Chương 11: Duyên phận chỉ là những truyền thuyết chưa chắc được kể tên.
Có lẽ sự ràng buộc giữa hai cá thể không cùng huyết thống từ thể xác đến tâm hồn là một điều thiêng liêng gần như tuyệt đối. Hà Nội-London, khoảng cách thời gian và không gian chẳng thể ngăn được sự thấu hiểu của hai tâm hồn đang hướng về nhau. Những cuộc điện thoại đường dài, Sơn chỉ nói vài ba câu nhưng Ngọc Minh hiểu, anh đang rất đau lòng. Thử hỏi đứng trước cái chết của người yêu cũ, ai có thể nói mình vẫn bình tâm? Đêm qua, khi cô đã ngủ say thì tin nhắn thoại của anh gửi đến. Giọng anh khàn lại:
“ Anh không thể phủ nhận cô ấy từng là đặc biệt trong anh. Nhưng ngày em đến, là ngày trong anh hoàn toàn chất chứa những khoảng trống không tên. Em là em, không một ai khác! Anh không muốn lúc này đây, khi chuyện buồn vừa tới lại phải để em tự dằn vặt bản thân mình là thế thân của một ai. Không bao giờ có chuyện đó. Hạnh phúc là hiện tại. Ngay cả khi anh có một quá khứ to rộng và vĩ đại, ngay cả khi anh vẫn đang cố chấp ôm lấy những tháng ngày đã qua thì xin em hãy hiểu, những điều đó có là gì đâu, khi em hơn tất thảy những điều đó ở nấc hiện tại này. Anh sẽ cố gắng thu xếp để nhanh chóng về với em!”
Cô không nhớ mình đã nghe đi nghe lại bao lần. Cô nhớ anh. Nhớ rất nhớ! Nếu thời gian không thể cuốn bay những vết cắt nơi tim anh thì cô tin những cái ôm chặt tại London sương mù sẽ khiến anh ấm lòng, những sẻ chia của bộn bề cuộc sống cùng cô sẽ khiến anh vững chãi. Cô sẽ làm những điều mà quá khứ quyền năng có muốn cũng không làm được. Chỉ cần, cô vẫn ở đây và đợi anh trở lại...!
4h sáng, giờ London.
Sân bay Heathrow!
Những nụ hôn vội vã, những cái xiết tay của bao người xa lạ, những giọt nước mắt lăn dài trên má...tất cả đều vô cảm với người đàn ông ấy. Kéo cao cổ áo, anh bước khỏi sân bay. Chiếc taxi lao qua màn sương dày buổi sáng. London vẫn còn đang ngái ngủ!
Trong mơ màng, Cao Linh nghe thấy rất rõ tiếng chuông cửa. Cảnh giác, cô vẫn nằm trên giường lắng tai nghe, nhưng tiếng chuông không hề có ý đầu hàng. Gượng dậy, cô trở ra. Cánh cửa vừa mở ra, Vương Duy vội buông vali rồi ôm cô vào lòng. Bàn tay anh lạnh cóng, hơi thở mang theo những làn khói mỏng không ngừng phả vào gáy cô. Cô biết, anh đã trở lại.
Giọng anh khàn đặc, âm mũi nghẹt lại. Có vẻ sức khoẻ của anh không được tốt, ghé sát tai cô, anh nói:
“ Xin lỗi em!”
Đôi bàn tay bé nhỏ của cô vòng ra ôm anh, cô nói rất khẽ:
“ Anh không cần nói gì cả, em hiểu hết!Ai cũng có một quá khứ, chúng ta sẽ chỉ đếm ngày hạnh phúc từ phút giây này và em chỉ cần anh cho tất cả những điều duy nhất.”
Buông cô ra, hai bàn tay anh đặt lên đôi vai gầy xanh của cô, nhìn sâu vào đôi mắt tựa hồ nước tĩnh lặng đang nhìn mình, anh chân thành lên tiếng:
“ Anh đã trở về để tìm lại giấc mơ mà mình bị ám ảnh. Để rồi anh hiểu rằng duyên phận chỉ là những truyền thuyết chưa chắc đã được kể tên. Còn em, là điều đặc biệt duy nhất tồn tại thực tại nơi anh, khiến anh một lần nữa tin cổ tích là có thật...Xin lỗi em. Xin lỗi em vô cùng.”
Nói rồi anh xiết chặt cô vào lòng như sợ nếu lỏng vòng tay cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi. Anh đã bước ra khỏi những giấc mơ ám ảnh về cô bạn gái cũ, anh đã đi cả một chặng đường dài để cuối cùng hiểu được, người có thể nắm tay mình là ai! Đôi khi cần một khoảng cách nhất định người ta mới thật sự hiểu mình thuộc về ai đó! Đừng vì một mảng quá khứ đã hoen màu mà quên mất những điều hạnh phúc giản đơn đang hiện hữu.
Chợp mắt một lúc, Vương Duy thấy tinh thần khá hơn rất nhiều. Cả chặng đường bay anh chỉ sợ không còn gặp lại người con gái này. Người con gái đã bình lặng bên anh hơn một năm ở London mù sương mà không đòi hỏi bất kì điều gì hết. Bước ra phòng bếp, anh vòng tay ôm cô, hít hà mùi hương hoa hồng thơm mát. Dịu dàng anh nói với cô:
“ Em vào chuẩn bị một chút đi, anh muốn đưa em đến gặp một người.”
Hơi ngạc nhiên trước những gì anh nói, Cao Linh ngẩn ngơ vài giây rồi đáp lời:
“ Không phải, anh áp tải em đi gặp bố anh? Vương Duy. Làm ơn, lời tỏ tình của anh lúc sáng em còn chưa tiêu hoá hết. Anh không định biến huyết áp và nhịp tim của em tăng đột biến chứ?”
Bật cười, anh xoay người cô lại:
“ Không. Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ gặp. Hôm nay anh muốn dẫn em đến gặp người anh em tốt nhất của anh.”
“ Ồh. Em phát hiện ở chung với nhau hơn một năm, hình như chúng ta toàn nói chuyện bằng ngôn ngữ cơ thể. Em thật sự muốn biết cuộc sống thực sự của anh là thế nào? ”
Nháy mắt với anh rồi dáng người nhỏ nhắn của cô thoát ẩn hướng phòng ngủ đi tới. Nhìn theo cô, anh cười ngọt ngào sau đó mở đống vali nằm trên sofa, lấy đồ mang đến cho Hữu Thiện.
Thọc sâu hai tay vào túi quần, Hữu Thiện bước ra. Anh cúi đầu lịch sự chào cô gái đi cùng Duy. Khoé môi khẽ cong lên, anh nhìn Duy dò hỏi:
“ Còn không giới thiệu?”
Hắng giọng, Vương Duy cao giọng nói:
“ Cao Linh. Bạn gái tớ. Đang học Master tại London Cty.”
Ngừng một lát, anh quay sang Linh và nói tiếp:
“ Hữu Thiện, bạn thân nhất của anh.”
Hữu Thiện đưa tay ra và mỉm cười nhìn Linh:
“ Nghe kể về em đã lâu hôm nay mới được gặp. Rất vui được quen em!”
Linh cũng cười và đáp lễ với anh. Đón những chiếc túi xách từ tay Duy, anh cao giọng hỏi:
“ Mang tới những gì mà lắm thế? Hai người định làm từ thiện ở đây sao?”
Ngồi xuống sofa, với tay thả nho vào miệng, vị chua khiến Duy nhăn mày, rồi mới trả lời Thiện:
“ Thay đổi không khí, muốn sang bên cậu làm nồi lẩu hải sản. Toàn đồ tươi vừa mua trong siêu thị. Có ít đồ khô tớ mua bên nhà mang sang đó.”
Giai điệu quen thuộc không ngừng vang lên trong phòng ngủ. Những câu hát buồn da diết:
“ Hằng đêm có những phong thư không gửi cho ai
Chỉ viết cho vơi niềm đau, vì nỗi nhớ trong anh còn sâu
Đời nhiều lắm mệt nhoài, sao vẫn ngu ngơ yêu một ai
Dù ngần ấy xa xôi từ khi anh buông tay em không lời biệt ly
Vạt áo đã muốn tay em một lần níu kéo
Ướt đẫm cơn mưa chiều nay mà chẳng thấy đôi tay mềm ấy
Một niềm nhớ hoang đường biết đến khi nao tan thành mưa
Lại tìm kiếm trên con đường xưa, tìm nơi nao để có em?”
Đặt hai tách cafe cho hai vị khách đang ngồi trên sofa, anh bước vội về phía chiếc điện thoại đang đợi. Là cô ấy!
“ Anh nghe!”
“ Dạ. Em là Minh ạ. Anh đang bận ạ?”
“ Không. Tại điện thoại để xa tầm tay nên đã khiến em đợi! Có chuyện gì tìm anh sao?”
“ Dạ. Em đang có một số tài liệu không hiểu lắm, muốn nhờ anh dịch giúp. Nhưng nếu anh bận thì thôi ạ!”
Có một cảm giác vui vui xen lẫn khẩn trương, anh vội nói:
“ Không. Vậy để anh dịch giúp em. Em đang ở đâu?”
“ Em đang ở trường. Anh đang ở đâu để em mang qua nhờ anh được không?”
Ánh mắt Hữu Thiện vội dừng lại trước hai vị khách trong nhà. Ý tưởng trong giây lát hình thành và vội biến thành lời nói:
“ Hay thế này. Em mang qua nhà anh được không? Anh có vài người bạn tới chơi. Em đến dùng cơm luôn. Toàn là người Việt Nam. Được chứ?”
Cô suy nghĩ vài giây, khẽ gật đầu. Cười với người bên kia đầu máy:
“ Dạ được ạ. Nghiễm nhiên được ăn cơm miễn phí, tốt quá!”
Đọc địa chỉ cho cô xong, anh tắt máy bước ra. Gương mặt anh có chút hồng lên. Vương Duy nhìn Hữu Thiện dò xét:
“ Xem ra lâu ngày không gặp phải đánh giá lại. Từ bao giờ cậu để nhạc chuông cũng thành kiểu tâm trạng. Rồi nghe điện xong thì mặt hồng lên không khác gì bé gái sắp bị gả chồng?”
Trừng mắt với Duy, anh hướng Linh cười:
“ Lát anh có một người bạn tới chơi. Mong em chiếu cố. Cô ấy rất hiền và nhát!”
Linh khẽ dạ một tiếng, còn Duy nắm tay cô và cười khẩy:
“ Hữu Thiện, cậu thật sự là chưa yêu bao giờ mà! Thời buổi này, người hiền và nhát như cậu nói không có đâu. Đến con thỏ còn có răng nanh. Cậu đừng nghĩ ai cũng ngây thơ giống cậu rồi bị lừa mà không biết. Đến tớ sói thế mà vẫn bị lừa này.”
Linh véo mạnh tay Duy và rít từng từ một:
“ Anh nói lại xem ai lừa ai? Hả? Nói lại xem nào?”
Hữu Thiện bật cười nhìn hai người họ. Ánh mắt anh thỉnh thoảng lại nhìn ra khung cửa kính. Ngoài trời, nắng xuân vàng tựa mật ong, những bông thuỷ tiên đang trắng cả đoạn đường trước cửa. Nhưng điều khiến anh mong chờ chính là hình dáng người con gái bé nhỏ, là cô ấy...người anh nghĩ đến đêm đêm.
Hà Nội.
Mùi Gin đành hanh dịu dàng, thuốc lá đắng êm, vị ngọt của sự vội vàng… tất cả là dư vị khó có thể diễn tả được trong phút chốc. Ngón tay Hải Nam xoay tròn ly rượu trước mặt. Rít một hơi thật sâu rồi anh lại nhả ra những làn khói mỏng. Kể từ khi Thanh Mai ra đi, đối với anh thế giới thật sự chỉ còn một màu đen tàn nhẫn. Một năm, anh nhận về biết bao thất bại. Công việc, hôn nhân và giờ đây là cái chết của đứa em gái bé nhỏ. Tất cả khiến anh rơi vào bế tắc và cùng cực. Đôi mắt hằn lên những tơ máu, lạnh lùng, sắc cạnh. Đứng dậy thanh toán rồi anh bước ra khỏi bar.
Ngoài trời, những cơn mưa phùn vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Cho xe đi ngược lại với hướng nhà mình, anh vòng qua những khu phố sầm uất, vòng qua nửa thành phố, cuối cùng anh cũng tìm đến một quán cafe lạ.
Cafe Cường vẫn đông khách như ngày thường. Mùi cafe thoảng hương đăng đắng lạc vào cùng mùi sisha và mùi Mild Seven của những vị khách Tây. Những chiếc bàn trong góc chủ yếu là những đại gia bụng phệ ngồi rít xì gà. Thoáng qua thì nghĩ họ là những người có tiền và địa vị nhưng ai đến đây nhiều thì sẽ hiểu họ là dân anh chị có máu mặt trong giang hồ.
Cô nhân viên đi tới nhìn Hải Nam niềm nở:
“ Không biết quí khách đi mấy người và muốn chọn bàn ở tầng mấy ạ?”
Giọng anh lạnh lùng, nói khẽ với cô:
“ Tôi đến tìm anh Cường. Phiền cô báo giúp!”
Cô gái không lấy làm lạ trước những gì Hải Nam nói. Cô dẫn anh tới một chiếc bàn trống trên tầng hai rồi sau đó mang cafe cho anh. Cafe Moca chua chua. Nhấp môi, anh ngồi kiên nhẫn gõ từng ngón tay xuống bàn nhìn xuống phố xá tấp nập. Quán cafe này có địa thế rất đẹp. Cafe Cường_quán cafe của một dân đàn anh mở ra. Mục đích là gì không ai hiểu rõ, chỉ biết một điều, có việc hãy cứ đến đây tìm ông chủ. Tất nhiên, mọi trao đổi đều được thanh toán bằng tiền, chi phí có thể cao nhưng chắc chắn cái kết sẽ khiến người đưa ra yêu cầu mỉm cười thoả mãn.
Anh Cường nheo mắt nhìn qua màn hình và thầm đánh giá từng động tác, cử chỉ của Hải Nam. Xem ra, đôi mắt và gương mặt hốc hác của anh ta đã nói rõ nỗi lòng phiền muộn. Giọng nói đanh thép, anh nhấn nút bộ đàm rồi khàn giọng:
“ Dẫn anh ta vào đây!”