Long Đồ Án

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng từ trong đám đổ nát nguy hiểm của tiểu lâu mà bò ra, trong tiểu viện xinh đẹp của Bạch Ngũ gia lại rớt đầy sân đều là gỗ nát.

Triển Chiêu rầu rĩ: “Nhà cũng đã sụp rồi, giờ ở đâu đây?”

“Khụ khụ.’ Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, chỉ về phía hậu viện.

Triển Chiêu không hiểu, lại theo Bạch Ngọc Đường đi qua một hành lang thật dài trong viện ……. chỉ thấy qua một lối rẽ thông đến một nơi khác, hành lang bên kia cũng còn có một cái cửa khác.

Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn một chút, một tiểu viện xuất hiện trước mắt, trong sân viện còn có một toà tiểu trach, vô cũng nhã trí.

“Ở đây sao?” Triển Chiêu mới nhìn thoáng qua đã thấy ngoài cửa có một cái “ổ mèo” hết sức tinh xảo ……… mấy con đại miêu vừa thấy buổi sáng kia đang dựa vào nhau, nằm yên trong ổ mà ngủ.

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái ———- Rõ ràng đây mới là chỗ ở bình thường của hắn mà!

Bạch Ngọc Đường nhìn bầu trời một cái, liền đưa tay đẩy cửa phòng ra.

Bạch Ngọc Đường vào phòng, Triển Chiêu thì vẫn cứ đứng ở cửa mà lấm lét nhìn vào, ý kia, cảm thấy không có an toàn cho lắm!

“Vào đi.’ Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy tay với Triển Chiêu.

Triển Chiêu còn chưa có vào đã thấy một đoàn mao nhung mịn màng quét qua ……. cúi đầu vừa nhìn, đã thấy Tiểu Ngũ chui từ phía sau miêu ổ kia ra, dùng cái đuôi mà cọ cọ Triển Chiêu.

Triển Chiêu bất đắc dĩ, sờ đầu nó: “Sao lại ngủ cùng với con mèo nhỏ a?”

Tiểu Ngũ sau khi đánh tiếng chào hỏi với Triển Chiêu xong, lại tiếp tục trở về ngủ, vẫn là hướng đến bên cạnh miêu ổ mà nằm xuống ……. Nó vừa mới nằm xuống, dưới bụng đã chiu ra một tiểu hồ ly, tiểu hồ ly điều chỉnh tư thế một chút, nằm dựa vào bụng Tiểu Ngũ, tiếp tục cùng nhau ngủ.

Triển Chiêu vốn cũng không có lưu ý nhiều, nhưng mà đúng lúc hắn chuẩn bị vào phòng, trong một thoáng, cũng không biết có phải là do nguyệt quang chiếu rọi tạo thành ảo giác hay không …….. Triển Chiêu lại tựa hồ nhìn thấy trên cổ con hồ ly kia, có một chiếc vòng màu bạc.

Triển Chiêu ngẩn người, đứng bất động ngoài cửa mà nhìn.

Bạch Ngọc Đường vào phòng rửa mặt, thấy Triển Chiêu vẫn còn đứng ngoài cửa, liền đi ra cùng.

Chỉ thấy Triển Chiêu cứ thế đứng yên ngoài ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào miêu ổ kia.

Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, đi tới bên cạnh hắn, hỏi: “Có muốn bảo bọn chúng cho ngủ ké không?”

Triển Chiêu quay mặt sang, nhìn hắn: “Sao cơ?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ miêu ổ.

Triển Chiêu nháy mắt cái nhào qua ……. đẩy ngã hắn!

Bạch Ngọc Đường cứ để yên cho Triển Chiêu nhào vào mình, ngồi tại ngưỡng cửa.

Triển Chiêu xoa xoa mặt hắn, động tác giống y như khi xoa mặt Tiểu Tứ Tử …….. Bạch Ngọc Đường vô cùng bất đắc dĩ, đời này, ngoại trừ Triển Chiêu chỉ sợ là không còn ai dám làm càn với hắn như vậy đâu.

Triển Chiêu xoa xoa một trận rồi, liền xoay mặt lại chỉ tiểu hồ ly kia: “Ngươi nhìn một chút, có phải trên cổ có đeo vòng hay không!”


Bạch Ngọc Đường đưa tay vén ra cổ áo Triển Chiêu, “Vòng đeo ở chỗ nào?”

Triển Chiêu ôm mặt hắn, để cho hắn nhìn ra phía tiểu hồ ly kia.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt vừa nhìn một cái, liền thu hồi lại tâm tình muốn đùa giỡn với Triển Chiêu, khẽ cau mày ——– Bởi vì dưới ánh trăng, cổ tiểu hồ ly kia tựa như có đeo một chiếc vòng …….. vừa mới nhìn kỹ, quả thật là có đeo một chiếc vòng cổ.

“Chẳng lẽ là do màu lông sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Có chút quen mắt.”

“Thiếu gia, còn chưa có ngủ a? Có muốn dùng chút trà hay………”

Lúc này, ở bên ngoài, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi vừa mới đi đưa trà cho bọn Từ Khánh trở lại, đi qua viện của Bạch Ngọc Đường, nghe thấy trong viện có tiếng động vang lên, liền chạy tới nhìn xem một chút.

Cả hai vừa mới đi vào nhìn lên, thấy được cảnh tượng vô cùng rung động ———– Chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đang ngồi ở ngưỡng cửa, một người đang ôm mặt đối phương, một người lại vén ra cổ áo đối phương…………..

Liếc mắt một cái đã thấy tình cảnh này là không thể quấy rầy, hai nha đầu đều rất thức thời mà lui ra, sau đó sao …….. che miệng mà chạy như bay đi tìm Lô phu nhân bát quái chứ sao!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, sửng sốt trong chốc lát.

“Ngươi cũng cảm thấy quen mắt sao?” Triển Chiêu nghiêm túc mà hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Chẳng phải là bức tượng con hồ ly béo bên cạnh tượng Ngân Yêu Vương sao? Con hồ ly đó cũng đeo một chiếc vòng như vậy ……….. chẳng qua chiếc vòng đó là do điêu khắc mà thành, còn cái này lại là do màu lông tạo thành vệt sáng ảo ảnh.

“Chẳng lẽ là cùng một con sao?’ Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng: “Ngân Yêu Vương là chuyện của một trăm năm trước rồi, một con hồ ly thì có thể sống được mấy năm? Chẳng lẽ lại thật sự thành tinh……….”

“Hoặc cũng có thể chẳng qua là trùng hợp đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Hồ ly bên cạnh Ngân Yêu Vương tổng cộng có đến bảy con, ta nhớ mỗi con đều có điểm khác biệt, một con có đeo một chiếc vòng, một con có thêm một con mắt giữa đầu, một con trên đuôi có hoa văn, một con trên đùi có dấu ấn hình hoa mai……….”

“Còn nhớ rất kĩ nữa.” Triển Chiêu ngược lại có chút ngạc nhiên.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Chính là nhớ rất rõ ràng, ngươi có muốn đi xuống trước không (*)?”

(*) Chỗ này a, tình hình là “em” nó đang ngồi trên người “anh” nó.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn một chút, đứng dậy, vỗ y phục.

Bạch Ngọc Đường cũng bò dậy, đi tới bên cạnh miêu ổ, cúi đầu nghiên cứu con tiểu hồ ly kia một chút.

Triển Chiêu cũng đi tới, bắt lại con tiểu hồ ly đó, cũng nghiên cứu thử.

Tiểu hồ ly kia đương nhiên là đã tỉnh lại, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường “táy máy tay chân” với mình, nó đương nhiên là muốn chạy, bất quá Triển Chiêu liền kéo lại cái đuôi nó, nhấc lên nhìn: “Chẳng qua chỉ là một con hồ ly bình thường thôi mà ……… di?”

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triển Chiêu vén lên cái đuôi tiểu hồ ly, sửng sốt: “Ta nhớ là công hồ mà ……. sao lại biến thành mẫu hồ rồi?”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa viện, hỏi: “Ngoài cửa có chuyện gì vậy?”


Chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa nhô ra thật nhiều cái đầu to nhỏ …….. thì ra là Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi chạy đến chỗ Mẫn Tú Tú nói cái gì mà tình huống bên này vô cùng vi diệu ……….. khiến mọi người đồng loạt chạy đến nhìn lén, vây xem.

Chẳng qua là lúc mọi người chạy đến nơi, nhìn thấy tình huống đúng là rất vi diệu ———- Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hơn nửa đêm không ngủ, lại chạy đến trước miêu ổ, hành hạ một con tiểu hồ ly.

“Phụ thân.”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử vốn đi theo Thiên Tôn cùng Ân Hầu đến xem náo nhiệt cũng chạy vào.

Bất quá ………………..

Tiểu Tứ Tử vừa mới chạy vào, mọi người đều đồng loạt ngây ngẩn cả người.

Bọn họ nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút ……….. Đồng loạt há to miệng.

Mọi người khiếp sợ cái gì đây?

Chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang cùng nhau giữ một bạch hồ ly, mà trong ngực Tiểu Tứ Tử vừa mới chạy vào cũng ôm một con bạch tiểu hồ ly.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hai con hồ ly cho dù nhìn đi nhìn lại thì ………… hình dạng quả thật giống hệt nhau!

“A!” Tiểu Tứ Tử há to miệng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng giật mình một cái, nhưng cũng hiểu được, thì ra là hai con hồ ly hoàn toàn khác nhau!

“Tiểu Tứ Tử, ôm con hồ ly kia tới đây!” Triển Chiêu vẫy Tiểu Tứ Tử tới.

Tiểu Tứ Tử ôm qua, đem tiểu hồ ly giao cho Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử vừa mới buông tay, tiểu hồ ly trong ngực bé liền nhảy ngay xuống đất, đến bên con tiểu hồ ly kia, cả hai con hồ ly cọ cọ lỗ mũi nhau, sau đó lại giống như đã cách xa thật lâu không gặp vậy, lại cọ tới cọ lui.

Triển Chiêu kiểm tra con tiểu hồ ly kia ………….. phát hiện nhờ ánh trăng, con tiểu hồ ly mà Tiểu Tứ Tử ôm kia dưới chân sau, có in hình một đoá hoa mai.

“Di?” Triển Chiêu kinh ngạc không thôi: “Thật sự là hồ ly của Ngân Yêu Vương a!”

Triển Chiêu vừa mới nói ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường liền liên tục nháy mắt với hắn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, ôm tiểu hồ ly, vẻ mặt mờ mịt ——— Ngươi muốn nói gì nha? Ta không có hiểu a, ta rất ngoan đó.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, hắn đương nhiên biết được đây là Triển Chiêu đang trả thù mình chuyện tiểu lâu trên cây ban nãy, quay đầu lại nhìn một chút, quả nhiên, chỉ thấy Thiên Tôn đang híp mắt nhìn hắn đây, vẻ mặt lại tràn đầy khinh bỉ nữa.

Bạch Ngọc Đường làm như không có nhìn thấy.

Thiên Tôn bất mãn nhìn Ân Hầu một cái, Ân Hầu lại nhướng mày lên ——– Ta đã nói với ngươi rồi mà! Đồ đệ lớn không thể lưu lại nhà! Khuỷu tay đều hướng ra bên ngoài là chuyện bình thường thôi!

“Hồ ly này là từ đâu đến a?” Công Tôn tò mò: “Hãm Không Đảo nuôi sao?”


Triệu Phổ nhìn Tương Tứ gia đang sờ sờ cằm.

Tương Bình suy nghĩ một chút, gọi một gia đinh tới, hỏi có thấy con hồ ly nào chạy lên đảo không.

Gia đinh suy nghĩ một chút, nói là có thấy hai con xuất hiện trong rừng, cũng không biết là từ đâu đến, bất quá chính là hai con bạch hồ thật đẹp, ngay cả khuyển tử trên đảo cũng không có đuổi chúng đi, lại không thấy chúng trộm gà, cho nên cũng không để ý tới nhiều.

“Hai con sao?” Triển Chiêu nghe xong lại càng cảm thấy kỳ quái, “Thấy lúc nào?”

“Khoảng mấy ngày rồi.” Gia đinh trả lời.

Mọi người lại càng khó hiểu —— Hôm nay Tiểu Tứ Tử mới đến đây, nói cách khác, trên đảo ngoại trừ hai con này, vẫn còn có một con nữa đi?

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, liền nhìn vào trong miêu ổ ……. chỉ thấy bên trong có một đoàn lông mao trắng mịn, đưa tay vào trong bắt nửa ngày, kéo kéo lôi ra bên ngoài ……. liền kéo ra được hai con bạch hồ trắng muốt nữa, thì ra đều là trốn vào trong miêu ổ ngủ đi.

Hai con tiểu hồ này, một con trên đầu có một nhúm lông dài hơn, trông tựa như con mắt thứ ba vậy, một con khác thì trên đuôi có một vòng hoa văn.

“Di?” Triển Chiêu thấy bốn con tiểu hồ ly liền quây quanh một chỗ, cùng nhau cọ cọ một hồi, liền vây quanh Tiểu Tứ Tử mà bắt đầu cọ cọ thật nhiệt tình, bốn con bạch hồ giống nhau như đúc, chỉ có một chút khác biệt nho nhỏ mà thôi.

Tiểu Tứ Tử bị bốn con tiểu hồ ly cọ đến phải chạy sang một bên, bốn con lại chạy theo phía sau bé ……..

Tiểu Tứ Tử chạy đến sau lưng Công Tôn, bốn con đều cùng chạy qua, ngồi ở trước mặt Công Tôn, nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bi Triệu Phổ ôm lên, đám tiểu hồ ly lại vây quanh Triệu Phổ, vẫy vẫy đuôi với Tiểu Tứ Tử.

Mọi người tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng cảm thấy thật thú vị, duy chỉ có Thiên Tôn cùng Ân Hầu nhíu chặt chân mày lại.

Mắt thấy cũng không còn sớm nữa, Công Tôn liền ôm Tiểu Tứ Tử trở về ngủ, Triệu Phổ đi theo phía sau, sau lưng mấy người đó còn chạy theo một chuỗi hồ ly thật dài………..

Mọi người đều tản đi, Triển Chiêu liền vỗ nhẹ nhẹ Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Mới rồi có nhìn thấy không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Mấy con hồ ly kia hình như rất thích Tiểu Tứ Tử.”

“Ta là nói biểu lộ của sư phụ cùng ngoại công đó!” Triển Chiêu nói: “Hai người đó hình như có gì lo lắng!”

“Mấy con hồ ly kia đều là sống cạnh Ngân Yêu Vương.” Bạch Ngọc Đường mở màn giường ra: “Tiểu Tứ Tử có lẽ thật sự có huyết thống với Ngân Yêu Vương.”

Triển Chiêu rửa mặt, chuẩn bị đi ngủ: “Sư phụ có nói qua tại sao mấy con hồ ly kia lại ở bên người Ngân Yêu Vương không?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Chỉ nghe được hắn nhắc đến một câu, nói là hồ ly bên cạnh Ngân Yêu Vương, tất cả đều là thần vật có linh tính.”

“Thiên Tôn cũng tin tưởng loại chuyện này a?” Triển Chiêu hỏi: “Loại chuyện quái lực loạn thần ấy.”

Bạch Ngọc Đường cũng nằm xuống, đưa tay kéo một sợi dây ở mép giường.

“Ai!” Triển Chiêu vội vàng ngăn lại: “Lại nữa? Chơi không chán a!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu, nói: “Tiểu lâu trên cây bị sụp là do tán cây lớn quá nhanh, còn nhà đã được cố định dưới đất, thiết đặt cơ quan là không vấn đề gì.”

Triển Chiêu thiêu mi, bày tỏ ý kiến ——- Cái này cũng không phải là rất đáng tin!

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, đem sợi dây kéo xuống ……. nóc nhà cũng từ từ mở ra, trên đầu đã nhìn thấy tinh không, lúc này khí trời cũng tốt, gió mát có chút lành lạnh nhưng lại không quá lãnh, đắp một chiếc chăn mỏng liền hoàn hảo.


“Khí hậu Hãm Không Đảo thật không tệ a, so với Khai Phong phủ thật đúng là thư thái hơn nhiều.” Triển Chiêu cảm khái.

“Thích sao?” Bạch Ngọc Đường hai tay đỡ sau đầu ngắm sao trời: “Vậy từ quan đừng làm nữa, đến Hãm Không Đảo định cư đi.”

Triển Chiêu xoay mặt lại, một tay nâng cằm, một tay lại thật trịnh trọng mà vỗ vỗ ngực Bạch Ngọc Đường: “Hảo nam nhi, chí tại bốn phương a!”

“Khụ khụ ……” Bạch Ngọc Đường bị hắn vỗ đến phải ho khan, đưa tay xoa ngực, Mèo này hạ thủ cũng thật nặng quá đi.

“Những con hồ ly kia vốn là ở Hãm Không Đảo sao?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Từ trước đến nay đều chưa từng nhìn thấy, mấy ngày nay mới đến đi.”

“Mấy con này liệu có phải là vì Tiểu Tứ Tử mà đến không a?” Triển Chiêu hỏi: “Hơn nữa, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, mấy con hồ ly này lại rất được các loài động vật khác hoan nghênh, ngay cả khuyển tử cũng không đuổi chúng, miêu lại cùng chúng ngủ chung một ổ, Tiểu Ngũ lại có vẻ rất thân quen với chúng, ngoài ra màu lông lại còn đặc biệt như vậy ……… Chẳng lẽ lại thật sự là thần vật gì đó, một con hai con đều có linh tính.”

Bạch Ngọc Đường cũng không có rõ ràng về chuyện này lắm.

Lúc này, tại phía chân trời xa xa đột nhiên lại truyền đến mấy tiếng “chíu…….” sau đó là “bụp bụp” mấy tiếng, ánh sáng huy hoàng rực rỡ toả ra.

“Chẳng lẽ là pháo bông sao?” Triển Chiêu từ trên giường bò dậy, nhảy lên nóc nhà một cái, bám vào nóc phòng mà nhìn ra nơi xa, quả nhiên, ở trên bầu trời Tùng Giang phủ xa xa pháo bông rực rỡ, sau đó ánh sáng liền tản ra rơi xuống.

“Không phải là pháo bông, giống như tín hiệu liên lạc của môn phái giang hồ nào đó hơn.” Bạch Ngọc Đường cũng theo tới: “Chỉ là làm ra cũng quá phô trương đi……”

Triển Chiêu cũng gật đầu một cái, bởi vì sau khi pháo bông tản ra, biến thành hình một con phượng hoàng đang giương cánh.

“Cái loại phong cách phô trương diễm lệ lại tục khí này thật quá quen mắt đi…….” Triển Chiêu sờ sờ cằm.

“Cái loại không có phẩm vị như vậy đại khái đều có thể đoán ra là của nhà nào rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Quả nhiên, chỉ thấy bên kia Tây viện có chút động tĩnh, Túc Thanh cùng Tang Bôn còn mang theo mấy tuỳ tùng đến bến thuyền, La Tử Mục cũng đi ra, mọi người đều lên thuyền, vội vã hướng đến Tùng Giang phủ mà đi…….

Môn phái giang hồ, đặc biệt là các môn phái lớn bình thường đều có tên lệnh liên lạc cùng pháo lệnh. Vật này không được thường xuyên dùng, do vậy một khi được dùng đến đều chứng tỏ có đại sự ít nhất là nguy hại đến tính mệnh xảy ra, cần cầu cứu!

Thuyền vừa đến giữa hồ, liền thấy từ Hãm Không Đảo có một hồng ảnh phi thân ra ngoài ……… giống như một chiếc hồng diệp mà rơi xuống đầu thuyền của Hoả Phụng đường, mặt hương về phía Tùng Giang phủ mà nhìn.

“Khinh công của Lâm Dạ Hỏa thật không tệ a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại, chỉ thấy Tử Ảnh cùng Giả Ảnh nhô ra từ nóc nhà phía sau bọn họ.

“Hai ngươi muốn đi theo?” Triển Chiêu hỏi.

Tử Ảnh khoát tay một cái: “Vương gia nói muốn xem một chút chuyện gì xảy ra, Bao đại nhân cũng cảm thấy lo lắng nữa.”

“Cùng đi chứ?” Triển Chiêu dù sao cũng không bận, liền trở về phòng mang lại giày.

Bạch Ngọc Đường cũng xuống giường xỏ giày, đột nhiên lại cảm thấy chân có gì không đúng lắm, cúi đầu nhìn một chút, nói: “Miêu nhi, đi nhầm giày rồi phái không?”

Bạch Ngọc Đường đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy Triển Chiêu đang đeo đôi giày của hắn vừa chạy vừa đáp: “Thảo nào ta còn cảm thấy không được tự nhiên đây.” Bất quá Triển Chiêu tuy nói vậy cũng không có đổi lại.

Bạch Ngọc Đường cũng không nói thêm gì nữa, chạy theo mấy bước, hắn ngược lại không những không hề cảm thấy không được tự nhiên, mà còn thấy rất thuận chân nữa.

Một lát sau, thuyền của Hãm Không Đảo cũng được lái ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở mũi thuyền, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đứng trên nóc nhìn quanh ra xa …… chỉ thấy ở một nơi nào đó trên Tùng Giang phủ, ánh lửa ngập trời, trong ngọn lửa đốt đỏ rực mơ hồ lại có cả ánh tím đan xen.

Triển Chiêu cau mày: “Có một loại dự cảm không hề tốt chút nào ………….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận