Edit: Doãn Nhụy
Beta: Doãn Mộc
Miểu Miểu ngây như phỗng, quên cả việc nháy mắt, cô tự hỏi bản thân đang nằm mơ sao? Hoắc Tư Diễn nói Mạc Lỵ Lỵ không phải bạn gái anh. Người anh ấy thích, là cô!
Từ trước đến nay, nghĩa là cao trung năm đó đến hiện tại anh chỉ thích cô. Cho dù nằm mơ cô cũng nghĩ được chuyện tốt thế.
Không lẽ vì khóc quá nhiều mà sinh ra ảo giác tự an ủi bản thân?
Miểu Miểu không dám tin vươn tay nhéo mặt Hoắc Tư Diễn, xúc cảm mềm mại, vẫn còn hơi ấm. Cô nhanh chóng rút tay về, tay anh nhanh hơn nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay, tay còn lại nhanh nhẹn trùm lên như sợ cô chạy mất, hơi thở mát lạnh chỉ thuộc về anh cũng theo đó đến gần.
"Miểu Miểu."
Anh lại nhẹ giọng gọi tên cô mang theo vô hạn lưu luyến và nhu tình: "Miểu Miểu."
Tâm Miểu Miểu bị anh làm loạn, tình cảm được làm rõ như có ngàn cây vạn hoa nở, trên mặt không ngừng rơi lệ. Rất nhanh liền không nhìn được gương mặt anh, cô khóc không thành tiếng: "Hoắc Tư Diễn, anh, hức (tiếng nấc)...là anh...thật sao?"
Cánh môi bị hôn truyền đến xúc cảm mềm mại, Miểu Miểu trợn mắt, hô hấp loạn nhịp cùng với hơi thở của anh hòa vào nhau. Không phân em anh, đôi môi an tĩnh dán lên nhau, trong tai cô chỉ còn tiếng tim đập đinh tai nhức óc của mình và còn có của anh.
Anh là thật, không phải mơ.
Cô hít hít mũi: "Mạc Lỵ Lỵ...thật sự không phải bạn gái anh?"
Hoắc Tư Diễn nói chắc như đinh đóng cột: "Không phải."
Cô chau mày lại hỏi: "Sao em lại nghĩ anh và cô ấy lại có quan hệ đó?"
Trước đó Miểu Miểu khóc quá đau thương, cổ họng có chút đau: "Em nghe anh trai nói, thời gian học cao trung anh từng nói về bạn gái, đúng lúc Mạc Lỵ Lỵ là hoa khôi lớp anh sang Mỹ, em cho rằng...", cô bị nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng rồi.*
*"Ven hồ hưởng trước ánh trăng": đồng nghĩa câu "làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật."
Giờ nghĩ lại đúng là ngốc thật, không biết đi làm rõ một chút, bản thân lại đi suy diễn nhiều như vậy. Có lẽ cũng bởi vì trong tiềm thức cô không dám đối mặt.
"Lời nói của anh trai em thật không đáng tin."
Hả?
Hoắc Tư Diễn bất đắc dĩ thuật lại lời nói năm đó.
Hóa ra có mối tình đầu.
Nhưng Miểu Miểu vẫn không hiểu sự khác biệt giữa tình đầu và kết giao bạn gái là gì? Sẽ không phải là...vẫn chưa theo đuổi được người kia.
Không phải nói từ trước đến giờ chỉ thích cô sao?
Điện quang hỏa thạch* như hai ngọn đèn xâu chuỗi nối liền phát sáng, Miểu Miểu lên tiếng kinh hô: "Là em?!"
*Điện quang hỏa thạch: chỉ ánh sáng của tia chớp vốn là từ ngữ Phật gia, có nghĩa chớp nhoáng, sự vật đến rồi đi nhanh chóng. Hiện nay được dùng để chỉ sự việc hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định (Nguồn: Baidu).
Toàn thế giới ai cũng cảm thấy cô và Hoắc Tư Diễn đều đang yêu đương, anh cũng cảm nhận được như thế. Cũng chỉ có người trong cuộc nào đó lại đặt bản thân trở thành người ngoài cuộc.
Kết quả, sự hâm mộ vô cùng của cô cũng từng vì tình địch giả tưởng kia làm cho tinh thần chán nản, lại chính là bản thân.
"Từ trước đến giờ anh chưa từng nói với em."
Cũng giống Chu Phùng Ngọc từng đề cập, tâm tư phái nữ rất mẫn cảm đặc biệt về mặt tình cảm. Rất nhiều quan điểm khác nhau anh cũng chính vì sự khác biệt này cộng thêm một số việc người ý muốn làm cả hai phí thời gian nhiều năm như vậy.
"Nền đất lạnh, em đứng lên trước đi."
Miểu Miểu giật mình chợt phát hiện hóa ra hiện tại bản thân đang ngồi trên mặt đất, chẳng biết giày đã ném ở đâu, chân phải để trần. Hoắc Tư Diễn tỏ tình có mức sát thương quá lớn, giờ cô mới nhớ đến nguyên nhân chạy đến đây. Cô giữ chặt tay anh đứng lên: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Tối hôm qua trên nhà hàng gặp được cô gái kia, chính là Đới Vãn Hảo, cô ấy cùng một bạn nữ khác làm giả tin nhắn anh trả lời em. Anh còn nhớ không? Hình như là lần chúng ta đi ở Thảo Cầm Viên, em nói với anh, em viết thư tình nhiều đến như vậy tốt xấu gì anh cũng nên viết một lá trả lời, nói rất lâu anh mới chấp nhận. Vừa đúng lúc Đới Vãn Hảo và Thư Mẫn sau lưng nghe được cuộc đối thoại của chúng ta, họ liền nghĩ kế bắt chước bút tích của anh viết lại một bức thư gửi em."
Hoắc Tư Diễn bắt được điểm mấu chốt hỏi: "Thư trả lời giả?"
Anh thông minh như vậy nhanh chóng bắt được mấu chốt của câu chuyện, nhanh chóng suy luận được các tình tiết: "Vì thế em chuyển trường vì lá thư này?"
Miểu Miểu im lặng.
Hoắc Tư Diễn nhớ rất rõ, hôm đó chạng vạng tối, cô đến tìm anh, nói vài câu rất kỳ lạ. Anh chưa kịp hỏi rõ ràng, cô đã chạy mất dạng. Nhất định có liên quan đến phong thư này.
Anh lại hỏi tiếp: "Trên thư viết gì?"
Viết một số câu rất khó nghe.
Nói cô căn bản không xứng với anh, cả hai ở chung với nhau sẽ không có kết quả. Nếu cô chấp nhận, có thể yêu đương có điều chỉ vài tháng vì anh quyết định đến Đại Học Stanford.
Hơn một trăm chữ. Với cô, một người thích anh như thế sẽ như một đóa hoa vừa chớm nở, gặp phải gió tuyết cùng với mùa đông giá rét, lòng tự trọng bị nghiền nát không còn một tia sáng nào. Tất cả những thứ đằng sau trăng che giấu đều lộ ra hết, lý trí không còn, con người hoàn toàn sụp đổ.
Có ai ngờ đến thời cao trung đơn giản, trong sáng như thế lại có những người tâm địa độc ác đến thế. Biết Hoắc Tư Diễn sẽ gửi cho cô một phong thư trả lời, bắt trúng thời cơ làm một bức thư giả, một kích này đánh trúng tử huyệt của cô.
Huống chi, năm đó lúc vô tình cô thấy thư mời của Đại Học Stanford trên bàn Hoắc Tư Diễn, sau này cũng có tin anh thật sự đến chỗ kia, cho nên cô không hề nghi ngờ đến phong thư đó.
Miểu Miểu lắc đầu: "Em, em không nhớ nữa."
Nếu đây là một màn hiểu lầm, thì cũng không cần thiết cho anh biết, dù sao bức thư đó năm hai đại học cô cũng làm mất rồi, cô chỉ cần biết không phải anh viết đã quá đủ.
"Bọn họ thật sự quá xấu xa."
Chỉ vì chuyện cản trở do Thư Mẫn và Đới Vãn Hảo, giữa cô và Hoắc Tư Diễn trở thành niềm tiếc nuối cả đời, không cách nào tưởng tượng được...
Lòng chua xót cùng sự ủy khuất bộc phát muộn vài năm, nước mắt Miểu Miểu lại rơi xuống, Hoắc Tư Diễn ôm cô vào trong ngực.
Cô cũng ôm eo anh, khóc không thể kiềm chế được, mặc anh dỗ thế nào cũng không dừng được.
Màn khóc trôi qua nhanh chóng, tất cả sự ứ đọng, ngột ngạt ở ngực cũng tan thành mây khói, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh. Miểu Miểu ngẩng đầu, đáy mắt sóng sánh, nhìn chiến tích trên chiếc áo sơ mi bị cô khóc đến ướt một mảng lại có chút ngại ngùng.
Hoắc Tư Diễn ngược lại không chút để ý, dùng tay giúp cô lau nước mắt nơi khóe mắt, thần sắc nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Miểu Miểu sau này chúng ta ở cùng với nhau có được không?"
Lông mi Miểu Miểu khẽ run, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô yên lặng chờ, những tưởng sẽ nghe được thêm nhiều lời tỏ tình khác nhưng Hoắc Tư Diễn không nói nữa.
Điểm này giống trước kia không biết biểu đạt sẽ im lặng, chỉ biết hành động nhiều hơn lời nói: "Từ trước đến giờ người anh thích chỉ có em."
Lời buồn nôn này chỉ sợ cũng đã là cực hạn của anh rồi?
Hoắc Tư Diễn chờ đáp án của cô, lòng bàn tay sau lưng toàn bộ đều là mồ hôi, hô hấp trở nên dồn dập.
Miểu Miểu cũng cảm nhận được áp lực của anh, không biết vì sao anh càng khẩn trương cô lại càng nhẹ nhõm, như tắm dưới ánh trăng cô có thể ngửi được mùi thơm ngát của thực vật, lỗ chân lông toàn thân cô cũng được giãn ra. Cô cười đến độ lông mày cũng cong lên, đáy mắt phảng phất đầy sao.
"Mẹ em nói, tốt nhất không nên đưa ra quyết định vào buổi tối."
"Vì vậy..."
Miểu Miểu lùi về sau: "Ngày mai em có thể đưa ra quyết định hay không?"
Chỉ một đêm.
Thật ra, cô đã chấp nhận không chút do dự.
Hoắc Tư Diễn cười gật đầu: "Được."
Anh bước lên cầm tay cô, đặt một nụ hôn thành kính trên ngón tay vô danh.
Người học y đều biết rằng có một mạch máu trên ngón tay đeo nhẫn nối thẳng lên tim, nhẫn cưới cũng đeo trên này ngụ ý hai người tâm linh tương thông, hai trái tim vĩnh viễn ở cùng nhau.
Cái hôn tuy nhỏ nhưng lời hứa hẹn lại nặng.
Hoắc sư huynh quả nhiên Hoắc sư huynh, trình độ chọc người không thể so sánh nổi mặc dù cô vẫn chưa chấp nhận quen nhưng hắn đã hôn cô hai lần rồi. Mà còn là nụ hôn đầu của cô đó, hai môi mới chỉ dán vào nhau vẫn chưa xâm nhập vào cái gì đó...
Xâm nhập?
Suy nghĩ bậy bà gì thế này?
Mặt Miểu Miểu oanh một cái bỗng chốc đỏ bừng, trên đường về phòng cùng Hoắc Tư Diễn cô vẫn còn giữ nhiệt độ kinh người, bởi vì cô không tìm thấy giày mình, cả đoạn đường đều vịnh vào Hoắc Tư Diễn để đi.
Cả hai chúc buổi tối trước cửa, Miểu Miểu dùng chìa khóa mở cửa, cảm giác dưới chân như đạp lên áng mây nhẹ nhàng bay vào phòng.
Lúc rời cửa tâm trạng thiên băng địa liệt* không đến nửa giờ Miểu Miểu như được cả thế giới trong lòng tràn đầy niềm vui.
*Thiên băng địa liệt: như rơi vào thung lũng lại bay thẳng lên chín tầng mây, lúc chìm lúc nổi còn kích thích hơn cả lúc ngồi tàu lượn siêu tốc.
Miểu Miểu ngã vào ghế sofa, việc đầu tiên gửi tin tốt cho Tiểu Kiều.
"Hoắc Tư Diễn tỏ tình với tớ."
"Anh ấy nói, anh ấy cũng thích tớ, thích từ lúc học cao trung!"
"Anh ấy không có bạn gái. Người tình đầu đó cậu biết ai không? Là tớ! Ha ha ha ha ha ha..."
Tiểu Kiều: "Ngọa Tào, Ngọa Tào!"*
*Ngọa Tào: từ ngữ mạng đọc gần giống "Ta Thao", "ĐM" có thể hiểu là từ lóng biểu thị sự kinh ngạc không thể tin được hoặc trong việc mắng chửi.
Tiểu Kiều: "Chuyện gì xảy ra, thành thật khai báo."
Miểu Miểu dùng voice chat kể đơn giản việc diễn ra vào tối nay.
Tiểu Kiều: "Hiểu lầm của hai người lại do nữ nhân xấu làm, còn cậu thân là nữ chính cũng không biết nói chuyện yêu đương nếu có tính tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, tiểu thuyết cũng chẳng dám viết như thế.
*Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: người đời trước, người đời sau không sánh bằng.
Miểu Miểu: "Tớ rất vui cực kỳ vui luôn" (Cười Lớn)
Miểu Miểu: "Tớ định mai chấp nhận."
Tiểu Kiều: "Đừng đừng đừng!"
Miểu Miểu: "Tại sao?"
Tiểu Kiểu: "Cậu thử nghĩ xem, theo tính cách của cậu chỉ trong một đêm đã chấp nhận lời theo đuổi, chắc chắn sau này cậu sẽ bị hắn (HTD) ăn không còn gì, năm đó cậu dùng tất cả vốn liếng theo đuổi người ta, giờ sao cậu không thử cảm giác được người ta theo đuổi?"
Người trong mộng một lời bừng tỉnh.
Miểu Miểu bị lời nói của cô ấy làm dao động.
Quân sư Tiểu Kiều lần nữa gửi cẩm nang diệu kế: "Lời nói cẩu thả, tùy tiện có được đồ mình muốn, thường không biết quý trọng như thế này đi, cậu cứ làm lơ, lơ được bao lâu cứ lơ bấy nhiêu."
Miểu Miểu: "Được!"
Tiểu Kiều: "Hiện tại người ta muốn, theo đuổi cậu! Nhớ kỹ, quyền chủ động đang nằm trên tay cậu."
Miểu Miểu cầm cuốn sổ tay: "Ừ ừ, còn lưu ý gì nữa không?"
Tiểu Kiều: "Còn nữa cậu ngàn vạn lần đừng trầm mê vào sắc."
Cô từng gặp Hoắc Tư Diễn một lần tuy nhiên nghe từ bạn trai Đồng Phóng cũng có thể biết hắn thuộc kiểu người tướng mạo, khí chất và năng lực cực cao, dáng người lại cực kỳ tốt không thể nào chê được, lại còn có đôi mắt đào hoa cực đẹp thử hỏi trên thế gian này bao nhiêu phái nữ chống được sự dụ hoặc này?
Miểu Miểu: "..."
Cô tám với Tiểu Kiều đến ba giờ sáng mới kết thúc, đại não cực kỳ phấn khởi, trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ, ủ rũ mãi chẳng ngủ được, sợ sau khi tỉnh giấc tất cả chỉ là giấc mộng.
Cô chưa chính thức yêu đã lo được lo mất.
Tự dày vò đến hừng đông mới bắt đầu ngủ, ngủ trưa bao lâu, Miểu Miểu lại bị chuông báo thức phá giấc, tuổi trẻ vẫn là tốt nhất, chỉ ngủ một giấc ngắn, đứng dậy tinh thần nhanh chóng sảng khoái. Cô mở sổ sát đất ra ngoài, không khí sáng sớm mới mẻ đập vào mặt thấm vào lòng người.
Thời gian còn sớm cả thành thị còn chìm trong giấc ngủ say, hướng đông chỉ còn một đoàn ánh sáng mông lung, vẩy cá trạng hồng phấn phản chiếu ánh bình minh khắp bốn phía cửa hàng, trong suốt đây mới là mỹ cảnh nhân gian. Màu hồng nhạt từ từ chuyển sang đỏ nhạt, màu vỏ quýt, đỏ thẫm như bức tranh mỹ lệ mà hùng vĩ.
Ngọn núi xa xa kia tựa hồ có từng sương mờ, vịnh biển trước núi chi chít khắp nơi hình ảnh màu trắng neo thuyền, tất cả đều tĩnh mịch lại đẹp.
Tâm tình cô bình thản, ánh bình minh chân trời cùng với gió mát phảng phất chờ mặt trời mọc.
Như phát giác gì đó, Miểu Miểu nghiêng đầu, nam nhân hơi khom lưng, dựa vào ban công nhà hắn vừa vặn nhìn được cô.
Mặt mày thanh tuyển, phong thái yểu điệu.
Lại một bức thắng cảnh khác.
Miểu Miểu ổn định tâm thần, Tiểu Kiều nói đúng không thể trầm mê vào sắc đẹp.
"Chào buổi sáng."
"Chào."
Hai người ăn ý cùng chào hỏi.
Miểu Miểu vẫn còn mặc đồ ngủ, quan trọng hơn là không mặc nội y, cô đành vòng tay ôm lấy ngực, ai mà biết ra ngoài ngắm phong cảnh lại trở thành phong cảnh cho người ta ngắm.
Anh cũng dậy sớm như vậy sao?
"Hôm qua ngủ được không?" Hoắc Tư Diễn hỏi.
Miểu Miểu nhún nhún vai thành thật trả lời: "Không ngủ được ạ."
Anh cười: "Anh cũng không ngủ được."
Nguyên nhân mất ngủ cả hai đều ngầm hiểu.
"Em đã nghĩ được câu trả lời."
Miểu Miểu nghênh tiếp ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ trong nắng sớm phá lệ động lòng người, môi cô hơi cong lên: "Trước kia em theo đuổi anh rất lâu, thư tình viết cũng được ba mươi lá, bây giờ chấp nhận lời anh như vậy, em cảm thấy không cam lòng."
Mỗi người theo đuổi một lần như vậy mới công bằng.
Mặt trời mọc, ánh sáng lan tỏa khắp mọi nơi, chiếu rõ khuôn mặt Hoắc Tư Diễn, khóe miệng anh chậm rãi vén lên: "Được lần này đổi lại anh theo đuổi em."
Hóa ra người lạnh lùng như anh khi ấm áp sẽ như thế này.
Miểu Miểu không dám rời mắt, nhịp tim lúc này giống như lần đầu cô gặp anh.
Cho dù thời thế có thay đổi như thế nào. Trong biển người hai người đều quay lưng nhưng vẫn có thể trở về bên nhau, hắn vẫn là hắn, cô vẫn là cô.
Hốc mắt Miểu Miểu nóng lên, cô nở một nụ cười: "Anh phải chuẩn bị tinh thần nha, em cực lỳ khó đổ lắm đó."
Nói dối.
Em cực kỳ dễ đổ.
Chỉ cần hiện tại anh nói, Miểu Miểu chúng ta quen nhau đi.
Em lập tức chấp nhận ngay.
Buổi sáng bảy giờ đúng, Miểu Miểu chuẩn bị đến phòng thực nghiệm, vừa mở cửa liền thấy đôi dép lê hôm qua, còn có thể là ai trả đây?
Cô đặt giày vào tủ, ngồi xổm cười như con ngốc.
Lúc vào văn phòng, Hầu Phảng cảm nhận tâm tình của cô rất tốt, nhưng hắn một câu cũng không hỏi. Ngược lại Miểu Miểu, tim gan ngứa ngáy do dự hỏi: "Hầu sư huynh, sao anh nhìn được Hoắc Tư Diễn có ý với em thế?"
Hắn thuộc dạng người không quan tâm chuyện bên ngoài chỉ một lòng với việc gõ số liệu sẽ quan tâm những chuyện này sao?
Hầu Phảng nhai kẹo cao su: "Ánh mắt anh ấy nhìn em không đúng."
"Còn có đêm liên hoan amb ấy là người về cuối cùng."
Miểu Miểu ngu ngơ tại chỗ.
Nói như vậy, phòng khách cô là Hoắc Tư Diễn dọn dẹp? Rất có khả năng cũng là anh ôm cô từ ghế sofa lên trên giường, cũng để cô nắm trứng trang điểm...
Có nhiều chuyện khác nhau cũng có cách giải thích khác.
Miểu Miểu nhớ đến hôm dọn đến ký túc xá. Trên bàn trang điểm bày hoa hồng đỏ, lúc đó còn nghĩ Hầu Phảng chuẩn bị, người chuẩn xác biết cô thích hoa hồng chỉ có Hoắc Tư Diễn.
Lúc đó cô tặng việt quất, lúc nhắc đến hoa anh nói: "Em thích là được rồi."
Tiếp tục bước về phía trước.
Cô dằn vặt đến phòng thực nghiệm PC, cũng vì anh.
Miểu Miểu nghĩ đến nghĩ lui rúc vào bàn bật cười.
Ngoài phòng thực nghiệm người đến người đi, tiếng bước chân xem lẫn tiếng nói chuyện. Trên bệ cửa sổ hoa sen đá cô đem từ nhà đến, lá sen đá mọng nước đỏ bừng, dưới ánh mặt trời, sức sống bừng bừng sinh trưởng.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Hoắc Tư Diễn.
"Hóa ra anh trăm phương nghìn kế gài em vào phòng thực nghiệm là vì cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt."
Vài phút sau Hoắc Tư Diễn trả lời.
Hsy: "Cận thủy lâu đài?*"
*Nguyên văn "近水楼台先得月" có nghĩa: nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần quan được ban lộc; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước.
Hầu sư huynh sát vách đang chăm chú làm việc, Miểu Miểu che miệng không dám cười lớn đáy mắt dâng lên ý cười.
Vậy cũng không thừa nhận, khinh bỉ anh nha.
Cô đang nghĩ làm như thế nào đưa trêu chọc anh.
Hoắc Tư Diễn lại gửi một tin nhắn khác, cô mở xem.
Hsy: "Không, là để dễ thực hiện quy tắc ngầm."
~~~Tác giả có điều muốn nói:
"Cận thủy lâu đài"? Không, là vì quy tắc ngầm. Hoắc tiên sinh muộn tao* không khó chịu SAO** Chuyện của người khác.
Mọi người đoán xem Hoắc Tiên Sinh sẽ theo đuổi Lục Thủy tiểu thư trong bao nhiêu chương? Tôi tùy tiện ép vài trái cà chua đây.
Cuối cùng chỉ muốn hỏi có ngọt không?
*Muộn Tao 闷骚 có nghĩ chỉ người đàn ông ngoài lạnh trong nóng.
**SAO ở đây là phiên âm của 骚 Tao chỉ sự cợt nhả ( cử chỉ), lẳng lơ (tác phong) hoặc sự rối loạn không ổn định.