Long Châu

Ở phía xa, một vài lão cường giả, tu vi đạt đến Vũ Tiên cũng vừa chứng kiến xong trận chiến giữa Hắc Vũ và Tần Mặc.

Một vài lão cũng âm thầm gật đầu, một viên Lưu Ảnh Ngọc vừa quay xong trận chiến cũng được thu lại.

...

Hắc Vũ tìm tới nơi nhận nhiệm vụ, nơi này là một gian phòng, bên trong đặt những chiếc kệ gồm nhiều ô nhỏ, mỗi ô đặt một chiếc ngọc giản.

Ở chính giữa là một chiếc bàn dài, một lão giả đang ngồi gật gù, từ khí tức của lão toát ra Hắc Vũ có thể nhận ra đây là một Vũ Đế.

Hắc Vũ thử tìm tới vài ngọc giản để xem thử, những ngọc giản này cũng chia thành những màu như ở Minh Long Bang.

Hiện tại tình thế không giống như lúc ở Minh Long Bang, hắn không thể chọn tự do chọn một nhiệm vụ khó được, như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ nên chỉ có thể chọn một nhiệm vụ thường.

Hắn lấy đại một nhiệm vụ thường để xem, đây là một nhiệm vụ yêu cầu hắn đến Tân Lâm Sơn để tìm một loại thảo dược có công dụng phụ trợ cho tu sĩ hệ thổ tên là Ngọc Thổ Hoa, phần thưởng khi hoàn thành là một viên đan dược Tứ đan trung phẩm.

Hắc Vũ mặc dù không hứng thú với phần thưởng lắm, phải biết là trong túi của hắn hiện tại vẫn còn dư vài viên Ngũ đan, nhưng nhiệm vụ này có lẽ phù hợp để hắn ra ngoài dạo một chuyến, đằng nào trong thời gian chờ đợi nghi lễ diễn ra hắn cũng không có việc gì làm.

Hắn cầm theo ngọc giản tới bàn của lão giả để đăng ký làm nhiệm vụ đó.

...

- Khốn kiếp, tên đó rõ ràng là không coi Tần gia của chúng ta ra gì mà.

Tần Mặc tức giận đập tay xuống mặt bàn bên cạnh.

- Đệ yên tâm, ta đã cho thông báo với người của Đại lão, chỉ cần chờ hắn rời khỏi đây lập tức sẽ có người thanh toán hắn. Dám coi thường Tần gia thì kết cục cũng chỉ có chết.

Người vừa nói chính là Tần Long, hắn là anh họ của Tần Mặc.

- Đại ca nói vậy thì đệ yên tâm rồi, tuyệt đối không thể để hắn sống.

Hai tên nhìn xa xăm, trong đầu thì tưởng tượng ra cảnh Hắc Vũ bị cường gia Tần gia nghiền chết không toàn thây.

...

Một nơi xa xôi ở phương Bắc, khắp nơi đều là màu trắng xoá...


Nơi này bốn phía đều là băng giá, nhiệt độ không khí lạnh đến mức chết người, nếu là người phàm xuất hiện ở đây chắc chắn sẽ không chịu nổi năm phút đã liền bị đóng băng.

Ở đây cũng chẳng có một loại cây cỏ nào tồn tại, chỉ toàn là băng tuyết.

Thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài loại yêu thú tu vi cao đang bước đi trong màn tuyết bay mù trời phía xa.

Ít ai biết rằng, sâu bên dưới lớp băng dày đặc và lạnh lẽo kia, có một hang động lớn bí mật tồn tại.

Trong hang động, có một lão quái thân thể lùn tịt, khuôn mặt xấu xí nhưng không đáng sợ mà ngược lại có chút hề hước đang đứng.

Đừng vì thế mà coi thường, toàn thân lão toả ra một luồng khí tức cực kì thâm hiểm, loại khí tức này có thể sánh ngang với Vu lão.

Hắn hiện tại đang chăm chú nhìn vào một góc hang động, nơi đặt ba chiếc bình thủy tinh khổng lồ.

Một chiếc bình chứa bên trong một chất dịch đỏ lòm như máu huyết.

Một chiếc bình lại chứa một chất dịch màu đen, trên bề mặt chiếc bình này thỉnh thoảng lại hiện lên những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau, đau đớn, buồn, vui, tức giận,... đủ loại cảm xúc xuất hiện, trong không gian xung quanh nó loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng gào thét, tru rít như tiếng của oan hồn.

Một chiếc bình khác lại chứa một chất dịch màu trắng đục như sữa tươi.

Điểm chung giữa ba chiếc bình này là đều có một bóng đen hình người ở bên trong.

Khi lão quái đang chăm chú quan sát động tĩnh từ ba chiếc bình thì một âm thanh làm lão giật mình mà quay lại nhìn.

Phía sau lưng lão, một nam tử gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt vừa xuất hiện, hắn mặc bộ y phục màu trắng, sau lưng khoác một tấm áo choàng lông màu xám.

- Đại Vương quang lâm!

Nếu có ai khác ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc khi lão quái này lại có thái độ cung kính như vậy với một tên nam tử nhìn trẻ hơn mình mấy chục tuổi, đặc biệt là tu vi của hắn cũng chỉ mới đạt đến Vũ Đế nhất trọng.

- Bọn chúng thế nào rồi? - Tên nam tử hỏi.

- Bẩm, tất cả đều đang trong tiến độ, có lẽ chúng sắp xuất quan được rồi. Đợi chúng xuất quan, nhất định lũ tông môn trên khắp đại lục sẽ biết được thế nào là thiên tài kiệt xuất.

- Ngươi sai rồi? - Tên nam tử cười nhạt.


- Tiểu nhân sai? - Lão quái ngạc nhiên.

- Chúng ta đã mai danh ẩn tích quá lâu, hiện tại trên thiên hạ thiên tài xuất hiện nhiều hàng tá chứ không còn như thời của chúng ta nữa.

Nói rồi hắn dừng một chút, sau đó mới trấn an lão quái:

- Nhưng cũng không đáng lo, ta tin với sự bồi dưỡng của ta thì ba bọn hắn sẽ không làm ta thất vọng.

- Đại Vương anh minh!

- Đợi khi ta khôi phục thực lực chút nữa lúc đó sẽ giúp ngươi đột phá thành Thần.

- Khởi bẩm Đại Vương, ta muốn thành đi con đường Quỷ như ngài liệu có được không?

Tên đại vương nghe hắn nói thì liền trở nên giận giữ:

- Hừ, ngươi tưởng muốn đi là đi được sao? Năm xưa ta cũng phải cửu tử nhất sinh mới có thể rẽ qua con đường này, những kẻ như ngươi tốt nhất chỉ nên thành Thần.

Lão quái nghe tên nam tử quát mắng mình thì lập tức cúi đầu như nhận tội:

- Tiểu nhân hiểu rồi, Đại Vương.

Lão nói xong cũng cùng lúc tên nam tử ho khan một tiếng.

- Đại Vương, đáng lẽ người có thể một mạch khôi phục, rốt cuộc là kẻ nào ra tay để tiểu nhân tìm cho hắn một tát là đủ tan xác ngay.

- Cứ bình tĩnh, chuyện này cứ để ba tên kia trả thù thay ta là được.

...

Sáng ngày hôm sau, Hắc Vũ khăn gói lên đường, hắn rời khỏi Hoàng Sa Động bằng một lệnh ấn được cấp khi nhận nhiệm vụ.

Hắn đi về phía Đông của Hoàng Sa Động, đó là vị trí của Tân Lâm Sơn.


Hắc Vũ đi khỏi Hoàng Sa Động một khoảng khá xa rồi mới tìm một nơi vắng vẻ tháo ra chiếc mặt nạ, dung mạo trở lại là Hắc Vũ chứ không còn là Lương Chiến nữa.

Qua một ngày đi đường kết hợp phi không, hắn cũng đã sắp đến Tân Lâm Sơn.

Chỉ là lúc này hệ thống lại phát một âm thanh khiến hắn giật mình.

- Keng! Nhiệm vụ: Thoát chết

Mô tả: Thoát khỏi truy sát

Phần thưởng: Siêu cấp Linh bảo thuộc tính tùy chọn

Mức độ: Cực khó

Nhiệm vụ vừa nổi lên, gương mặt Hắc Vũ bỗng trở nên xám xịt.

Mặc dù phần thưởng vô cùng hấp dẫn với hắn nhưng nhìn thấy cấp độ là cực khó thì hắn đã biết lần này hắn khó mà sống.

Từ trên không trung, một nam tử trung niên từ từ hạ xuống trước mặt Hắc Vũ, trên miệng hắn nhếch lên nụ cười khẩy như thể nhìn kẻ sắp chết.

- Ngươi là ai?

Hắc Vũ lạnh lùng hỏi, nhưng trong lòng hắn lúc này đang run như cầy sấy, hắn cũng nhìn ra tu vi của tên này, đó là Vũ Đế nhị trọng.

- Có trách thì chỉ có thể trách ngươi ngu ngốc động đến danh dự của Tần gia thôi.

Hắc Vũ kinh hãi, hắn có chết cũng không thể ngờ Tần gia vậy mà cử ra một Vũ Đế để truy sát một tên Vũ Quân tam trọng như Lương Chiến.

Tần gia tất nhiên không ngu ngốc như mấy tên Lâm gia trước đây, những tên gia nhập cửu cấp thế lực như hắn rất có thể sẽ có chút gia thế nên sẽ có người đi theo bảo vệ, vì thế mà bọn chúng cử ra một cường giả Vũ Đế đi theo Hắc Vũ.

- Xem ra chúng ta đã đánh giá cao ngươi rồi.

Nam tử trung niên toả ra thần thức quan sát xung quanh nhưng không tìm thấy bất cứ khí tức nào nên yên tâm tập trung vào hắn.

- Trước khi giết ngươi, ta chỉ có một câu hỏi, rốt cuộc ngươi cải trang trà trộn vào Hoàng Sa Động có mục đích gì?

Lúc trước khi hắn tháo mặt nạ ra thì tên này cũng đã chứng kiến nên cũng tò mò muốn biết mục đích của Hắc Vũ.

Hắc Vũ nghe thấy hắn hỏi nhưng cũng không trả lời, nguyên khí âm thầm vận chuyển xuống dưới chân để chuẩn bị chạy.

Tên trung niên không thấy hắn trả lời thì cũng cười lạnh một tiếng rồi tụ sẵn một chưởng trên tay.


- Không nói vậy thì ngươi có thể chết được rồi.

Hắc Vũ biết lúc này nếu không chạy chắc chắn hắn sẽ chết nên liền lập tức quay người phóng đi, Tốc Hành được sử dụng tới mức nhanh nhất.

Tên trung niên cũng không vội đuổi theo, muốn trốn khỏi sự truy sát của cường giả như hắn chắc chắn là điều không thể.

Chưởng lực trên tay hắn lúc này ầm ầm mà đánh về phía Hắc Vũ với tốc độ nhanh khủng khiếp, lực đạo này đủ để đánh nát cơ thể hắn.

Chưởng vừa đánh xuống, Hắc Vũ lập tức sử dụng Thuấn Di nhảy một bước đến phía trước.

Lực đạo đánh hụt khiến tôi mặt đất nổ tung, điều này cũng làm cho tên trung niên không thoải mái.

- Con chuột này có không ít mánh khóe.

Nói xong hắn tiếp tục tung ra ba chưởng vây kín xung quanh Hắc Vũ không cho hắn lối thoát.

Hắc Vũ một lần nữa Thuấn Di, thân ảnh hắn vừa xuất hiện thì cũng là lúc một chưởng khủng bố đánh xuống.

Công kích phát nổ, xung chấn đánh vào người khiến Hắc Vũ lần này đi đánh bay, miệng hắn hộc một ngụm máu.

Tuy rằng vừa rồi hắn đã khôi phục tu vi, Huyết Kim bao phủ trên người, sức mạnh còn lại của Kim Lân Chiến Giáp cũng được sử dụng nhưng chỉ dính chút dư chấn của chưởng vừa rồi đã khiến hắn chịu không nổi.

Trông thì đơn giản nhưng bên trong, lục phủ ngũ tạng của hắn đã nát bấy, xương cốt nứt gãy không biết bao nhiều cái, ý thức cũng lờ mờ sắp ngất đi, khoảng cách giữa Vũ Vương và Vũ Đế quả thật như đất với trời.

Hắn tưởng tượng nếu vừa rồi không dùng đến Kim Lân Chiến Giáp thì hắn giờ đây chắc chắn là một thi thể.

Hắc Vũ hiện tại không còn chút sức lực nào để di chuyển, toàn thân đau đớn kịch liệt, ý thức sắp rơi vào đóng băng.

- Vậy mà không chết!

Tên trung niên cũng đã từ trên không hạ xuống trước mặt Hắc Vũ, hắn cũng phái trầm trồ khi Hắc Vũ vậy mà không chết, lực đạo của xung chấn lớn như vậy ít nhất một nửa cơ thể hắn cũng sẽ bị bạo tạc.

- Mạng ta xong rồi.

Hắc Vũ nói trong đầu một tiếng rồi triệt để ngất đi.

Tên trung niên cũng không thích dây dưa nữa, tay hắn tụ ra một chưởng chuẩn bị kết liễu tên này.

.........

- Vì fb mình hiện tại có người nhà theo dõi và nhiều bạn bè nên không tiện cho việc trao đổi các vấn đề về Long Châu, mọi người có thể kết bạn với nick phụ của mình tên là Rice Phan, avatar hình vẽ bông lúa, trên đó cũng đã có sẵn một bài đăng về một số điều trong Long Châu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận