quắc dường như đang dự tính điều gì.
Tấm ảnh một nhà ba người bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trên hình là một đôi vợ chồng lớn tuổi cùng một cô thiếu nữ nhỏ nhắn, mỹ lệ.
Anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thật lâu.
Điện thoại tắt máy.
An Chính cầm theo cái áo khoác rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Gần nửa đêm, xe buýt đã không còn chạy nữa.
Anh chỉ có thể bắt tạm một cái taxi đậu ở ven đường.
- Cậu thanh niên đi đâu giờ này vậy?
Bác tài điều chỉnh lại cái gương chiếu hâu, hỏi An Chính bằng giọng có chút ngái ngủ.
- Đến làng trẻ em SOS, cảm ơn.
Gần nửa tiếng sau, An Chính đến nơi.
Những ngôi nhà ở đây dường như đã chìm vào giấc ngủ say.
Không gian yên ắng đến mức An Chính còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình.
Anh nhẹ nhàng luồn vào phía sau khu cô nhi viện.
Loay hoay một hồi rốt cuộc cũng tìm thấy một cái cửa sổ nhà vệ sinh khép hờ liền không do dự trèo vào.
Vào đến bên trong ngôi nhà, An Chính lập tức thả nhẹ bước chân.
Bên trong đèn đã tắt gần hết, chỉ còn một vài bóng điện vàng vẫn mở ở ngoài hành lang.
Anh thuận lợi trèo lên đến tầng 3, dễ dàng tìm đến căn phòng ở góc trong cùng.
Vừa mở cửa vào, ánh mắt anh liền trầm xuống.
Không sai.
Đúng như anh nghĩ.
Bên trong treo đầy ảnh của đôi vợ chồng nọ.
Họ là những nhà hảo tâm có đóng góp nhiều nhất cho cô nhi viện nên được đặc biệt treo tranh ở đây.
Anh không thể nào quên được lần đầu gặp họ.
Ánh mắt nồng hậu cùng nụ cười rực rỡ của họ quả thực rất giống nhau.
Anh tiến vào trong căn phòng tối tăm.
Ánh đèn le lói ngoài hành lang miễn cưỡng mới chiếu sáng được một phần căn phòng.
Nhưng chừng đó là đủ để anh nhìn thấy dòng chữ dưới bức ảnh treo trên tường: "Tưởng niệm Ông Cẩm Mã Chung và Bà Liễu Thiên Hương".
An Chính mở bức ảnh bị vò nát trong túi áo ra, ngũ vị phức tạp cứ cuộn lên trong lồng ngực.
Nhìn nét chữ nắn nót đằng sau bức ảnh, anh cay đắng ngồi sụp xuống đất.
"Ngày 27 tháng 4 năm xxxx, cả gia đình cùng chụp chung bức hình kỉ niệm sinh nhật của mình.
Thực ra ngày mai mới đến sinh nhật nhưng mình vòi vĩnh muốn ba mẹ chụp luôn hôm nay.
Bức ảnh gia đình hiếm hoi nhưng cũng là bức ảnh đẹp nhất.
Điều ước cho năm 19 tuổi là mong ba mẹ sẽ sống thật khỏe mạnh, cả gia đình năm sau nhất định phải chụp thêm một tấm hình nữa (Cơ mà ba Chung chụp ảnh xấu quắc, mắt nhắm tịt vào rồi ^^)"
Thì ra, tất cả đều bắt nguồn từ tội lỗi của anh.
Là do anh đã hại chết họ.
Khuôn mặt giấu dưới mũ áo dường như chết lặng.
Nếu không phải cậu ta báo tin tức này cho anh, có lẽ anh cũng không biết đến bao giờ mới phát hiện ra bí mật động trời này.
- Ai đang ngồi trong đó?
Một giọng nói ồm ồm vang lên.
An Chính thoáng chốc cứng đờ.
- Mau đi ra đây, đừng để tôi báo cảnh sát.
An Chính chầm chậm đứng lên.
Bóng lưng cao lớn ẩn hiện trong bóng đêm có cảm giác ma mị, đáng sợ.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn mặt đanh lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào hình bóng trước mặt.
Đến khi anh xoay người lại, ánh mắt họ liền chạm nhau, không khí xung quanh dường như đóng băng ngay tại khoảnh khắc này..