Long Châu

Bốn tên vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, bọn hắn thừa biết đối đầu với hai tên này mình hoàn toàn không có cơ hội, trong phút chốc tham vọng sống mãnh liệt dâng trào.

Hắc Vũ và Long Tiêu lúc này vẫn áp sát không buông, tốc độ cả hai đều vô cùng nhanh chóng.

- Long Tiêu, mau chặn bọn hắn lại! - Hắc Vũ quay sang hét lớn.

Hắn không muốn để bọn chúng chạy mất nếu không hậu quả chưa biết sẽ như thế nào.

Long Tiêu nghe thấy lời hắn lập tức trạng thái Nhân Long xuất hiện, vảy rồng bao phủ khắp cơ thể, tốc độ cũng vì thế mà tăng lên nhiều lần, trong phút chốc đã đuổi kịp bốn tên kia.

Hắn dậm chân nhảy lên cao rồi đáp rầm xuống trước mặt bọn chúng khiến bốn tên phải dừng lại, Hắc Vũ cũng đuổi kịp bọn hắn.

- Hắc Vũ, chúng ta vẫn chưa có thù có oán, mau để bọn ta đi.

Tên lão đại rắn rỏi nói ra, bất quá bên trong hắn đang run như cầy sấy.

- Haha, muốn cướp là cướp, muốn đi là đi sao.

Hắc Vũ chỉ lạnh lùng nói ra, sát ý quanh người liền bùng phát.

Bốn tên nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, bọn hắn biết nếu hiện tại không chiến một trận thì khó mà thoát khỏi đây.

- Kết trận!

Loan đao xuất hiện trên tay, bọn chúng nhanh chóng kết thành Tứ Đao Trận, hoả diễm xung quanh bùng phát soi sáng cả một góc rừng.

- Ái chà, chơi cả trận pháp cơ à!

Hắc Vũ chép miệng, huyết kim bao phủ lấy tay, dung nham cũng xuất hiện vài dòng bên trên, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

Hắn cũng nhận ra trận pháp này cũng không hề đơn giản nên lập tức đề phòng.

Long Tiêu cũng lấy ra hắc thương quét ngang một đường trước mặt, tia điện xoẹt xoẹt mà xuất hiện bên trên mũi thương.

Bốn thanh đại hoả đao xuất hiện, hai thanh chém về phía Hắc Vũ, hai thanh chém về phía Long Tiêu, hoả diễm hừng hực mà tới.

Dung nham nung cánh tay của Hắc Vũ đến đỏ rực, một chưởng phóng ra đem hai hư ảnh hoả đao nghiền nát thành mảnh vụn.

Hoả diễm của bọn chúng gặp phải dung nham của hắn giống như gặp phải bậc đế vương, run rẩy rồi dầm tắt ngúm.

Long Tiêu cũng không vừa, Bá Đình phóng ra xuyên thẳng qua hai lưỡi đao mà phá tan chúng.

Hai lực lượng mạnh mẽ vượt trội hơn hẳn từ hai phía ập đến khiến trận pháp của bọn hắn như bị ép nát, chấn động truyền ra khiến đội hình của bốn tên tan rã lập tức, cả bốn đồng loạt phụt máu.

Cả hai tên vừa ra đã dùng chiêu chí mạng khiến bọn hắn không đỡ nổi nổi, cộng thêm vết thương có sẵn trước đó vẫn chưa kịp khôi phục nên mới dẫn tới việc thua nhanh chóng như vậy.

Bốn tên vừa định mở miệng xin sự rộng lượng tha thứ thì một luồng gió lạnh quét qua, tám con mắt chợt mờ đi, cái đầu của bọn chúng cũng rụng xuống lăn lốc trên mặt đất.

Hắc Vũ trên tay cầm thanh trường kiếm, máu từ nó nhỏ giọt thấm ướt cả mặt đất, sắc mặt âm lãnh đến cực độ, còn đáng sợ hơn so với Cao Tiến.


Long Tiêu chứng kiến cảnh này mặc dù không nói gì nhưng trong lòng cũng phải rùng mình vì độ sát phạt của hắn.

Hắc Vũ bây giờ sắc mặt đã trở lại bình thường, con người của hắn luôn thay đổi chóng mặt như vậy.

Bình thường luôn vui vẻ, nhẹ nhàng nhưng một khi đã xác định kẻ thù là sẽ xuống tay không thương tiếc, điều này cũng khiến hắn trở thành một sát thủ giỏi ở kiếp trước.

- AAA, ta giết ngươi.

Một âm thanh vang lên bên tai Hắc Vũ, hắn vừa quay lại nhìn thì lập tức một nắm đấm vô cùng cứng rắn tống thẳng vào mặt hắn khiến tên này văng ra xa, mồm lệch hắn sang một bên.

Long Tiêu chợt giật mình, trước mặt hắn xuất hiện hai người, đó chính là Tịnh Hải và Hồ Sơn, người vừa đấm Hắc Vũ là Tịnh Hải.

- Hừ, quả nhiên còn có đồng bọn.

Hắc Vũ lúc này từ từ ngồi dậy, hắn chỉnh lại khuôn miệng của mình, lau đi chút máu đang chảy ra rồi nhìn vào tay Tịnh Hải mà hết sức kinh ngạc.

- Dị thước tính! Kim Cương!

Chả trách lúc ăn một đấm kia xong hắn cảm thấy khá đau đớn, đặc biệt là độ cứng của kim cương không cần phải nói.

Long Tiêu cũng nhận ra, nhất thời tỏ ra cảnh giác trước hai tên tay, tay hắn siết chặt Tử Lôi Bá Đình Thương.

Tịnh Hải không chờ Hắc Vũ đứng dậy, ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt hắn, một nắm đấm nữa lại được tung ra, cánh tay hắn bọc đầy kim cương.

Hắc Vũ nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình lúc này, huyết kim lại bao phủ lấy tay, một quyền đối một quyền ầm ầm mà va chạm.

Quyền của hắn va chạm với quyền của Tịnh Hải, sóng xung kích cũng như một quả bom bùng nổ, không gian chấn động từng tầng, cây cối xung quanh xiêu vẹo.

Mặc dù đã cách một lớp huyết kim bao phủ nhưng hắn cũng cảm nhận rõ mu bàn tay mình đang đau ê ẩm, quả nhiên xứng danh với đặc tính cứng rắn kinh khủng của kim cương.

Bất quá cũng rất nhanh, hai tên lập tức ngạc nhiên bởi cảnh tượng đang diễn ra, cánh tay bọc kim cương của Tịnh Hải vậy mà bị ăn mòn dần.

Không! Là cánh tay bọc kim cương của hắn đang bị nung chảy, kim cương hoá lỏng liên tục nhỏ giọt mà rơi xuống đất.

Tịnh Hải há hốc mồm vì cảnh tượng diễn ra, vốn hắn đang bất ngờ về việc Hắc Vũ cũng có dị thuộc tính một, thì bất ngờ về chuyện này mười.

Cái danh bất tử thân của hắn bấy lâu nay vậy mà gặp Hắc Vũ lại dễ dàng bị phá hủy.

Hắc Vũ cũng nhớ lại kiến thức đã được học ở kiếp trước, kim cương có nhiệt độ nóng chảy là 1200°C, trong khi đó dung nham của hắn có nhiệt độ cao hơn nhiều, điều này cũng giúp hắn có thể khắc chế được Tịnh Hải giống như hắn làm với Đông Kì.

Nhưng cũng không thực sự giống, thực ra Cát của Đông Kì có nhiệt độ còn cao hơn Kim Cương nhưng lúc chiến với Đông Kì hắn đã sớm nhận ra điều này nên đã dùng phương pháp tập trung hoả lực, còn đối với Tịnh Hải thì không cần.

Nhận ra Tịnh Hải vậy mà bị khắc chế dễ dàng, Hồ Sơn vô cùng ngạc nhiên, phải biết là hắn gào thét rạc cả họng mà không thể làm gì tên này, trong lòng hắn chợt có ý định giúp đỡ.

Long Tiêu hiểu ý định của hắn, trường thương đưa ra ngăn cản trước mặt không để hắn xen vào chuyện của Hắc Vũ.

- Bằng vào ngươi cũng muốn ngăn ta?


Hồ Sơn nói rồi trên tay xuất hiện phong chưởng, lực lượng nhắm vào đầu Long Tiêu mà giáng xuống, chợt ánh mắt hắn co rụt, tay định thu lại nhưng đã học kịp.

Trên tay Long Tiêu lúc này bùng phát ra những tia lôi điện màu tím, lôi chưởng nghênh tiếp phong chưởng.

Hai chưởng ấn va chạm, âm thanh kinh khủng bất giác phát ra, người đứng từ xa sẽ tưởng nhầm là một cơn bão đang càn quét.

Lôi gặp Phong tạo thành bão, đây là quy luật của thuộc tính tự nhiên mà ai cũng biết, cũng chính vì vậy nên Hồ Sơn mới muốn thu lại chưởng ấn.

Ầm

Lực lượng của hai chưởng xung đột lẫn nhau tạo thành một vụ nổ, lập tức hất bay cả hai tên ra xa với tốc độ nhanh chóng nhưng cũng không có bị thương gì nặng, chẳng qua là cánh tay hơi đau nhức một chút.

Hồ Sơn nhanh chóng đứng dậy, hắn há miệng, cổ nổi gân, một luồng sóng âm bay ra ngoài mang theo lực lượng càn quét hướng về phía Long Tiêu.

- Lại dị thuộc tính!

Long Tiêu điều động vô số tử lôi tụ lại trên hắc thương mà đâm ra một mũi đối đầu trực diện với sóng âm, trạng thái Nhân Long cũng xuất hiện, thính giác lập tức phong bế.

Sóng âm là dị thuộc tính có sức công phá vô cùng nguy hiểm, vừa công kích vật lý vừa công kích âm ba, rất khó để đối đầu.

Lôi điện gặp phải sống âm thì trở nên nhiễu loạn, nhiều tia sét bắt đầu bị uốn cong khác thường, trường thương trên tay hắn run lên bần bật.

Mặc dù đã khoá lại thính giác nhưng Long Tiêu lúc này cũng không thể tránh khỏi sự đau nhức từ hai bên tai, đủ để thấy sóng âm lợi hại như thế nào.

Phía bên kia, tuy Tịnh Hải lúc đầu là người tấn công nhưng lúc này lại vô cùng chật vật, dị thuộc tính của Hắc Vũ khiến hắn liên tục mất đi lớp phòng ngự.

Vừa tức giận vừa bị đánh khiến bản tính tuy hơi ngốc nhưng lại nóng nảy của hắn lại càng thêm nóng nảy.

Hắc Vũ thì như muốn trả đũa lại cho cú đấm vừa nãy nên liên tục tung những cú đấm về phía Tịnh Hải khiến hắn khó khăn chống đỡ.

- Hừ, một kẻ như ngươi sao lại đi theo những tên này chứ? - Hắc Vũ vừa đánh vừa hỏi

Với thiên phú của kẻ này, chỉ cần xuất hiện bên ngoài là sẽ có vô số thế lực tranh nhau để thu nhận, việc gì phải đi theo bọn thổ phỉ này chứ.

- Hừ, bọn họ đối tốt với ta mà ngươi lại dám giết bọn họ, ta phải khiến ngươi sống không bằng chết.

Tịnh Hải lúc này điên cuồng phản kích, hắn bây giờ giống như không cần mạng, quyền đổi quyền với Hắc Vũ không hề sợ sệt.

- Tốt? Tốt mà lại tới doạ cướp giết bọn ta sao?

Tịnh Hải chợt ngớ người ra một chút, bất quá tay vẫn không ngừng đấm, lực đạo vẫn không hề giảm.

- Ngươi nói láo! Nhất định là ngươi đang vu oan cho họ.


Hắc Vũ dường như hiểu ra mọi chuyện, lực tay cũng dần dần giảm xuống.

- Long Tiêu, đi thôi! Ta sẽ giải thích sau. - Hắn quay sang truyền âm cho Long Tiêu.

Long Tiêu đang chiến đấu với Hồ Sơn nhất thời cũng biết mà rút lui, dù saohắn cũng là người biết tiến biết lùi, dị thuộc tính của tên này cũng vô cùng lợi hại, chiến tiếp sẽ không có lợi cho hắn.

Tịnh Hải thấy hai người bọn hắn có ý định rút lui thì không buông mà đuổi theo, Hồ Sơn cũng bám theo sau.

Cả hai người Hắc Vũ và Long Tiêu trong trạng thái Tốc Hành và Long Nhân với tốc độ tia chớp nhanh chóng bỏ xa Tịnh Hải và Hồ Sơn.

...

Trong một hang động, Hồng Quan và Lam Linh đang ngồi trước một đốm lửa, bóng của hai người được ánh sáng in lên trên vòm hang.

Hồng Quan thì đang ngồi tu luyện, Lam Linh thì lấy que củi khều khều đống lửa, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.

- Hồng Quan, làm sao ngươi có thể mạnh như vậy?

Đáp lại câu hỏi của nàng Hồng Quan im lặng một chút rồi mới lên tiếng trả lời:

- Là vì số phận và trách nhiệm!

Đúng vậy, vì số phận, hắn mới có cơ hội được Minh Quang Biến Xạ chấp nhận và sở hữu nó, vì trách nhiệm với gia tộc mà hắn buộc phải mạnh lên.

Lam Linh nghe câu trả lời của hắn thì ồ lên, câu trả lời tuy nàng không hiểu cho lắm nhưng nhìn thần thái của Hồng Quan vô cùng ngầu nên khiến nàng bị ấn tượng.

- Sau khi rời khỏi đây ngươi có định đi đâu? - Nàng hỏi tiếp.

- Chuyện kia sắp tới, có lẽ ta sẽ đi tới đó.

- A, ta cũng có nghe sư phụ nói về nó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại bên trong a.

- ...

Hồng Quan không đáp lại khiến nàng cảm thấy hụt hẫng, ánh mắt vô thức liếc quanh, chợt dừng lại trên tay hắn.

- Cái nhẫn trữ vật của ngươi sao lạ quá, ta chưa nhìn thấy kiểu này bao giờ cả, có thể cho ta xem một chút không?

- Không - Hồng Quan đáp.

Làm sao hắn có thể cho nàng xem Minh Quang Biến Xạ Nhẫn được chứ, cả hai chỉ là người xa lạ, lỡ như nàng phát hiện ra điều gì đó mà đi nói cho cả thiên hạ biết vậy thì lúc đó mạng của hắn, chưa kể sự tồn vong của gia tộc cũng không thể đảm bảo.

- Gì mà keo kiệt vậy chứ, không phải ta chỉ xem một chút thôi sao?!

Nàng nói rồi liền đưa tay chụp lấy chiếc nhẫn trên tay hắn.

Hồng Quan giật mình mở mắt, giật lại khỏi tay nàng rồi gắt giọng:

- Ta đã bảo KHÔNG!

Lam Linh nghe vậy cũng giật mình mà dừng tay, ánh mắt nàng nhìn vào ánh mắt hằn hộc của hắn.

Cả hai thoáng chốc im lặng, rồi Lam Linh không nói một lời, sắc mặt hầm hầm đi ra khỏi hang động.

Hồng Quan nhìn theo bóng lưng nàng đi xa khuất rồi thở dài:


- Nữ nhân sao lại phiền phức vậy chứ...

Hắn không bận tâm nữa, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

...

Hắc Vũ và Long Tiêu rời khỏi nơi chiến đấu xong, lúc này Long Tiêu mới quay sang hỏi:

- Sao đột nhiên lại chạy, chúng ta đủ sức đấu với bọn chúng mà?

Hắc Vũ lúc này mới đem mọi chuyện kể lại khiến Long Tiêu mặc dù khó chịu nhưng cũng phải thở dài bất lực.

- Thiên phú cao nhưng đáng tiếc lại là một tên đần, không biết có thể làm nên trò trống gì không đây.

- Chuyện đó còn phải tùy thuộc vào số phận - Hắc Vũ lắc đầu nói.

Lúc này, mặt trời đã bắt đầu mọc lên, ánh sáng cũng bắt đầu len lởi qua những ngọn cây mà soi rọi mặt đất.

Hắc Vũ vươn vai hít thở không khí của ngày mới, chợt ánh mắt hắn giống như phát hiện ra thứ gì đó.

Đó là một tia lấp lánh nằm trên ngọn cây, nó phản chiếu ánh sáng mặt trời vào mắt Hắc Vũ.

Hắn tò mò liền leo lên kiểm tra thử xem, thân pháp nhanh nhẹn thoáng chốc đã leo lên tới ngọn rồi nhảy xuống.

Hắn xoè bàn tay ra, thứ này là một chiếc nhẫn trông có vẻ giống nhẫn trữ vật nhưng được thiết kế tinh xảo hơn.

Hắc Vũ đưa thần thức mình tiến vào bên trong xem xét nhưng lập tức xụ mặt xuống, hắn thử nhiều cách nhưng vẫn không thể nhìn được bên trong.

- Ngươi thử đưa thần thức vào xem - Hắn đưa cho Long Tiêu, tên này có hai tấm cổ phù bên trong có lực lượng không gian nên hắn muốn thử xem, biết đâu lại mở ra được.

Long Tiêu đưa thần thức vào nhưng lập tức lắc đầu, hắn cũng không thể xem xét bên trong được mặc dù đã mượn một ít lực lượng không gian.

- Chiếc nhẫn này được bố trí kết giới nên không thể xem xét - Âm thanh giải thích của hệ thống vang lên.

Ánh mắt Hắc Vũ nhảy lên khi nghe đến hai từ "kết giới"", trên tay hắn xuất hiện lực lượng dung nham hòng thiêu đốt kết giới trong chiếc nhẫn.

- Chủ nhân, đừng! - Âm thanh hệ thống kêu lên ngăn cản hắn.

- Tại sao? Chẳng phải chỉ cần phá hủy kết giới là có thể xem bên trong có gì sao?

- Người tạo ra kết giới này vô cùng uyên thâm, kết giới này gắn liền với chiếc nhẫn, chỉ cần phá bỏ kết giới cũng có thể khiến cả chiếc nhẫn bị phá hủy theo.

Hắc Vũ nghe vậy liền suy đoán, người tạo ra chiếc nhẫn này cũng là vị Thần tạo ra mảnh không gian này.

Chỉ có cấp Thần mới đủ sức tạo ra kết giới cao thâm và ảo diệu như vậy.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Chỉ có thể đợi cơ hội - Hệ thống trả lời.

Hắc Vũ cũng thôi hỏi, thu hồi chiếc nhẫn vào trong mà tiếp tục đi về phía Bắc khu rừng.

..........

- Mai đi học nên có lẽ thời gian tới hơi bận nhé mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận