Long Đồ Án

“Thiếu gia, chúng ta nghỉ chân một chút đi, đi không nổi nữa rồi.”

Bên ngoài quan đạo vào thành Khai Phong, có hai thiếu niên một trước một sau đang đi tới.

Người đi phía trước, mặc một thân hắc y, đại khái khoảng độ mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo tuấn tú, không nói hết được xinh đẹp dễ nhìn, đặc biệt là làn da, cái đó trắng a …….. trắng đến độ làn da mịn màng của các hoàng hoa khuê nữ trong nhà cũng không sao sánh được. Trên đầu thiếu niên đội mũ thư sinh, mặc bên ngoài cũng là hắc bào thư sinh, một tay sách theo một tay nải, giống như là đang đi xa.

Đi theo phía sau hắn là một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, làn da hơi đen nhưng cũng thuộc hàng mi thanh mục tú, dáng vẻ uể oải lê lết cùng bụi bặm, giống như là sắp mệt chết đến nơi rồi, vừa đi vừa thương lượng với vị thiếu niên kia, hắn mặc đoản sam, sạch sẽ …….. giống như là một thư đồng.

“Ai nha.” Vị thiếu gia đi phía trước kia rốt cuộc cũng dừng bước lại, quay đầu, chỉ chỉ thư đồng kia, nói: “Ngươi nói ngươi a, tay nải cũng là ta cầm cho ngươi, nửa canh giờ trước ngươi mới vừa nghỉ ngơi xong giờ lại nói mệt mỏi, ta đã nói để ta đi một mình là được rồi, ngươi còn đòi theo tới làm gì?!”

Thư đồng kia vội tiến lên hai bước, bĩu môi nói: “Ta làm sao có thể yên tâm để ngươi đi một mình a! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta làm sao có thể giao phó với phu nhân đây!”

“Thành Khai Phong là dưới chân thiên tử! Ta ………” Thiếu gia kia vừa nói đến đây, thanh âm liền thấp đi mấy phần: “Cha ta lại công chính liêm minh, trị an cũng khá tốt! Ngươi còn sợ ta gặp chuyện …..”

Lời còn chưa dứt, sau lưng lại vang lên tiếng ngựa phi.

Hai người quay đầu nhìn lại …… từ xa có một đội nhân mã chạy như bay đang đến.

“Ai nha!” Thư đồng kia vội vàng lôi thiếu gia nhà mình tránh sang một bên đường.

Vừa mới tránh ra ………. liền thấy mười mấy con ngựa cứ thế mà phi qua.

Trùng hợp như vậy, tại một ngã ba cách đó không xa, vừa đúng lúc cũng có một đội nhân mã phi tới, cũng có mười mấy người, hai bên cứ ở giữa ngã ba mà giằng co, không ai chịu nhường ai.

Ngựa hai bên cũng bị kinh hãi, cứ thế hí vang mấy tiếng, cũng dừng bước lại.

Hai thiếu niên lại nghe thấy song phương bắt đầu cãi vã inh ỏi.

“Chúng ta là nhân mã của Kim Đao Vương gia, mau cho chúng ta qua!”

“Chúng ta là nhân mã của Hô Duyên Vương gia, các ngươi mau tránh qua một bên!”

“Phi! Hô Duyên Vương gia đều đã chết không biết bao nhiêu năm rồi!”

“Ta mới phi! Kim Đao Vương gia bất quá chỉ là một cái phiên vương! Ở Khai Phong phủ chúng ta có thể so với cái gì mà huyênh hoang như thế?”

…………….

Hai bên cứ như vậy đối diện mà mắng chửi nhau, cuối cùng còn đánh lộn với nhau.

Mấy ngày nay thời tiết tương đối khô ráo, lại thật lâu rồi không có mưa. Trên đường đất bụi cũng nhiều, hai bên nhân mã một khi giao chiến, vó ngựa cũng cứ thế mà hất tung đất cát lên, khiến cho đầy trời bụi bay mù mịt.

“Hoắc!”

Thư đồng kia lấy tay che lại lỗ mũi, hỏi thư sinh kia: “Thiếu gia, chúng ta có phải là đi nhầm đường rồi không? Đây hẳn là phụ cận Hắc Phong thành chứ không phải là đường đến Khai Phong phủ đi? Sao ở cửa thành lại gặp được hai quân giao chiến chứ?”

Thiếu gia kia cau mày quan sát nhân mã song phương, vừa rồi lúc hai bên cãi vã, hắn có nghe được toàn bộ, cái gì mà Kim Đao Vương gia với cả Hô Duyên Vương gia ……….. Đại Tống triều không phải là chỉ còn lại có một vị Bát Vương gia với một vị Cửu Vương gia thôi sao?

“Thiếu gia.” Thư đồng kéo áo thiếu gia kia, nói: “Chúng ta đi đường vòng đi, đao thương không có mắt, rất doạ người đó.”

“Sách!” Thiếu niên kia vẻ mặt tràn đầy chính khí, thiêu mi một cái, xua tay chặn lại: “Như vậy sao được, giữa ban ngày ban mặt, lại là lúc thái bịnh thịnh thế, vậy mà quân ta lại đi chiến quân ta, thật sự là quá hoang đường!”

Nói xong, liền bước nhanh về phía trước.

Thư đồng kia bị doạ đến độ hai tay kéo lại đai lưng hắn phía sau, nói: “Không được a thiếu gia! Đao thương không có mắt ………”

“Ai nha, ngươi mau buông tay!” Thiếu gia kia cũng nhất định không tránh đi, mặc kệ thư đồng đang kéo mình lại, cao giọng quát một tiếng: “Tất cả các ngươi dừng tay hết cho ta!”

………………………….

Cái này đừng nói chứ, song phương còn đang đánh lộn đây, nghe được tiếng này, liền cứ thế duy trì ở tư thế tay đánh chân đá, đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trước mắt có hai thiếu niên.

“Các ngươi thật là vô pháp vô thiên!” Thiếu gia kia chính khí lẫm liệt, một tay chống nạnh, một tay chỉ về phía trước, hướng thẳng về phía đám võ tướng kia: “Khai Phong chính là hoàng thành của Đại Tống, hôm nay thiên hạ lại thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, văn võ bá quan cũng cần gắng sức tạo phúc cho dân, nhưng các ngươi nhìn một chút mình xem ……….”

Thư sinh kia há miệng là liền nói, liến tha liến thoắng như đậu đổ xuống sàng, lại nói rất liền mạch, đến một khắc cũng không dừng lại.

Đám võ tướng kia ban đầu còn có thể nghe được một chút, sau đó liền cảm thây cả đầu cứ ‘ông ông ông” phiền nhiễu đến độ đưa tay ôm đầu, cảm thấy vô cùng đau khổ, tâm nói, Thư ngốc này là ở đâu ra vậy, sao lại nói nhiều như thế chứ.

Ngay tại lúc này, từ cửa thành Khai Phong lại có thêm một đội nhân mã kéo đến, dẫn đầu là một viên đại tướng, bên ngoài khoác nhuyễn giáp ánh bạc, khoảng chừng bốn mươi tuổi, dung mạo đoan chính, một tay cầm trường côn, một tay nắm dây cương. Binh lính sau lưng đều mặc hắc sắc y phục, chình là quân của Hoàng thành.

“Không được phép gây chuyện!” Người nọ hô vang một tiếng.

Hai bên nhân mã vốn đang đánh nhau, lại nhìn nhau một chút, cả hai bên đều ăn ý dừng lại. Có điều cũng không bên nào nói gì, cứ thế xoay người rẽ qua hai phía mà đi, để lại quân Hoàng thành ở đó, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào một tiếng, chạy đi thật nhanh, có vẻ còn không thèm để ý.

Vị đại tướng quân kia bất đắc dĩ lắc đầu một cái, định mang người đi.

Lại không nghĩ đến thiếu niên kia cũng không để yên, gọi lại: “Chậm đã!”

Người nọ họ Thường, tên Lan Hổ, là Thống soái, thống lĩnh quân đội Hoàng thành, người trong phủ của Bát Hiền Vương. Gần đây hoàng thành vô cùng loạn a, tuy rằng nói hai bên nhân mã cũng không dám trực diện giao đấu, thế nhưng những xung đột lẻ tẻ là không thể tránh khỏi, Hoàng thành quân cũng phải phái người đi duy trì trị an, Bát Vương gia bay giờ là đang ngày mong đêm ngóng cho Triệu Phổ mau chóng trở lại! Đồng thời, hắn cũng lo lắng có ngoại tộc thừa nước đục thả câu mà nhân cơ hội nhảy vào gây nhiễu loạn, kích bác cho hai đội nhân mã này gây chiến thì sẽ làm hỏng căn cơ Đại Tống. Vì vậy, hắn phân phó cho những vị tướng lĩnh dưới trướng kia, ngoại trừ duy trì trị an còn phải đề phòng một số nhân vật khả nghi, nếu như phát hiện thấy người không ổn liền lập tức bắt lại.

Thường Lan Hổ thấy thiếu niên kia có vẻ hung hãn, thế nhưng diện mạo lại rất dễ nhìn, liền hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi có chuyện gì?”

Vị thiếu niên này là ai?

Thiếu niên này họ Bao, tên chỉ có một chữ là Duyên (*), chính là công tử nhà phủ doãn Khai Phong, Bao Chửng Bao Thanh Thiên.

(*) Nguyên gốc ở đây là chữ 勉 (miǎn) có hai phiên âm Hán Việt là Mẫnvà Miễn, nhưng cả hai chữ này đều có cùng một nghĩa. Thông thường mọi người sẽ gọi là Bao Miễn, thế nhưng cái tên này cứ làm ta liên tưởng đến tên cháu tham quan của Bác Bao trong phim Bao Thanh Thiên, cho nên ta chọn chữ Mẫn, gọi là Bao Mẫn. Có điều, Bà Nhã lại chỉ dùng cái tên Bao Mẫn này trong hai chương đầu quyển 6, từ chương 124 trở đi lại đổi trở lại thành Bao Duyên như trong Quỷ Hành. Để mọi người khỏi thắc mắc, ta mạn phép dịch hết thành Bao Duyên. Từ nay sẽ gọi là Bao Duyên. Nay thông báo với mọi người một tiếng.

Bao Duyên vẫn luôn ở tại gia hương Lư Châu, người này từ nhỏ đã thông tuệ, gặp qua chuyện gì là không thể nào quên, hơn nữa người lại có chút ngố. Mẫu thân hắn, chính là phu nhân của Bao đại nhân, Đổng Thị, là tài nữ nổi danh Lư Châu, chỉ là đối với nhi tử quản giáo rất nghiêm khắc. Có lẽ là danh tiếng của Bao Thanh Thiên quá lớn cho nên phu nhân một khắc cũng không dám lơ là, chỉ sợ sau này nhi tử sẽ hư hỏng, làm ra loại chuyện vô pháp vô thiên gì đó, huỷ hoại thanh danh của phụ thân hắn. Vì vậy đem Bao Duyên dạy thành một đứa nhỏ vô cùng thành thật, mà hài tử này bản tính lại thông minh vô cùng, cho nên tính cách càng thêm cổ quái, thường xuyên gây ra những chuyện dở khóc dở cười.

Thư đồng kia lại lớn lên từ nhỏ với Bao Duyên, gọi là Bao Phúc, chỉ nhỏ hơn Bao Duyên một tuổi. Hắn cũng là người khéo léo lại hiểu chuyện, chỉ là có chút nhát gan, cũng rất ngây thơ.

Bao Duyên cũng không có tự xem mình như thiếu gia công tử gì, chỉ coi mình như là một nho sinh đọc sách bình thường, hắn cả đời này đều lấy phụ thân làm gương sáng noi theo, tóm lại …….. là là một đứa bé ngoan ngàn năm có một, nếu như phải nói hắn có khuyết điểm gì, vẫn là câu nói kia ………… Tính cách có chút cổ quái.

Bao Phúc thấy đám quan quân kia thật vất vả mới đi rồi, liền vội vàng kéo Bao Duyên, nói: “Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta cũng đi thôi ………..”

“Không được!” Bao Duyên khoát tay chặn lại, hỏi Thường Lan Hổ: “Tại sao bên ngoài thành Khai Phong lại hỗn loạn như vậy?”

Thường Lan Hổ tâm nói, tên tiểu tử này quản chuyện thật nhiều.

Nhắc tới cũng thật là đúng dịp, Bao Phúc đang cầm kéo y phục bên hông Bao Duyên, Bao Duyên cũng thật gầy, bị hắn túm mấy cái liền rơi ra bức thư mà nương hắn muốn hắn giao cho phụ thân vốn đang được cất bên hông. Thư cứ vậy mà rơi xuống đất.

Cũng thật lạ là, Bao phu nhân là đại tài nữ, lại là người vô cùng tỉ mỉ, sợ Bao Duyên làm mất thư, hoặc là làm rơi thư ra ngoài, khiến cho người ta biết hắn chính là công tử nhà Bao Chửng, vì vậy nàng viết thư cũng chỉ viết nửa chữ hoặc là dùng kí hiệu cùng một ít cổ văn gửi cho Bao Chửng.

Bao đại nhân vốn cũng là đại tài tử, hai phu thê cùng chơi trò này khiến cho người bên cạnh cũng không hiểu được trong thư viết cái gì, chơi đến cũng thật vui vẻ. Thế nhưng hôm nay, phong thư vừa mới rơi ra ngoài, liền khiến hai mắt Thường Lan Hổ nhướng lên, tâm nói ——— Đây là văn tự của nước nào?

Thường Lan Hổ trên dưới quan sát Bao Mẫn một chút, tâm nói đây giống như chữ viết của phiên bang, chẳng lẽ lại là một tên gian tế? Liền hỏi: “Ai, tiểu tử, ngươi là người ở đâu tới? Đến Khai Phong có chuyện gì?”

Bao Duyên đương nhiên là không nói loạn, thứ nhất hắn sợ gây phiền phức cho Bao Chửng, thứ hai sao, hắn từ nhỏ đều có một kỵ huý, chỉ sợ người khác cảm thấy hắn là nhờ phúc của phụ thân mới có được thành tích tốt, vì vậy kị nhất chính là nói tên mình ra, lại càng không chủ động nhắc đến quan hệ của mình với Bao Chửng.

Bị người hỏi tới, Bao Duyên bĩu môi một cái, cất lại thư vào trong túi, chắp tay với Thường Lan Hổ một cái, ý bảo ——– Cáo từ! Sau đó muốn rời đi.

“Chậm đã!” Thường Lan Hổ ngăn lại hắn, nói: “Ngươi tới Khai Phong có ý đồ gì? Hỏi thăm chiến sự lại có ý đồ gì?”

Bao Duyên cảm thấy vị tướng quân này sao tính khí lại khó chịu đến vậy, cứ như một bà mụ lắm miệng!

“Chỉ là bình thuỷ tương phùng, hỏi để làm gì.” Nói xong liền kéo Bao Phúc, nói: “Đi!”

Bao Phúc thầm tạ ơn trời đất, thiếu gia nhà hắn vẫn chưa có chọc phải chuyện thị phi, nhanh chóng vào Khai Phong phủ, giao lại thiếu gia cho lão gia, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm được.

Thế nhưng dáng vẻ Bao Duyên cố sức che giấu như vậy, càng làm cho Thường Lan Hổ càng thêm nghi ngờ.

Thường Lan Hổ khoát tay với thủ hạ một cái, nói: “Bắt lại, đưa đến Bát Vương phủ để Bát Vương gia thẩm vấn!”

“Ai!” Bao Duyên thấy một đám quân lính chạy đến trói hắn , liền một mực kêu la: “Các ngươi làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi làm vậy còn có thiên lý hay không ………”

Dù sao thì Bao Duyên và Bao Phúc cũng chỉ là thư sinh, trừ kêu la ra cũng không còn cách nào có thể chống lại, cho nên cứ như vậy bị bắt, bị đưa đến Bát vương phủ.

Bên này đám nhân mã vữa mới đi, bên kia đã tới hai bảo mã đẹp tuyệt trần, một đỏ một trắng, dáng vẻ cực kỳ gây chú ý.

Hai người vừa mới đến này …….. Chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn đầu đoàn người của phủ Khai Phong về trước.

Ngựa của hai người bọn họ đều là bảo mã lương câu, ngày phi ngàn dặm, cả đường đến Khai Phong phủ cũng chỉ mất có ba ngày.

Từ thật xa, Triển Chiêu đã thấy được tinh kỳ phấp phới trên tường thành, cảnh tượng thế này ……. chính là hoàng thành đã bắt đầu nghiêm ngặt phòng bị.

“Sách.” Triển Chiêu cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vào thành trước hay là ……….”

Bạch Ngọc Đường không đợi hắn nói hết câu, liền chỉ chỉ nơi xa: “Không bằng đi doanh trại xem trước đi, xem đến tột cùng là có bao nhiêu người.”

Triển Chiêu vừa nghe liền thấy chính hợp ý mình, vì vậy hai người cũng không có trực tiếp đi vào thành mà là từ ngã ba rẽ đến quân doanh dò xét, vì vậy cũng không có tới cứu được Bao Duyên cùng Bao Phúc bị bắt đi.

……………………….

Bát Vương gia vẫn còn đang ngồi rầu rĩ tại thư phòng, hắn đang mong Triệu Phổ nhanh nhanh về một chút, ngày nào cũng ngóng đến độ cổ cũng sắp dài ra đến nơi rồi.

Chính lúc này, Thường Lan Hổ chạy vào: “Vương gia!”

“Như thế nào?” Bát Vương gia vui mừng: “Có phải là Trạch Lam đã trở về không?”

Thường Lan Hổ lắc đầu một cái: “Không có, vừa rồi thần bắt được một người khả nghi.”

Bát Vương gia khẽ cau mày: “Người khả nghi? Gian tế sao?”

“Cái này cũng không rõ lắm, là hai thiếu niên, hỏi tên thì bọn họ ấp a ấp úng, còn có một phong thư này nữa, thần xem hoàn toàn không hiểu, rất cổ quái!” Thường Lan Hổ đem lá thư soát được từ trên người Bao Duyên đưa cho Bát Vương gia.

Bát Vương gia cầm lấy nhìn một chút, lại xem xem một chút, đột nhiên vui vẻ: “Nga …… Cái này thật thú vị a.”

Thường Lan Hổ cũng không có nhìn ra được gì, hỏi: “Vương gia, có muốn nghiêm hình tra khảo không?”

“Ai!” Bát Vương gia vội vàng ngăn lại: “Hai người này đánh không được đâu!”

“Vậy ……. thả sao?”

“Ân……” Bát Vương gia sờ sờ cằm, khẽ mỉm cười nói: “Ngươi đem hai người đó đến Đại Lý Tự, giao cho Đại Lý Tự khanh, an bài cho bọn họ ở cùng chỗ với Tiểu Hầu gia Bàng Dục, nhốt họ cùng một chỗ trong đại lao.”

Thường Lan Hổ cả kinh: “Cái này ………”

“Mau đi đi, phải nhớ, không được động vào một cọng tóc gáy của hai người bọn họ, chiêu đãi họ ăn uống thật tốt, hơn nữa cũng không cần phải quản thúc bọn họ.” Bát Vương gia phân phó xong liền phất tay áo, ý bảo Thường Lan Hổ ——- Nhanh chóng đi làm đi!

Thường Lan Hổ quả thật là chẳng hiểu mô tê gì hết, bất quá cho dù hắn có không hiểu thì cũng không thể làm gì khác là tuân lệnh.

Vì vậy, Bao Duyên cùng Bao Phúc, cứ hồ hồ đồ đồ như vậy mà bị giam vào trong đại lao Đại Lý Tự, lại còn phải ở chung phòng với Tiểu Hầu gia Bàng Dục kia nữa.

……………….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tới phụ cận doanh trại của Kim Đao Vương gia Phương Phách.

“Doanh trại của lão đầu này cũng thật giống quân doanh đi.” Triển Chiêu đứng trên thân một cây cao nhìn nơi xa.

Bạch Ngọc Đường cau mày, nói: “Có người có ngựa, cũng không ít quân đi ………. Bất quá nơi này có đến mười vạn binh mã sao?”

“Không đến đâu.” Triển Chiêu cười khan: “Đánh giặc đều là như vậy, năm đó trận đại chiến Xích Bích quân Tào lấy đâu ra cả triệu người, thật ra chỉ có mấy chục vạn mà thôi. Cho nên sau khi bị bại bởi Chu Lang mới bị người đời cười đến mấy ngàn năm đây.”

“Thực ra thì ta cảm thấy có hứng thú với binh mã của Bàng phu nhân hơn.” Bạch Ngọc Đường nhướng mày với Triển Chiêu.

Triển Chiêu híp mắt cười, cùng hắn chạy đến bên kia tiếp tục xem náo nhiệt.

Hai người vừa mới tới doanh trại của Bàng phu nhân, nhìn thấy mấy trăm nữ binh đang thao luyện, liền cả kinh.

“Oa!” Triển Chiêu rất kích động: “Nữ binh đó nha!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn: “Là nữ binh chứ không phải cua, ngươi kích động cái gì?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ta cũng không phải chỉ bị kích động khi nhìn thấy con cua.”

“Vậy lát nữa có đến Thái Bạch Cư ăn cua chua cay không?”

Triển Chiêu không hề nghĩ ngợi, híp mắt cười đồng ý: “Được nha!”

Đáp ứng xong, lại nhìn thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu sờ sờ cằm ———– Hơi khó xử nha.

“Ngươi nhìn nơi đó.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ về phía trướng của chủ soái.

Triển Chiêu nhìn sang …….. chỉ thấy có một lão phụ đi ra.

“Hoắc!” Triển Chiêu tỏ vẻ khiếp sợ: “Đây là Bàng phu nhân sao? Vóc người thật tốt a!”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ngươi nhìn xem mặc khôi giáp như vậy, lại thêm cả một cái đai lưng to như thế, xem ra Trương Tam gia năm đó thể trạng chắc cũng chỉ đến thế này thôi.”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hồi lâu sau, mới phát ra một câu: “Di?”

“Có cái gì không đúng sao?” Bạch Ngọc Đường cho là Triển Chiêu phát hiện ra chuyện gì đó.

Triển Chiêu chợt hết sức nghiêm túc hỏi: “Không có lý do a! Bàng thái sư cùng với Hô Duyên quận chúa có vóc dáng như vậy, làm sao có thể sinh ra được một đại mỹ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Bàng phi được?!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sờ sờ cằm ——— Đây chính là một chuyện vô cùng khó hiểu.

“Bất quá cũng không có gì lạ, Bao đại nhân cũng có thể sinh ra một Bao Duyên như vậy nữa mà, có lẽ là nhận lấy những ưu điểm của cả cha và nương đi.” Triển Chiêu lắc đầu: “Đáng tiếc a, Bàng Dục nếu như có được chút khí phách của nương hắn cũng không có bị người ta khi dễ đến vậy rồi.”

“Hắn như vậy mà có thể một quyền đánh chết Phương Tuấn, vậy với dáng vẻ khôi ngô như vậy của nương hắn, chẳng phải một quyền là đã có thể đánh chết Tiểu Ngũ rồi sao?” Bạch Ngọc Đường chọc cho Triển Chiêu chỉ muốn cười văng, xong lại hỏi: “Ngươi vừa nói Bao Duyên cái gì a?”

“Nga!” Triển Chiêu cười: “Nhi tử của Bao đại nhân, năm nay mới vừa tròn mười bảy tuổi, gọi là Bao Duyên, rất thú vị đó.”

“Nga………” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Hắn không giống Bao đại nhân sao?”

Triển Chiêu suy nghĩ.

Nghĩ xong rồi, cũng không có nói chuyện, chỉ “phụt” một cái cười văng ra, tựa hồ cứ mỗi lần nghĩ đến lại muốn cười.

……………….

Triển Chiêu bên này cười rất vui vẻ, Bao Duyên ở bên kia lại chẳng thể nào vui vẻ nổi, hắn lúc này đang buồn a, đây là chuyện gì a?!

Thường Lan Hổ dựa theo phân phó của Bát Vương gia, đem người đưa đến Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự khanh mấy ngày hôm nay đều phải gãi đầu gãi tai, hắn đang muốn hôn mê đây! Một cái Tiểu Hầu gia còn chưa nói, lại thêm một Bàng phi cũng muốn đến đại lao ngồi! Hơn nữa vị phi tử rất được Hoàng thượng cưng chiều này còn thân mang lục giáp (mang thai). Hoàng thượng từ trước đến nay cũng mới có được một vị phi tử này mang thai, nói cách khác, trong bụng vị phi tử này nếu là nữ nhi thì sẽ là Trưởng công chúa, còn nếu là nam a, đó chính là Đương triều Thái tử đây. Ở đại lao này ẩm thấp như vậy, vạn nhất Bàng phi có mệnh hệ gì hoặc là bị động thai khí, nói không chừng Hoàng thái hậu chỉ cần dùng móng tay thôi cũng có thể cào chết mình rồi.

Đang lúc đầu óc phiền loạn như vậy, Thường Lan Hổ lại còn đưa thêm hai cái tiểu hài nhi không sao hiểu nổi tới nữa.

Đại Lý Tự khanh cũng lười quản mấy cái này,Vương gia đã có lệnh thì cứ theo đó mà làm thôi, hắn lúc này chỉ cầu sao cho Bao đại nhân mau chóng trở lại, đem chuyện này giao lại cho Khai Phong phủ, hắn cũng đỡ phải ngày đêm lo lắng.

Bao Duyên cứ như vậy mà cùng Bao Phúc bị người đưa vào đại lao.

Mới vừa vào tới thiên lao, Bao Duyên liền giật mình …….. tâm nói thiên lao của Đại Lý Tự lại ấm áp như thế này a?

“Ai nha, nóng quá.” Bao Phúc vừa đi vừa cởi áo khoác.

Bao Duyên cũng cảm thấy buồn bực, hơn nữa điều thú vị nhất chính là, thiên lao này phân làm hai phần, cửa đều được làm bằng gỗ, thế nhưng bên trong có phải là quá sạch sẽ rồi không?

Mà ở bên kia, lại có màn che tuyết trắng vây quanh, ngoài cửa còn có nha hoàn vú em tự do ra vào, gian phòng khác thì cửa cũng không có khoá lại, mấy thái giám cùng cung nữ dường như đang ở đó nghỉ ngơi, còn có cả mấy lão đầu đang xem sách, bên tay có đặt một hòm thuốc cùng bao châm, nhìn giống như là lang trung.

Bao Phúc nhẹ nhàng kéo Bao Duyên, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, phòng giam của Đại Lý Tự đãi ngộ so với phủ Khai Phong hơn rất nhiều a!”

Bao Duyên giật giật khoé miệng, chưa đợi hắn mở miệng nói chuyện, cánh cửa gỗ bên kia đột nhiên mở ra, một thị vệ mời hắn vào trong, vừa hỏi: “Ngọ thiện các ngươi muốn ăn gì?”

Bao Duyên nháy mắt mấy cái: “Còn có thể chọn đồ ăn sao?”

Thị vệ không nói, thế nhưng trong lòng lại ngửa mặt hỏi trời, tâm nói đây là chuyện gì a: “Muốn ăn gì thì nhanh nói đi!”

“Ân…….” Bao Duyên sờ sờ cằm: “Ta muốn ăn trứng chưng, dạ dày xào dấm, dưa chuột ướp vàng, cà nấu hương liệu, còn nữa, ta muốn ăn cơm, không ăn bánh bao.”

Bao Phúc cũng giơ tay ra nói: “Ta còn muốn ăn đường thố ngư, còn nữa, muốn ăn bánh bao không muốn ăn cơm.”

Thị vệ lại một lần nữa nhìn trời ——– Này được rồi chứ, quan sai như hắn đây thiếu chút nữa thôi là đã thành tiểu nhị của Thái Bạch Cư rồi.

Bao Duyên cùng Bao Phúc vào phòng giam, khoá cửa tù lại, nha sai liền đi.

Bao Duyên cùng Bao Phúc nhìn nhau một cái, lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng nắm lấy cửa đại lao la lớn: “Ai? Các ngươi vì cái gì mà bắt chúng ta? Người đâu? Người tới a! Chúng ta bị oan uổng a………..”

“Câm miệng!”

Hai người còn chưa có nói hết, đột nhiên, ở bện cạnh xuất hiện một mái tóc trắng, một lão công công ăn mặc rất hoa lệ thấp giọng mắng một câu.

Lời này mặc dù không vang, nhưng lại rất có lực uy hiếp, Bao Duyên cùng Bao Phúc theo bản năng không kêu gào nữa, cùng nhau nhìn hắn.

Người nọ mặc y phục của Thái giam trong nội cung, mặc dù già nua nhưng trông rất khang kiện, hơn nữa khuôn mặt gầy, dáng vẻ lại có chút uy nghiêm, cũng có thể bởi vì là một thái giám nên giọng nói lộ ra một chút âm khí.

“Yên lặng.” Vị thái giám kia nheo lại hai mắt, chậm rãi nói: “Không được quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”

Bao Duyên cùng Bao Phúc sửng sốt hồi lâu ———- Nương nương sao?! Trong thiên lao Đại Lý Tự còn có cả nương nương nữa?

“Hắc a………”

Lúc này, ở một bên đống cỏ, có một người ngáp một cái.

Bao Duyên cùng Bao Phúc đều cả kinh ——- Sao lại có người nữa a?

Đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy từ trong đống cỏ một công tử cẩm y hoa phục trẻ tuổi ngồi dậy, hai tay giang ra, duỗi người, tựa hồ là mới tỉnh ngủ.

Bao Duyên cùng Bao Phúc nhìn hắn chằm chằm ——— Ân …… dáng dấp cũng không tệ, đại khái hơn mười tuổi, một công tử ca nhi chính hiệu.

Vị thiếu gia gặp vận rủi trong đống cỏ kia là ai? Chẳng phải chính là tám đời vô dụng An Lạc Hầu Bàng Dục đó sao.

Bàng Dục duỗi người, lại thấy Bao Duyên cùng Bao Phúc chẳng khác gì người gỗ mà đứng trước mặt mình, cũng thật không hiểu, ngoẹo đầu quan sát một chút, tâm nói hai người này là ai a?

“Hầu gia, tỉnh rồi sao?”

Lúc này, vị công công kia mở miệng nói chuyện, ngữ điệu nhu hoà hơn ban nãy rất nhiều.

Bàng Dục chuyển mắt một cái, lập tức trở nên vui vẻ: “Liễu công công!”

Vị Liễu công công kia đi tới trước cửa đại lao, cách song cửa, đưa bàn tay với những ngón tay gầy gò trông chẳng khác gì mấy cái vuốt chim ưng rất lớn ra, xuyên qua song cửa mà xoa đầu Bàng Dục vừa mới chạy đến, đau lòng nói: “Tiểu Hầu gia lại phải chịu nỗi nhục này, thật đau lòng Lão nô, Lão nô làm sao có thể giao phó với Thái sư được đây.”

Bàng Dục xua tay nói: “Ai, Liễu công công, ngươi đừng thương cho ta, thương cho Tỉ tỉ ta là được rồi.”

Bàng Dục nói một câu này, vị Liễu công công kia hai mắt cũng đỏ lên, nói: “Phương phách là cái đồ cẩu vật, lại khiến cho Hoàng phi chịu uỷ khuất như vậy, cũng hại cho Long nhi chưa kịp ra đời chịu loại uỷ khuất này, Lão nô nhất định phải khiến hắn chết không được tử tế!”

Bao Duyên cùng Bao Phúc nghe xong khoé miệng cũng giật giật —— Giống hệt thái giám! Không phải ……….. Thật sự là thái giám! Có cảm giác thật âm hiểm xấu xa!

“Công công, ngươi đừng tức giận,” Bàng Dục thở dài: “Ngươi đi khuyên tỉ tỉ ta a, bảo nàng nhanh chóng hồi cung đi, nếu không về nhà cũng được, ở đậy vạn nhất tức giận bị động thai thì làm sao bây giờ?”

“Ai, không khuyên được ……” Vừa nói, Liễu công công kia đột nhiên im lặng, đứng lên, nhìn cửa lao cách đó không xa.

Sau đó, chỉ thấy vị công công kia đột nhiên vội vàng tránh qua, quỳ xuống bên cạnh lối đi, một đám tiểu cung nữ thái giám sau lưng cũng quỳ theo, miệng hô vang: “Cung nghênh thánh giá.”

Bao Duyên khoé miệng lại càng rút rút, liền thấy Bàng Dục cũng quỳ xuống, Bao Phúc liền kéo kéo gấu áo Bao Duyên, ý là ———- Hay là chúng ta cũng quỳ đi?

Bao Duyên trừng hắn, nghiến răng ken két: “Quỳ cái gì mà quỳ, nam nhi dưới gối còn có hoàng kim đó!”

Vừa mới dứt lời, lại đúng lúc một hắc phục thường y nam tử từ cửa bước vào. Mặc dù nói là thường phục, tuy đơn giản nhưng cũng không giấu được mấy phần quý khí.

Người nọ khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc người bình thường, ngũ quan đoan chính, khí tức lại ôn hoà, nhìn mặt rất giống người tốt, chỉ là khí chất lại bất phàm ……. tựa hồ mang theo một cổ quý khí.

“Ngô hoàng vạn tuế ….” Liễu công công dẫn theo mọi người muốn hành lễ.

Người vừa tới liền khoát tay một cái, nói một tiếng “miễn”. Nói xong liền nhìn chằm chằm Bao Duyên đang đứng như một khúc gỗ tại chỗ.

Bao Duyên vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ mà nhìn chằm chằm hắn đây.

Người tới cũng không phải ai khác, chính là Triệu Trinh.

Triệu Trinh mấy ngày nay cũng cảm thấy thật phiền, vừa là thần tử có công, lại vừa là thân thích nhà mình, giúp bên này cũng không được, giúp bên kia cũng không xong. Hơn nữa, chuyện lần này còn có kỳ hoặc, hắn không cẩn thận là có thể biến thành một hôn quân không biết lý lẽ, lại thiệt thòi cho Bàng Phi thân thể đang mang thai lại tự mình phải chạy đến ngồi đại lao.

Nói Triệu Trinh không đau lòng, không tức giận thì có ai mà tin được? Bàng phi vốn là người hắn yêu thương nhất, lại đang có tin vui, đáng lẽ đây là thời điểm phải an tâm tĩnh dưỡng, vậy mà lại phải chạy đến ngồi đại lao …… Triệu Trinh tuy là một hoàng đế, nhưng trước hết hắn vẫn là một nam nhân, nam nhân mà ngay có thê tử của mình đã mang thai cũng không bảo vệ được, sao lại không phát hoả được chứ.

Thực ra thì hôm qua Triệu Trinh đã tới rồi, hôm nay lẽ ra không tiện tới nữa, nhưng mà vừa rồi Bát Vương gia đến thăm hắn một chuyến, nói với hắn mấy câu nhàn thoại, Triệu Trinh liền khởi hiếu kỳ trong lòng, cho nên mới đặc biệt chạy tới nhìn một chút.

Mặt khác, vừa rồi ảnh vệ có gửi bồ câu đưa tin cho hắn, nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hôm nay sẽ về đến Khai Phong, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Trâu Lương mang theo năm nghìn kỵ binh tiên phong ngày mai sẽ tới, mà Triệu Phổ mang theo mười vạn đại quân cùng Bao Chửng và Bàng Cát, ba người hai hôm nữa cũng sẽ về tới nơi. Triệu Phổ nói, đại quân hắn không mang theo tới, để cho Long Kiều Quảng đóng ở Duẫn Châu, tuỳ thời mà nghe lệnh, nếu không thì chẳng khác nào hắn ngang nhiên khi dễ Phương Phách vậy. Mặt khác bảo Triệu Trinh cứ chiếu cố tốt cho Bàng Phi là được, những chuyện khác hắn cùng Bao Chửng sẽ giải quyết.

Vì vậy, thật ra tâm tình của Triệu Trinh hôm nay còn tốt hơn nhiều.

Vừa rồi, Bát Vương gia nói cái gì với Triệu Trinh đây? Thì ra Bát Vương gia liếc mắt nhìn thấy lá thư Bao Duyên mang trong người, liền hiểu ra tất cả.

Bát Vương gia cùng với Bao đại nhân giao tình rất tốt, lại hay qua phủ ngồi chơi, có mấy lần thấy được Bao phu nhân gửi thư tới, Bao đại nhân cũng đã từng dạy hắn nhận diện mấy cái ký tự ngổn ngang kia. Vì vậy Bát Vương gia nhìn một cái là nhận ra đây là thư của Bao phu nhân viết cho Bao Chửng. Thư đã bị Thường Lan Hổ mở ra, Bát Vương gia liếc một cái ……. chữ trong thư cũng không có nhiều.

Bao phu nhân chẳng qua là nói vơi Bao Chửng, Bao Duyên lần trước sau khi đến Khai Phong phủ một chuyến liền lúc nào cũng nhớ mong, vì vậy lần này để cho hắn đến Khai Phong ở lâu một chút, học thêm kiến thức. Mặt khác, Bao phu nhân còn nói một câu, Bao Duyên là người học thức uyên thâm, lại tỉ mỉ cẩn thận, ở Lư Châu cũng đã giúp huyện quan phá được mấy vụ kỳ án, để cho hắn ở Khai Phong có khi còn có đất dụng võ. Thêm nữa chỉ là mấy câu hỏi han trong nhà, bảo Bao Chửng nhớ giữ gìn thân thể, cũng đừng quá nghiêm khắc với Bao Duyên.

Vì vậy, Bát Vương gia đột nhiên phát kỳ tưởng, để cho Bao Duyên cùng Bàng Dục ở chung mấy ngày.

Bàng Dục hồ hồ đồ đồ, đến bây giờ vẫn không hiểu được Phương Tuấn là làm sao mà chết.

Hơn nữa, Phương Phách lại càng làm ngang, luôn cảm thấy cả Tống triều đều đang thiên vị Bàng Dục, vụ án lại không có đầu mối gì, Bao Duyên ở chung với Bàng Dục mấy ngày, dù sao bọn họ tuổi tác cũng sàn sàn, nói không chừng còn có được thu hoạch gì đó.

Triệu Trinh nghe Bát Vương gia nói, nhi tử của Bao Chửng trắng chẳng khác gì một miếng đậu hũ non, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, muốn chạy đến nhìn một cái, vừa nhìn liền cảm khái ———– Thật trắng quá!

Bàng Dục thấy Triệu Trinh nhìn chằm chằm Bao Duyên, vội vàng kéo kéo ống quần Bao Duyên một cái.

Bàng Dục nguyên bản là muốn bảo Bao Duyên quỳ xuống, chớ có động đến Hoàng Thượng rồi rước lấy cái tối đại nghịch bất kính.

Chỉ là lúc nào cũng có chuyện đúng dịp như vậy, vừa rồi Bao Duyên đang lý luận với mấy người kia, Bao Phúc cũng gắt gao mà túm lấy đai lưng hắn, không cẩn thận đã đem quần hắn xé rách. Bao Duyên lại rất gầy, cho lên mới dùng một sợi dây buộc tạm cho quần khỏi rơi xuống …… bất quá cái đai lưng tạm bợ này thì dùng được bao lâu a, lần này Bàng Dục lại một tay kéo xuống, dùng lực cũng không nhỏ, như thế là được rồi a, cái này cũng thật hay rồi nha ……… May mà nhờ có áo choàng bên ngoài của Bao Duyên đủ dài mới không bị lộ ra cái không thể bị lộ đi.

Bất quá dù sao Bao Duyên cũng là một văn nhân, lần này xé ra, cái quần cũng rớt luôn, chuyện này cũng quá xấu hổ đi?

Nhưng thú vị nhất vẫn là biểu lộ của Triệu Trinh lúc này …… Hắn lớn đến như vậy, gặp qua không ít văn thần võ tướng. Triệu Trinh hắn đối với những chuyện của Bao Chửng từ trước tới nay đều vô cùng hứng thú, hắn sớm biết Bao Chửng có nhi tử, bất quá hắn vạn vạn vạn lần không nghĩ tới, lần đầu tiên gặp mặt Bao Duyên đã liền thấy Bao Duyên bị rớt quần.

Triệu Trinh nhịn cười đến cực khổ, vội xoay người đi vào gian phòng của Bàng phi.

Bao Duyên xanh mặt, cúi đầu nhìn hai chân trống không của mình, đôi mắt cũng hiện ra hung quang loé sáng.

Bao Phúc vội vàng giúp Bao Duyên kéo quần lên, tâm nói ——– Muốn chết a! Người vừa rồi là Hoàng Thượng phải không? Thiếu gia thế này không tính là khi quân đó chứ?

Vào lúc này, Bao Duyên cuối cùng cũng đã hồi phục lại tinh thần, chậm rãi xoay mặt, nhìn Bàng Dục.

Bàng Dục lúng túng xua tay, nói: “Ta …… Ta không phải là cố ý……”

Hai hàm răng Bao Duyên đã nghiến ken két, liệt vọt tới bóp cổ Bàng Dục: “Ngươi ……. Ngươi là tên khốn khiếp! Ta làm thịt ngươi!”

“Ai nha, thiếu gia không thể đánh nhau a!” Bao Phúc vội vàng khuyên can.

Bàng Dục cùng Bao Duyên cứ thế mà nhào đến cùng chỗ, Bàng Dục cũng cảm thấy thật có lỗi, liền tránh đi hắn đánh đấm mà chạy loạn khắp phòng giam: “Đã nói là ta không cố ý rồi mà, ai bảo ngươi mặc quần rộng như vậy a!”

“Đánh chết ngươi!” Bao Duyên đoán chừng là thẹn quá hoá giận mà mất đi lý trí, cái gì lễ nghĩa nhã nhặn hắn đều quên sạch, đuối theo đánh Bàng Dục chạy khắp đại lao.

Mà ở sau màn, trong gian phòng cách vách, Bàng phi uống canh tổ yến đo Triệu Trinh tự tay múc, khó hiểu hỏi: “Dục nhi lại đánh nhau với ai chứ?”

Triệu Trinh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lau canh dính bên khoé miệng Bàng phi, nói: “Trẫm đặc biệt đưa hai tiểu bằng hữu tới đây, để giúp nàng giải buồn.”

Bàng phi lại càng thêm tò mò.

Bên ngoài địa lao, Bạch Ngọc Đường dựa vào vách tường ở lối vào đại lao, hỏi Triển Chiêu: “Sao lại ồn ào như vậy?”

Mà lúc này, Triển Chiêu đang bám vào cửa đại lao ghé mắt nhìn vào bên trong, trợn mắt há mồm nói: “Người đuổi đánh Bàng Dục không phải là Bao Duyên sao? Đây rốt cuộc là tình huống gì …….”

Lúc này, Liễu công công lắc đầu, cũng không cần quan tâm đến cảnh tượng loạn cào cào trong đại lao kia nữa, đi ra ngoài cửa, hành lễ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sau đó đi tới một bên, nói lại cặn kẽ mọi chuyện cùng với tiến độ điều tra vụ án cho hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui