Một khuôn mặt nhỏ xinh từ đằng sau cánh cửa ngó ra. Hai con mắt lúng liếng đầy vẻ tò mò:
- Anh đẹp trai kia nói gì với chị vậy? Thấy hai người cười với nhau suốt thôi.
Giai Nghi quay đầu lại liền thấy Hạ Hạ vẫn đang cầm cái bánh ăn dở trên tay, miệng nhỏ chu ra lên tiếng thắc mắc.
- Không có gì hết, mau vào ăn nốt bánh đi.
- Xì, rõ ràng là có ý với chị rồi. – Hạ Hạ hơi hếch cái mũi, biểu cảm như thể đã đi guốc trong bụng người ta từ lâu.
- Thôi đi vào đi.
Giai Nghi nhìn thấy thế vừa buồn cười lại vừa bất lực, đành đưa tay đẩy khuôn mặt của cô bé vào bên trong.
***
Hai ngày sau...
Giai Nghi cùng Hạ Hạ khệ nệ bê một thùng lớn, bên trong chứa đầy những món đồ thiết kế mới cho cửa hàng. Mất gần mười phút đồng hồ, hai người loay hoay mãi mới có thể bê thùng đồ lên bậc thang trên cùng. Thở hắt ra một hơi, Giai Nghi từ tốn thò tay vào trong túi lôi ra chiếc chìa khóa để mở cửa.
"Xoạch"
- Cửa mở rồi, bê vào thôi Hạ Hạ.
- Ừm.
Chiếc thùng nhẹ nhàng được nâng lên, dễ dàng bê một mạch vào trong quầy thu ngân.
- Đặt ở đâu đây, cô chủ?
Hạ Hạ cười ranh mãnh nhảy chân sáo chạy vào theo, rất vui vẻ chỉ về phía kho hàng cho người đàn ông. Khi đi qua người Giai Nghi, cô bé còn nghịch ngợm nháy mắt một cái tỏ ý chọc ghẹo. Mới sáng sớm ra đã gặp phải tình huống thế này, Giai Nghi không khỏi len lén thở dài một hơi. Cô lắc lắc cái chìa khóa trong lòng bàn tay, cuối cùng đút lại vào trong túi áo và trở vào trong.
- Anh trai này, hôm này anh đến sớm vậy là muốn mua đồ hay muốn mua người đây nhỉ? - Hạ Hạ cười tít mắt dò hỏi, bày ra dáng vẻ bà mai làm mối rất chuyên nghiệp.
- Hạ Hạ đứng nói liên thiên. Mau chuẩn bị mở hàng đi.
Giai Nghi liếc nhìn cô bé, ánh mắt có chút không đồng tình. Hạ Hạ thấy thế chỉ bĩu môi cười trừ, ngoan ngoãn xoay người đi vào bên trong thay đồ. Thấy bóng dáng nhỏ bé đã đi khuất, cô mới khẽ lên tiếng:
- Thật xin lỗi, mong anh không bận tâm. Con bé non nớt nhiều khi không để ý đến lời nói của mình.
Người đàn ông đứng một bên lắng nghe cuối cùng cũng tiến lên hai bước đứng trước mặt Giai Nghi, đầu hơi cúi xuống:
- Không có gì. Tính ra, cô bé Hạ Hạ này rất giống em gái tôi. Vừa nhí nhảnh lại vừa mau mồm mau miệng.
Giai Nghi gật gù đồng tình. Ngước lên thấy người đàn ông lặng lẽ quan sát mình, cô đành rời sự chú ý của anh ta sang chuyện khác:
- Chiếc đèn lần trước, em gái anh thích chứ?
- Rất thích, con bé không chỉ thích chiếc đèn, còn rất thích người làm ra chiếc đèn nữa. Nghe tôi kể về cô, con bé nằng nặc đòi đến đây gặp cô luôn đấy.
- Thật vậy sao, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn được gặp em ấy. - Giai Nghi cất túi xách xuống gầm bàn, nụ cười nhẹ nhàng vẫn thường trực trên môi.
- Tôi sẽ truyền đạt lại cho con bé, nghe tin này chắc chắn nó sẽ rất vui. – Ngừng một chút, anh thoáng cười – Cô không thắc mắc tôi đã kể về cô như thế nào sao?
- Tôi không chắc lắm.
Giai Nghi nhún vai, bàn tay với lấy cái tạp dề trên giá mặc vào người. Loay hoay một lúc vẫn không buộc được dây áo, cô liền ngó vào trong phòng nghỉ để tìm sự trợ giúp của Hạ Hạ. Không nghĩ đến vừa đi được hai bước, một lực kéo liền giữ cô lại, cẩn thận buộc chặt cái tạp dề cho cô. Vừa thắt nút, anh vừa nói:
- Tôi đã kể rằng, hôm nay anh gặp một cô chủ cửa hàng rất đặc biệt, cô ấy dịu dàng lại tận tâm, giọng nói đặc biệt dễ nghe, nụ cười khi nói miêu tả chiếc đèn cho anh cũng vô cùng tỏa sáng. Nhất là đôi mắt của cô ấy, đôi mắt đan xen giữa ánh sáng rực rỡ và nét buồn thương man mác. Không biết cô ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng... - Người đàn ông thắt xong dây áo liền xoay bả vai của cô về phía mình – Anh thực sự muốn một lần được bước chân vào trong thế giới đó.
Hai mắt nhìn nhau một lúc, người đàn ông liền bật cười:
- Đó, tôi đã nói với em gái tôi như vậy. Thế nào, ấn tượng chứ?
Giai Nghi cũng cười, nụ cười nhàn nhạt vương trên khóe môi, sau đó khẽ mở miệng cảm ơn rồi lách người bước qua quay về chỗ thu ngân. Thấy biểu hiện hờ hững của cô, tâm trạng người đàn ông thoáng trùng xuống, vẻ mặt cũng không tránh khỏi có chút thất vọng.
- Anh Hầu này, cảm ơn sự quan tâm của anh, không nghĩ đến một giám đốc như anh lại dành nhiều lời khen cho tôi như vậy. Thú thực, tôi cảm thấy anh là người rất tốt, chỉ là, chính vì tốt như vậy nên khiến tôi có chút không được thoải mái. Hiện tại tôi muốn tập trung cho công việc, chưa hề có ý nghĩ gì khác. Mong anh, có thể thông cảm cho tôi.
Hầu Minh Trị lắng nghe thật kĩ lời cô nói, ánh mắt chăm chú quan sát người con gái trước mặt. Đợi cô nói xong, anh mới lên tiếng:
- Là tôi vội vàng rồi, chưa để ý đến tâm trạng của cô, thật xin lỗi.
- Không tôi không có ý trách cứ...
- Không sao, tôi thật sự muốn nói ra lời xin lỗi này. Cô chủ Cẩm, cô là một người con gái rất có khí chất cũng đặc biệt thẳng thắn, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng ấn tượng. Vì thế, tôi chỉ đơn thuần muốn thổ lộ cảm xúc thật của bản thân mà thôi. Nếu cô không phiền, trước tiên cho phép tôi được kết bạn với cô nhé.
Hầu Minh Trị chìa bàn tay ra trước mặt cô, khuôn mặt chân thành pha chút ý cười. Giai Nghi cầm lấy bàn tay anh ta, vẻ mặt cũng dịu dàng vui vẻ. Thêm một người bạn tốt, chưa bao giờ là thừa. Bàn tay hai người siết nhẹ, sau đó lập tức buông ra.
Người đàn ông nói lời chào tạm biệt rồi xoay người đi trước. Hạ Hạ lúc này mới từ phòng bên trong đi ra, tiếc nuối chống cằm lên quầy bàn:
- Sao chị lại có thể bỏ lỡ một nam nhân tốt như vậy. Tìm đâu ra một người vừa dễ tính, vừa hiền hòa, vừa tốt bụng, lại còn là giám đốc điển trai thế này cơ chứ?
Thấy vẻ mặt ngao ngán than thở của Hạ Hạ, Giai Nghi liền búng một cái vào trán của cô bé:
- Càu nhàu ít thôi, còn không mau xếp đồ lên kệ.
Hạ Hạ ôm lấy cái trán, khẽ xuýt xoa một tiếng, sau đó liền cun cút chạy đi làm theo lời Giai Nghi. Đến lúc còn lại một mình, Giai Nghi mới từ từ ngồi xuống, hơi hé mở lòng bàn tay còn vương hơi ấm.
Lý do tại sao lại từ chối một người đàn ông tốt, thật ra rất đơn giản. Đó là trong lòng đã tồn tại một người tốt nhất, nên không thể chấp nhận người đàn ông nào tốt hơn. Đã từng nhận được sự đối đãi vô cùng đặc biệt, đã từng là duy nhất của một người đàn ông, thì thật khó để nhận ra sự đối tốt của bất kỳ người đàn ông nào nữa.
Anh trong kí ức của cô vốn dĩ đã ngự trị một khoảng rất lớn, lớn đến mức cô dường như bài xích tất cả những người đàn ông có ý đồ tiếp cận với mình. Hầu Minh Trị không phải người đàn ông đầu tiên dành cho cô những lời có cánh. Phải có đến gần chục người đàn ông khác dành cho cô tình cảm tương tự. Nhưng lần nào cũng thế, cô chỉ có thể vô tình tạo khoảng cách với họ, đẩy họ ra thật xa. Trái tim người con gái khác với đàn ông, bởi nó chỉ có một ngăn. Nếu ngăn tủ ấy đã chứa một người, thì dù có cố gắng tiếp nhận bao nhiêu đi chăng nữa, đó cũng chỉ là sự khiên cưỡng, cố chấp ngu xuẩn. Vì thế mới nói, trái tim phụ nữ chỉ mở ra một lần, nếu có may mắn bước vào thì hãy nắm giữ nó thật chắc, đừng để đánh mất rồi mới cảm thấy hối tiếc, lúc đó thì đã muộn.