Trong tất cả những lần bẽ mặt mà Lola Carlyle từng phải hứng chịu trong đời – và cái danh sách đó vừa tương đối dài vừa lý thú – thì việc nhìn thấy các bức ảnh khỏa thân của chính mình trên mạng không nghi ngờ gì là điều tệ hại nhất. Bất kỳ ai có một cái modem và một thẻ tín dụng đều có thể nhìn mười lăm bức ảnh lõa lồ khác nhau của cô. Bức sau lại đáng xấu hổ hơn bức trước đó một chút. Biết rằng chúng đang bị phát tán ngoài kia là một nỗi ô nhục trường kỳ, là gánh nặng trên vai, và là cái đe trên đầu đè nặng vào hộp sọ cô.
Các bức ảnh ấy do hôn phu cũ của cô, Sam Thằng Khốn, chụp cách đây vài năm. Sam, kẻ luôn tuyên bố tình yêu bất diệt, kẻ đã bảo cô rằng dù bất kể điều gì cô cũng có thể tin hắn, đã dùng các tấm ảnh của cô để cứu hắn thoát khỏi rắc rối tài chính. Bốn năm sau ngày họ chia tay, hắn đã phát triển trang http://.lolarevealed.com và tạo ra nguồn gốc nỗi ô nhục lớn nhất đời Lola.
Trong quá khứ, Lola từng làm mẫu cho các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp – quá nhiều lần để mà đếm. Nhưng Sam là một nhân viên ngân hàng đầu tư, và hắn đã chụp mấy bức ảnh này với một chiếc Kodak lấy ngay mà hắn đã vớ được ở một quầy bán đồ ăn nhanh. Trong một khoảnh khắc mà cô chỉ có thể nhìn lại và đổ lỗi cho tình trạng điên đảo, cô đã cho hắn chụp nhanh một chuỗi các bức ảnh lộ mông của cô trên giường hắn, cưỡi chiếc xe đạp thể hình của hắn, và ngồi giữa cái bàn bếp nhà hắn mà nhai kẹo và snack Doritos.
Bức ảnh tuyệt đối đáng xấu hổ nhất của cô là bức ảnh chụp cảnh cô đang hôn một thanh kẹo Tootsie Roll cỡ bự. Vào lúc ấy, bức ảnh chỉ mang ý vui nhộn, một trò đùa ngớ ngẩn về sự nghiệp của cô. Vì nó, cô không bao giờ ăn bất kỳ thứ gì không được bỏ lò, nướng, hoặc không khoác lên mình bộ cánh không calo. Không bao giờ ăn một thứ gì gây béo không được thường xuyên thanh lọc khỏi cơ thể.
Điều mà mấy bức ảnh không trưng ra là cơn buồn nôn đã bắt đầu ngay sau khi cô ngốn hết đđồ ăn vặt đó. Chu trình cảm giác tội lỗi xấu xa luôn bắt đầu sau khi cô hoàn toàn mất kiểm soát. Cảm giác hãi hùng khi nghĩ rằng cô có thể đã nặng thêm ba chục gram, điều mà luôn đưa cô thẳng đến máy tập chạy bộ hoặc toilet.
Đó là một trạng thái cưỡng bách tâm lý mà giờ cô đã kiểm soát được, nhưng từng có thời nó gần như cướp lấy mạng sống của cô. Thậm chí bây giờ, mỗi lần cô nhìn lại những bức hình cô cao một mét tám, nặng năm mươi cân, một giọng nói lại vang lên trong đầu cô bảo rằng cô nên bỏ qua bữa trưa, hoặc thúc giục cô đến thăm nhà hàng của Colonel [1] và gọi một xô thịt gà, khoai tây nghiền rưới nước sốt thịt, và một lon Coke ăn kiêng.
[1] Colonel Sanders: người sáng lập thương hiệu gà rán Kentucky. (ND)
Còn tệ hơn cả nỗi ô nhục khi mấy bức ảnh nhớp nhúa đó xuất hiện trên Internet cho cả thế giới nhìn thấy là việc biết rằng cô chẳng thể làm gì về chúng hết. Và cô đã cố. Cô đã xin Sam đưa lại cho cô mấy bức hình và gỡ chúng khỏi mạng. Cô đã mời mọc hắn tiền, nhưng thậm chí sau từng ấy thời gian, hắn vẫn còn vô cùng hằn học về cuộc chia tay của họ, nên hắn đã từ chối. Cô đã thuê một luật sư và được bảo những gì mà về cơ bản cô cũng đã biết. Sam sở hữu những tấm hình đó và hắn ta có thể công khai nó ở bất kỳ đâu hắn muốn. Dẫu sao cô vẫn đưa hắn ra tòa, và cô đã thua một cách mau lẹ.
Giờ đây lựa chọn duy nhất của cô là thuê một tay sát thủ. Một lựa chọn mà cô có thể thực sự xem xét đến nếu cô biết chắc rằng mình sẽ không bị tóm, tự làm bản thân và gia đình cô thêm bẽ bàng. Bởi vì trong một gia đình đầy những tội đồ tội lỗi đầy mình, Lola vẫn luôn là con cừu đen lớn nhất. Điều này cũng là một thành tích khá lớn khi người ta cân nhắc đến những rắc rối gần đây của chú Jed. Chưa ai bị tống vào nhà tù liên bang, dù trại giam của hạt thì có đấy. Nhà tù liên bang ư, chưa hề. Và nhìn thấy cô trong màu vàng cam của nhà tù liên bang có thể cuối cùng cũng khiến người mẹ tội nghiệp của cô chịu hết nổi mất.
Lola với lấy tờ báo khổ nhỏ mà cô đã nhét vào vali và liếc nhìn mặt cô trên trang bìa của tờ National Enquirer . Dưới bức tranh của cô là dòng tiêu đề, CỰU NGƯỜI MẪU NẶNG CÂN, LOLA CARLYLE, TRỐN CHUI LỦI.
Cô ném tờ báo sang một bên, và cùng với con chó phốc, Búp Bê Cưng, kẹp dưới một tay, khỏi căn nhà gỗ nhỏ. Dường như tên cô sẽ không bao giờ được nhắc đến mà thiếu đi bình luận về mười hai cân mà cô đã có thêm sau khi quay lưng lại với nghề người mẫu. Nặng cân còn là một miêu tả tử tế được dùng ngày nay đấy. Từ kém ưa thích nhất của cô là Lola Phục Phịch. Cô đã cố không để những cái tên ấy quấy rầy hoặc làm tổn thương bản thân mình. Nhưng sâu thẳm bêntrong, chúng vẫn gây đau đớn.
Cô không béo, và cô cũng không trốn chui lủi. Cô đang trong một kỳ nghỉ điều dưỡng tinh thần vô cùng cần thiết. Trên một hòn đảo riêng ở Bahamas, nghỉ ngơi . Nhưng sau hai ngày ngủ nghỉ, cô đã chán đến phát khóc và sắp sửa điên như một con cú muỗi. Cô có một cuộc đời cần sống và một doanh nghiệp cần điều hành. Và bây giờ, nhờ có ánh mặt trời ấm áp và không khí tươi mát, cô có một làn da rám nắng đẹp đẽ, một cái đầu thanh tịnh, và một kế hoạch mới.
Cô cho rằng tất cả những gì cô cần để ép Sam rút phích cắm trang web của hắn là một thám tử tư giỏi giang và tí bẩn thỉu mới mẻ. Sam không phải lúc nào cũng ngay thẳng trong việc làm ăn, và cô biết có rất nhiều thứ cô có thể dùng để tống tiền hắn ta. Quá đơn giản, cô không biết sao trước đây cô lại không hề nghĩ đến nó cơ chứ.
Ngay khi cô về nhà, Sam Thằng Khốn sẽ lụn bại.
Max Zamora sắp trở nên quá già để đóng vai Siêu nhân. Adrenaline chạy rần rật qua huyết quản anh và dựng lông mu cánh tay anh lên, nhưng chẳng làm được mấy để thui chột cơn nhức nhối bỏng rát đang rừng rực bên lườn, đánh cắp không khí khỏi phổi anh. Ở tuổi ba mươi sáu, anh cảm thấy việc cứu thế giới đau đớn hơn nhiều so với trước kia.
Anh hít những hơi thở đều đặn để kiểm soát cơn đau và trạng thái buồn nôn đang đe dọa ngay dưới bề mặt. Vượt lên trên cơn đau như búa bổ trong đầu, anh lắng nghe âm thanh của các du khách và taxi, của âm nhạc vùng đảo và những cơn sóng va vào bến tàu. Anh chẳng nghe thấy gì ngoài những âm thanh bình thường tràn ngập không khí buổi đêm ẩm thấp, nhưng Max biết chúng ở ngoài kia. Đâu đó. Đang tìm kiếm anh. Nếu chúng tóm được anh, chúng sẽ không do dự trước khi giết anh, và lần này chúng sẽ thành công
Ánh sáng từ Casino Atlantis rọi lên những con đường mờ ảo của bến tàu, và trong một phần nghìn giây thị lực của anh rõ ra, rồi cảnh vật lại nhân đôi, gây nguy hiểm cho thăng bằng của anh khi anh di chuyển trong bóng tối. Đế đôi bốt quân sự của anh không tạo ra một âm thanh nào khi anh nhảy lên chiếc du thuyền cột ở cuối bến tàu. Máu nhỏ giọt từ vết cắt ở môi dưới và chảy dọc cằm xuống chiếc áo phông đen xì của anh. Khi adrenaline của anh chảy cạn, anh biết mình sẽ cực kỳ đau đớn, nhưng anh có kế hoạch đi được nửa đường tới Florida trước khi chuyện đó xảy ra. Nửa đường rời khỏi địa ngục mà anh vừa viếng thăm trên Đảo Thiên Đường.
Max lần tới bếp ăn và lùng sục khắp các ngăn kéo. Tay anh rơi xuống một cái dao ăn cá, và anh kéo nó ra khỏi vỏ rồi thử lưỡi dao dài năm inch sắc nhọn vào ngón tay cái. Ánh trăng tràn vào qua các ô cửa sổ nhựa trong suốt của du thuyền phía trên cao và thắp lên những vệt sáng trong khu vực bên trong tối đen như mực.
Anh không bận tâm lục soát du thuyền thêm nữa. Đằng nào anh cũng không thể thấy được gì nhiều, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu bật đèn lên và tự rọi sáng vị trí của mình.
Dao nĩa kêu lẻng xẻng trong ngăn kéo khi Max đóng sập nó lại. Anh đoán là nếu chủ thuyền mà vẫn còn ở trên boong, thì đến giờ anh cũng gây ra đủ tiếng động để làm họ náo loạn rồi.
Và nếu có ai đó đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối, anh sẽ phải đổi sang kế hoạch bất ngờ B. Vấn đề là, anh không có kế hoạch B. Cách đây một giờ, anh đã phung phí hết các chiến dịch dự phòng cuối cùng của mình rồi, và giờ đây anh đơn thuần chỉ dựa vào bản năng và bản lĩnh sống còn mà thôi. Nếu nỗ lực vượt biển cuối cùng này mà thất bại, anh sẽ là người chết. Max không sợ cái chết, anh chỉ không muốn cho bất kỳ ai niềm sung sướng được giết anh.
Khi không có ai xuất hiện, anh lần đường quay ra ngoài và nhanh chóng cắt dây buộc tàu. Anh đi lên cầu thang tới phòng chỉ huy trên cao. Thị lực của Max rõ ra được vài giây ngắn ngủi, cho phép anh thấy được phòng chỉ huy có một tấm bạt che nóc cùng một dãy cửa sổ nhựa bao quanh. Anh quỳ xuống cạnh ghế của thuyền trưởng trong bóng tối loang lổ, cảnh vật trước mắt anh lại nhòa đi rồi nhân
Một đợt buồn nôn đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, và anh gắng hết sức để thở nhằm át đi nó. Chủ yếu nhờ xúc giác, anh dùng con dao để rạch một khoanh ra khỏi nắp bộ phận lái tàu. Mồ hôi châm nhói vết cắt trên trán và chảy xuống lông mày khi anh rút ra một đám dây nhợ. Tầm nhìn của anh không khá lên tí nào và anh mất nhiều thời gian hơn những gì anh thích để định vị lưng công tắc đánh lửa. Khi nhìn thấy, anh cắt xoẹt đám dây, rồi nối chúng lại với nhau. Cỗ máy đôi bên trong rùng mình, rung và bắn nước tung tóe khi Max chống một tay lên sườn, một tay đặt lên bánh lái, và nhỏm dậy.
Anh cho du thuyền vào số, đẩy cần gạt về phía trước, và lái con thuyền rời khỏi cầu cảng. Nếu anh nghiêng đầu vừa đúng cách, đôi mắt nhìn thấy mọi vật đều gấp đôi của anh sẽ không tệ lắm nữa, rồi anh có thể giữ cho con thuyền ở chính giữa dòng nước và tránh khỏi các vật cản.
Anh lái con thuyền ra khỏi bến du thuyền và đi vào Cảng Nassau, qua dưới cây cầu kết nối đảo Thiên Đường với thủ phủ và vượt qua những con tầu tuần tra neo ở cầu tàu Prince George. Đêm nay chẳng có gì đến dễ dàng cả và anh chờ đợi một luồng lửa từ khẩu súng tự động, nghiền nát tấm bạt che và nhai gọn sàn tàu bất kỳ lúc nào. Ngay giây phút anh đáp xuống hòn đảo chiều hôm đó, vận may của anh đã đi từ đen đủi sang tệ hại, và anh không tin rằng vận rủi của anh đã xong việc với anh rồi đâu.
“Xin lỗi, nhưng anh đang làm gì vậy?”
Trước âm thanh giọng phụ nữ, Max quay ngoắt lại và tóm lấy tay vịn của ghế thuyền trưởng để khỏi ngã. Anh nhìn chằm chằm vào hai hình ảnh của một phụ nữ được luồng ánh sáng dìu dịu từ cảng phác họa ra. Ngọn hải đăng ở cuối đảo chiếu một luồng sáng rực rỡ quét qua sàn nhà và rọi sáng hai cặp chân y xì nhau với hai mươi cái móng đỏ chót. Nó nhàn nhã dạo lên hai cái váy màu đỏ pha xanh và phần bụng trần phẳng lì. Hai cái áo sơ mi trắng được buộc lại dưới hai bộ ngực lớn. Rồi nó trượt qua hai khóe miệng đầy đặn và luồn qua một mớ tóc xoăn vàng. Mặt cô ta vẫn bị ẩn đi khi hình ảnh mờ ảo của hai con chó nhỏ sủa ăng ẳng từ cánh tay cô ta, tiếng tru tréo ấy đủ nhức óc để làm tai Max chảy máu.
“Khỉ thật, mình không cần điều này,” anh nói, tự hỏi cô ta đến từ cái chỗ chó chết nào. Thứ kém cỏi tộ được coi là chó đó nhảy khỏi cánh tay cô ta và phóng qua sàn, dừng lại cạnh chân Max và sủa inh ỏi đến mức hai chân sau của nó chổng lên khỏi boong. Người phụ nữ di chuyển về phía trước, và hình ảnh nhân đôi của cô ta hơi dài ra phía sau khi cô ta lao tới bế con chó lên.
“Anh là ai? Anh làm việc cho nhà Thatch à?” cô ta gặng hỏi. Anh không có thì giờ cho chó, hỏi han, hay mấy thứ vớ vẩn nói chung. Cô ta phải đi. Điều cuối cùng anh cần tối nay là một con chó đang sủa nhặng xị và một phụ nữ lắm mồm. Cô ta và con chó sẽ phải nhảy khỏi thuyền. Hiện giờ mũi đảo Thiên Đường ở phía sau họ chưa đến ba mươi mét. Họ chắc sẽ đến được thôi. Nếu không, thì cũng không phải vấn đề của anh.
“Đóng miệng con chó đó lại không thì tôi sẽ đá nó qua mạn tàu đấy,” anh nói thế thay vì bắt cô ta và con chó ngu ngốc nhảy xuống biển. Chết tiệt, anh đang trở nên mềm yếu lúc tuổi già.
“Anh đang đưa con thuyền đi đâu vậy?”
Anh lờ cô ta đi và liếc nhìn lần cuối những ánh đèn dìu dịu của Nassau, nhìn những cái phao sáng màu xanh lục sờn mướp và ngọn hải đăng lập lòe, rồi chuyển sự chú ý sang buồng điều khiển. Anh cũng có vài câu hỏi của chính mình, nhưng anh sẽ phải đợi mới lấy được câu trả lời. Vào lúc này, anh có những mối bận tâm quan trọng hơn, như sự sống còn.
Tay anh run lên vì đau đớn và adrenaline. Dùng sức mạnh ý chí mãnh liệt và hàng năm trời kinh nghiệm, anh làm chúng vững lại. Anh không phát hiện thấy một con thuyền nào khác theo đuôi mình, nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa gì nhiều.
“Anh không thể cứ lấy con thuyền này được. Anh phải quay lại cầu cảng đi.”
Nếu đầu anh không nhức như búa bổ và cơ thể anh không phải vừa bị dùng làm bao cát, anh chắc có thể thấy cô ta vui tính như điên. Quay lại, sau cả địa ngục anh vừa trải qua sao? Đưa con thuyền về, sau khi anh đã đi qua cả đống rắc rối để cướp nó sao? Còn lâu nhé. Phải dùng đến tài năng hiếm có mới khởi động được con thuyền khi người ta thậm chí còn chả nhìn thẳng được nữa đấy. Anh đã ở trên boong của gần như tất cả các loại chiến hạm có thể tưởng tượng được. Tất cả từ một con thuyền bơm phồng tới tàu ngầm tấn công. A biết cách đọc hệ thống định vị toàn cầu, và nếu cần thiết anh có thể đọc được cả bản đồ hàng hải và dùng la bàn. Vấn đề là, với thị lực thế này, điều tốt nhất anh có khả năng làm vào lúc này là hướng về phía tây và liều một phen.
“Anh là ai?”
Anh nheo mắt nhìn hình ảnh mờ ảo của bộ điều khiển trước mặt và với lấy radio. Anh trượt và thử lại cho đến khi cảm thấy các bút bấm dưới đầu ngón tay. Điện tích lấp đầy không khí xung quanh anh, át hẳn các câu hỏi của người phụ nữ. Anh điều chỉnh cái nút bẹp, loại bỏ âm thanh nhiễu, rồi nhẹ nhàng xoay nó. Chiếc radio bắt sóng vào một cuộc gọi giữa tổng đài đường biển với một tàu hành khách, rồi anh chuyển sang một kênh phi lợi nhuận. Anh không nghe thấy gì khác thường và tiếp tục đổi kênh. Mỗi kênh đều nghe có vẻ bình thường. Một lần nữa, không có gì khác thường, nhưng anh không phải đang nghe ngóng giao thông bình thường hay không khác thường.
“Anh phải đưa tôi quay lại. Tôi hứa tôi sẽ không kể cho ai nghe về anh hết.”
Chắc chắn là em sẽ không kể rồi, cưng ạ , anh nghĩ khi liếc nhìn qua vai, nhưng anh không thấy được gì qua mắt trái và chuyển sự chú ý quay lại với bộ phận điều khiển. Nếu cô ta ngậm miệng lại, anh gần như có thể quên béng rằng cô ta ởđó.
Anh đã không liên lạc với Lầu Năm Góc mười hai tiếng rồi. Trong lần chuyển giao cuối cùng, anh đã thông báo cho họ rằng không cần thiết phải có đội giải cứu, không cần phải thương thảo thêm nữa. Hai điệp viên DEA [2] mà anh vẫn tìm kiếm đã chết, và chết cũng lâu rồi. Rõ ràng là không quen chịu tra tấn, họ đã quỵ ngã trước bàn tay những kẻ bắt giam.
[2] Drug Enforcement Administration: cơ quan bài trừ ma túy Hoa Kỳ.
“Người ta sẽ chú ý đến việc tôi đi mất, anh biết đấy. Thực tế thì, tôi cá là đến giờ đã có người nhớ tôi rồi.”
Điên mất.
“Tôi chắc chắn rằng có ai đó đã liên lạc với cảnh sát rồi.”
Cảnh sát Bahama là rắc rối tầm thường nhất của anh. Anh đã bị buộc phải giết José, con trai trưởng của André Cosella, và anh chỉ xoay xở vừa đủ để thoát ra với mạng sống của chính mình. Khi André phát hiện ra, hắn ta sẽ là một ông vua thuốc phiện cực kỳ cáu tiết cho xem.
“Ngồi xuống và im lặng đi.” Qua đôi mắt nhìn mọi thứ đều nhân đôi lên, anh nhận thấy ánh đèn của một con thuyền buồm đang hướng về phía họ bên mạn trái tàu. Anh không nghĩ nhà Cosella đã tìm ra thi thể và không cho là con thuyền buồm kia đầy những tay buôn thuốc phiện, nhưng anh biết tốt hơn hết là không nên loại trừ điều gì cả, và điều cuối cùng anh cần là để người phụ nữ bên cạnh anh bắt đầu hét váng đầu anh ra.
Anh cảm thấy chứ không hẳn là nhìn thấy cô ta chuyển động, và trước khi cô ta kịp cất bước, anh với tay ra và túm lấy cánh tay cô ta. “Đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc làm một chuyện gì đó ngu ngốc đấy.”
Cô ta la hét và cố giẫy ra khỏi nắm tay của anh. Con chó sủa ăng ẳng, nhảy lên boong, và khóa chặt hàm nó vào chân quần Max.
“Bỏ tay anh ra khỏi tôi,” cô ta hét lên, và đập anh, gần như chạm vào cái sọ vốn đang nhức nhối sẵn của anh.
“Chết tiệt!” Max chửi thề khi anh quay ngoắt cô ta lại và đập lưng cô ta vào ngực anh. Anh nghiến chặt cằm chống lại cơn đau đang bắn dọc xương sườn anh và ghì lấy hai cổ tay của cô ta. Cô ta vật lộn để thoát ra, nhưng cô ta mềm mại, cực kỳ nữ tính và không thể đối địch được với Max. Anh dễ dàng ép hai cẳng tay cô ta vắt chéo trước ngực, ghim chặt cô ta vào anh và kiểm soát hai khuỷu tay cứ huých lên của cô ta. Mái tóc phồng lên phía trên đầu của cô ta cù cù má anh khi anh cho cô ta tí thông tin về tình huống không thể cứu vãn được của họ. “Hãy làm một cô gái ngoan, và ai mà biết được, cô có thể còn sống để nhìn thấy bình minh đấy.”
Cô ta đờ người ngay lập tức. “Đừng làm đau tôi.”
Cô ta đã hiểu nhầm anh, nhưng anh không bận tâm sửa sai cho cô ta. Anh không phải thứ mà cô ta cần đến. Anh sẽ không làm đau cô ta, trừ phi cô ta đập anh lần nữa. Sau đó thì mọi suy nghĩ hiện giờ sẽ bị hủy bỏ.
Chiếc thuyền buồm lướt qua mặt nước êm ả, một bóng mờ đối với Max, và tất cả cũng nhắc nhở anh một cách cực kỳ rõ ràng về vị trí yếu ớt của mình. Anh còn không thể nhìn thẳng. Vào lúc này, tầm nhìn của anh trong bóng tối tốt hơn là trong ánh sáng, số ưu thế cũng nhiều như số điểm bất lợi. Anh không cần bác sĩ cũng biết xương sườn của anh bị rạn, và anh chắc chắn mình sẽ đái ra máu trong ít nhất một tuần. Tệ hơn thế, người của Cosella đã lấy đi tất cả dụng cụ của anh – vũ khí và phương tiện liên lạc. Chúng thậm chí còn lấy cả đồng hồ của anh. Anh chẳng có gì để chiến đấu, và nếu chúng tìm ra anh, anh sẽ như cá nằm trên thớt. Còn tệ hơn cả cá nằm trên thớt nữa ấy. Vận đen đã ám anh vào một nữ công dân mềm mại và con chó om sòm của cô ta. Anh lắc chân và con vật nhặng xị đó trượt ngang sàn gỗ.
“Thả tôi ra và tôi sẽ ngồi xuống như anh đã nói.”
Anh không tin cô ta. Anh không tin cô ta sẽ không thử làm gì đó, và trong tình trạng hiện tại này, anh thậm chí còn không thấy được việc đó đến nữa. Tối nay anh đã sống sót qua quá nhiều thứ để cho phép cô ta kết thúc việc này. Anh nheo mắt lại và cảnh nhân đôi trước mắt anh trượt lại làm một. Ánh sáng đuôi tàu của chiếc thuyền buồm lướt qua mà không có xô xát nào, và trước sự nhẹ nhõm khổng lồ của anh, việc anh nhìn mọi vật đều nhân đôi lên không quay trở lại nữa.
“Anh là ai?” cô ta hỏi.
“Tôi là người tốt.”
“Phải rồi,” cô ta nói, nhưng nghe không thuyết phục. Giống như cô ta đang cố làm anh nguôi giận hơn.
“Tôi đang nói với cô sự thực đấy.”
“Người tốt không đánh cắp thuyền và bắt cóc phụ nữ.”
Cô ta đúng một điểm, nhưng cô ta cũng sai be bét rồi. Đôi khi ranh giới giữa người tốt và kẻ xấu cũng mập mờ như thị lực của anh vậy. “Tôi không ắp con thuyền này, tôi đang trưng dụng nó. Và tôi không bắt cóc cô.”
“Vậy đưa tôi quay lại đi.”
“Không.” Max đã được huấn luyện bởi những gì tốt nhất mà quân đội có để đem ra. Ngoại trừ thất bại tối nay, anh có thể bắn và trộm tốt hơn đa số. Thám thính gần như tất cả các kho quân sự, lấy những gì anh muốn, và thoát ra vào bữa tối, nhưng từ kinh nghiệm anh biết rằng một phụ nữ quá kích động cũng có thể khiến một tình huống vững như thạch bất ổn như điên. “Tôi sẽ không làm đau cô. Tôi chỉ cần đặt tí khoảng cách giữa tôi và Nassau thôi.”
“Anh là ai?”
Anh nghĩ đến việc đưa cho cô ta một cái tên hư cấu nào đó, nhưng vì cô ta chắc sẽ tìm ra khi cố cho anh vào tù vì tội bắt cóc, anh nói với cô tên thật. “Tôi là Thiếu tá Hải quân Max Zamora,” anh trả lời, nhưng không nói hết cho cô toàn bộ sự thật. Anh bỏ ra ngoài việc anh đã nghỉ hưu khỏi quân đội và rằng hiện tại anh làm việc cho một bộ phận của chính phủ không hề tồn tại trên giấy tờ.
“Thả tôi ra,” cô yêu cầu, và lần đầu tiên Max nhìn xuống hình ảnh mờ ảo tay anh quấn chặt quanh cổ tay cô. Lưng ngón tay và các khớp tay anh ấn vào hai cái gối mềm mại của ngực cô, và đột nhiên anh cảm thấy từng centimet tấm lưng mảnh mai của cô nghiến vào lồng ngực anh. Phần mông tròn của cô bị thúc vào háng anh, và cảm giác đói khát hòa trộn với nhức nhối cưỡi lên xương sườn và thụi mạnh hộp sọ anh. Anh vừa phẫn nộ vừa ngạc nhiên khi mình còn có thể cảm thấy gì đó ngoài đau đớn. Nhận thức về cô trải rộng qua da anh, và anh đẩy lùi nó, nện nó xuống, và ép nó lùi vào chốn thầm kín nơi anh chôn vùi tất cả những yếu đuối.
“Cô sẽ đập tôi một cái nữa hả?” anh hỏi.
“Không.”
Anh giải phóng cô và cô vọt ra khỏi vòng tay anh như thể quần áo cô đang cháy. Qua bóng tối đen xì của cabin, anh quan sát cô biến mất trong góc, rồi anh lại một lần nữa quay sang bộ điều khiển“Đến đây, Bé Cưng.”
Anh nhìn cô qua vai, chắc chắn rằng mình nghe nhầm cô. “Gì cơ?”
Cô vốc con chó lên. “Anh ta có làm mày đau không, Búp Bê Bé Cưng?”
“Chúa ơi,” anh rên lên như thể vừa giẫm vào thứ gì đó tởm lợn. Cô ta đặt tên cho con chó của mình là Búp Bê Bé Cưng. Không ngạc nhiên khi nó khiến anh khó chịu đến thế. Anh chuyển sự chú ý về GPS [3] và ấn công tắc . Màn hình sáng lên, những vạch kẻ mờ ảo xám xịt và số má nhạt nhòa. Anh nheo mắt và đưa màn hình phóng to hơn. Bên mạn trái của màn hình, anh chỉ có thể phân biệt được những đường biên đang tới gần của đảo Andros và chuỗi đảo Berry bên mạn phải. Anh không thể nhìn đủ rõ để đọc được độ lớn của kinh độ và vĩ độ, nhưng anh cho rằng miễn là anh hướng đến phía tây bắc thêm một giờ nữa trước khi rẽ sang chính tây, đến sáng anh sẽ đáp dọc bãi biển Florida.
[3] Thiết bị định vị toàn cầu
“Nếu anh thực sự là một trung úy thì hãy cho tôi xem căn cước của anh đi.”
Thậm chí nếu từng mẩu căn cước còn chưa bị lấy khỏi người anh khi anh bị bắt, thì đằng nào nó cũng chẳng nói cho cô biết được gì đâu. Anh đã vào Nassau dưới cái tên Eduardo Rodriguez, và tất cả mọi thứ từ hộ chiếu và bằng lái xe cho tới đống giấy tạp nham trong túi anh đều đã được làm giả.
“Ngồi xuống đi, quý cô. Tất cả chuyện này sẽ kết thúc trước cả khi cô biết đấy,” anh nói, bởi vì chẳng có gì nữa anh có thể nói với cô. Đằng nào cô cũng sẽ chẳng tin bất cứ điều gì. Những người dân Mỹ tốt nhất là không nên biết về những người như Max. Những người hoạt động trong bóng tối. Những người thực hiện những nhiệm vụ không thể lần ra dấu vết cho chính phủ Mỹ và được trả những khoản tiền không thể dò nổi. Những người trả lời những cú điện thoại không tồn tại từ những máy điện thoại không tồn tại trong một văn phòng không tồn tại ở Lầu Năm Góc. Những người thu thập tin tình báo, phá vỡ hoạt động khủng bố, và lấy mạng lũ người xấu cùng lúc cho phép chính phủ từ chối trách nhiệm.
“Chúng ta đang đ đâu đây?”
“Phía tây,” anh trả lời, cho rằng đó là tất cả những thông tin mà cô cần.
“Chính xác thì nơi nào phía tây?”
Nhờ tông giọng của cô, anh không cần nhìn cũng biết cô là loại phụ nữ mong được nắm quyền. Một mụ la sát thực sự. Trong những hoàn cảnh thuận lợi nhất, Max cũng không để bất kỳ ai hách dịch với anh, nhưng đây không phải hoàn cảnh thuận lợi nhất. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu cho phép một phụ nữ nào đó quấy loạn đêm của anh thậm chí còn hơn cả những gì đã loạn sẵn rồi.
“Chính xác nơi tôi quyết định.”
“Tôi đáng được biết mình đang bị đưa đi đâu.”
Thường thì, anh không thích thú với việc uy hiếp phụ nữ, nhưng chỉ vì anh không thích không có nghĩa là nó làm anh khó chịu. Anh kéo cỗ máy lại một tốc độ lướt nước vừa đẹp vào khoảng hai mươi hải lí, khởi động hệ thống điều khiển hành trình, và hiên ngang đi ra nơi cô đang đứng cùng con chó của mình, một cái bóng mờ ảo trong góc tối của phòng chỉhuy.
Ánh sáng trăng tròn lẻn qua kính chắn gió và rọi sáng đầu vai và họng cô ta. Cô ta hẳn đã thoáng thấy mặt anh, bởi vì cô nuốt vội một hơi thở và càng lún vào sâu hơn trong góc. Tốt. Để cho cô ta sợ anh.
“Nghe cho kỹ đây,” anh bắt đầu, đứng sừng sững phía trên cô và chống hai tay lên hông. “Tôi có thể khiến mọi thứ dễ dàng cho cô, hoặc tôi có thể khiến chúng cực kỳ khó khăn. Cô có thể ngồi tựa lưng và tận hưởng chuyến đi, hoặc cô có thể đánh nhau với tôi. Nếu cô chọn đánh nhau với tôi, tôi bảo đảm rằng cô sẽ không thắng. Giờ thì, sẽ là gì đây?”
Cô không một lời, nhưng con chó của cô nhảy vọt khỏi tay cô và cắm phập răng vào vai anh như một con dơi dại.
“Chết tiệt!” Max chửi thề, và tóm lấy con chó
“Đừng làm đau nó! Đừng làm đau Bé Cưng!”
Làm đau nó sao? Max sẽ dẫm bẹp nó như một vết dầu loang. Anh kéo và vải áo anh toạc ra. Con quái vật đang gầm gừ rời ra trong tay anh và anh thả nó xuống sàn. Con chó kêu ăng ẳng và lao vọt đi.
“Đồ khốn kiếp!” cô ta mắng nhiếc. “Anh đã làm đau con chó của tôi.” Chỉ sau khi nắm đấm của cô ta chạm vào đầu, anh mới nhận ra rằng cô ta đột kích anh. Tai anh rung lên, tầm nhìn của anh lại mờ đi thêm một tí, và anh gọi cô ta bằng vài cái tên đặc biệt.
Cô ta đập thêm phát nữa, nhưng anh đã sẵn sàng cho cô ta và túm lấy cổ tay cô ta giữa không trung. Anh quét chân cô ta từ bên dưới và cô ta ngã xuống, đập mạnh vào boong tàu. Max đã xong hẳn việc chơi đẹp rồi. Anh lật úp cô ta xuống và chống đầu gối anh trên lưng cô. Cô ta vùng vẫy, đấm đá và gọi anh bằng vài cái tên lâm ly của riêng cô ta.
“Cút khỏi người tôi!”
Cút khỏi người cô? Không đời nào. Anh sẽ nhồi giẻ vào mồm cô, trói cô lại, và vứt cô qua mạn tàu. Chào tạm biệt nhé , bé cưng. Ánh sáng mập mờ từ thiết bị định vị trải rộng qua sàn nhà và chạm vào bàn chân và bắp chân trần của cô ta. Cô ta đá, và anh tóm lấy hai nắm váy của cô ta và xé toạc một mảnh dài từ chân váy.
“Dừng lại! Anh nghĩ mình đang làm cái khỉ gió gì vậy hả?”
Thay vì trả lời, anh cưỡi lên cô và ép chặt hông cô giữa hai đầu gối anh để giữ cô nằm im. Cô cố vặn người và xoay lại, nhưng anh xoay xở để túm lấy một cổ chân đang đập loạn và trói một nút một vòng quanh nó. Rồi anh tóm lấy chân còn lại và siết mảnh vải thành một nút khóa quanh cả hai cổ chân. Cô ta hét vỡ phổi trong lúc Max buộc chặt bàn chân cô. Rồi anh lại tóm lấy chân váy cô ta một lần nữa và xé. Lần này cả cái váy rời hẳn ra trong tay anh. Lưng cặp chân dài của cô trắng mịn trên sàn gỗ đen. Quần lót của cô có thể hồng hoặc có thể trắng. Max không chắc lắm và anh cũng sẽ không nhấn nhá ở đó
Cô ta van xin anh dừng lại, nhưng những lời nài nỉ của cô ta rơi xuống đôi lỗ tai vẫn còn rung rung của anh. Anh xé một dải vải dài khác từ váy cô, rồi ép phẳng tay lên hông cô. Lụa. Quần lót của cô bằng lụa, anh khám phá ra khi giữ chặt cô xuống. Anh nhanh chóng đảo ngược vị trí của mình để anh đối mặt với đầu chứ không phải chân cô. Anh quỳ trên cô, eo cô ép chặt giữa hai đùi anh như mỏ cặp trong khi anh thắt một nút thắt lỏng, và cô vẫn đấm đá anh. Cô giấu tay dưới người, nhưng anh túm lấy cánh tay cô và dễ dàng mang nó đến hõm lưng cô. Anh trói hai cổ tay cô lại với nhau, rồi đứng sừng sững phía trên cô. Giờ đây dòng adrenaline cuồn cuộn đang chậm lại thành dòng chảy nhỏ giọt và có vẻ như là sau cùng thì anh cũng có thể sống được, chất dẫn truyền thần kinh của anh đang chạy bớt nhiễu loạn hơn, và cơn đau ở đầu và lườn anh đỡ làm anh buồn nôn hơn lúc trước.
Thở nặng nề, anh bước qua người phụ nữ trên sàn và di chuyển về chỗ khoang lái. Anh đã lãng phí thời gian quý báu để xử lý một hành khách thừa thãi và cả con chó vô dụng của cô ta. Anh tắt bộ điều khiển hành trình đi và đẩy cần số lên năm lăm hải lý một giờ.
Tiếng sột soạt từ bộ móng của con chó bé xíu vang tới đôi tai trầy xước của anh khi nó lao ra từ chỗ nấp phóng vọt qua anh. Rồi im lặng lấp đầy cabin, và anh với lấy một hộp pháo hiệu khẩn cấp được nhét vào thành khoang lái. Hơn nửa tiếng sau, thị lực của anh đã đủ rõ để anh phân loại mười cây pháo hiệu cầm tay. Trong chừng mực để biến chúng thành một loại vũ khí phòng vệ nào đó, anh quyết định là không có đủ ma-giê để chế tạo một quả bom nổ tử tế.
Anh đặt hộp pháo tín hiệu lên khoang lái và liếc nhìn hệ thống định vị toàn cầu. Giờ anh có thể nhìn thấy đường ranh quần đảo Andros và Berry ở sau đuôi tàu. Anh đổi mũi tàu vài độ về phía tây và hướng về bờ biển Florida. Rồi, khi anh đã khá chắc chắn rằng họ sẽ không bị mắc cạn vào một trong bảy trăm đảo và bãi cạn tạo nên khối thịnh vượng chung Bahama, anh lại hạ tốc độ con thuyền xuống và bật bộ điều khiển hành trình lên.
Max cắn răng chống lại cơn đau bên lườn, và khi anh rời khỏi phòng chỉ huy, anh nhìn vào góc tối. Người phụ nữ đã xoay xở để nâng mình lên tư thế ngồi. Trong bóng tối, anh có thể nhận thấy màu trắng từ chiếc áo sơ mi của cô ta và màu bạc do ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên bộ móng đỏ của cô ta. Con chó nhỏ nằm cuộn trò cạnh chân cô.
Không ngoái lại nhìn, Max rời khỏi phòng chỉ huy, chậm chạp đi xuống cầu thang, ôm lấy sườn trước cú xóc của mỗi bước chân. Hơi thở của anh thêm nặng nề, và đến lúc bước được đến căn phòng bếp thắp đèn, anh đã thấy lốm đốm trước mắt. Anh tìm thấy một hộp sơ cứu cạnh lò nướng và một khay đá trong máy ướp lạnh.
Trong tủ lạnh, anh phát hiện ra mấy chai rượu vang, vài galon rượu rum và rượu tequila, và khoảng một két bia Dos Equis. Dưới tình huống bình thường, Max chỉ cho phép mình một hoặc hai chai bia. Tối nay anh cần nhiều hơn, thứ gì đó có ảnh hưởng lớn hơn, và anh với lấy rượu rum. Anh vặn nắp cái chai trong suốt và nâng nó lên miệng. Anh nhăn mặt trước áp lực ép vào đôi môi nứt nẻ nhưng vẫn hớp vài ngụm lớn. Anh bọc đá vào một cái khăn mặt, rồi nhét nó dưới một cánhtay.
Cầm lấy hộp sơ cứu, anh hướng qua phòng giải trí và bật công tắc trong phòng tắm, đối mặt trực diện với hình phản chiếu của mình trong tấm gương trên bồn rửa. Anh không biết điều gì tệ hơn nữa: vẻ ngoài hay cảm giác của anh. Bên mặt trái của anh sưng húp và đang chuyển tím tái. Máu khổ từ mũi vấy lên má anh, và vết cắt ở chính giữa môi dưới của anh đã nhỏ máu dọc xuống cằm. Anh hớp một ngụm rum lớn nữa khi xem xét vết xé trên áo và vết cắn nhỏ của con chó trên bả vai. Không sâu. Chỉ là một vết cào, thực vậy, và, so sánh với những vết thương còn lại của anh, thậm chí còn không đáng được kiểm tra. Anh chỉ hy vọng kinh khủng rằng con vật ngu ngốc đó đã lĩnh đủ.
Dùng một tay, Max kéo áo ra khỏi cạp quần jean đen và nhấc áo lên. Những vết lằn roi đỏ tấy xấu xí đan chéo trên thân anh, cùng lúc một vết thâm tím hình đế giày in dấu bên lườn trái anh. Ít nhất anh cũng còn sống. Dẫu là chỉ vào lúc này đây.
Anh lục lọi cái hộp sơ cứu cho đến khi tìm thấy một lọ Motrin [4] . Anh đổ nốt năm viên thu c vào lòng bàn tay và đẩy nó xuống bằng rượu rum, rồi quấn một dải gạc Ace quanh xương sườn. Tấm gạc co dãn không giúp được gì nhiều, nhưng anh vẫn cố định nó tại chỗ. Anh tìm thấy một ít xà phòng khử trùng, và khi anh rửa máu khỏi mặt và cổ, anh nghĩ đến những gì đã xảy ra với anh tối nay, và tự hỏi sao điệp vụ này ngay từ đầu lại đã có thể loạn đến thế
[4] Một loại thuốc giảm đau
Tin tình báo mà anh được cung cấp đã sai lệch, các kế hoạch khẩn cấp của anh đều đã thất bại, và anh muốn biết lý do. Báo cáo đã đặt lũ người của Cosella trong một phần của nhà thờ với phần bao quanh rộng mênh mông, khi mà chúng rõ ràng là ở một chỗ khác. Các điệp viên DEA đã bị giữ ở phía trước chứ không phải ở phía sau tòa nhà, nhưng không có chuyện nào trong số đó thực sự đáng kể. Bọn khủng bố cũng không phải loại người dễ dự đoán cho lắm và tình báo cũng là đối tượng dễ thay đổi mỗi phút một. Max biết điều đó, thường xuyên xử lý chuyện đó.
Nhưng trước đây chưa bao giờ mọi lộ trình thoát thân của anh lại bị chặn lại một cách đột xuất và gọn ghẽ đến thế, và anh nảy ra ý nghĩ rằng có lẽ một ai đó trong nội bộ không có ý định cho anh sống sót lần này.
Anh rửa sạch những vết máu và khép miệng vết cắt trên trán bằng vài băng dán Steri-Strip [5] Với khăn ướp đá giữ rịt m ột bên mặt và bình rượu rum trên tay còn lại, anh quay lại phòng bếp. Chỉ có một người duy nhất anh hoàn toàn tin tưởng ở bộ chỉ huy các đơn vị đặc biệt Mỹ. Trưởng hội đồng tham mưu liên quân Hoa Kỳ Đại tướng Richard Winter, một người hút thuốc không dứt, tính tình thẳng thắn, ăn nói thô lỗ, từng tham gia đánh trận ở Việt Nam và chiến dịch Bão cát Sa mạc, biết một hai thứ về việc sống trong hào và chiến đấu mà áp lưng vào tường.
[5] Băng dán tự tiêu có thể thay cho chỉ khâu
Viên đại tướng này là một tay khắc nghiệt thực sự, nhưng công bằng. Ông ta hiểu về việc làm việc kín, những gì phải trả giá, và những gì có dính líu. Nhưng Max không thể mạo hiểm liên lạc với đại tướng vội. Không phải trên một đường dây không an toàn. Không phải khi việc truyền tín hiệu có thể bị bất kỳ ai trong bán kính ba mươi dặm bắt sóng. Không phải khi anh là một mục tiêu dễ dàng dến thế này.
Một lần nữa, anh lại lục lọi khắp du thuyền, tìm kiếm một thứ vũ khí. Anh lục soát các tủ đồ ở phòng nghỉ và chạn bát trong phòng giải trí và phòng bếp, nhưng chẳng thấy gì hiểm họa hơn những thanh kiếm nhựa trang trí cho món cocktail và một bộ dao ăn cùn.
Anh dốc cạn lọ Motrin vào túi và với lấy một cái túi xách tay lớn nằmàn ăn. Anh dốc các thứ bên trong ra, tìm một loại thuốc giảm đau loại nặng, như cô-đê-in hoặc Darvocet, nhưng cuối cùng rỗng tay ngoại trừ một lọ Tylenol đem đi du lịch. Chiếc túi chứa mỹ phẩm và đồ cho chó. Một cái bàn chải đánh răng, lược, và thẻ casino. Anh lật mở ví ra và nhìn chằm chằm vào giấy phép lái xe của thành phố North Carolina. Một tay anh giữ chặt đá trên mặt, trong khi tay còn lại anh đưa giấy phép đến gần bên mắt vẫn nhìn rõ. Trong một giây anh nghĩ khuôn mặt đấy trông quen quen, nhưng phải đến khi đọc tên anh mới nhận ra người phụ nữ ấy.
Lola Carlyle. Lola Carlyle, người mẫu áo tắm và đồ lót nổi tiếng. Có lẽ là nổi tiếng nhất . Tên cô ta gợi lên hình ảnh một người phụ nữ gần như trần truồng, lăn lộn trong cát hoặc vải trải giường bằng satanh. Hình ảnh của cặp chân dài, ngực nở, và tình dục cuồng nhiệt. Các bức hình trên tờ Sports Illustrated của cô ta luôn là niềm ưa thích thực sự với mấy thằng nhóc ở Little Creek [6] .
[6] Nơi đặt trụ sở huấn luyện đội SEAL của Hải quân Hoa Kỳ
Max ném cái ví lên bàn. Khỉ thật. Tình huống này vừa trở nên phức tạp hơn đôi chút. Ít dễ dàng hơn cho chính phủ bưng bít. Và nếu anh bị bắt lại trước khi quay lại được Mỹ, cô tiểu thư mềm mại kia sẽ chẳng có lấy một cơ hội. Cách đây vài phút, anh hẳn có thể thề rằng vận rủi của anh không thể tồi tệ hơn được nữa, nhưng chắc như hâm là nó lại vừa tệ hơn rất nhiều.
Một đường thẳng dữ dằn bịt kín môi anh lại khi anh tóm lấy chai rum và khăn bọc đá và hướng về phòng chỉ huy. Có khi người phụ nữ trên gác không phải Lola Carlyle. Chỉ bởi vì túi của Lola Carlyle ở trong phòng bếp không có nghĩa là người phụ nữ tóc vàng cao ráo mà anh vừa trói lại là cô ta. Ừ phải rồi, có thể, và có thể anh chỉ cần tiếp tục đi tiếp, mọc cánh và bay về nhà đi thôi.
Trèo lên gác tới phòng bếp không ít đau đớn hơn đường xuống tí nào. Anh dừng lại hai lần và ôm lấy lườn chống lại cơn đau sắc bén trước khi tiếp tục. Trong quá khứ, Max đã từng gãy gần như mọi khúc xương trong cơ thể, và xương sườn cho đến nay vẫn là tệ nhất. Chủ yếu bởi vì thậm chí cả thở cũng đau.
Bên trong cabin tối om, anh định vị áo sơ mi trắng của cô. Cô ta ở chính xác nơi anh đã bỏ cô ta lại, và anh di chuyển tới bảng điều khiển và đặt chai rum và khăn lên cạnh cần số.
“Tất cả chuyện này sẽ kết thúc thôi,” anh nói trong nỗ lực trấn an cô ta. Mặc dù, sau khi cô ta đã cố đánh vỡ đầu anh, anh không biết sao mình lại phải bận tâm cơ chứ. Có lẽ bởi vì nếu anh ở trong cùng tình huống này, anh cũng sẽ làm điều tương tự. Nhưng, anh nghĩ khi ấn đá vào mắt trái, anh hẳn đã thành công.
“Anh có thể vui lòng cởi trói cho tôi không? Tôi phải đi vào phòng vệ sinh?”
Vũ khí chết người duy nhất trên boong nằm cạnh chai rum của anh trên bảng điều khiển, nên anh cân nhắc yêu cầu của cô. “Nếu tôi làm thế, cô có định đánh vào mặt tôi nữa không?”
“Không.”
Max nhìn thẳng vào đường nét của cô, tìm kiếm bất kỳ chi tiết nào có thể nhận dạng cô là người phụ nữ được cả thế giới biết đến bởi tên riêng của mình. Anh không thể quả quyết khẳng định là thế này hay thế kia. “Đó là những gì cô đã nói lần trước.”
“Làm ơn đi. Tôi thực sự phải đi đấy.”
Max nhìn xung quanh. “Con chó của cô đâu rồi?”
“Ngay đây, đang ngủ. Nó sẽ không cắn anh nữa đâu. Tôi đã nói chuyện với nó về việc đó rồi, và nó thực sự hối hận.”
“Ừ phải rồi.” Anh tóm lấy con dao ăn cá, đi qua sàn và, giữ lưng thẳng hết mức có thể, quỳ xuống cạnh người cô. Trong góc tối anh lần thấy chân cô, rồi dễ dàng lướt con dao qua dây trói vải. “Quay người lại,” anh nói, và khi cô làm như anh bảo, anh xén lớp vải trói hai tay cô lại. Anh ôm lấy lườn, và với nhiều khó khăn hơn so với khi quỳ xuống, anh nhỏm dậy. “Điều này đáng ra có thể tránh được ngay từ đầu,” anh nói qua cơn đau, “nếu cô cứ làm như những gì tôi đã bảo cô làm.”
“Tôi biết. Tôi xin lỗi.”
Một hồi chuông cảnh báo rung lên trong cái đầu nhức nhối của anh khi anh đặt lại con dao vào bao, rồi giắt nó vào cạp quần ở hõm lưng anh. Anh không tin sự quy thuận đột xuất của cô, nhưng có lẽ cô ta đã nhận ra rằng mình không thể thắng và không chống lại anh thêm nữa là tốt nhất cho cô ta. Ừ đấy, có thể. Hoặc có thể anh thực sự đang mềm yếu đi lúc về già.
Cô lướt qua anh với con chó trong cánh tay và hướng về cánh cửa. Trên đỉnh cầu thang, mặt trăng chiếu sáng qua lưng và mông cô ta, và trong lúc cô ta vội vàng đi qua anh, cô ta bỏ lại hương thơm trên tóc theo gót.
Anh di chuyển tới đứng cạnh ghế thuyền trưởng và túm lấy chai rượu rum. Anh hớp một ngụm và nhìn vào mặt trăng biển Caribbe qua kính chắn gió phía trước. Nhìn vào những con sóng tròng trành trước mặt và sự trống vắng mênh mông của đại dương. Bên cạnh một tờ báo được gấp lại, anh còn nhận thấy một chiếc ống nhòm. Anh cẩn thận đưa chúng lên mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài đại dương đen thẳm. Anh giãn ra đôi chút.
Max luôn luôn đón nhận những gì tệ nhất mà cuộc sống có thể ném vào anh, và anh luôn chế ngự được nó. Anh đã trải qua sáu tháng huấn luyện SEAL, từng ở chiến dịch Bão cát Sa mạc, xóa sạch lũ khủng bố ở Afghanistan, Yemen, và ở Biển Đông, nhưng tối nay vẫn là tệ nhất. Bởi vì khát vọng của José Cosella muốn gây ấn tượng với lão cha bằng sự tàn bạo, và một khẩu súng thứ phẩm đáng khinh, Max vẫn sống. Không thể nói điều tương tự về José.
Vẫn còn mới mẻ trong đầu óc của Max, anh nhớ lại chi tiết quý giá trong cú click của khẩu súng cứng ngắc, José rời mắt khỏi anh để kiểm tra nó, và Max chuyển động. Chiếc ghế long và rã ra từng mảnh trong vòng dây thừng trói quanh tay anh. Anh dùng một mẩu lưng ghế gỗ để cứu mạng sống của chính mình. Chạy tới cầu cảng, trốn trong bóng tối, và chớp lấy cơ hội của mình.
Max đặt chai rượu lên mặt tờ báo và thoáng thấy một hình ảnh phản chiếu màu trắng trên kính chắn gió.
“Quay con thuyền này lại,” người phụ nữ phía sau anh ra lệnh bằng giọng miền nam yếu ớt, gần như không ra hơi. Cô ta bật đèn phòng bếp và ánh sáng chói lòa ngay lập tức chọc thủng giác mạc Max. “Quay nó lại không thì tôi sẽ bắn đấy.”
Max nheo mắt chống lại cơn đau và ánh sáng đột ngột ùa khắp phòng chỉ huy. Anh chậm chạp quay lại và không còn phải băn khoăn xem mình có vừa tình cờ trưng dụng một người mẫu đồ lót nổi tiếng cùng chiếc thuyền không nữa.
Lola Carlyle đời thực cũng lộng lẫy y như thể cô ta đang nhìn thẳng lại từ bìa những trang tạp chí thời trang vậy. Cô ta đứng ở ngưỡng cửa, một nửa mái tóc vàng óng búi lại trên đỉnh đầu, nửa còn lại quăn quăn quanh vai cô ta như thể cô ta vừa ra khỏi giường. Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn thẳng vào anh từ dưới hai cánh cung lông mày hoàn hảo. Cô ta đã tháo nút thắt áo sơ mi giữa ngực và cài khuy xuống đến tận mông. Đôi chân dài mượt mà là giấc mơ của mọi tên đàn ông. Cô ta cũng có thể là của anh. Nếu không phải vì khẩu súng báo hiệu màu vàng cam chĩa thẳng vào ngực anh. Quý cô Carlyle đã khá bận rộn đây.
Chậc, anh đã tự hỏi đêm nay của anh có còn tệ hơn nữa được không, và chắc như phân là có. Anh đáng lẽ phải biết mới phải. Anh đáng lẽ phải đi theo cô ta, nhưng anh thà đối mặt với một tá khẩu súng báo hiệu còn hơn là một chuyến hành trình đi xuống cái cầu thang đó lần nữa. “Cô định làm gì với cái thứ đó vậy?” anh hỏi.
“Bắn nếu anh không quay con thuyền này lại. Ngay bây giờ.”
“Cô chắc chứ?” Anh thực sự không tin rằng cô ta sẽ bắn anh. Đa số mọi người không có những gì cần có để nhìn thẳng vào mắt một người rồi chấm dứt cuộc đời người đó. “Cái đó sẽ để lại một cái lỗ lớn lắm đấy. Và tạo ra cả một đống nhớp nhúa nữa.”
“Tôi không quan tâm. Quay du thuyền lại mau.”
Có lẽ cô ta có những gì cần có. Có lẽ không, nhưng không đời nào anh quay lại Nassau đâu.
“Ngay lập tức!”
Anh lắc đầu. “Kể cả với cô cũng không, quý cô tháng Bảy ạ.” Mắt cô ta nheo lại, và anh khiêu khích cô ta chút nữa, chờ cô ta có động tĩnh để anh có thể có hành động. “Tên tờ tạp chí mà cô xuất hiện trang bìa mặc cái quần bikini lọt khe màu đỏ là gì thế nhỉ? Hustler [7] à?”
[7] Tên một tạp chí khiêu dâm
“Đó là tờ Sports Illustrated. ”
Anh nâng bàn tay lên để chạm vào đôi môi nứt nẻ. “À, phải rồi.” Anh nhìn vào những vệt máu trên các ngón tay, rồi quay ánh mắt lại với cô. “Tôi nhớ rồi.” Hàng lông mày cô ta càng nghiền chặt với nhau hơn. “Năm đó cô thực sự là một cú nổ lớn với các đội bóng đấy. Tôi tin rằng Scooter McLafferty đã tự ôm ấp thằng bé của mình vài lần nhân danh cô.”
“Quyến rũ ghê.” Nét cau có của cô ta bảo anh rằng cô ta không thấy phổng mũi cũng không thấy thú vị. “Con thuyền,” cô ta nhắc anh, và vẫy khẩu súng báo hiệu. “Quay nó lại đi. Tôi không đùa đâu.”
“Tôi đã bảo cô là tôi không thể làm thế rồi.” Anh khoanh tay trước ngực như thể anh rất thư giãn. Nhưng sự thực là, anh có thể rút con dao ra khỏi vỏ và đâm vào mắt phải của cô trước cả khi cô kịp hít vào một hơi. Giờ thì, anh không muốn làm thế. Anh không muốn giết chết một người mẫu đồ lót nổi tiếng. Chính phủ không hài lòng với việc giết các công dân, nên có lẽ anh sẽ chỉ đá khẩu súng khỏi tay cô ta thôi. Điều đó sẽ đau đến phát rồ lên mất và anh không mong ngóng nó lắm. “Nếu cô muốn con thuyền này quay đầu về Nassau, cô sẽ phải đi qua đây và tự mình quay nó lại thôi.”
“Nếu anh thử làm bất kỳ điều gì...” Cô do dự bước tới trước hai bước, con chó ở dưới hai bàn chân trần của cô.
“Cô sẽ xúi con chó hung hăng của mình tấn công tôi lần nữa à?”
“Không, tôi sẽ bắn anh.”
Anh thậm chí còn dịch qua bên cho cô và chỉ vào bánh lái. “Nó có xu hướng rung lên khi đi dưới mười lăm hải lý một giờ đấy,” anh cho biết.
Cô dừng lại và chkhẩu súng ra hiệu cho anh rời hẳn khỏi khoang lái.
Max lắc đầu khi anh quan sát cô. Anh chờ đến khi cô bước thêm một bước lưỡng lự nữa, rồi cánh tay anh lao ra và tóm lấy cổ tay cô. Cô cố giật ra và khẩu súng phát nổ. Khẩu súng cỡ nòng mười hai thổi một quả cầu lửa đỏ rực vào bộ phận điều khiển. Nó đập vào thiết bị GPS, phá vỡ chai rượu rum, và bắn ánh chớp khắp mọi hướng. Chất rum kích cháy chảy như một con sông lửa ngang bộ điều khiển rồi rơi vào cái lỗ mà Max đã tạo ra khi anh gỡ tấm ván để khởi động cỗ máy.
Cả Max và Lola đập xuống sàn tàu khi quả bóng sáng một nghìn năm trăm độ candela đốt cháy khắp mặt gỗ nhái và bắt xuống dưới bảng điều khiển, nơi nó nổ bùm với một tiếng bốp inh tai, bắn lửa lên khỏi lỗ. Những khẩu pháo đỏ sáng lên từng phát một, đốt khoang lái như mười ngọn đuốc khổng lồ. Mạng điện rạn, cháy xèo xèo, và cỗ máy tắt ngóm. Như những cơn quằn quại dãy chết của tàu Titanic, ánh sáng tắt tị hoàn toàn. Sự soi sáng duy nhất trong đêm đen mịt mù là những ngọn lửa đang nhảy múa và ánh sáng vàng rực của bộ điều khiển đang cháy.
“Ôi Chúa ơi,” quý cô Carlyle rên lên.
Max trườn bằng đầu gối và ngước nhìn tờ báo đang rực cháy, ngọn lửa liếm đến kính chắn gió và vải bạt che hàng loại đặt riêng. Rõ ràng là, vận rủi thối rữa của anh vẫn chưa xong việc với anh.