Harry quay ra nhìn Huyền My với ánh mắt khó hiểu, nhưng Huyền My lại lắc đầu nguầy nguậy.
Huyền My im lặng và nghĩ ngợi một lúc, ánh nhìn của cô trở nên trầm tư thay vì các nét mặt vui tươi như ban đầu.
Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại mình, rồi quay lại nhìn Harry với nụ cười hiền.
- Để anh cứ buồn bã thế này thì không được rồi.
Anh ra ngoài với em nào!
- Ra ngoài? Đi đâu? Mà thôi, anh chẳng muốn đi đâu.
Nhưng thay vì đầu hàng, Huyền My nắm lấy vai, cố lay Harry với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc và kiên quyết không bỏ cuộc.
Cô bắt đầu lớn tiếng hơn:
- Đi nào, chúng ta sẽ đi nhà sách.
Em sẽ sẽ kiếm cuốn nào buồn thảm ngôn tỉnh để tặng cho anh.
Được không?
- Nhìn anh bây giờ chưa đủ thảm à? Không đi đâu.
Em muốn thì cứ đi đi!
- Đi đi mà, em năn nỉ đấy! Anh ngoan đi, lát nữa em sẽ mua kem cho anh!
Nghe xong câu nói của Huyền My, Harry chỉ biết bật cười, dường như sự cố chấp cũng bay đi đâu hết.
Harry đưa tay cốc nhẹ vào đầu Huyền My rồi nhẹ nhàng bảo:
- Đi thôi cô.
Đi là vì sách đấy chứ không phải vì kem của em đâu!
Khi thấy Harry chịu đồng ý cùng mình ra ngoài, nét mặt của Huyền My trở nên tươi tắn hơn.
Cô nhanh chóng chạy ra cửa, tra khoá vào chiếc xe của mình, đội nón bảo hiểm rồi đưa chiếc nón còn lại cho Harry với cái nháy mắt đầy thách thức.
- Gì đây? Lại chuẩn bị cả nón à? Hôm nay em chịu làm tài xế cho anh sao?
- Phải! Anh muốn đi đâu thì em cĩng sẽ đưa anh đi!Cứ yên tâm ngồi sau em là được rồi!
Huyền My chở Harry trên con xe của mình, cả hai dành thời gian để dạo quanh Sài Gòn.
Những con đường từ nơi ở của mình đến nhà sách, Harry có cơ hội để ngắm nhìn xung quanh, nhìn những hình ảnh nhiều khi đã bỏ lỡ.
Rồi ở đâu đó, Harry lại thấy nhớ Hải Đăng...
Nỗi nhớ trở nên ngày càng tha thiết...
Với tiếng thở dài vang lên, Huyền My cảm nhận được rằng, chưa một giây phút nào Harry ngừng nhớ về Hải Đăng, dẫu cho những nỗi đau trong lòng giằng xé đến mức nào đi chăng nữa.
Đôi mày của Huyền My chau lại, hít một hơi và nói với Harry:
- Harry à! Ôm em đi!
- Hả?
- Em thấy hơi lạnh, ôm em đi!
- Anh có áo khoác này, anh đưa cho em mặc nhé!
- Thôi, mất công phải dừng xe nữa.
Anh cứ ôm em một lúc, bớt lạnh rồi sẽ không sao đâu!
Với sự kiên quyết của Huyền My và cũng chẳng biết phải tìm kiếm thêm những lý lẽ khập khiễng nào để từ chối đòi hỏi rất đơn giản này.
Nhất là sau những điều Huyền My đã âm thầm làm cho mình, Harry mỉm cười vòng tay qua hông và ôm Huyền My từ đằng sau.
Cảm giác từ đôi tay này khiến trái tim của Huyền My như ngừng đập, những mạch máu thi nhau phản chủ, khi hai má cô trở nên đỏ bừng, bản thân phải tự mình trấn an thì cô mới không để cho tay lái lạc đi trên đường.
Một lúc sau, cả hai đã đến khu vực nhà sách nằm trung tâm thành phố không quá xa.
Vừa bước vào, Huyền My đã bị thu hút ngày bởi những kệ đầy ắp sách, nhưng mùi giấy thơm tho khiến một người yêu đọc sách như Huyền My chẳng thể kiềm lòng.
Cô chạy ngay đến khu vực sách mình yêu thích mà quên mất rằng Harry vẫn còn đang loay hoay không biết đi đâu, về đâu.
Bị Huyền My bỏ lại một mình, Harry tự mình vòng quanh các khu sách.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại không thể nào rời khỏi một cuốn sách mà tác giả lại chính là Hải Đăng.
Như một thói quen, khi nhìn thấy cái tên này, Harry lại đưa tay mình chạm lên những dòng chữ đó rồi từ từ cười.
"Thì ra cuộc sống của tao chưa bao giờ thoát khỏi mày thì phải."
Harry với tay rút cuốn sách đặt gọn gàng trên kệ, nhưng do không cẩn thận để cuốn sách bên cạnh rơi xuống.
Vừa lúc Harry cúi người xuống để nhặt lại cuốn sách, thì chạm phải bàn tay của ai đó cũng đang đưa gần đến quyển sách.
Bàn tay ấy...!là của Hải Đăng!?
Trong khoảnh khắc chạm mặt nhau, mọi mong đợi này có lẽ Hải Đăng là người vui mừng nhất.
Cậu hào hứng reo lên:
- Là mày! Là mày thật sao Harry?
- Ừ, mày vẫn khoẻ đúng không?
Harry nhanh tay rút tay mình ra khỏi tay Hải Đăng, vừa đáp lại cậu bằng sự lạnh lùng, thờ ơ.
- Không! Ngày nào không có mày, tao làm sao mà khoẻ được chứ!
Nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt lưng tròng trên đôi mắt của Hải Đăng, khiến trái tim Harry cũng không thể nào không run sợ.
Harry sợ mình không cầm lại được những giọt nước mắt, những tiếng nấc đang uất nghẹn trong lòng.
Khi Harry chỉ biết im lặng đứng nhìn, Hải Đăng lại tiếp tục tra hỏi.
- Mày đi đâu vậy hả? Sao lại không về nhà? Sao mày lại để tao một mình như vậy hả?
- Mày không phải làm như thế đâu! Tao cũng sẽ không về lại nữa đâu, mày không nên đợi hay tìm tao hoặc mày cũng đừng nhắn tin cho tao nữa.
Căn nhà đó, tao cũng đã trả tiền thuê cho mày rồi, mày rồi, mày cứ ở đi.
Tao cũng có chỗ ở mới rồi.
- Tại sao?
- Chẳng sao cả.
Chúng ta kết thúc rồi!
- Mày bỏ tao mà đi như vậy hả Harry?!
- Không phải tao bỏ mày, chỉ là tao thấy tao không quan trọng với mày...
- Không quan trọng?! Tại sao mày lại nói như vậy??
- Phải! Có phải tao với mày chỉ như một thói quen thôi đúng không? Mày từ đầu đến giờ chỉ vì chúng ta quá thân nên mày mới sợ mất tao thôi đúng không? Còn tao, từ đầu đến giờ dù toàn tâm toàn ý yêu mày đi chăng nữa thì mày cũng sẽ không hề động lòng mà đáp lại...!Đúng không?
- ....