Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

" Làm sao lúc này lại qua đây ?"

Tố Thư hỏi , đứng dậy đưa cho ba người Liễu Thanh Đường mỗi người một ly trà thuốc đã được ngâm lạnh .

Liễu Thanh Đường uống một ngụm , không trả lời vấn đề của nàng , gật gật đầu nói .

" Trà này vẫn thêm chút dược liệu nhỉ , hiện tại uống cảm thấy cũng không đến nỗi nào ."

Màu hồng trên mặt Dương Tố Thư rốt cuộc đã lui xuống , nghe vậy nét tuấn tú trên khuôn mặt bỗng lộ ra hoài niệm .

" Thả dược liệu vào trong trà ,trước kia ngươi không thích uống ,mỗi lần ta uống ngươi đều ghét bỏ nhíu mày ,không thể tin được có một ngày còn có thể nghe được ngươi nói không đến nỗi nào."

Có thể lại một lần nữa có được những thứ đã mất , mặc kệ tốt hay xấu , ngọt hay đắng ,nàng đều cảm thấy cảm kích trong lòng , tự nhiên sẽ thấy không đến nỗi nào .Liễu Thanh Đường chỉ cười ,lại uống mấy ngụm trà mang theo điểm chua xót mới nói .

" Nhìn ngươi như vậy cuộc sống một lòng bế quan , phố xá có rất nhiều chỗ sầm uất sao không chuẩn bị đến phủ Ngụy Chính góp vui ?"

Dương Tố Thư đối với nét chế nhạo trên mặt Liễu Thanh Đường làm như không thấy ,rất là bình tĩnh gật đầu nói .

"Quà tặng ngày hôm qua đã đưa đi , hôm nay ta sẽ không đi góp vui , lại nói ta lo lắng Hoài Cùng một mình ở nhà đợi ."

Cơ bản trước kia hắn chính là người ngốc , ngươi đây là đang nuôi đứa nhỏ sao ? mấy ngày không thấy còn từ Thuần Vương điện hạ biến thành Hoài Cùng , tay chân thật đúng là nhanh ,Liễu Thanh Đường trong lòng nói thầm , nhưng vẫn nhịn được tốt xấu gì cũng chưa nói ra .Liếc mắt một cái liền nhìn thấy vị Tiêu Hoài Dữ kia căn bản không nhìn thấy ba người bọn họ ,Liễu Thanh Đường hướng Dương Tố Thư bĩu môi .

" Này ,Vương gia nhà ngươi đang làm gì đó ?"

Dương Tố Thư vừa quay đầu , đã thấy Tiêu Hoài Cùng giơ cái thìa , bên trong có một miếng dưa hấu ,không biết đã nhìn nàng bao lâu .

" Ôi chao ? Tố Thư ý tứ của hắn là muốn ngươi ăn sao?"

Liễu Thanh Đường thấy vậy liền thấy hứng thú nhào qua , hứng trí bừng bừng hỏi .

" Ngươi nói hiện tại ta ăn của hắn , hắn có thể tức giận hay không ?"

Nàng vừa nói , nóng lòng muốn thử thật đúng là chuẩn bị ăn .

Dương Tố Thư còn chưa kịp nói ,Tần Thúc đã đứng lên trước ,cũng không thấy biểu tình gì của hắn chỉ thấy cung kính nói .

" Chủ tử , để nô tài đi lấy dưa hấu cho người ăn ."

Liễu Thanh Đường ỉu xìu ngồi trở lại , cũng đem Tần Thúc kéo ngồi trở lại , liên tục nói .

" Ta chỉ đùa một chút thôi , hiện tại không muốn ăn dưa hấu đâu ."

nói xong còn dâng lên khuôn mặt tươi cười , chọc Đào Hiệp cùng Dương Tố Thư buồn cười , đều quay đầu .

Dương Tố Thư nở ụ cười trong chốc lát ,nhìn thấy Tiêu Hoài Cùng vẫn ngồi bên cạnh giống như không thấy những động tĩnh kia , chỉ một lòng giơ thìa dưa hấu ,liền nói với hắn .

" Ta không ăn , ngươi ăn đi ."

Tiêu Hoài Cùng không có phản ứng ,Dương Tố Thư cũng không ngại phiền nói đi nói lại mấy lần liền .Lần này Tiêu Hoài Cùng rốt cục có phản ứng , hắn chậm rãi buông thìa dưa hấu chưa ăn xuống ,hạ mắt không nhìn Dương Tố Thư .

Dương Tố Thư bất đắc dĩ lắc lắc đầu cười , cuối cùng thỏa hiệp đem bàn tay đang cầm thìa dưa hấu nâng lên đem dưa hấu đưa vào miệng mình . Tiêu Hoài Cùng lúc này mới lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm miệng nàng đang ăn dưa hấu .

Liễu Thanh Đường im lặng nâng cằm nhìn hai người hỗ trợ lẫn nhau ,bỗng nhiên cảm thấy những vấn đề chuẩn bị hỏi không cần thiết nữa .Vì thế nàng cười cười đứng lên nói .

" Chúng ta không quấy rầy các ngươi bồi dưỡng tình cảm , còn phải đi xem đại ngốc Ngụy Chính đi đón dâu nữa ."

" Hả ? Nhanh như vậy đã muốn đi sao ?"

Dương Tố Thư cũng đứng lên , chính lúc này Tiêu Hoài Cùng lại múc một thìa dưa hẫu nữa đưa qua .

Liễu Thanh Đường thấy thế liền đem nàng ấn trở về .

" Ngươi ngồi trông nom Vương gia của ngươi là được , không cần tiễn ta , ta xem Ngụy Chính đón dâu xong liền trở về cung ."

" Được , Thanh Đường không cần lo lắng cho ta ."

" Ta biết , Tố Thư người cũng không cần lo lắng ."

Hai người nhìn nhau cười , giống như những năm trước đây .

Thời điểm đi ra khỏi Dương phủ , Liễu Thanh Đường nhìn thoáng qua Đào Hiệp .Đứa bé lanh lợi lập tức giơ tay nói .

" Nô tỳ biết giữ mồm mà , chủ tử người còn không hiểu nô tỳ sao , miệng nô tỳ là kín nhất đó ."

Nàng đã sớm đoán được Tố Thư chính là tiểu thư Tố Cẩm bạn tốt nhiều năm của tiểu thư , dù sao các nàng đi theo hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy , nếu để ý thực dễ dàng nhìn ra manh mối , cũng chỉ có tỷ tỷ nhìn tưởng là khôn khéo nhưng thật ra thực ngốc mới không nhận ra được .

" không nhìn thấy ngươi là người thận trọng , chỉ thấy ngươi là người có nhiều ý tưởng xấu nhất , mới trước đây còn luôn trêu chọc ta đó...."

" Ai nha chủ tử người xem sắc trời không còn sớm , chúng ta nhanh đi đến phủ Ngô thượng thư ,nói không chừng còn có thể nhìn thấy Ngô Thượng thư làm khó Ngụy tướng quân , nhất định rất thú vị , bỏ lỡ thật tiếc ! "

ĐÀo Hiệp nghiêm mặt nói , bộ dáng vì suy nghĩ cho nàng ,Liễu Thanh Đường lúc này mới buông tha nàng , lên xe ngựa .

Đến Ngô phủ quả nhiên thấy được Ngô thượng thư đang làm khó Ngụy Chính .Ngụy Chính là một võ tướng ,am hiểu là võ nghệ ,cho dù đọc sách biết chữ , nhưng nhìn nhiều nhất cũng là binh pháp , binh thư , bảo hắn bày binh bố trận ra giết địch hắn còn có thể , nhưng bảo hắn giống quan văn ,khoe chữ nghĩa hắn sẽ không có biện pháp .

Ngô thượng thư nghênh ngang ngồi ở trong viện thảnh thơi uống trà , mang cho Ngụy Chính cái đề mục , không giải được không được đón nữ nhi hắn .Giữa sân vô số quan văn , thư sinh đều vùi đầu suy tư ,Ngụy Chính càng không giải được ,ở nơi đó há hốc mồm cùng Ngô thượng thư mắt to trừng mắt nhỏ .

Cuối cùng vẫn là ngươi chăm sóc dâu tiến đến bên người Ngô thượng thư lặng lẽ nói cái gì ,Ngô thượng thư lúc này mới không cam lòng tránh ra , để cho người ta đem nữ nhi dẫn ra ,Liễu Thanh Đường đoán , đại khái người săn sóc dâu nói đã đến canh giờ .Ngô thượng thư dù không tình nguyện , dù luyến tiếc cũng không dám cản bước hôn nhân chung thân đại sự của nữ nhi .

Chờ Ngô tiểu thư khóc bái biệt cha mẹ , đi theo Ngụy Chính đến kiệu hoa , một đám người lại nhao nhao ồn ào vô cùng muốn đi Ngụy phủ uống rượu .

Liễu Thanh Đường đi ở phía sau ,nhìn thấy Ngô thượng thư ngồi ở trong viện một lần nữa bưng chén trả thật lâu cũng chưa uống , nhìn về phía tòa nhà nữ nhi trước vẫn ở ,vẻ mặt vui mừng lại có chút cô đơn cảm thán một câu .

" Nữ nhi trưởng thành , rồi cũng sẽ rời khỏi gia đình ."

không biết vì sao thân ảnh kia cùng phụ thân năm đó đứng ở cửa đưa nàng vào cung nhập nhèm chồng chéo lên nhau .Đại khái người làm cha khắp thiên hạ đều thế , yêu thương đứa nhỏ so với mẫu thân không ít hơn ,chỉ là không dễ dàng biểu lộ ,chỉ có thời điểm như này mới có thể thấy được họ không đành lòng cùng tịch mịch .

Liễu Thanh Đường không nhìn theo tiếp , theo dòng người đi đến Ngụy phủ , bất quá ở trên đường nàng vẫn là không nhịn được lôi kéo Tần Thúc nói với hắn .

" Ngươi xem , hiện tại mới biết cha ta thật dễ nói chuyện đi , biết chuyện chúng ta ,cũng chưa làm khó dễ ngươi chút nào ."

Kỳ thật vì tình huống bọn họ nên cha nàng mới không phát uy ,nếu Tần Thúc giống Ngụy Chính có thể quang minh chính đại cưới nàng ,nhất định sẽ bị cha kêu đến một trăm lính hộ vệ đứng ở trước mười cửa , chỉ cần xông qua một cửa cũng phải đánh hắn mất nửa cái mạng .Đương nhiên việc này không thể nói cho Tần Thúc .

Tần Thúc gật đầu đồng ý .

" Quốc công quả thật phi thường tốt tính ."

Nhiều nhất chỉ là trừng mắt với hắn vài lần , thời điểm ngẫu nhiên gặp hắn đi đón Thái Hậu nương nương ,đều chỉ dùng ánh mắt uy hiếp hắn ' Nếu nữ nhi của ta mất hứng ngươi chờ đó ' . Bất quá cho dù đem hắn đánh chết nửa cái mạng , có thể đồng ý cho hắn cùng nương nương ở chung một chỗ vậy cũng không sao .Hai người tuy rằng chưa nói ra mồm ,nhưng đều có chút suy nghĩ giống nhau .

một đường kèn trống vô cùng náo nhiệt đi đến Ngụy phủ , nhìn màu đỏ rực khắp nơi nơi ,nhìn một đám người tràn đầy tươi cười nhiệt tình chúc phúc ,Liễu Thanh Đường không nhịn được cảm thán một câu .

" Thực hâm mộ ."

Năm đó nàng tiến cung , hoàng đế đã ốm đau nằm liệt giường không đứng dậy được , trên điện hôn lễ ,chính nàng mặc thân y phục Hoàng Hậu đỏ thẫm nhận lễ bái của bách quan , một mình bái lạy thiên địa .Tuy rằng hôn lễ của nàng thanh thế lớn hơn ,nhưng nàng càng hâm mộ hôn lễ của Ngụy Chính ,có người chúc phúc ,tân khách đều vì bọn họ cao hứng , cực kì có mùi vị tình người .Liễu Thanh Đường thậm chí cảm thấy hôn lễ của mình giống như là vui đùa ,một thân quần áo hoa lệ mặc vào gả cho người ,không phải là tiên đế sắp chết , mà là giang sơn nam triều , là những toàn lầu các thâm cung tịch mịch .

" Tần Thúc , nếu có thể gả cho ngươi thì tốt rồi ."

Thanh âm Liễu Thanh Đường rất nhẹ ,nhưng vào tai Tần Thúc lại giống như sấm sét ,làm hắn chấn động không biết nên làm thế nào cho phải .một trận vui mừng như điên đi qua ,chính là càng thêm bất đắc dĩ ,nương nương muốn , hắn lại không thể cho nàng được .hắn có thể đem tất cả của mình đều đưa cho người , nhưng là có một số việc dù cho hắn có cố gắng thế nào , cũng không thể làm cho nàng .

Tần Thúc hé hé mồm ,lại không biết chính mình nên nói cái gì , cuối cùng chỉ có thể yên lặng nắm tay Liễu Thanh Đường .

" Đột nhiên cảm thán mà thôi , không sao đâu không cần để ý ."

Liễu Thanh Đường cười cười nắm chặt tay Tần Thúc . Sau đó nàng buông tay , để Tần Thúc cùng Đào Hiệp đi thay mặt ' Thái Hậu nương nương còn đang ở trong cung ' tặng lễ vật .

không nhìn thấy được đến hết , chờ Tần Thúc cùng Đào Hiệp hai người đưa lễ vật xong quay lại , Liễu Thanh Đường trực tiếp trở về cung .

Sau đó ,Liễu Thanh Đường không có chút khác thường , thật giống như là câu nói kia chỉ là cảm thán nhất thời thôi , không để trong lòng .Nhưng Tần Thúc lại không thể nào quên được , lúc đêm dài yên tĩnh ,hắn luôn bỗng nhiên nhớ tới lúc Thái Hậu nương nương nói những lời này trên mặt là thần sắc thản nhiên cùng hâm mộ .Vẻ mặt như vậy cứ ám ảnh khiến Tần Thúc lăn qua lăn lại không thể nào ngủ được .

Qua mấy ngày , thời tiết càng nóng bước , một ngày chạng vạng , Tần Thúc làm xong mọi việc chuẩn bị đi vào thỉnh an Thái Hậu nương nương , bị Đào Hiệp cùng mama hai người kéo vào một gian phòng .

Thái Hậu nương nương vẫn thực coi trọng các nàng ,Tần Thúc liền cũng đối với các nàng khách khí , cho dù đã làm đại tổng quản vẫn rất chiếu cố hai người .Hôm nay thấy hai người thần thần bí bí hiển nhiên là có chuyện trọng yếu , liền phối hợp ngồi đó nghe các nàng nói .

" Sắp đến sinh nhật chủ tử , Tần Thúc ngươi biết không ?"

Mama sắc mặt nghiêm túc cất tiếng hỏi đầu tiên .

Tần Thúc gật đầu , tuy rằng sinh nhật Thái Hậu không thể so với Hoàng Thượng , nương nương lại không thích khai yến này nọ , nhưng chung quy vẫn là ngày trọng đại , nô tài bên dưới tự nhiên phải nhớ kĩ .hắn đã sớm lo lắng không biết nên tặng quà gì cho nàng , chỉ là suy nghĩ vô số đáp án đều bị chính hắn bác bỏ .Mặc kệ đưa cái gì cũng không thể quý trọng bằng bức họa nương nương đưa cho hắn , luận tâm ý cũng không cái gì có thể so sánh với đổi vô số hoa đăng để nhận lấy câu chúc sinh nhật vui vẻ , hắn đã sớm rối trí không biết nên làm cái gì bây giờ .

Trước kia sinh nhật Thái Hậu nương nương , hắn chỉ có thể cùng đám nô tài cùng nhau quỳ gối trong viện nói vài câu chúc mừng ,ngay cả đưa cho nàng lễ vật cũng không có tư cách , nhưng hiện tại có thể tặng , hắn lại không biết nên tặng cái gì cho nàng .

" Tần Thúc , tỷ muội chúng ta lo lắng mấy ngày , quyết định cùng người đưa một phần đại lễ cho chủ tử ."

Ba người bàn bạc một phen ,chờ đến lúc ra khỏi phòng thần sắc trên mặt Tần Thúc có chút hốt hoảng .Nếu giống như các nàng nói , nương nương sẽ cao hứng sao? Nương nương......nguyện ý sao ?

Liễu Thanh Đường không biết ba người bọn họ gạt nàng , chuẩn bị tặng cho nàng một phần quà sinh nhật nhớ mãi không quên , chỉ là đột nhiên nghe được hai người Đào Hiệp cùng mama đột nhiên nói muốn nàng đi đến Ngự Thủy sơn trang nghỉ ngơi , cảm thấy có chút kỳ quái .

" Làm sao đột nhiên lại muốn thế ?"

Liễu Thanh Đường miễn cưỡng ở trên tấu chương phê một vài chữ , thuận miệng hỏi .

Mama nháy mắt ra hiệu cho Đào Hiệp , Đào Hiệp liền đứng ra cười nói .

" Chủ tử gần đây cũng không có chuyện quan trọng gì , đi Ngự Thủy sơn trang nghỉ ngơi vừa tránh nóng lúc này , thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt , mà nhóm nô tỳ đi theo cũng được hưởng thụ một chút .Lại có ,chủ tử người không trách bọn nô tỳ khi quá phận chứ ,dạo này Tần Thúc cả ngày bận rộn nhìn thật là có chút gầy ốm , vừa vặn dịp này cho hắn đi cùng , đến lúc đó chủ tử có thể ở cùng hắn một đoạn thời gian ."

nói xong lời cuối cùng Đào Hiệp còn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường .

Cùng Tần Thúc ở chung một đoạn thời gian không có người quấy rầy ? Liễu Thanh Đường hạ bút ,ngẩng mặt nhìn Đào Hiệp đang nở nụ cười ý vị thâm trường ,cho nàng ánh mắt tán dương .

" Rất hợp tâm ý ai gia , chuẩn bị một chút ,hai ngày nữa chúng ta đi ."

Vì thế hai ngày sau ,Thái Hậu nương nương mang theo một đám người ,chậm rãi đi đến chỗ nghỉ ngơi của hoàng gia Ngự Thủy sơn trang


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui