Hải Đăng có cuộc gọi với Lưu - người thiết kế bìa sách cho minh, nên dù muốn hay không, cậu vẫn phải đi ra ngoài.
Sau khi chia tay Lưu, Hải Đăng quyết định sẽ đi dạo một vòng để bản thân khuây khoả.
Và như một thói quen, cậu lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Cậu mong rằng mình sẽ gặp được Harry, nhưng hình ảnh cậu thấy lại là một cặp tình nhân đang giận hờn nhau.
Cô gái thì quay mặt đi trong khi chàng trai hết lời năn nỉ, dỗ dành.
Anh chàng cầm trên tay cây kem chocomin dường như đã chảy hết.
Khuôn mặt thể hiện sự hối lỗi chỉ mong cô gái ấy tha thứ cho mình.
Hải Đăng lại thấy hình bóng của mình trong đó, cậu hồi tưởng những ngày Harry hay dỗ dành mình bằng cây kem chocomin mà mình yêu thích.
Harry sẽ hết lời năn nỉ, không quan trọng đó là lỗi lầm thuộc về ai.
Hải Đăng dừng lại, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Harry:
" Tao nhớ mày lắm Harry à! Nhớ đến phát điên rồi đây này! Mày đừng như thế nữa, mau về đi..."
Hôm sau, Hải Đăng quyết định dành một ít thời gian đi dạo ở khu trung tâm thành phố, vừa để trấn tĩnh bản thân sau những ngày mệt mỏi, vừa hy vọng cũng sẽ gặp lại được Harry.
Cậu nhận ra mình đi giữa biết bao nhiêu người mà đôi tay thèm khát được ai đó nắm chặt.
Hoá ra ở chốn đông người, mới thấy hết được nỗi cô đơn..
Đang ngẩn ngơ thả ánh nhìn mình trôi xa theo từng áng mây đang bay trên bầu trời, dây giày của Hải Đăng bị tuột, cậu toan cúi xuống để buộc lại thì hình ảnh của Harry chu đáo vẫn thường buộc lại dây giày cho cậu hiện lên vô cùng rõ nét.
Hải Đăng bật cười vô cùng chua xót, mây trắng tan đi, trời Sài Gòn đột nhiên đổ cơn mưa tầm ta.
Hải Đăng cố chạy vào mái hiên gần đó, nhìn những người đang cố chen vào ô kính xoay để bước vào tiệm cà phê đối diện nơi mình đang đứng.
Hải Đăng nhớ những ngày mưa như này, Harry sẽ đi mua một ly latte nóng áp vào má và đặt vào giữa hai lòng bàn tay cậu để cho cậu cảm thấy bớt lạnh.
Cứ càng nghĩ đến, Hải Đăng lại càng cảm thấy nỗi đau bóp chặt lấy trái tim mình khiến nước mắt cậu chẳng thể ngừng rơi.
Hải Đăng vội lấy điện thoại và nhắn tin cho Harry.
"Tự nhiên hôm nay Sài Gòn mưa, mày không nhớ mày hay uống latte vào những ngày như vậy hả?"
Từ ngày Harry đi, Hải Đăng ít khi ngủ trong phòng, cậu thường thiếp đi trên ghế sofa, rồi tỉnh dậy với màn hình tv vẫn mở.
Cậu biết mình đang phải đối diện với sự trống trải, nên luôn muốn trong nhà có tiếng nói.
Cậu sợ mỗi ngày cứ như một người mất hồn cứ lang thang từ nơi này đến nơi khác để tìm Harry mà đối diện lại chỉ toàn là sự vô vọng.
Thậm chí, cậu cảm thấy rằng mình đang thực sự chết ngạt trong nỗi nhớ, để rồi hễ cứ đụng vào bất cứ đồ vật nào, đi qua bất cứ con phố quen thuộc nào, những kí ức hiện về rõ rệt từng chi tiết như chưa từng bao giờ phai nhạt.
Từ ngày Harry đi, ngày nào Hải Đăng cũng khóc.
Nước mắt đến như một thói quen, mà con người ta có trốn tránh cách nào cũng không thoát khỏi được.
Hải Đăng nặng nề đứng dậy đi vào bếp, cậu nhìn quanh gian bếp nơi đã từng đong đầy rất nhiều tiếng cười, giờ đây đã nguội lạnh đến đáng thương.
Hải Đăng vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bàn ăn, tay lại mở điện thoại và nhắn cho Harry.
"Nếu mày không muốn gặp tao, thì chỉ cần alo thôi cũng được mà, mày chỉ cần để tao nghe thấy giọng mày thôi cũng được mà.
Đừng tàn nhẫn như vậy có được không?"
-
Ở đâu đó của Sài Gòn trong một căn nhà nhỏ với cánh cửa hằng ngày vẫn đóng kín.
Harry im lặng ngồi trên chiếc ghế ăn mỳ ly vừa được nấu sôi, mở điện thoại và nghe những tin nhắn thoại của Hải Đăng.
Càng nghe Harry càng nhận ra lòng mình đau thắt lại, những kí ức về bữa cơm bên cạnh Hải Đăng mỗi ngày tràn ngập yên bình.
Người này gắp cho người kia, liếc nhìn chờ xem những phản ứng, cất đi những niềm đau vô hạn để mỉm cười cùng nhau.
Vậy mà giờ này chỉ còn nghe tiếng của người kia qua tin nhắn thoại.
Bản thân chẳng thể nào giả vờ như lòng mình vô càm, gắp vào miệng một đũa mỳ còn nóng hổi, Harry lại rơi nước mắt.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang.
Sau vài giây định thần, Harry mới có thể đứng dậy để mở cửa.
- À, là em à Huyền My.
- Anh không định đưa em vào nhà đấy à?
Huyền My nhăn mặt khi đôi tay cô đang thực sự gặp rắc rối với những chiếc bịch đựng đầy đồ ăn vặt.
Thấy thế, Harry nhanh tay cầm hộ Huyền My và mời cô vào nhà.
Huyền My đưa mắt nhìn quanh căn nhà nhỏ, cô thấy trên bàn vẫn còn một ly mỳ đang ăn dở, chiếc điện thoại đang hiển thị tin nhắn của Hải Đăng.
Ánh mắt của Huyền My bắt đầu trùng xuống, cô thở dài.
Nhưng vô tình điều này lại lọt vào tai của Harry.
- Sao thế cô gái? Sao lại thở dài rồi?
- Anh vẫn còn nhớ anh ta à?
- Có bao giờ quên mà bảo là còn nhớ chứ!
Huyền My do không thể thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình, vô tình phản ứng lại câu nói của Harry.
- Có phải vì anh và anh ta là bạn quá thân nên ngay từ đầu em mới không có cơ hội không?
- Hả?