Đã bao lâu rồi, An Chính mới một lần nữa bước trở lại ngôi nhà nhỏ của hai người. Đây đáng lí đã có thể là điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc đời anh, không ngờ anh với nó hữu duyên vô phận.
- Anh ngồi ở bàn đợi tôi một chút nhé, tôi sẽ vào lấy cho anh.
An Chính gật đầu, sau đó cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha. Nội thất căn phòng này giống y hệt 3 năm về trước, gần như không có bất kỳ một sự thay đổi nào. Ngồi từ đây nhìn ra phòng bếp, anh thậm chí có thể thấy hai cái tạp dề treo cùng với nhau trên giá. Nhìn qua lớp vải nhăn nheo, có vẻ như chúng đã rất lâu không được người ta sử dụng đến. Quay về phía căn phòng ngủ dành cho khách, tâm trạng anh thoáng trùng xuống. Căn phòng tối đen, im ắng, thiếu vắng hơi thở vốn có của con người sống ở đây. Cánh cửa đóng chặt, mang vẻ gì đó cô quạnh khó diễn tả.
Đến khi Giai Nghi trở ra liền không thấy người đàn ông ngồi trên sô pha nữa. Anh đứng ngay trước cánh cửa kính của khu vườn, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi.
- Áo của anh.
An Chính hơi giật mình, bàn tay đưa ra đón lấy. Xúc cảm ấm áp từ bàn tay cô truyền đến anh, giống như một dòng điện chạy dọc cơ thể, kích thích từng tế bào thần kinh trong não bộ của anh. Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong một tích tắc, Giai Nghi sau đó liền lập tức rút tay về.
- Vườn hoa, hình như trồng thêm nhiều cây mới?
- Sao anh biết được hay vậy? Đúng là tôi có mang về một vài loài cây.
- Tôi từng trồng cây nên có hiểu biết một chút.
- Là vậy sao. - Giai Nghi gật gù – Tôi pha trà nhé, anh ở lại dùng trà một lúc rồi về.
Dù sao đây cũng là người thân của bác Chương, cô nên đối xử hòa hảo với đối phương một chút. An Chính toan từ chối, nhưng nhìn ánh mắt vui vẻ của cô, lời đến miệng anh liền nuốt trở lại.
Hai tách trà ấm nóng được bưng lên. An Chính nhấp một ngụm, cảm nhận hơi trà thanh thảo, ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, anh bất giác thở hắt ra một hơi.
- Tối hôm ấy chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với anh. Tôi thực sự rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Nếu không có cái áo ấy, chắc có lẽ tôi đã lạnh cóng đến phát ốm rồi.
- Điều nên làm thôi.
Anh đặt tách trà xuống, thần thái nhìn qua khá bình thản nhưng sự lo lắng nơi đáy mắt thật sự khó có thể che dấu. Tuy nhiên, Giai Nghi có vẻ như lại không phát hiện ra điều bất thường này. Trong cảm nhận của cô, người đàn ông trước mặt không chỉ điềm đạm trưởng thành, mà tư thái khi nói chuyện cũng nội liễm, trầm tính. Từ đầu đến cuối, người đàn ông này không thể hiện cảm xúc quá nhiều, luôn giữ một khoảng cách tối thiểu và một thái độ tôn trọng với cô.
- Anh và bác Chương là người nhà với nhau phải không?
- Phải. Ông ấy giống như một người cha của tôi vậy.
- Bác ấy quả thực là một người cha đáng mến.
Nhắc đến người đã khuất, không khí giữa họ thoáng chốc liền trầm xuống. An Chính quan sát vẻ mặt của Giai Nghi, thấy cô có vẻ buồn liền lên tiếng nói lái sang chuyện khác:
- Cô đang làm công việc thiết kế nội thất sao?
- Đến điều này mà anh cũng biết hay vậy? – Giai Nghi hơi ngạc nhiên.
- Hôm đưa tang tôi có nghe loáng thoáng.
- Là vậy sao? Mấy năm gần đây quả thực có đạt được một vài thành tựu, chẳng qua là thời gian thực sự rất eo hẹp, nhiều khi muốn toàn tâm toàn ý thiết kế một bản vẽ thật xuất sắc cũng không đơn giản.
- Tôi tin là cô làm được.
- Sao anh lại nghĩ vậy? – Giai Nghi có chút buồn cười. Tính ra thì đây mới là lần thứ hai họ gặp nhau không phải sao, có thể nhận định chính xác về cô như thể hai người bọn họ đã quen biết từ rất lâu vậy.
- Quan sát liền thấy được căn nhà của cô rất có phong cách. Nội thất bài trí hợp lý, tạo không gian mở, thiết kế cách chi tiết cũng rất công phu, thậm chí từng vị trí cốc chén, tranh ảnh đều được cô trưng bày rất đẹp mắt.
- Ồ, thật sự không nghĩ anh lại có gu thẩm mỹ như vậy.
Giai Nghi từ tận đáy lòng muốn cảm thán một phen. Người bình thường nhìn vào căn nhà của cô chỉ đơn thuần cảm thấy thoải mái, tiện nghi, hiếm ai lại có thể quan sát tỉ mỉ được như người đàn ông này.
- Đừng nói anh cũng làm trong ngành với tôi đấy nhé? – Nếu anh ta trả lời có, cô có thể đảm bảo mình chắc chắn sẽ ngã ngửa luôn tại đây. Dù gì đi nữa, nhìn từ trên xuống dưới, người đàn ông này cũng không hề tạo cho cô cảm giác giống như một người chuyên làm công việc sáng tạo nghệ thuật.
- Không phải. Tôi làm nghề tự do. Chẳng qua bước vào căn nhà cảm thấy quá ấn tượng nên mới muốn chia sẻ cảm nhận của mình với cô một chút.
Người con gái bên cạnh nghe thấy thế không hiểu sao liền bật cười tươi rói, hai mắt híp nhẹ tạo thành một đường chỉ nhỏ nhìn qua thực sự vô cùng khả ái. An Chính thoáng ngẩn người, dường như hồi ức của ba năm trước đột ngột tái hiện ngay trước mắt. Vẫn người con gái ấy, vẫn đôi mắt cười ấy, vẫn thần thái rạng ngời ấy, thậm chí mối quan hệ giữa họ cũng quay trở lại chính vạch xuất phát ban đầu.
- Này, đã ai khen rằng anh nói chuyện thực sự rất có duyên chưa?
Lời nói của anh ta nghe thì giống như đang khen khéo cô có tài, nhưng cảm giác không hề xu nịnh, đểu giả, hoàn toàn là sự trân trọng cùng ngợi khen thực lòng. Tuy không thể hiện quá nhiều, nhưng từng cử chỉ trong hành động cùng lời nói của anh ta đều khiến Giai Nghi ấn tượng sâu sắc. Không thể không nói, người đàn ông này vừa tử tế lại vừa ý tứ một cách dễ thương.
- Có rồi. Cô ấy từng nói rất thích nghe tôi nói chuyện.
- Thật sao. Tôi đoán không lầm thì hẳn là bạn gái của anh, đúng chứ?
An Chính không trả lời, chỉ có ánh mắt bỗng dưng chiếu về phía cô, như có như không ẩn giấu điều gì đó. Mãi không thấy anh trả lời, Giai Nghi liền nghĩ có thể bản thân đã vô tình động vào chuyện không vui của anh, bèn cầm tách trà lên nhập một ngụm, giọng nói be bé vang lên:
- Tôi có phải đã nói đến chuyện không nên nói không?
- Không phải. Cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua, tôi cảm thấy cô thực sự duyên dáng và xinh đẹp, nên bất giác đã nhìn cô hơi lâu. Là tôi thất lễ rồi.
Giai Nghi à lên một tiếng rồi đưa tầm mắt né sang chỗ khác. Không biết tại lớp áo len quá dày hay tách trà quá nóng mà mặt của cô bất giác đỏ ửng lên. Đơn thuần chỉ là một lời khen, người ta cũng chẳng có ý gì, cô tự nhiên lại nghĩ ngợi xa quá rồi.
- Cũng muộn rồi. Tôi xin phép về trước, cô ở lại nghỉ ngơi. Với lại, mùa đông cũng lạnh rồi, cô chú ý giữ gìn sức khỏe.
- À, vâng. Cảm ơn anh đã ở lại dùng trà.
Giai Nghi hoàn hồn, vội vàng đứng lên mở cửa cho người đàn ông. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô hớt hải chạy vào bên trong, cầm theo bó hoa đưa cho người đàn ông.
- Anh để quên này.
- Cô giữ chúng đi.
- Sao có thể thế được, anh nên tặng cho chủ nhân của nó chứ.
- Tôi không có khả năng đưa trực tiếp cho cô ấy. Nếu cô giữ giúp tôi, tôi sẽ rất biết ơn.
Nói đến nước này, cô cũng không tiện từ chối, liền gật đầu cảm ơn. Sau khi người đàn ông rời đi, cô liền quay vào bên trong, tháo lớp giấy bóng bên ngoài rồi đặt bó hoa vào trong bình, cẩn thận rồi đổ thêm nước vào trong. Mùa đông lạnh lẽo như vậy, nếu không chăm chút kỹ, những cánh hoa mỏng manh sẽ chẳng gắng gượng được nổi quá một tuần.
Nhìn những cánh hoa xinh đẹp, Giai Nghi bất giác lẩm bẩm:
- Hoa kiều mạch sao?