Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Buổi tối, đèn trong phòng không bật. Giữa đêm khuya thế này, tất cả mọi người đều say ngủ, yên tĩnh đến khiến người ta ù tai.

Trân Trân không thể nào chợp mắt, cô suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, ví như là ai muốn hại cô? Phanh xe đột ngột hỏng chắc chắn không phải là sự cố, cô có thể khẳng định có kẻ giở trò. Nhưng mà kẻ đó là ai, là ai lại có thù với cô như vậy?

Hoặc giả là người đó có thù với Triệu Trường Bách?

Trong đầu Trân Trân liền nghĩ tới Lý Gia Hân, kể từ lúc trùng sinh người cô đắc tội cũng chỉ có cô ta. Thế nhưng Lý Gia Hân lại yêu thầm Triệu Trường Bách, cô ta không thể vì muốn hại cô mà ảnh hưởng tới an nguy của anh được. Nếu người đó là kẻ thù của Triệu Trường Bách thì sao? Hiện giờ kẻ thù của anh cũng chỉ có Hạ Dĩ Niên, nhưng Trân Trân biết chắc chắn Hạ Dĩ Niên sẽ không làm việc này.

Bên ngoài ai cũng biết rằng giữa Triệu thị và Siva đang mâu thuẫn, nếu như lúc này một trong hai bên ai gặp bất trắc thì dư luận ngay lập tức sẽ hướng mũi dùi vào phía còn lại. Hạ Dĩ Niên là người làm ăn, hắn cần tới sự ủng hộ của dư luận cho nên việc làm ngu ngốc này chỉ hại mà không lợi đối với hắn.

Trân Trân càng nghĩ lại càng khó hiểu.

Cô ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ, dù gì cũng không ngủ được nữa, đêm nay định là cô phải thức trắng rồi.

Điện thoại lúc này reo lên, Trân Trân nhìn tên người gọi tới, không khỏi có chút khẩn trương. Vừa nghĩ tới tào tháo tào tháo liền gọi tới, là Hạ Dĩ Niên.

Trân Trân có chút không muốn nghe máy, nhưng lại nghĩ tới sao cô lại sợ đến mức không dám nghe máy chứ? Càng nghĩ càng thấy không hợp lý, cuối cùng cô vẫn đặt điện thoại lên tai, chưa kịp nói alo thì giọng nói trầm lãnh của Hạ Dĩ Niên thong thả vang lên.

“Xem ra cô lại phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới dám nghe máy.”

Trân Trân cứ như là cách một lớp màn hình điện thoại bị hắn thổi hơi nóng vào tai khiến cô rùng mình.

“Vừa hay, tôi cũng đang nghĩ tới cậu hai.”- Trân Trân bình tĩnh nói, sau đó lại sợ hắn hiểu lầm liền thêm vào: “Đương nhiên là không phải ý tốt gì.”

Cô nghe thấy tiếng cười của Hạ Dĩ Niên, chỉ đơn giản là một âm thanh khẽ phát ra lại dễ nghe vô cùng: “Tôi cũng biết cô nghĩ tới chuyện gì, và còn biết trong lòng cô đã có đáp án.”

Hắn biết sao, hắn muốn chơi trò đoán suy nghĩ với cô hay sao mà nói mập mờ như thế?

“Nếu vậy giữa khuya cậu hai gọi cho tôi, chắc không phải để thăm bệnh?”- Trân Trân lạnh lùng hắng giọng.

Sau một phút im lặng, thanh âm rất êm tai của hắn lại lần nữa truyền vào điện thoại: “Tôi muốn cô ngày mai nói với truyền thông rằng đó chỉ là một vụ tai nạn.”

Trân Trân cười khẩy một tiếng, cô đoán quả không sai mà. Hạ Dĩ Niên chắc chắn sẽ không để sự việc này ngăn cản kế hoạch của hắn, hắn sẽ tìm mọi cách để bịt miệng công chúng lại. Mà mấu chốt bây giờ lại đang do cô nắm giữ, Hạ Dĩ Niên chỉ có thể cầu sự giúp đỡ của cô. Trân Trân biết một người cao ngạo ngông cuồng như hắn, có đánh chết thì hắn cũng không thừa nhận rằng hắn đang nhờ vả cô.

Nhưng Trân Trân vẫn không nhịn được muốn hạ bệ oai phong của hắn: “Cậu hai là đang cầu sự giúp đỡ của tôi sao?”

Lúc này Hạ Dĩ Niên lại im lặng. Khỏi cần nhìn Trân Trân cũng biết ánh mắt hắn bây giờ lạnh lẽo đến cỡ nào, rét buốt đến cỡ nào.

Nào ngờ sau một lúc, Hạ Dĩ Niên nói: “Nếu cô Trân Trân thấy vui, có thể suy nghĩ như vậy.”

Hạ Dĩ Niên là người đàn ông sắc sảo, mạnh mẽ và trải đời. Hắn tuyệt đối có thể khiến người khác phải vô thức phục tùng mệnh lệnh của hắn, có thể từ chết nói thành cho sống lại. Hắn có năng lực hô mưa gọi gió trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, Trân Trân biết cô không phải đối thủ của hắn. Vì vậy không ngu ngốc mà tiếp tục khiêu khích hắn nữa, cô vào đề: “Tại sao tôi phải giúp anh?”

“Cô cần mấy lý do?”

Trân Trân kì quái hỏi: “Anh có nhiều lý do lắm sao?”

“Cô cần bao nhiêu, tôi có bấy nhiêu.”

“Cho tôi ba lý do.”- Trân Trân lạnh lùng nói.

Hạ Dĩ Niên có lẽ đang cười, nhưng là nụ cười cực kì tàn nhẫn, bởi vì giọng nói của hắn đều không có một chút gọi là vui vẻ: “Kẻ muốn hại cô hiện giờ không biết là ai, nếu cô nói ra bên ngoài rằng đây chỉ là tai nạn sẽ khiến kẻ đó lơ là cảnh giác, như vậy tạm thời sẽ không gây thêm phiền phức cho cô. Đó là lý do thứ nhất, thứ hai, hiện giờ Triệu thị đang gặp biến cố, cô thử nghĩ xem nếu như tin tức có người muốn hại Triệu Trường Bách lan ra ngoài sẽ khiến giá cổ phiếu của Triệu thị tuột dốc không phanh ngay lập tức, cổ đông của Triệu thị sẽ hoang mang rút vốn, đó là tâm lý chung và quy là tắc vận hành của kinh tế. Thứ ba, nói không chừng ngày mai báo đài sẽ đưa tin Triệu thị trong vòng một đêm mất đi người thừa kế, cổ phiếu bị Hoàng Thịnh mua sạch toàn bộ.”

“Anh uy hiếp tôi?”- Trân Trân lạnh lùng, giọng nói không khỏi không có sự phẫn nộ. Ngoại trừ lý do đầu thì lý do thứ ba rõ ràng là uy hiếp.

Hạ Dĩ Niên hừ lạnh, giọng điệu ngông cuồng nhưng lại vô cùng quyết đoán hỏi một câu: “Giờ thì cô đã biết tôi có phải cầu xin sự giúp đỡ của cô không rồi đấy.”

“Anh…”- Trân Trân tức đến mức đấm mạnh xuống giường, nhưng lại không muốn mất bình tĩnh mà to tiếng với hắn, cô đành nén cục tức này lại.

Hơn ai hết cô biết rõ, Hạ Dĩ Niên hoàn toàn có thể âm thầm lấy mạng một người, không phải chỉ riêng hắn, trên thương trường đây là một chiêu thức thường xuyên được áp dụng. Nếu bây giờ Triệu Trường Bách chết, vậy thì mọi chuyện đối với hắn sẽ khác đi ngay. Chết không đối chứng, tới lúc đó hắn ngụy tạo một số bằng chứng chứng minh hắn vô can là được, với thế lực của Hoàng Thịnh thì đây là chuyện quá dễ dàng.

Trân Trân tận mắt nhìn thấy hắn giết người rồi, có chuyện gì mà hắn không dám làm nữa chứ.

“Được, Hạ Dĩ Niên tôi đồng ý với anh chuyện này, nhưng tôi cũng cảnh cáo anh một chuyện.”- Trân Trân thỏa hiệp, hai lý do đầu của Hạ Dĩ Niên vô cùng hợp lý, hiện giờ cô không biết kẻ đó là ai tốt nhất vẫn nên giả vờ vô hại chờ cơ hội tấn công để tránh thất bại.

“Cảnh cáo?”- Hạ Dĩ Niên dường như chú ý vào hai từ này, đặc biệt nhắc lại sau đó hừ lạnh một tiếng.

Trân Trân mím môi, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không cần biết phía sau anh đang âm mưu điều gì, mọi chuyện chỉ nên tới đây mà thôi. Anh thật sự cho rằng những chiêu trò của anh áp dụng với Triệu thị tôi không có cách nào giải quyết sao? Bây giờ tôi chính là bạn gái của Triệu Trường Bách, mọi chuyện liên quan tới anh ấy và Triệu thị tôi đều muốn dính vào, nhưng tôi không mong sẽ đắc tội với cậu hai.”

“Không mong sẽ đắc tội với tôi?”- Hạ Dĩ Niên vẫn không có vẻ tức giận, khó hiểu lặp lại câu nói.

Trân Trân Vẫn vô cùng bình tĩnh: “Danh tiếng của cậu hai trên thương trường không ai là không biết, tôi cũng hiểu rõ nếu đối đầu với anh sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng nếu hậu quả mà tôi nhận được có thể đảm bảo an toàn cho Triệu Trường Bách thì tôi sẽ không ngần ngại gì. Chúng tôi đành đồng cam cộng khổ cùng nhau vậy.

“Rốt cuộc thì lý do gì khiến cô có thể hy sinh vì Triệu Trường Bách như vậy?”

Sau một lúc im lặng Hạ Dĩ Niên lại đột nhiên hỏi một câu khiến Trân Trân khó hiểu. Hắn biết cô là kiểu người không để bản thân chịu thiệt thòi, hơn nữa lại còn khá ích kỷ, không phải loại thánh nữ bao dung người khác. Cô gái này chính là hoa hồng đỏ được ủ trong lớp nhựa thông, khiến người khác vừa say mê lại vừa hận không thể bóc đi lớp nhựa bên ngoài để mà chiếm đoạt.

Chính vì thế làm hắn khó hiểu, Triệu Trường Bách có ma lực gì có thể khiến cô gái như vậy nói ra một câu đồng cam cộng khổ kia?

Giọng nói trầm thấp của Hạ Dĩ Niên mang theo chút cười giễu, Trân Trân có thể nghe ra được ý tứ suy tư và mỉa mai của hắn. Cô không khỏi bất an, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên, miễn cưỡng lắm mới nói một câu: “Anh ấy đã cứu tôi thoát chết.”

“Nếu nói cứu cô, lần trước lúc ở khu rừng đó tôi cũng cứu cô một mạng, có phải hay không cô cũng nên hy sinh vì tôi một chút?”- Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, chậm rãi mà du dương, lạnh lùng lại trầm thấp khiến người khác bất giác say đắm.

“Tôi có thể hiểu rằng cậu hai đang cầu xin tôi không?”- Thái độ của Trân Trân hoàn toàn là nghi kỵ.

Nào ngờ Hạ Dĩ Niên hừ lạnh, giọng nói say đắm lòng người vừa rồi cũng đột ngột chuyển lạnh, chứng tỏ hắn vô cùng không vui: “Đừng cố tỏ ra mình là người biết ăn nói trước mặt tôi, tốt nhất thu mấy lời vừa rồi lại, còn nếu cô vẫn muốn đứng ở phe đối lập với tôi, tôi chờ cô.”

Ba chữ cuối cùng phát ra vô cùng mạnh mẽ, ngay sau đó hắn tắt điện thoại.

Khải Ca đứng yên lặng phía xa nãy giờ cũng lên tiếng: “Cậu hai, cô gái này thật sự là phúc tinh tiếp theo của ngài sao? Nếu là vậy thì tuyệt đối không thể để cô ta ở gần Triệu Trường Bách thêm nữa.”

Khải Ca đi theo Hạ Dĩ Niên đã nhiều năm, chứng kiến biết bao việc động trời trên đời này. Đối với chuyện ma cà rồng cậu cũng đã đi tìm hiểu qua, phúc tinh chính là người có sinh mệnh tạm thời khắc chế ma tính trong máu của ma cà rồng, là một phúc tinh tuyệt đối không được thất thân với bất người đàn ông nào khác, nếu không máu của người đó sẽ mất đi tác dụng, không còn hiệu lực đối với ma cà rồng.

Hạ Dĩ Niên chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, gương mặt anh tuấn càng thêm lạnh lẽo, nghe Khải Ca nói thì thản nhiên lên tiếng: “Màn kịch này đã đâu vào đấy rồi, tôi chỉ việc ngồi ở nơi cao nhất của Hoàng Thịnh này để xem đám hề kia diễn thôi.” – Dừng một lúc hắn như nhớ ra điều gì nhìn về phía Khải Ca: “Cho người điều tra, là kẻ nào không biết sống chết đụng tới cô ấy.”

Khải Ca nghe thế liền nói: “Đã tra ra rồi thưa cậu hai, đám người đó cũng chỉ là một tổ chức sát thủ vô danh tiểu tốt, giở trò trên phanh xe vốn là một việc làm không cần bản lĩnh gì cao siêu. Có điều người đứng phía sau sai khiến chính là Lôi Ngân Chi, cô ta là người thừa kế thứ sáu của Lôi gia, đứa con rơi của Lôi Húc.”

Đôi lông mày của Hạ Dĩ Niên nhíu lại, không ngờ tới ngay đến cả người của Lôi gia mà cô nhóc đó cũng dám chọc vào. Cô gái đó có quan hệ gì với Lôi gia, vì sao Lôi Ngân Chi lại muốn hãm hại cô ấy?

Chuyện này, ngày càng thú vị.



Trân Trân đi đến phòng Triệu Trường Bách, nhưng bên trong lại không có ai. Cô hỏi thăm y tá thì biết được Era vừa tới dẫn anh đi ra hoa viên bệnh viện dạo. Trân Trân đi tới bên cửa sổ vén tấm rèm lên nhìn xuống bên dưới, từ đây có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh của hoa viên. Dù rất đông người nhưng chỉ cần liếc mắt cô đã tìm thấy hai người họ.

Era quý phái dịu dàng, nổi bật với mái tóc màu hạt dẻ cùng bộ váy nữ tính. Triệu Trường Bách cao ráo, vẻ bề ngoài dương quang xán lạn của anh không thể nào bị lu mờ dù đang ở nơi đông người như thế nào đi nữa.

Era nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Triệu Trường Bách, cả hai tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, dưới tán cây hai người cùng nhau chuyện trò, Era cười rất tươi, lại khéo léo dùng tay che miệng lại, mỗi một cử chỉ đều vô cùng cao quý.

Họ cứ như vậy ngồi cạnh nhau, một khung cảnh quá hoàn mỹ.

Trân Trân lại cảm thấy nỗi buồn từ đâu ập tới, vốn dĩ định cùng anh đi dạo nhưng bây giờ ý định đó đã bị cảnh đẹp trước mắt làm tiêu tán.



“Era, hôn sự giữa chúng ta tôi không thể đồng ý, mong cô tha lỗi.”

Era nhìn chàng trai trước mặt, nụ cười ngọt ngào trên môi nàng cũng tan biến. Nàng nhìn anh, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì đó: “Là vì…cô gái đó sao?”

“Cô biết cô ấy?”- Triệu Trường Bách khó hiểu hỏi.

Era gật đầu, âm thanh nàng phát ra ngày càng nhẹ nhàng, phiêu bổng như làn mây màu xám: “Lần trước gặp cô ấy ở phòng bệnh, ánh mắt anh lúc nhìn cô ấy rất đặc biệt. Nhưng lúc anh nhìn Era, đều là sự xa cách, Era biết anh thích cô ấy rất nhiều. Chỉ là không ngờ rằng anh có thể dứt khoát nói lời từ chối Era như thế.”

Triệu Trường Bách nghe Era nói xong, lại cảm thấy bản thân đã làm tổn thương nàng, không khỏi có cảm giác áy náy: “Era, cô là người con gái thấu tình đạt lý, một cuộc hôn nhân không tình cảm sẽ không hạnh phúc. Tôi từ chối hôn sự này là vì tôi tôn trọng cô, tôn trọng bản thân mình, tôi không muốn cô đau khổ.”

“Anh Trường Bách lầm rồi, Era không phải là người thấu tình đạt lý. Nhưng Era biết bản thân không có lý do gì để miễn cưỡng anh, nếu hôm nay anh đã từ chối thẳng thắng như vậy, Era đành quay trở về Anh quốc nói lại với cha. Nhưng Era phải nói với anh, hiện giờ tình thế của Triệu thị đang ngàn cân treo sợi tóc, sau khi Era trở về thông báo hủy bỏ hôn sự chắc chắn bên phía Anh quốc sẽ có phản hồi không tốt đến Triệu thị. Anh Trường Bách, anh khẳng định đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”- Era nhìn anh, thái độ như muốn thức tỉnh cũng như muốn xác định lại suy nghĩ của anh.

Nghe Era nói vậy, đầu mày Triệu Trường Bách rõ ràng hiện ra chút suy tư.

Sau đó vài ngày, tình hình của Triệu Trường Bách chuyển biến tích cực. Các bác sĩ cũng đồng ý cho xuất viện, lúc anh đến đóng viện phí, vốn dĩ định thanh toán luôn phần viện phí của Trân Trân nhưng nữ y tá lại thông báo rằng có người đã thanh toán phần viện phí của cô từ sớm rồi. Triệu Trường Bách thắc mắc đó là ai, nhưng y tá phụ trách lại không dám nói ra.

Dám chừng chuyện này ngay cả Trân Trân cũng không biết. Anh càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, định sang phòng bệnh của cô hỏi cho rõ. Lúc anh mở cửa bước vào Trân Trân đang gom đồ vào vali, nhìn thấy anh không đợi anh hỏi liền giành nói trước.

“Bên phía cảnh sát khi nãy em đã nói vụ phanh xe chỉ là tai nạn, từ nay đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Triệu Trường Bách kì lạ nhìn cô: “Sao lại nói vậy, hiện giờ kẻ đó không biết là muốn hại anh hay là em, em nói vậy chẳng phải là bỏ qua cho kẻ đó sao?”

“Trường Bách, em nghĩ rằng chúng ta đã quá đa nghi rồi. Sẽ không có ai muốn hại hai chúng ta, chắc chắn đó chỉ là động cơ xe bị hỏng, không hề có ai an bài hết.”- Trân Trân hơi dừng động tác xếp đồ, nhẹ giọng trấn an.

Triệu Trường Bách nghe vậy thì liền tỏ thái độ nghi ngờ, không tán thành nói: “Lai lịch của em đến giờ chính em còn không biết rõ, biết đâu kẻ giở trò trên phanh xe lại là người lần trước đẩy em xuống biển suýt mất mạng? Nếu là vậy thì thật sự rất nguy hiểm, địch trong tối ta ngoài sáng em không thể không đề phòng.”

Trân Trân hơi cụp mí mắt, đại não cô như được đèn thắp sáng. ĐÚng rồi, nhờ câu nói này của Triệu Trường Bách mới nghĩ tới việc liên kết hai vấn đề này lại với nhau.

Kẻ thù của Trân Trân chỉ có Lý Gia Hân, nhưng qua phân tích của cô, thì cô ta không nhẫn tâm làm tổn hại Triệu Trường Bách. Kẻ thù lớn nhất của Triệu Trường Bách là Hạ Dĩ Niên, nhưng tên đần cũng nhìn ra việc này không liên quan tới Hạ Dĩ Niên. Vậy thì kẻ thù lớn nhất của cô thân thể này – Lôi Uyển Khanh, Lôi Ngân Chi thì thế nào?

Lôi Ngân Chi, xem ra khả năng lớn nhất chính là cô ta rồi.

“Trường Bách, nghe lời em, đừng tiếp tục truy xét nữa.”- Biết người đang âm thầm hãm hại mình là ai, giọng nói của Trân Trân cũng không khỏi trở nên lạnh lùng.

Triệu Trường Bách xem thái độ này của cô, biết rằng nếu anh có muốn truy cứu việc này cũng không được, đành thở dài gật đầu thỏa hiệp.

Lúc này điện thoại của Triệu Trường Bách reo lên, anh nhận điện thoại, người bên kia không biết nói gì, chỉ thấy sắc mặt Triệu Trường Bách ngay lập tức trở nên vô cùng căng thẳng nhìn qua cô rồi bước lớn bước nhỏ rời khỏi phòng bệnh.

Trân Trân khó hiểu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thần sắc khi nãy của Triệu Trường Bách thì chắc không phải là chuyện tốt. Lúc này cửa phòng mở ra, trợ lý của Triệu Trường Bách bước vào lịch sự nói: “Cô Trân Trân, tôi thay cậu Triệu trở về thành Cát An.”

“Có chuyện gì xảy ra thế?”- Trân Trân càng thêm lo lắng.

“Tôi không biết, chúng ta đi thôi.”

Xem ra người trợ lý này rất kín miệng, dù có hỏi cỡ nào cũng sẽ không nói ra. Trân Trân đành chịu thua, xách hành lý ra ngoài cửa.

“Tôi muốn qua lại thành Bách Nhật đón A Nguyên.”

“Cậu Triệu khi nãy cũng có căn dặn việc này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui