Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Sáng nay đồng hồ báo thức reo lên, Trân Trân cũng không kì kèo mà ngủ nướng thêm. Cô xỏ dép xuống giường kéo rèm cửa ra muốn đón tí gió thì nhìn thấy phía bên dưới sân tiểu khu có một chiếc Mercedes màu trắng đang đỗ, hơn nữa người đứng tựa vào chiếc xe kia lại chính là Triệu Trường Bách. Trân Trân nhanh chân chạy ra khỏi nhà xuống bên dưới sân, Triệu Trường Bách thấy cô đi tới cũng mỉm cười vẫy vẫy tay.

“Anh lại đến à?”

Triệu Trường Bách nhìn dáng vẻ tóc tai còn hơi bù xù của cô thì chỉ biết bật cười hết cách, anh gật đầu: “Phải, anh vừa đến, hơn nữa còn đem theo cho em một người.”

“Đem theo một người?”- Trân Trân nheo mắt nghi ngờ, lại nương theo ánh mắt của anh nhìn vào trong xe. Bên trong ghế lái phụ A Nguyên vẫn đang say ngủ khò khò.

“Sao A Nguyên lại tới đây, có phải thôn Hương Lâm xảy ra chuyện gì không?”- Trân Trân hoang mang hỏi.

Triệu Trường Bách lắc đầu: “Hoàng Thịnh chi ra ba trăm triệu để giúp đỡ những nhà có hoàn cảnh khó khăn trong thôn, gia đình lão Lí lại là gia đình nghèo nhất thôn nên số tiền nhận được khá nhiều. Ông bà Lí luôn có mong muốn cho A Nguyên đi học, nhưng ở thành Cát An các trường học đều đã đủ chỉ tiêu học sinh rồi, anh thấy em cũng đang ở thành Bách Nhật, lại thêm việc em rất thân với A Nguyên nên anh đề nghị đưa thằng bé đến đây.”

Nghe xong lời giải thích của Triệu Trường Bách, Trân Trân cũng chỉ biết kinh tâm động phách không thôi. Ông trời ơi, cô vẫn còn đang ở nhờ nhà của Âu Giãn Tình, sở dĩ Âu Giãn Tình cho cô ở nhờ là vì có tiếng nói của Hạ Dĩ Niên, không lẽ bây giờ cô dẫn A Nguyên tới trước mặt Hạ Dĩ Niên cầu xin hắn dung nạp thêm một thằng nhóc nữa à? Hơn nữa thời gian cô ở lại thành Bách Nhật này sẽ không lâu, đợi khi hoàn thành xong chức vụ người mẫu, cắt đứt dây mơ rễ má với Hạ Dĩ Niên thì cô vẫn sẽ phải quay lại thành Cát An một lần nữa, không lẽ tới lúc đó cô bỏ lại A Nguyên ở thành Bách Nhật một mình.

“Không được đâu, sau này tôi còn phải trở về Cát An, tới lúc đó không lẽ bỏ A Nguyên ở lại đây?”

Triệu Trường Bách gật đầu, như đã sớm đoán được cô sẽ nói vậy: “Em yên tâm, anh đã cho người thu xếp với trường học ở thành Cát An rồi, đợi đến khi em hoàn thành công việc ở Hoàng Thịnh lúc đó A Nguyên vừa hay có thể cùng em về thành Cát An mà không bị cản trở việc học hành.”

“Cái này…”- Trân Trân cũng không biết nói gì hơn, Triệu Trường Bách quả nhiên suy nghĩ sâu xa như vậy, cất công an bày đâu ra đó, nếu cô từ chối thì kì quá.

Lúc này, cái đầu nhỏ của A Nguyên ló ra cửa sổ nhìn cô gọi một tiếng, sau đó A Nguyên tỏ dáng vẻ ủy khuất nói: “Có phải chị không muốn nuôi em không?”


Trân Trân suýt nghẹn đàm ở cổ, thằng nhóc này hôm nay còn bày đặt sử dụng khổ nhục kế với cô. Lúc này ở phía xa cô nhìn thấy Âu Giãn Tình đã xuống nhà, hình như nàng ta định đi đâu đó, ăn mặc cũng rất đẹp, sắc mặt cũng vô cùng tốt.

“Chị Giãn Tình!”- Trân Trân đột nhiên gọi lớn khiến Triệu Trường Bách cũng chú ý tới sự xuất hiện của người kia. Âu Giãn Tình mỉm cười nhìn qua bên này vẫy vẫy tay rồi đi tới, thần sắc này so với cái người muốn tự tử hôm qua đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

“Trân Trân em dậy sớm thế, chị chị tưởng em còn ngủ.”- Âu Giãn Tình nói được giữa chừng rồi lại nhìn sang Triệu Trường Bách, cất giọng đầy hàm ý: “À, hóa ra là có bạn trai đến thăm.”

Triệu Trường Bách nghe thấy thì mỉm cười, A Nguyên cũng giơ ngón tay cái về phía Âu Giãn Tình, chỉ có sắc mặt của Trân Trân là đỏ hết cả lên.

“Chị nói bậy cái gì vậy.”- Trân Trân kéo tay áo nàng một cái, gần như là dùng giọng mũi giới thiệu: “Đây là Triệu Trường Bách, Triệu đại thiếu gia của Triệu thị đồng thời cũng là Triệu thần y của bệnh viện Nhân Ái tiếng tăm lừng lẫy, năm châu bốn bể không ai không biết.”

Triệu Trường Bách nghe cô giới thiệu thì mỉm cười gật đầu lịch sự chào Âu Giãn Tình, nàng cũng chào lại anh sau đó nhẹ nhàng nói: “Thật ra không cần giới thiệu cũng biết, lần trước cậu Triệu cũng có đến Hẹn Ước một chuyến cùng với các vị giám đốc khác, chắc lần đó do tôi phục vụ giám đốc Ngô nên cậu Triệu cũng không nhớ mặt tôi.”

“Vậy sao, tôi cũng không nhớ rõ.”- Triệu Trường Bách nho nhã lịch sự đáp một tiếng: “À phải rồi cô định đi đâu à, vừa hay chúng tôi cũng định đi ăn sáng, có muốn đi cùng không?”

“Phải đó, chị đi đâu vậy?”- Sống ở nhà Âu Giãn Tình cũng được tuần lễ nên Trân Trân hiểu rất rõ lối sinh hoạt của nàng, buổi sáng Âu Giãn Tình dậy đặc biệt trễ, ban đêm thường đến các hộp đêm cùng mấy nhân vật máu mặt nhảy nhót uống rượu cho đến một hai giờ sáng mới về. Dù lối sống có phần buông thả nhưng chưa từng dẫn đàn ông về nhà, hơn nữa ngày nào cũng thẫn thờ cầm điện thoại trên tay như đang đợi một cuộc gọi từ ai đó.

“Chị đi tìm Dĩ Niên, anh ấy vừa gọi cho chị.”- Âu Giãn Tình nói, trên mặt ánh lên nét cười hạnh phúc.

“À, vậy thôi chị đi xe riêng đi.”- Trân Trân liền tụt hứng, chả trách nãy giờ Âu Giãn Tình cứ như là người vừa tìm được lại mùa xuân, đi gặp Hạ ác ma mà cũng vui vẻ đến vậy sao?

“Ừ, mọi người đi trước đi, tí nữa Dĩ Niên sẽ đến đón chị.”


Trân Trân nghe tin một lát nữa Hạ ác ma đến thì trong lòng cuống quýt, cô định nhanh chóng cùng Triệu Trường Bách rời khỏi thì nhớ tới việc của A Nguyên. Trân Trân quay qua kể lại sự việc đầu đuôi cho Âu Giãn Tình nghe, nàng nghe xong mỉm cười vui vẻ vẫy tay chào A Nguyên vài cái rồi gật đầu đồng ý cho A Nguyên vào ở cùng. Trân Trân vui mừng cảm ơn nàng, thật không ngờ Âu Giãn Tình này dễ nói chuyện như thế, cô còn tưởng nàng sẽ chần chừ rồi nói để hỏi lại ý của Hạ Dĩ Niên thì toi.

Hảo cảm đối với Âu Giãn Tình của Trân Trân cũng tăng lên vài phần.

Lúc cô còn đang cảm kích không thôi thì thấy Âu Giãn Tình nhìn về phía bên kia đường, ánh mắt nàng từ dịu dàng chuyển sang vui mừng tột độ. Nàng nói lời tạm biệt với Trân Trân rồi chạy về phía chiếc xe BMW màu xám tro đang đậu phía xa, Trân Trân đứng nhìn theo Âu Giãn Tình, tuy rằng cô không nhìn thấy Hạ Dĩ Niên bởi hắn không hề xuống xe nhưng cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt cực kì sắc bén, lạnh lẽo như đang nhìn một thi thể đang nhìn mình, hơn nữa là nhìn chằm chằm khiến sóng lưng Trân Trân bỗng trở nên cứng đờ.

Triệu Trường Bách đứng cạnh cũng nhận ra được sự hoảng hốt của cô, anh nhẹ nhàng bước lên nắm lấy hai bả vai nhỏ của cô trấn an bằng một giọng nói cực kì hay: “Chúng ta đi.”

Trân Trân gật đầu, biết vậy khi nãy đi lẹ, sáng ra mà đã gặp Hạ ác ma thì cả ngày nay chắc chắn cô sẽ tâm thần bất định cho xem. Trân Trân lên xe của Triệu Trường Bách rời đi, trong khi phía bên kia đường Âu Giãn Tình đã lên xe nhưng Hạ Dĩ Niên vẫn chưa có ý định cho xe chạy, mãi đến khi chiếc xe màu trắng kia khuất tầm mắt thì hắn mới chậm rãi nổ máy.

“Dĩ Niên, mấy ngày nay sao anh lại không nghe điện thoại, em lo rằng không có máu anh sẽ gặp nguy hiểm.”- Âu Giãn Tình nhìn Hạ Dĩ Niên, chân thành nói.

Hạ Dĩ Niên giữ vững vô lăng, nghe Âu Giãn Tình nói xong cũng chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Khi nào cần anh sẽ gọi em, ngoài ra em đừng đi tìm anh, đặc biệt là bà ngoại, đừng xuất hiện trước mặt bà.”

Âu Giãn Tình mím môi: “Em biết, bà luôn không thích em…”

Hạ lão phu nhân từ khi biết nàng có qua lại với Hạ Dĩ Niên, hơn nữa khi tin đồn nàng là tình nhân của hắn được tung ra, Hạ Dĩ Niên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua càng khiến bà thêm phần bất mãn với nàng. Dù gì trong mắt bà Âu Giãn Tình nàng cũng chỉ là một cô gái của hộp đêm, là một kỹ nữ có thân thể cùng nhân phẩm rẻ mạt không đáng một xu. Bao nhiêu năm qua Hạ lão phu nhân vẫn luôn bài xích nàng, mặc kệ nàng có tỏ ra tốt thế nào đi nữa, nhưng vì Dĩ Niên, nàng sẽ nhẫn nhịn.

“Dĩ Niên, vừa rồi Trân Trân có nói với em, cô ấy định đưa một cậu bé khoảng mười tuổi tên là A Nguyên đến ở nhà của em, em cũng đồng ý rồi.” – Bỏ qua mấy chuyện khiến mình buồn phiền kia, Âu Giãn Tình mỉm cười cố gắng níu lại không khí khi bên cạnh Hạ Dĩ Niên.

Một lúc sau Hạ Dĩ Niên lạnh lùng mở miệng: “Có quan hệ gì với cô ấy?”


Âu Giãn Tình cố nhớ lại những chi tiết khi nãy Trân Trân kể: “Hình như là con của gia đình cứu cô ấy lúc cô ấy gặp tai nạn trên biển.”

“Những ngày qua em có cảm thấy cô ấy có điểm nào bất thường không?”

Tốc độ chiếc xe cũng khá là trầm ổn chạy trên con đường lớn, bên ngoài tiếng kèn xe inh ỏi là thế nhưng không gian bên trong xe quả thật là yên tĩnh đến mức đáng sợ. Âu Giãn Tình không hiểu câu hỏi của hắn là có ý gì, cô ngây ra nửa ngày suy nghĩ xem những chuyện gì có điểm bất thường, một lúc sau lại nhớ đến chuyện đêm mưa ngày hôm đó. Nhưng sau đó lại nhận ra chuyện một cô gái nhỏ bé như Trân Trân sợ sấm chớp là chuyện rất bình thường, cũng không có gì to tát.

“Không có.”

Hạ Dĩ Niên chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.



Thành phố Bách Nhật là trung tâm kinh tế của cả nước, đối với A Nguyên từ nhỏ sống trong một cái thôn nhỏ mà nói thì nơi này chẳng khác gì là thiên đường với đầy đủ những điều mới lạ. Chỉ đơn giản là đến nhà hàng dùng bữa sáng thôi mà cậu không ngừng reo lên a cái này, a cái kia khiến nhân viên trong nhà hàng khó hiểu ngập mặt.

Họ không hiểu sao cậu Triệu cao quý lại có thể quen biết một người quê mùa như vậy.

A Nguyên ăn no, giờ lại ngồi nhâm nhi ly nước cam, suốt cả buổi trời đều là Triệu Trường Bách trả lời còn A Nguyên là người hỏi, Trân Trân luôn giữ thái độ im lặng. Cho đến khi Triệu Trường Bách nhìn cô nói: “Âu Giãn Tình đó tốt nhất là không nên qua lại quá thân, cô ấy là người của Hạ Dĩ Niên, hắn sắp xếp cô ấy ở cạnh em chắc chắn là làm tai mắt.”

Trân Trân hơi mỉm cười, giọng nói lạnh lùng: “Vậy sao, chứ không phải anh mang thù trong lòng à?”

Triệu Trường Bách khó hiểu nhìn cô: “Sao anh phải mang thù với cô ấy?”

Trân Trân đặt cái nĩa trong tay xuống bàn, động tác vẫn vô cùng ung dung thế nhưng lại khiến người khác vô thức có chút đề phòng.


“Vừa rồi cô ấy nói anh cùng với các nhân vật lớn tới hộp đêm chơi gái.”

Triệu Trường Bách ngơ ngẩn cả nửa ngày trời mới nhớ đến cái chi tiết này, lại bị thái độ lạnh lùng của cô làm cho sắc mặt tái mét, anh có chút chột dạ liếm môi nói: “Cái đó…là ba anh bảo anh thay ông đi kí một hợp đồng lớn, anh cũng không ngờ đó lại là nơi Âu Giãn Tình làm việc.”

“Ồ, vậy sao, vậy khi nữa anh phải rút kinh nghiệm, chọn một nơi không có người quen rồi hãy vào kí hợp đồng, nếu không lại làm ảnh hưởng tới hình tượng nho nhã lịch sự của Triệu đại thiếu gia đó. À, Triệu đại thiếu gia là anh không phải sao, bấy lâu nay anh cố gắng tạo dựng hình tượng, thì đừng để bị sụp đổ chỉ vì việc tới quán bar tìm gái nhé.”

Ngôn ngữ sắc bén tràn đầy ý định tấn công cộng với cái thái độ lạnh nhạt như thể muốn đóng băng người khác của Trân Trân khiến Triệu Trường Bách vô cùng mất tự nhiên, đến cả A Nguyên bên cạnh cũng mở to mắt vô tội nhìn cô.

Triệu Trường Bách bị quy chụp như thế thì cảm thấy mình y như là vừa phạm phải đại tội, nhưng rõ ràng là mọi hành vi của anh luôn trong sạch, bị nghĩ oan không khỏi có chút khó chịu: “Anh là đi kí hợp đồng không phải tìm tìm gái như em nói, kí hợp đồng không vào quán bar chẳng lẽ cùng mấy vị giám đốc kia vào khách sạn?”

Trân Trân há to miệng cả ngày trời cũng không nói gì được, cái gì mà kí hợp đồng thì phải vào quán bar, lúc trước cô kí hợp đồng toàn là ở văn phòng hoặc ở phòng họp không đấy thôi. Lại nghĩ đến lời Âu Giãn Tình khi nãy nói thật sự trong lòng có chút bất mãn đối với Triệu Trường Bách, Trân Trân không chịu yếu thế mà cao giọng: “Phải rồi, dù gì thì bác sĩ Triệu đây cũng không phải thánh nhân, một tay ôm mỹ nữ một tay cầm viết ký tên quả là thiên đường mà bất kì ai là đàn ông đều yêu thích.”

Triệu Trường Bách biết tính tình cô bướng bỉnh, nếu còn tranh cãi tuyệt đối sẽ càng nảy lửa chứ không giải quyết được vấn đề. Anh hít sâu một hơi rồi cất giọng nói hòa hoãn hơn: “Lát nữa anh dẫn hai người đi mua vài bộ y phục, dù gì thì A Nguyên cũng cần mấy bộ đồ ra hồn một chút, đi học ở trường danh tiếng cũng không thể để bị người khác xem thường.”

A Nguyên vui vẻ gật đầu nói cảm ơn, Trân Trân biết anh đang cố đánh sang đề tài khác, đương nhiên cô cũng không phải hạng người thích làm lớn chuyện, cô khoanh tay tựa vào ghế rồi hờ hững nói: “Anh muốn làm gì thì làm.”

Vốn dĩ là cô không muốn làm to chuyện nên mới nói vậy nào ngờ lọt vào tai Triệu Trường Bách thì câu nói cùng giọng điệu này của Trân Trân quả thật đầy mùi dấm, anh không vui nói: “Cái gì mà anh muốn làm gì thì làm, anh muốn chúng ta cùng quyết định đấy.”

Trân Trân cười ha ha vài tiếng rồi ngay tức khắc liền lạnh mặt nói: “Em làm sao dám cùng quyết định với người thường xuyên kí hợp đồng như anh.”

Triệu Trường Bách: “…”

Lúc này A Nguyên âm thầm đá vào chân Triệu Trường Bách một cái, cậu cười đầy mờ ám nháy mắt với anh và nói rằng: “Chị Trân Trân đang ghen đấy.”

-Xoảng – Trân Trân làm rơi cả cây nĩa trong tay xuống đất, cô hắng giọng một cái cảnh cáo với A Nguyên rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt như vừa ăn phải đồ bẩn, cực kì khó coi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận