May mắn thay còn một chỗ trống đối diện quán cafe, chỉ tiếc là đầu ghế bên kia có một cô gái đang buồn bã uống bia.
Dù vậy, Harry cũng không có lựa chọn nào khác, Harry quyết định tiến lại gần chiếc ghế và ngồi xuống chỗ trống.
Thấy Harry thẩn người ngồi xuống, lúc này người lạ quay sang và mở lời:
- Này, thất tình à?
- À không, tôi phân vân thôi.
Tuy nhiên, chẳng hiểu vì sao Harry quên mất đi cảm giác xa lạ này, mà quay sang hỏi han cô gái.
- Thế còn đằng ấy? Cũng thất tình à?
- Không.
Tôi cũng phân vân thôi.
Người lạ đưa ánh mắt xa xăm ném tầm mắt của mình về phía đám đông người náo nhiệt, đưa tay nhấp ngụm bia rồi thở dài.
- Cuộc sống đúng là không biết chiều lòng người gì cả! Lúc thì bắt mình phải nhớ một người, lúc thì tự mình bắt mình phải cố quên đi một người.
Đôi khi muốn làm một điều gì đó sòng phẳng để bản thân được giải thoát nhưng cứ sợ cái này, sợ cái kia.
Dứt lời, cô ta lại uống tiếp một ngụm bia, trong đôi mắt ấy dấy lên những nỗi buồn.
Dù không thể đối mặt, nhưng Harry nhận ra trong giọng nói đó, người ấy đang phải chịu biết bao nỗi cô đơn, bao nhiêu đớn đau mà không thể tỏ bày.
Harry hiểu được sự đồng cảm, hiểu được tấm lòng, hiểu được hằng tá những đắn đó trong câu chuyện của người ấy.
Cũng tương tự như mình, cũng là khó xử đến nỗi muốn vứt bỏ tất cả mà bản thân thì không đủ dũng khí.
Harry im lặng, người đó cũng im lặng, giữa họ là âm thanh của nhịp tim mang đầy vết trầy xước mà chính mình lại đang phải bế tắc tìm hướng đi.
Người lạ im lặng một hồi rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình.
- Người yêu tôi quen với một người khác, mà người đó lại là bạn thân của tôi.
Tệ thật! Đến tận giờ này, họ vẫn luôn đối xử rất ân cần với tôi dù sau lưng họ vẫn giấu mình rất nhiều điều để quan hệ lén lút với nhau.
Mỗi ngày tôi luôn phải tự nói với bản thân, là tin hai người.
Nhưng mà đến ngày hôm trước, tôi thấy họ vào nhà nghỉ với nhau thì tim tôi như muốn vỡ ra, đằng ấy à!
Cô nàng ngập ngừng, giọng nói bắt đầu nghẹn ứ, phải tự trấn tĩnh mình vài giây, cô mới có thể tiếp tục nói.
- Tôi chỉ muốn đến đó, tát thẳng vào mặt anh ta và hỏi rằng "Tại sao lại đối xử với mình như vậy?", sau đó bỏ quách anh ta luôn cho xong, nhưng rồi ngay sau cả một câu chất vấn, tôi cũng không đủ can đảm để nói.
Tôi chỉ sợ ngay là một lời nói dối họ cũng không dành cho mình.
Tôi ngốc lắm, đúng không?
Harry lắc đầu rồi lại nhẹ nhàng hỏi:
- Đằng ấy quen anh ta bao năm rồi?
- Sáu năm rồi, tôi quen anh ta từ khi hai đứa học đại học.
Bọn tôi là dân tỉnh, nên lúc đầu ở không quen nên làm gì, đi đâu cũng có nhau.
Tôi yêu anh ta lắm, yêu đến mức thế giới của mình chỉ lấp đầy hình ảnh của anh ta mà thôi.
Chúng tôi còn hứa khi nào ra trường, kiếm được chỗ nào sẽ đính hôn.
Nhưng mà thời gian, nó làm cho lời hứa cũng bị lãng quên đi nhanh chóng.
Bây giờ, ngay cả chỉ cần hứa đừng nói dối mình nữa, mà anh ta cũng không làm được!
Cô ấy khóc, Harry lặng lẽ đưa khăn tay của mình cho cô.
Cả hai lại cùng im lặng nhìn về phía cánh cửa vòng xoay của quán cafe, và chẳng ai nói với ai lời nào.
Càng nặng lòng suy nghĩ, Harry lại sợ mình sẽ bật khóc ở nơi đông người như thế này.
Hít một hơi thật sâu để đầu óc của mình trở nên tỉnh táo hơn.
Harry quay sang nhìn người lạ, lúc này đang ngồi thẫn thờ nhìn vào đám đông tấp nập ra vào.
- Này! Về trước nhé!
- Ừ! Cảm ơn đằng ấy, cảm ơn đã lắng nghe tôi.
- Không có gì đâu! Nhưng đằng ấy đừng uống quá nhiều bia nhé!
Cả hai dành cho nhau nụ cười hằn lên biết bao nhiêu nỗi xót xa.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, Harry nghĩ rằng cô ấy đã khóc rất nhiều vì chàng trai kia, đã đau đớn và hoang mang như thế nào để tìm cho mình sự an yên giữa biết bao nhiêu sóng gió chất chồng.
Trên đường về nhà, Harry đã suy nghĩ về cuộc trò chuyện với cô gái mình vừa gặp.
Câu chuyện ấy làm Harry nhìn nhận về từng người trong mối quan hệ của mình, về Hải Đăng, về Huyền My, và về chính mình.
Thì tại sao chúng ta yêu nhau mà phải khổ sở như thế này?
Bất giác khi nhận ra mình càng nhớ về Hải Đăng, Harry lại càng cảm thấy bản thân đang làm điều thật tồi tệ và tàn nhẫn với Huyền My.
Nhất là khi vừa về đến nhà, lại thấy xe của Huyền My vẫn nằm im lìm trước sân khiến Harry e dè khi sắp phải đối mặt.
Mở cửa bước vào nhà, Harry đã thấy Huyền My vì đợi mình về nhà mà thiếp đi với bàn tay vẫn nắm chặt lấy chiếc điện thoại.
Tiếng động mở cửa khiến Huyền My tỉnh giấc.
Lúc này, Huyền My nhìn Harry nhìn Harry với ánh mắt tỏ rõ sự mệt mỏi.
- Em chưa về à?
- Em định chờ anh về.
Xem anh có ăn gì chưa rồi mới yên tâm mà về.
- Ừ, xin lỗi đã làm em phải lo.
Hôm nay em ở lại đi, tối rồi, em về một mình anh cũng không an tâm.
- Anh ăn gì chưa? Em có đem qua một ít đồ ăn, để em hâm lại nhé!