Editor: Ninh Nhiên
Mạc Sanh khó hiểu nhìn Úc Lê Xuyên, ánh mắt mê man, cuối cùng ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu của anh.
Lại là điện tâm đồ....!
Mạc Sanh thập phần khó hiểu, cái này đến cùng có ích lợi gì? Thể hiện trạng thái khỏe mạnh của cậu ấy sao?
Cô nhìn một hồi liền từ bỏ, lấy điện thoại ra lập tức thấy được tin nhắn trong nhóm chat của đội bóng chuyền.
[Đồng đội 1]: Sanh Sanh, bọn mình đã khống chế được Nịnh Nịnh, một lát nữa sẽ đưa cậu ấy về kí túc xá, cậu cũng đừng trở về.
[Đồng đội 2]: Nỗ lực bắt lấy!
[Đồng đội 3]: Giờ mà cậu trở về mọi người đều sẽ xem thường cậu.
Mạc Sanh đánh chữ trả lời: Tớ thật sự là gửi tin sai người, tớ vốn dĩ muốn kêu đội trưởng.
Tiếp theo gửi qua một tấm ảnh chụp.
[Sở Thừa Dư Sanh]: Các cậu xem, ảnh đại diện có giống nhau hay không?
Tiếp theo nhận được một loạt: Không giống.
Mạc Sanh thở dài một hơi, sau đó gửi tin nhắn cho Sầm Mộc Khả, hỏi cô ấy có thể thu lưu mình cả đêm nay hay không, bên kia rất nhanh trả lời lại.
[Ca Cao]: Có thể nha, hoan nghênh ghé thăm, trước tiên tớ trang điểm lại một chút.
[Sở Thừa Dư Sanh]: Gặp tớ cậu trang điểm làm cái gì chứ?
[Ca Cao]: Coi trọng cậu mà, cho tớ nửa giờ, cậu cứ chậm rãi đi tới.
Mạc Sanh giơ tay chỉ về hướng kí túc xá của Sầm Mộc Khả, nói với Úc Lê Xuyên: "Tôi ở lại phòng của bạn một đêm."
Úc Lê Xuyên thấy Mạc Sanh đứng dậy, lập tức đỡ lấy cô nói: "Tôi đưa chị qua đó."
Mạc Sanh cũng không cự tuyệt, cô vừa uống chút rượu liền bắt đầu lảm nhảm, lôi kéo Úc Lê Xuyên nói cả một đường: "Nói ra chỉ sợ cậu không tin, tôi còn là hoa khôi của khoa."
"Tôi tin."
"Cậu tin?"
"Ừ, bởi vì chị rất xinh đẹp."
Mạc Sanh bắt đầu cười ngây ngô, tiếng cười này quả thật giống như hiệu ứng âm thanh của bốn con cá voi đang cưỡi sóng: "Miệng của tra nam các cậu, chính là để nói lời dễ nghe."
Úc Lê Xuyên mơ hồ bị xem thành tra nam, muốn giải thích lại không biết nên làm sáng tỏ như thế nào.
Mạc Sanh lại tiếp tục nói: "Lúc ấy hệ của bọn tôi bình chọn hoa khôi, có hai nữ sinh đặc biệt xinh đẹp, sau đó hai bên tranh nhau vượt lên, ai cũng không phục ai, tôi chẳng biết tại sao lại trở thành lá chắn, bị mọi người hợp sức đẩy ra.
Chờ đến khi tôi phát hiện được, tôi đã đột ngột nổi lên, số phiếu vượt qua hai nữ sinh kia một khoảng rất lớn."
"Có thể là bọn họ cũng cảm thấy chị thật xinh đẹp."
Mạc Sanh lắc đầu: "Nhân duyên của tôi tốt, đi lên bằng nhân duyên, còn có người là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, muốn châm thêm lửa.
Đừng nhìn bọn tôi học hệ thể dục mà lầm, những nữ sinh luyện thể thao đều xinh đẹp vô cùng, đâu giống bọn tôi luyện bóng chuyền, cao to, tay đầy vết chai."
"Không, đây đều là những điểm ưu tú."
Mạc Sanh cười đến ngốc hề hề, sau đó nói: "Cô gái chuẩn bị đón tôi chính là một trong những người ứng cử lúc đó, đặc biệt xinh đẹp, cậu một lát nhìn thử xem."
"Tôi nhìn không ra."
"Hả?"
"Tôi....!Có bệnh mù mặt, nhìn không ra."
Mạc Sanh mơ mơ màng màng, có điểm không rõ, nói: "Kỳ thật là....!Tôi cũng có chút mù mặt, thỉnh thoảng cảm thấy có rất nhiều tiểu cô nương khi hóa trang sẽ khác một trời một vực, tôi cũng khó phân biệt được ai là ai."
"Tôi không phải loại mù mặt này."
Úc Lê Xuyên cũng không định giải thích rõ ràng, phỏng chừng Mạc Sanh say khướt cũng nghe không hiểu, chỉ là đỡ Mạc Sanh đi tới dưới lầu của bạn cô.
Thời gian này, dưới lầu của kí túc xá nữ vẫn còn rất náo nhiệt, có vài nữ sinh vừa mới trở về, một số còn lại là cùng bạn trai ở dưới lầu nói chuyện phiếm.
Lúc này hai người xuất hiện thật là một tổ hợp vô cùng kỳ diệu, Úc Lê Xuyên hệ âm nhạc cùng Mạc Sanh hệ thể dục vậy mà lại đi cùng nhau.
Rất nhiều người đều nhìn về phía hai người bọn họ, có vài người thấy vậy còn tiến lại gần, có nữ sinh cùng Mạc Sanh chào hỏi.
Mạc Sanh cũng xem như là một nữ sinh có danh tiếng của Đông Đại.
Bạn bè của cô rất nhiều, nam sinh là anh em, nữ sinh cũng rất yêu thích cô.
Đến lúc Mạc Sanh thi đấu, đều có thể tập hợp được một đoàn nữ sinh đến để cổ vũ cho Mạc Sanh, trong tay cầm banner, còn mặc trang phục thống nhất, động tác và khẩu hiệu cổ động giống nhau, nhân khí [1] so với Đường Huy còn cao hơn, phải biết rằng Đường Huy cũng là cấp bậc giáo thảo của khoa.
Đội bóng rổ của trường học bọn họ đều không có được đãi ngộ tốt như Mạc Sanh.
Nếu thật sự muốn cẩn thận nhận xét, cũng có thể chỉ ra được một số lí do.
Đường Huy có bạn gái, các nữ sinh sẽ thu liễm bớt, tùy tiện ngắm nhìn là được, sẽ không mở fanclub cho Đường Huy tránh cho bạn gái của người ta chán ghét.
Nhưng với Mạc Sanh thì lại khác, thân là nữ sinh, so với nam sinh còn soái khí cởi mở hơn, tính cách cũng làm cho người ta thích, nhập học ba năm vẫn luôn độc thân, bản thân còn có thực lực, tự nhiên sẽ được nhiều người thích.
Đường Huy là của bạn gái anh ta, Mạc Sanh là của mọi người.
Hiện tại nữ sinh của Đông Đại đều muốn hai người họ ở bên nhau.
Hình ảnh này....!Thật nên chụp ảnh lại để làm kỷ niệm.
Mạc Sanh đã gửi tin nhắn cho Sầm Mộc Khả, cô ấy rất nhanh liền chạy xuống.
Sầm Mộc Khả học ngành giáo dục thể dục chuyên nghiệp, lúc nhỏ đã luyện tập thể thao, dáng người bảo trì rất khá, người cũng có khí chất, lớn lên cũng là loại hình đáng yêu ngọt ngào.
Nghe nói Mạc Sanh muốn đến đây, Sầm Mộc Khả toàn bộ hành trình là vừa cười vừa chạy xuống, kết quả lúc chạy ra lại nhìn thấy Úc Lê Xuyên đỡ Mạc Sanh, bước chân khựng lại một lúc, sau đó đi về phía hai người bọn họ.
Nhìn thấy Sầm Mộc Khả đi lại đây, Úc Lê Xuyên vẫn giữ biểu tình như cũ, nói: "Xin chào."
Sầm Mộc Khả là một người tinh tế, có thể thấy được trong ánh mắt của Úc Lê Xuyên đến một chút độ ấm cũng không có, chỉ là chào hỏi theo lễ nghi bình thường mà thôi.
Nhưng thật ra lúc nhìn đến Mạc Sanh thì lại cười rất vui vẻ, ý cười tràn ngập trong ánh mắt.
Sầm Mộc Khả duỗi tay đỡ Mạc Sanh, nhìn gương mặt ửng đỏ của Mạc Sanh hỏi: "Cậu uống rượu?"
"Ừ, bồi Nịnh Nịnh uống rượu, cậu ấy thất tình...."
"Cái tên bạn trai đó nên đá từ sớm kìa, mất công cậu ấy còn nhịn lâu như vậy."
"Chúng ta tìm bạn trai không dễ dàng."
"Thà rằng độc thân, cũng không để cho tra nam chiếm tiện nghi." Sầm Mộc Khả nói xong nhìn sang Úc Lê Xuyên, nói tiếp: "Cảm ơn học trưởng đã đưa Sanh Sanh đến đây."
Mạc Sanh nhắc nhở cô: "Là học đệ, năm nhất."
"Hả...." Sầm Mộc Khả lại trên dưới đánh giá Úc Lê Xuyên một phen, sau đó đỡ Mạc Sanh nói: "Tôi đỡ Sanh Sanh về phòng, tạm biệt."
"Ừ được, tạm biệt."
Úc Lê Xuyên nhìn cô gái mặc đồ màu trắng đỡ Mạc Sanh rời đi, Mạc Sanh còn quay đầu lại cười với anh, đối anh phất tay tạm biệt.
Úc Lê Xuyên nhìn Mạc Sanh cười cười, sau đó phản ứng lại, Mạc Sanh hẳn là không thấy rõ vẻ mặt của mình, vì thế chỉ đơn giản tiếp tục đứng nhìn theo bóng dáng cô rời đi.
Sau khi Sầm Mộc Khả đỡ Mạc Sanh tiến vào phòng ngủ, liền hỏi: "Cậu ta là ai?"
"Là một học đệ, hệ âm nhạc."
"Cậu cách cậu ta xa một chút, thoạt nhìn lòng dạ rất sâu." Sầm Mộc Khả còn xem người rất chuẩn, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Úc Lê Xuyên liền biết người này lộ ra một cổ giả nhân giả nghĩa.
"Cậu nhìn một cái liền nói người ta lòng dạ thâm sâu? Người ta rất tốt, bị tớ đánh cũng không nổi giận."
"Cậu quá ngốc!"
Sầm Mộc Khả nói như vậy, sau đó hướng về phía Mạc Sanh phổ cập khoa học: "Lúc anh ta nhìn người khác thì như đang cười, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, đấy chính là một bộ mặt giả dối.
Lại xem hình tượng của anh, hẳn là cố ý sửa soạn đi, nam sinh có thể ăn mặc đẹp như vậy khẳng định đã quen qua rất nhiều cô bạn gái, bây giờ cố gắng hối lỗi, bằng không sẽ không có được giác ngộ như vậy."
"Nam sinh thì không thể mặc quần áo đẹp?"
"Một cái áo sơmi của anh ta cũng khoảng 3500 tệ, quần jean tớ không nhìn ra, có điều giày thì tớ biết, hiệu Converse, theo size của anh ta phỏng chừng cũng lên đến 8000 tệ...." [2]
Đối với Sầm Mộc Khả thường hay đưa ra đánh giá với mọi người, Mạc Sanh cũng là thập phần bất đắc dĩ, không biết điều này có thể chứng minh cái gì.
Sầm Mộc Khả tiếp tục nói thêm: "Cái này chứng tỏ điều kiện nhà anh ta rất khá giả, hơn nữa, khí chất cũng không tồi, phỏng chừng là được nuông chiều từ bé, gia giáo không tồi, loại nam sinh gia đình khá giả lớn lên không tồi này khẳng định phải có tiêu chuẩn, tiếp cận cậu làm gì? Có thể là đánh cuộc thua, hoặc là muốn thay đổi khẩu vị, hoặc chính là thấy cậu lớn lên không tồi muốn chơi đùa."
"???" Mạc Sanh nghe xong một đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cuối cùng Sầm Mộc Khả thở dài, vỗ vỗ sau lưng Mạc Sanh: "Ngoan, về sau liền cùng tớ ở bên nhau, bằng không cậu dễ dàng bị lừa."
Mạc Sanh thở dài: "Cái gì vậy chứ, cậu hiểu lầm rồi."
Nói xong đi vào phòng ngủ của Sầm Mộc Khả, sau khi ngã vào trên giường liền ngủ mất.
Sầm Mộc Khả nhìn Mạc Sanh, bất đắc dĩ: "Cậu vẫn chưa có rửa mặt đâu!"
Cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể thấm khăn lông đi lại giúp Mạc Sanh lau mặt lau tay, sau đó thay một cái khăn lông khác mang lại đặt ở một bên, giúp Mạc Sanh cởi giày, giúp cô làm ấm chân, cuối cùng đắp chăn lại cho cô.
Sầm Mộc Khả đứng ở lan can giường nhìn Mạc Sanh ngủ, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, Mạc Sanh nhà bọn họ thật là quá đáng yêu.
*
Sau khi Úc Lê Xuyên và Mạc Sanh tách ra, anh cũng không lập tức trở lại kí túc xá mà là đi tìm người môi giới bất động sản bên cạnh trường học.
Lúc tiến vào, người môi giới bất động sản còn đang uống trà sữa, nhìn thấy anh liền buông trà sữa khách khí hỏi: "Bạn học, thuê nhà sao?"
Gần đây có trường đại học, sinh viên thuê nhà rất nhiều, đều là các cặp đôi yêu nhau ở đại học.
Úc Lê Xuyên vừa tiến vào liền nói: "Xin chào, tôi muốn mua nhà."
"Mua?" Anh trai môi giới ngẩn người.
"Đúng vậy, cần nhà second-hand, chủ yếu là muốn nhanh chóng có thể dọn vào ở, không cần trang hoàng gì quá nhiều.
Nếu có thể có nhà mới sau khi xây lên vẫn chưa từng có người ở qua thì càng tốt."
Người môi giới lập tức mở máy tính, tìm kiếm tài liệu nhà ở, tiếp tục nói: "Được, cứ gọi tôi là tiểu Lưu.
Cậu muốn ở gần đây? Nhà ở bao lớn, giá cả thế nào?"
Úc Lê Xuyên suy nghĩ một lúc nói: "Đúng vậy, ở gần trường học, tốt nhất là có thể đi bộ qua, muốn có ba phòng trở lên."
"Đây là muốn kết hôn nên chuẩn bị phòng tân hôn?"
"Cũng không phải, tôi cần có một gian phòng luyện tập, tôi cảm thấy cô ấy có khả năng sẽ cần một gian phòng tập thể thao."
Tiểu Lưu lại trộm nhìn Úc Lê Xuyên, một bên tìm một bên hỏi: "Trả góp sao? Trả trước được khoảng bao nhiêu?"
"Thanh toán toàn bộ."
Tiểu Lưu lập tức cả kinh.
Lúc tiểu Lưu đang giúp Úc Lê Xuyên tìm nhà, lại có thêm một nam sinh tiến vào, là bạn thân của Úc Lê Xuyên, Vân Chiết Trúc.
Vân Chiết Trúc ngồi vào chỗ, hỏi: "Cậu vì sao đột nhiên lại muốn mua nhà vậy?"
"Cô ấy không thích khách sạn."
"Cậu....!Cậu đây là phòng ngừa chu đáo cũng quá sớm đi?"
"Không sao cả, vốn dĩ cũng có nghĩ tới sẽ mua cho mình một căn nhà ở nơi này, dù sao việc mua nhà ở quê tôi cũng khá hạn chế."
Tiểu Lưu cũng khá tò mò, hỏi: "Quê quán bị hạn chế? Ở nơi này mua một căn nhà cũng đúng, giá nhà tuy rằng đắt hơn một chút nhưng mà tỉ giá nhà lại rất cao, không giống một số thành thị khác có khi còn bị rớt giá, tóm lại mua ở nơi này sẽ không bị thiệt thòi.
Đúng rồi, quê quán của cậu ở đâu?"
"Thượng Hải."
Tiểu Lưu câm miệng, tiếp tục tìm kiếm.
Vân Chiết Trúc nhịn không được khuyên Úc Lê Xuyên: "Lê Xuyên, cậu xác định cậu thật sự thích cô ấy?"
"Ừ, tôi đối với cô ấy có ấn tượng rất tốt, chắc hẳn có thể xem là vừa gặp đã yêu đi?"
Vân Chiết Trúc liên tục lắc đầu: "Cậu trước nay chưa từng nói chuyện yêu đương, đối với người trẻ tuổi chưa hiểu sâu về vấn đề này sẽ rất dễ dẫn đến những suy nghĩ không chắc chắn, lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng hình dáng của một cô gái liền cho rằng bản thân thích họ?"
Úc Lê Xuyên không nói chuyện.
Vân Chiết Trúc tiếp tục nói: "Tôi khuyên cậu vẫn là thử tiếp xúc nhiều hơn để xem xét lại, coi thử tính cách của hai người có hợp hay không, cậu có phải là thật sự thích cô ấy hay không, sau đó mới quyết định có nên theo đuổi hay không."
Tiểu Lưu vừa nghe thấy vẫn chưa theo đuổi thành công cô gái kia, vì thế hỏi: "Vậy có còn muốn mua nhà hay không?"
"Mua." Vân Chiết Trúc vung tay lên: "Nhà ở nơi này cũng không đắt, tôi chỉ là đang khuyên giải cho đứa nhỏ nhà tôi, anh cứ tiếp tục tra của anh."
Tiểu Lưu nhìn ba căn nhà trên màn hình, đột nhiên cảm thấy cách trang hoàng không ổn, vì thế quay sang nhìn mấy căn nhà cao tầng lớn ở lân cận, chọn căn lớn và xa hoa nhất.
Lúc đang tìm kiếm, liền nghe được Úc Lê Xuyên nói: "Ý của cậu tôi đều hiểu, có điều trong trường hợp của tôi, nhất kiến chung tình [3] thì sẽ theo đuổi, nếu cảm thấy thích hợp, tình cảm xác định liền sẽ cầu hôn."
[1] /人气/ Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ.
(Nguồn: bloganchoi)
[2] 3500 nhân dân tệ = 12.420.416 VNĐ, 8000 nhân dân tệ = 28.389.522 VNĐ (tỉ giá có thể sẽ chênh lệch theo kì, tra gg để biết rõ hơn.)
[3] /一见钟情/ Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên, còn ở Việt Nam mình thì gọi là "tình yêu sét đánh" á (・∀・).