Hải Đăng trong thời gian này vẫn còn đang trong văn phòng của Linh để bàn về chuyện bản thảo.
Mà Harry lúc này không thể chờ đợi đến khi Hải Đăng trở về nên ngay khi cúp máy của Huyền My, Harry đã nhanh chóng bắt xe đến văn phòng của Linh.
Khi Harry tới, đúng lúc Hải Đăng vừa rời khỏi cổng chính ở văn phòng của Linh với khuôn mặt mỏi mệt đang cầm sấp giấy trên tay.
Vừa thấy Hải Đăng, Harry đã không chần chừ mà vội lao ngay vào ôm chầm lấy Hải Đăng, không thèm nói bất cứ một câu nào.
- Mày...!mày đang làm gì ở đây vậy Harry?
Hải Đăng ngạc nhiên tròn xoe mắt.
- Những tháng năm đó, mày đã phải khổ sở nhiều lắm đúng không? Mày làm thế nào để có thể chịu đựng thằng khốn đấy như vậy hả? Tao tệ thật, suốt 13 năm trời chẳng biết làm gì ngoài việc than trách mày cả!
- Mày làm sao vậy Harry? Mày đang nói gì vậy?
- Mày làm thế nào mà chịu đựng được những chuyện khốn nạn như vậy chứ? Sao cả em của mình mà hắn cũng làm cái chuyện đê hèn như thế được!
Vòng tay siết chặt lấy Hải Đăng, ánh mắt Harry trùng xuống rồi càng nhoè dần đi, không thể kiềm chế nữa mắt lâu hơn được nữa.
Những lời Harry nói làm Hải Đăng tin rằng cậu bạn đã sớm biết được sự thật nào đó về mình, về cái chuyện cậu bị anh trai dở trò, về quá khứ mà càng nhắc đến, càng có thêm những vết cắt sâu trong lòng.
Cậu nhận ra tim mình thắt chặt, giọng nói trở nên đặc quánh rồi nghẹn đắng nơi cuống họng.
- Mày...!Mày buông tao ra được không Harry?
- Không! Tao sẽ không buông mày ra đâu! Tao không để mày một mình chịu đựng thêm bất kì điều gì nữa!
Những lời nói và tấm lòng của Harry khiến cho Hải Đăng cảm động, cậu phản xạ như tìm thấy được một nơi chốn an toàn mà cởi bỏ đi lớp phòng vệ của bản thân.
Hải Đăng đưa tay vòng của hông Harry thật chặt.
Lúc này, cả chính cậu cũng phải bật khóc vì những đớn đau mà bản thân đã phải chịu đựng vì những nỗi tủi nhục của một quá khứ tựa như một cơn ác mộng dai dẳng không chịu buông tha cho trái tim của chàng trai trẻ.
Vì yên tâm bởi may mắn rằng cậu vẫn có được một người cạnh bên mình, đồng cảm, là chỗ dựa cho mình.
Tuy nhiên, cả Harry và Hải Đăng đều không hề hay biết sự việc diễn ra từ nãy đến giờ...!Linh đều đã nhìn thấy.
Kể từ hôm đó, Harry dành nhiều sự quan tâm chu đáo hơn cho Hải Đăng.
Mỗi tối, Harry cũng không ngần ngại dùng quỹ thời gian của mình để đưa Hải Đăng đi dạo hoặc đến bất kì đâu cậu muốn, nấu cơm khi Hải Đăng bận chỉnh sửa bản thảo.
Dẫu rằng mỗi lần như vậy, Harry đều phải thức khuya để hoàn thành công việc, để đúng với tiến độ dự án mình đang theo.
Tuy nhiên, Harry nghĩ bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để bù đắp lại một phần nhỏ về những tổn thương, những mất mát, những kí ức mà Hải Đăng đã phải trải qua trong suốt những năm tháng không có Harry bên cạnh.
Hôm ấy Hải Đăng trở về nhà sau cuộc gặp mặt với Linh tại văn phòng, ánh mắt thất thần nhìn vào Harry đang trầm tư trước màn hình máy tính.
Cậu biết đây không phải là lúc, nhưng càng không thể giấu hoài những thắc mắc của mình.
Hải Đăng quyết định hỏi Harry cho ra đầu đuôi ngọn ngành.
- Harry à! Mình nói chuyện một chút được không?
- Ừ, mày cứ nói đi!
Giọng nói có phần nghiêm túc của Hải Đăng khiến Harry cảm thấy có điều gì đó không hay xảy đến.
Harry đóng chiếc laptop trước mặt mình, để chiếc kính xuống bàn và quay sang phía Hải Đăng.
- Harry này! Chị Linh nói là mày thích tao đúng không? Nhưng chắc sẽ không có chuyện đó đâu, đúng không?
Harry quay sang nhìn thẳng vào ánh mắt của Đăng, hít thở thật sâu rồi đáp với khuôn mặt tỏ rõ sự nghiêm túc và sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm về lời nói của mình.
- Mày...!nên tin những lời của chị Linh đi!
- Gì chứ? Mày thích tao sao? Sao có thể như thế được chứ?
Hải Đăng giật bắn cả mình nhìn Harry với ánh mắt hoài nghi và đầy ngơ ngác.
- Sao lại không được? Tao không thể thích mày được hay sao? Không phải chúng ta đã...
- Nhưng...!chúng ta là bạn thân cơ mà! Chắc là chúng ta thân quá nên mày ngộ nhận đúng không?
- Hải Đăng à! Tao lớn rồi, tao đủ để phân biệt đâu là cảm xúc thực sự, đâu là giới hạn của một tình bạn đơn thuần.
Tao không ngộ nhận đâu!
- Nhưng tao với mày...
Hải Đăng bắt đầu trở nên bối rối nhiều hơn.
- Tao với mày thế nào?
- Tao với mày đều là con trai, thì làm sao có thể thích nhau được.
Mày không thấy nó không phù hợp sao?
Harry thở dài, trầm ngâm.
Lời nói của Hải Đăng là đúng, Harry không thể nào chối cãi, nhưng Hải Đăng vẫn không chịu hiểu rằng con người thì làm sao có đủ sức để thắng nổi những tình cảm này.
Nó đang ngày càng lớn hơn trong mình.
Nghĩ đến vậy, Harry bất ngờ ôm chầm lấy Hải Đăng thật chặt, chặt đến nỗi Hải Đăng không thể nào đủ sức lực để phản kháng.
- Tao thích mày thật đấy! Hải Đăng à!
Giọng nói nhẹ nhàng trầm buồn của Harry từ từ thả vào tai của Hải Đăng, khiến trái tim cậu gần như nghẹt thở.
Cậu không thể nhận ra rõ ràng đâu là nhịp tim của mình nữa.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng đến độ chẳng biết phải làm gì.
Bản thân cậu cứ như trôi đi theo cảm xúc mà Harry đang là người dẫn đường.....