Hải Đăng ngồi xuống ở một băng đá đối diện chiếc bập bênh không người, ngẫm nghĩ về cuộc tình của mình, cũng giống như chiếc bập bênh ấy.
Rốt cuộc một chiếc bập bênh muốn thăng bằng thì cả hai người đều phải cìng cố sức, nếu chỉ có một người đơn phương tình nguyện thì người ấy sẽ phải chịu đựng rất nhiều thiệt thòi mà bản thân lại hằng ngày sợ hãi, không biết liệu mình có đủ kiên trì để tiếp tục nữa hay không.
Nghĩ đoạn, Hải Đăng lấy trong túi mình một cuốn sổ rất nhỏ mà cậu cầm nó một cách nâng niu, trân trọng.
Hải Đăng lật từng trang và chăm chú nhìn vào, nước mắt đột nhiên rơi thẳng vào trang giấy khiến Hải Đăng cuống quýt đóng vội cuốn sổ nhỏ trên tay mình.
Cậu lấy tay quẹt ngang những giọt nước mắt đang chuyên cần rơi xuống, cậu tưởng tượng đời mình nếu không có Harry, không có những rung cảm này, không có những khi Harry nắm lấy tay cậu đặt lên ngực trái để Hải Đăng nghe được rõ ràng hơn những nhịp đập.
Không có những nụ cười lẫn nước mắt này thì dù có chuyên tâm viết lách đi chăng nữa cũng chỉ là chuỗi ngày dài kéo nhau đi trong vô vị.
Giây phút nhắm mắt, lấp đầy suy nghĩ của mình bằng hình ảnh của Harry, cậu cảm nhận được chỉ khi bên Harry mới thấy được trọn vẹn tâm hồn mình.
Là mỗi ngày trôi đi đều muốn dành cho Harry tất cả quỹ thời gian mình có được, từng chút chăm lo, từng chút quan tâm về những nỗi buồn trong lòng.
Là có đôi khi cậu nghĩ rằng sẽ có Harry luôn bên cạnh, ôm lấy cậu từ phía sau để dù ngoài kia giông bão có gào thét như thế nào thì cậu vẫn không phải run sợ.
Nhưng chỉ khi đột nhiên Harry biến mất, thì đầu óc chẳng thể nào để tâm được vào bất cứ chuyện gì.
Cậu ngồi một mình trong căn nhà này, lúc mà ngoài kia là nắng ấm.
Và được viết những cuốn sách mình yêu thích, thì những điều đó cũng khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
"Hoá ra, điều mình sợ nhất từ trước đến nay không phải là không được viết nữa mà chính là đánh mất mày, Harry à..."
Để cố gắng trấn an mình ra khỏi những cảm xúc, và không để bản thân bật khóc lần nữa giữa chốn đông người, Hải Đăng tìm mua một cây kem với vị mà mình yêu thích, và ngay khi cậu vừa quay đi khỏi chỗ bán kem vài bước thì vô tình gặp Harry cũng một mình lang thang trong khu công viên.
Khoảnh khắc hai người chạm mặt nhau, những xúc cảm trong lòng mạnh mẽ trỗi dậy, Hải Đăng và Harry cứ thế đứng nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào, cứ mặc cho trái tim hiểu rõ cần những điều gì nhất.
Đến khi đôi mắt của hai người bắt đầu đỏ hoe, Harry phát hiện ra mình bắt đầu yếu đuối và sợ phải bước đến ôm chầm lấy Hải Đăng nên lúc này mới vội vã quay đi.
Phản ứng của Harry khiến Đăng thức tỉnh, cậu chạy lại gần và nắm lấy tay Harry để níu lại.
- Mày đừng đi!
Hành động này của Hải Đăng làm Harry bất ngờ, vừa khiến cho Harry thực sự thấy đau đớn.
Harry hít thật sâu, cố gắng gỡ từng ngón tay của Hải Đăng đang siết chặt lấy tay mình, giữ cho giọn nói khỏi những cơn sóng đang dậy lên trong lòng làm cho cổ họng nghẹn đắng.
Harry vẫn quay lưng về phía Hải Đăng.
- Hải Đăng, mày làm ơn đừng làm tao khó xử thế này nữa! Đừng làm tao phải níu kéo mày ngay lúc này, khi mà lòng tao tổn thương đủ lắm rồi!
- Harry à! Tao nhớ mày lắm! Tao nhận ra nếu phải sống để mọi thứ tao muốn có được mà không có mày ở cạnh bên thì tất cả đều là vô nghĩa.
Tao rất sợ thế giới này, cái nơi phải đối diện với mọi thứ khi yêu mày.
Nhưng tao không có lựa chọn nào khác, vì tao yêu mày, dù mày có đón nhận tao hay không, dù có phải khổ sở thế nào, tình cảm này dành cho mày là thật, nên tao sẽ không để mày phải chịu đựng thêm điều gì đó một lần nữa đâu.
Không chần chừ chờ đợi phản ứng của Harry, Hải Đăng tiếp tục.
- Tao nhất định, nhất định sẽ giành lại mày đấy!
Lời nói của Hải Đăng khiến Harry cảm động.
Dù đã quay lưng lại với Hải Đăng, nhưng từng chữ trong câu nói ấy, đã lấy đi rất nhiều những giọt nước mắt mà Harry đang cố để gồng mình.
Harry yên lặng và bước đi, Hải Đăng lúc này vẫn dõi theo từng bước của Harry với ánh mắt tràn căng sự mạnh mẽ và kiên định.
Những câu nói của Hải Đăng từng chữ, từng chữ một như khắc sâu vào tâm trí của Harry.
Bất giác thấy mình ngay cả vài bước chân cũng tràn đầy sự nặng nề, đầu óc miên man vẩn vơ đến chẳng thể định nghĩa được hướng đi, mà cứ như một quán tính, cứ thế mà bước đi về phía trước.
Chẳng biết từ lúc nào Harry lại đi đến trung tâm thành phố nằm cách khu công viên vài con đường khi nhận ra xung quanh trở nên đông người, nhận ra những nụ cười đang đàn áp nỗi buồn của chính mình, ánh đèn của các bảng hiệu quảng cáo làm choá mắt mới nhận ra mình đã thực sự mệt lả.
Cố đi thêm vài bước để tìm cho mình một chỗ ngồi, nhưng tìm mãi không được một băng ghế đá trống để yên tĩnh ngồi xuống...