Thái độ lạnh lùng của Harry khiến cho Hải Đăng khó chịu, đến mức cậu luôn cảm thấy ngột ngạt và loay hoay mãi với hàng tá chữ trong các bài viết của mình.
Rốt cuộc cậu chẳng viết được từ nào, đầu óc rỗng tuếch.
Hải Đăng gần như đánh mất sự thông suốt mọi ngày của mình mỗi khi ngồi vào bàn viết.
Hôm nay mấy con chữ cũng bắt đầu không chịu nghe lời.
Hải Đăng suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Lâu lâu tiếng báo tin nhắn đến cũng khiến cậu cảm thấy nao lòng.
Rồi thừ người ra thất vọng khi chỉ là mớ tin quảng cáo vô duyên.
Còn người cần nhắn thì vẫn im bặt, để mỗi ngó vào màn hình điện thoại, Hải Đăng thở dài tự nói với chính mình:
- Nó còn rất giận mình, cũng xé mất tờ giấy rồi thì làm sao mà gọi cho mình được.
Chẳng lẽ mình lại mặt dày đến mức chạy đến nhà nó nữa sao?
Nghĩ đến đó, Hải Đăng lắc đầu nguầy nguậy, đánh tay liên tục vào đầu mình như tỏ ý không hài lòng với bản thân, rồi lại tiếp tục thở dài, ánh mắt buồn bã trông ra cửa sổ.
Mãi cho đến ngày thứ năm, khi lý trí của Hải Đăng bắt đầu chịu thua sự lạnh nhạt của Harry.
Cậu quyết định sẽ vứt bỏ tất cả sự sợ hãi trong lòng mà một lần nữa đến tìm gặp Harry.
Ngay cả khi cậu vẫn tràn ngập sự tự tin và hi vọng rằng mình và Harry sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Dưới chân căn hộ mà Harry đang sống, người bảo vệ lên tiếng để chặn lại bước chân hối hả của Hải Đăng.
- Này! Anh đi đâu thế?
- À, tôi muốn được gặp bạn.
Anh ấy tên Harry Lâm.
Bảo vệ phờ phạc lấy trên bàn cuốn sổ to đùng, lật đến lật lui vài trang, tra cứu tên của người trong căn hộ, rồi bấm vào điện thoại cho ai đó.
Cứ gật gù mãi chẳng nói thêm lời nào.
Sau đó ông ta quay ra nhìn Hải Đăng với ánh mắt liếc ngang nghi ngờ.
- Chủ nhà bảo không biết anh, anh định lừa tôi đấy à?
- Cậu ta nói thế nào ạ? Anh cứ cho tôi gặp cậu ta đi!
Vì không có sự xác minh danh tính của chủ nhà, nên Hải Đăng mắc kẹt với tên bảo vệ khó tính, cương quyết, không chịu nhún nhường để cậu vào bên trong.
Bất luận cậu đã dùng hết tài năng nỉ của mình mong là tên bảo vệ có thể siêu lòng.
Vậy mà cuối cùng, chẳng có kết quả.
Hải Đăng lủi thủi tìm chỗ ngồi dưới gốc cây trước cổng căn hộ, trong đầu luôn mong sẽ được gặp Harry.
Gương mặt Hải Đăng lộ ra vẻ rầu rĩ thấy rõ, nhưng cậu đã không để ý rằng, Harry vẫn luôn đứng theo dõi mình từ phía sau.
Mỗi một hành động của Hải Đăng, Harry luôn để tâm quan sát, mãi cho đến khi thấy cậu bạn của mình dần lả người đi vì mệt mỏi, khuôn mặt biến sắc vì chờ đợi quá lâu dưới cái nắng gay gắt.
Harry không thể cầm lòng mà bước đến bên chỗ Hải Đăng.
- Mày đến đây để làm gì?
Harry vẫn giữ cho mình thái độ lạnh lùng, kiểu gằn giọng như cố tạo ra một khoảng cách.
- Harry à! Mày chịu gặp tao rồi hả? Tao đến để chính thức nói lời xin lỗi mày.
Chúng ta làm lành nhé?
- Mùi vị của sự chờ đợi thế nào hả?
Hải Đăng cắn chặt răng mình, cúi mặt mà nghe lòng hồi hộp như đang chờ đợi một sự tha thứ đến từ Harry.
- Tao không có thời giờ cho mấy chuyện này đâu, mày không cần phải đến đây nữa.
Hãy tránh xa tao ra! Càng xa càng tốt!
Nghe những lời nói cay đắng của Harry, mọi niềm vui lẫn hi vọng hàn gắn ngay từ lúc đầu trong lòng Hải Đăng như tan biến trong tíc tắc.
- Để tao đưa mày về...
Harry nhận ra những lời nói của mình đang gây tổn thương nặng nề đến Hải Đăng.
- Không cần đâu, như vậy phiền mày lắm...
Với vẻ mặt đanh lại, vừa dứt lời, Hải Đăng đã vội vã quay lưng bước đi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Harry rất rõ tiếng nấc nghẹn lên của Hải Đăng.
Những giọt nước mắt cũng trôi theo gió bay khiến Harry bất giác chùn lòng.
Kể từ ngày hôm đó, Hải Đăng không đến nữa.
Cậu cũng không phiền hà đến cuộc sống của Harry.
Ngay cả khi Harry cố tình lang thang trên phố hàng giờ vẫn chẳng có cơ duyên gặp gỡ lại Hải Đăng.
Tự dưng, Harry thấy mình tội lỗi nhiều lắm khi khiến Hải Đăng phải buồn đến mức như vậy.
Càng nghĩ đến giây phút Hải Đăng nấc nghẹn trong buổi chiều hôm ấy, càng thấy bụng dạ chẳng thể yên.
Ngồi trên xe taxi lòng vòng mãi chẳng biết đi đâu, Harry quyết định dừng lại ở một quán nhỏ ven đường làm vài chai bia.
Nhưng cứ càng uống, đầu óc càng nghĩ thêm nhiều.
Đến khi gương mặt đỏ bừng, đầu óc dần mất kiểm soát, Harry lấy trong túi mình chiếc điện thoại, tìm điện danh bạ lưu số của Hải Đăng mà Harry đã ghi nhớ thật kĩ trước khi xé bỏ tờ giấy Hải Đăng đưa cho mình lúc trước.
Nghe giọng Harry cứ lè nhè qua điện thoại, chưa kịp tìm hiểu xem vì sao Harry có thể gọi được cho mình, cũng không màng đến bài vở vẫn còn đang dang dở, Hải Đăng tức tốc chạy đến bên Harry.
Khi ấy, Harry đang ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào bờ tường gần quán nhậu, mắt nhắm nghiền lại, khiến Hải Đăng vô cùng lo lắng.
- Harry! Mày có sao không? Sao mày lại ngồi đây thế này? Đừng lên nào! Để tao đưa mày về.
- Mày đến rồi à? Hôm nay uống với tao đi!
Harry vẫn nói trong cái giọng lè lè say, người nồng nặc mùi bia bọt đến mức Hải Đăng không thở nổi.
- Thôi không uống nữa! Mày trông mệt lắm rồi, thôi đứng lên nào Harry!
Hải Đăng cố kéo cánh tay Harry, nhưng với sức người có hạn thì càng lôi càng vô vọng, chẳng thể nào nhích nổi thân hình đang bệt dưới đất kia đi nổi một phân.
Sau những cố gắng miệt mài, Hải Đăng chẳng còn cách nào khác mà phải ngồi xổm xuống.
Bằng mọi sự bình tĩnh còn lại của mình, Harry lờ đờ mở mắt nhìn Hải Đăng.
- Tao không chịu đựng nổi nữa rồi...
- Mày bị đau ở đâu? Mày thấy không khoẻ ở chỗ nào nói tao nghe đi! Tao đưa cậu đến bệnh viện nhé!
Harry nắm chặt lấy bàn tay hồng hào của Hải Đăng, kéo mạnh để đặt lên ngực trái của mình, ánh mắt Harry trùng xuống.
- Ở đây này!
.....