Trong cái đêm hôm đó, bà Valentina cảm thấy thật lạ, khi Harry liên tục gọi tên cậu bạn ấy.
Bà cảm thấy rằng đã có gì đó, nhưng sau bà lo lắng cho con mà gạt phắt đi chuyện ấy.
Sau khi hết bệnh, Harry và gia đình đã cùng nhau trở về Mỹ theo như ý của ông Lâm.
Cuối cùng, Harry tin mình chẳng còn lý do gì để ở lại nơi này.
Từ ngày Hải Đăng biến mất, đến tận ngày đặt chân đến sân bay, Harry lơ lửng như người không hồn, cậu bé gầy rạc đi trông thấy, nụ cười từ ấy cũng chẳng còn xuất hiện nhiều nữa.
Thời gian hay không gian có lẽ cũng chẳng còn mang một ý nghĩa mặc định nào nữa, cứ nhìn cái cách thất thểu Harry bước lên máy bay, dửng dưng chờ đợi khi quá cảnh ở Hong Kong và ngủ suốt một tuần đầu đến Mỹ cũng sẽ hiểu được với Harry thế giới này vô nghĩa ra sao.
Những ngày ngủ vùi, Harry luôn cố giữ cho đầu óc của mình không nhớ về cái tên Hải Đăng nữa.
Nhưng lần nào cũng như lần nấy, mỗi khi tua về những đoạn kí ức, thì nụ cười, ánh mắt, mái tóc của Hải Đăng luôn làm Harry bật khóc nức nở với những cảm xúc đau đớn nguyên vẹn như lần đầu.
Harry còn nhớ Hải Đăng lớn hơn mình hai tháng, nghĩa là từ lúc sinh ra đến bây giờ, cuộc sống của Harry chẳng hề khi nào trống vắng Hải Đăng.
Cậu bé luôn ở đó, bên cạnh Harry, sẻ chia mọi điều.
Nên không biết từ lúc nào Harry đã mặc định rằng thế giới của mình đã có Hải Đăng.
Một người kia biến mất, tất nhiên luôn gây ra những tổn thương nặng nề trong tâm hồn của người còn lại.
Và với Harry, tổn thương đó còn sâu nặng hơn rất nhiều.
- Anh à? Anh có chắc là thằng bé ổn không?
Nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của bà Valentina khi nói chuyện với chồng mình.
Lâu lâu lại còn thấy bà thở dài.
- Em đừng lo, thằng bé sẽ ổn thôi, một thời gian sau sẽ quen rồi bình thường lại, con nít mau quên lắm em à!
Ông Lâm vỗ nhẹ lên bàn tay của vợ mình an ủi.
Ông biết đây là một quyết định khiến cho Harry đau lòng và mất nhiều thời gian để làm quen lẫn chấp nhận.
Nhưng ông lại tin rằng, chính sự giáo dục khắt khe của mình ngay từ lúc còn nhỏ sẽ giúp cho Harry mạnh mẽ bước qua.
Thời gian âm thầm trôi về 13 năm sau...
Harry giờ đây đã có quá nhiều thay đổi.
Cậu bé hay làm người ta cảm tình với nụ cười hiền từ ngày nào, trở nên trầm lặng và ít nói.
Bây giờ cậu đã trở thành một anh chàng lịch lãm với vẻ ngoài nam tính mà bất cứ cô gái nào khi mới gặp cũng cảm thấy ấn tượng.
Anh chàng chọn cho mình một phong cách quý ông chững chạc tạo cảm giác rất an toàn và dễ mến.
Harry có sự yêu thích đặc biệt với những chiếc áo sơ mi màu xanh.
Và các kiểu áo khoác giả vest thanh lịch.
Đây cũng là đặc trưng để ai nấy cũng có thể nhìn ra Harry dù đang đứng bất cứ đâu.
Chẳng biết là vô tình hay hữu ý, mà khi Harry xuất hiện với hình ảnh này, không chỉ các cô gái, mà ngay cả những chàng trai đôi lúc cũng cảm thấy ấn tượng và cuốn hútl trước phomg cách này của Harry.
Là con của một giáo sư, dược sĩ, mẹ là cố vấn tài chính cho một công ty đang trên đà làm ăn phát đạt, Harry không hề làm mất mặt gia đình khi tốt nghiệp đại học danh tiếng về công nghệ thuộc tiểu bang Massachusetts với tấm bằng ưu tú.
Tuy nhiên việc chọn nơi học ở tiểu bang khác, phải dọn đến kí túc xá ở trường và bắt đầu cuộc sống xa nhà, khiến mối quan hệ giữa Harry với ba mẹ trở nên xa lạ rất nhiều.
Họ chỉ thường nói chuyện qua email thay vì những cuộc hỏi thăm đều đặn.
Thậm chí những kì nghỉ hè, Harry cũng không về lại Texas để thăm ba mẹ, mà chỉ có vài mẩu tin nhắn thông báo rỗng tuếch.
Thế nên, họ mất đi sự thấu hiểu và dần dần chẳng còn nhận ra sự thay đổi của nhau nữa.
Sau khi tốt nghiệp ra trường, Harry không về Texas hay ở lại Massachusetts để làm việc mà quyết định đến tiểu bang California để xin vào một công ty bảo mật hàng đầu tại Mỹ và để khẳng định vị trí của mình.
Harry đã lao đầu vào làm việc một cách miệt mài, anh dành trọn thời gian cho công việc và nghiên cứu, thay vì suy nghĩ đến một mối quan hệ với người nào đó, ngay cả khi nhận được rất nhiều lời tỏ tình ngọt ngào và chân thành từ một vài người xung quanh thì Harry vẫn lạnh lùng từ chối.
Có lẽ hơn ai hết, Harry hiểu rằng con tim rõ ràng đang sợ hãi, và không hề muốn gục ngã thêm vì bất kì một thứ cảm xúc lạc nhịp nào nữa.
Với nỗ lực không ngừng, Harry được đền đáp xứng đáng bằng những mức lương tương xứng, những lần thăng chức và lời mời từ những công ti phần mềm hàng đầu khác.
Sau đúng 3 năm làm việc, anh chàng đã từng rụt rè gởi tờ đơn xin việc đến công ti hay đôi ba lần bối rối trước những câu hỏi phỏng vấn ngày nào, giờ đây đã trở thành giám đốc phòng thiết kế phần mềm đầu tiên có thời gian thăng chức nhanh nhất từ trước đến nay trong lịch sử của công ti.
Tuy nhiên, để có được điều đó là chuỗi ngày mà Harry phải đánh đổi bằng chứng loét bao tử nặng, và những cơn đau đầu khó chịu khi rơi vào trạng thái làm việc căng thẳng liên tục.
"Mình là Nguyễn Hải Đăng, cung Bạch Dương, mình rất thích mưa hạ, thích kẹo mút, thích đi chơi, và ngắm đôi mắt màu đen tuyền của Harry.
Rất hân hạnh được làm quen với Harry, tụi mình sẽ làm bạn với nhau mãi nhé!" - Đó là những lời Hải Đăng đã ghi trong cuốn sách nhỏ tặng cho Harry trong ngày sinh nhật lần thứ 11.
Harry vẫn giữ nó tới tận bây giờ, chỉ là trong suốt 13 năm qua, Harry đã cố gắng quên nó từng tồn tại.
Mãi đến khi dọn dẹp lại đồ dùng của mình thì thấy cuốn sách nhỏ này rơi ra.
Chính những dòng chữ đã phần nào phai đi màu mực, chính những kí ức đã từng đi qua chưa lần nào sứt mẻ, bất giác Harry nghĩ đến một quyết định xin nghỉ để về Việt Nam.
Vì anh nghĩ, đã đến lúc mình cần tìm câu trả lời cho câu hỏi đã đau đáu suốt 13 năm qua...
"Vì sao ngày ấy, Hải Đăng lại đột ngột biến mất?".