Long Đồ Án

“Đây là cái gì?’ Triển Chiêu nhìn khối vỏ rùa màu bạc kia, cau mày một cái.

Lâm Dạ Hỏa cũng móc từ trong ngực mình ra một khối vỏ rùa giống hệt. Đem hai khối đặt chung một chỗ lại thấy vừa khít.

“Là hai khối ghép cạnh nhau a.” Lâm Dạ Hỏa vừa lầm bầm nói, mọi người cũng hai mặt nhìn nhau.

“Là thứ gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ngũ Mai Khư đưa cho ta a.” Lâm Dạ Hỏa nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhướng mi nhìn Lâm Dạ Hỏa, ý là —– Trước đó ngươi không có nói ra.

“Ta cũng không chắc chắn a.” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Sau khi Ngũ Mai Khư để lại câu kia, liền đem thứ đồ này cho ta, lúc ấy nó còn bị bao phủ bởi cả một tầng đất bên ngoài, lúc đầu ta còn tưởng là một tảng đá đây, cũng không thèm để ý, sau đó thì sư phụ ta nhìn thấy.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày —– Vô Sa đại sư sao?

“Sư phụ ta nói mấy câu rất kỳ quái.” Lâm Dạ Hỏa than thở: “Sự phụ nói cái gì mà nghiệt duyên a, quả nhiên thiên địa vạn vật đều có tuần hoàn, số mạng không cách nào trốn thoát được đâu.”

Mọi người cũng ngẩng mặt lên suy nghĩ về những lời này —— Qủa nhiên, thật giống mấy lời của các cao tăng nói ra a. Thật quá sâu sa.

“Này có ý gì?” Mọi người không hiểu hỏi.

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, liếc mọi người một cái, hình như là có do dự gì đó.

Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường, nói: “Đúng lúc rồi a.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Cái gì mà đúng lúc?”

“Chúng ta đi hỏi hắc y nhân kia.” Nói xong, Triển Chiêu liền lôi Bạch Ngọc Đường đi.

Trong phòng, chỉ còn lại Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa liếc nhìn Trâu Lương một cái, Trâu Lương thì lại khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường đang bị Triển Chiêu kéo ra ngoài cửa còn quay lại đóng cửa phòng.

……………..

Ra đến cửa, Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu đang kéo áo mình đi về phía trước, hỏi: “Miêu nhi, muốn làm gì?”

“Lâm Dạ Hỏa hình như có điều gì khó nói, để cho Trâu Lương hỏi đi.” Triển Chiêu xua tay: “Nhiều người nói ra không tiện.”

Bạch Ngọc Đường hình như muốn cười: “Hai người bọn họ cứ gặp là gây gổ, ngươi nghĩ sẽ hỏi ra?”

“Gây gổ thì thế nào?” Triển Chiêu hình như không có nghĩ như vậy: “Bình thường mỗi lần gây gổ đều bấm ra mọi chuyện hết.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút: “Nga … Có thể gây gổ mà bấm ra được mọi chuyện a?”

“Đó là đương nhiên.” Triển Chiêu vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, bấm mạnh một cái.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi hắn: “Ngươi bấm ra được cái gì rồi?”

“Ân…” Triển Chiêu sờ cằm: “Tay không có thịt!”

Bạch Ngọc Đường vô ngữ, Triển Chiêu liền kéo hắn một cái, kéo luôn vào thiên lao.

Trong đại lao Khai Phong phủ, hắc y nhân kia bị điểm huyệt nhốt trong phòng giam, Tiêu Lương vừa gặm bánh bao nhân thịt ở bên ngoài, vừa nhìn hắn, vừa hỏi: “Ai, tiểu quỷ, ngươi làm gì mà lại đến ám toán gia gia ngươi vậy?”

Hắc y nhân bị Tiêu Lương làm cho giận tím mặt, tâm nói, tên tiểu quỷ này là con nhà ai, sao lại độc miệng như vậy!

Triển Chiêu vừa vào đến nơi liền xoay đầu Tiêu Lương, hỏi: “Tiểu Lương Tử, có hỏi ra cái gì không?”

“Không có a, cắn răng cũng không chịu nói!” Tiêu Lương bĩu môi một cái.

Bạch Ngọc Đường vươn tay cốc đầu bé một cái.

Tiêu Lương xoa xoa trán, phụng phịu nói: “Để cho cháu nói mấy câu đỡ nghiền đi, ở chung một chỗ với Cận nhi không được nói tục a, còn phải nhã nhặn nữa.”

Triển Chiêu bị bé chọc cười: “Cháu còn biết là không được nói thô tục, vậy mà nói với người khác lại độc miệng vậy a.”

“Sao có thể giống nhau được.” Tiêu Lương thiêu mi một cái: “Cận nhi là tiểu thần tiên mà, còn cháu là tiểu lưu manh a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn trời ——- Cũng biết rõ quá a! Da mặt còn dày hơn cả Triệu Phổ nữa.

……………..

Ở trong Hoàng cung xa xa, Triệu Phổ đột nhiên ngẩng mặt lên trời mà hắt hơi. Triệu Trinh vội vàng che chắn cho Hương Hương, đuổi hắn ra bên ngoài: “Có phải ngươi bị phong hàn không a, đừng có lây cho khuê nữ của Trẫm, nhanh đi ra đi …” vừa nói vừa xua tay đuổi Triệu Phổ.

Triệu Phổ tức giận nha —- Có khuê nữ rồi liền quên thúc thúc!

Vừa đúng lúc Tiểu Tứ Tử cảm thấy nhàm chán, liền lôi kéo Triệu Phổ: “Cửu Cửu, chúng ta trở về tìm Tiểu Lương Tử đi?”

Triệu Phổ gật đầu một cái, Tiểu Tứ Tử liền từ biệt Hương Hương, Công Tôn cũng đã viết xong đơn dược cho Bàng phi rồi, liền dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi ba người từ biệt Triệu Trinh, liền thuận tiện mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hầu đang dạo Ngự hoa viên cùng trở về Khai Phong phủ.

……………..

Triển Chiêu mở cửa phòng giam ra đi vào, ngồi xổm xuống trước mặt hắc y nhân kia, gạt mặt nạ của hắn ra, phát hiện người này cũng không có râu ria rậm rạp, càng không phải là người Tây Vực, mà là một người Trung Nguyên chính hiệu, vì vậy liền hỏi hắn: “Ngươi biết gì thì nhanh chóng thành thật khai báo cho ta, nếu không cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

Hắc y nhân kia nhìn Triển Chiêu một cái, hình như có chút do dự.

“Không nói a?” Triển Chiêu đứng lên, nói với Bạch Ngọc Đường: “Vậy thì chúng ta đừng để ý đến hắn, đi ăn cơm đi, chờ một lát bọn Triệu Phổ về thì bảo ảnh vệ nghiêm hình bức cung.”

Bạch Ngọc Đường cũng thờ ơ mà gật đầu một cái, Tiêu Lương còn vỗ vỗ cửa đại lao mà hù doạ hắc y nhân: “Ai, ngươi có biết Triệu gia quân có bao nhiêu chiêu cực hình đùng để thẩm vấn phạm nhân không? Ngươi xong đời rồi a!”

Nói xong, bé cũng định đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

“Chờ một chút!” Hắc y nhân kia rốt cuộc cũng mở miệng, gọi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại.

Triển Chiêu quay đầu lại.

Hắc y nhân nhìn hai người một chút, nói: “Ta bị người uy hiếp cùng chỉ điểm, nói ra rồi, các ngươi có thể bảo toàn tính mạng cho ta sao?”

Triển Chiêu quay trở lại, nói: “Vậy còn phải xem thông tin ngươi cung cấp có giá trị không đã.”

Hắc y nhân suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Ta vốn dĩ chỉ là một tiêu sư, nhưng lại bị một quái nhân bắt.”

“Quái thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn đeo mặt nạ, khắp người đều là vết phỏng, nhưng mà võ công lại rất cao, hắn giỏi dụng độc cùng dùng lửa, vô cùng tàn nhẫn.” Hắc y nhân kia nói: “Hắn cũng có một môn phái cùng mấy thân tín, quy củ rất nghiêm. Có rất nhiều người giống ta bị hắn bắt đi, bán mạng thay hắn.”

“Hắn bắt các ngươi mà các ngươi còn thay hắn bán mạng sao?” Triển Chiêu tò mò: “Các ngươi có điểm yếu gì rơi vào tay hắn?”

Hắc y nhân kia lắc đầu: “Không có.”

“Vậy mà ngươi lại nghe lời như vậy?” Triển Chiêu lại càng khó hiểu.

Hắc y nhân kia thở dài: “Trên tay ta có một thứ.”

Triển Chiêu vào phòng giam, kéo lên một đoạn ống tay áo của hắn, chỉ thấy trên cánh tay hắn có một hình xăm —– Là một con hoả long thật lớn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày.

Triển Chiêu chợt sờ cằm —— Nên nói thế nào đây, con hoả long này, rất giống với hình hoả long trên khối ngọc bội mà Thái sư cho Tiểu Tứ Tử a.

“Chúng ta thường được chia thành hai tổ, một có hình xăm hoả phụng, chuyên phụ trách thăm dò tin tức, một là hoả long, chuyên thi hành nhiệm vụ.” Hắc y nhân nói: “Người có hình xăm hoả phụng thượng nghe theo một số chỉ dẫn của chủ nhân mà đi tìm một số người, sau khi tìm được, sẽ phóng hoả phụng lên trời. Sau đó, chúng ta tra xét toàn gia người được tìm thấy kia để phóng hoả giết người, đồng thời sau khi lửa tắt, chúng ta sẽ tìm về một chiếc mai rùa bằng bạc.”

“Chiếc mai rùa kia có tác dụng gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Hắc y nhân lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết.”

“Tổng cộng các ngươi đã tìm được bao nhiêu mai rùa rồi?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi.

Hắc y nhân vẫn lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, ta vẫn chưa tìm được miếng nào, lần này có thể nói là lần đầu tiên tìm được một khối, thế nhưng vẫn là thất bại.”

Triển Chiêu cau mày: “Tại sao ngươi lại bị người ta khống chế mà làm chuyện thương thiên hại lý như vậy?”

“Chúng ta đều bị nguyền rủa.” Hắc y nhân than thở: “Hình xăm này cứ như là một dấu hiệu nguyền rủa vậy, một khi phản bội cũng sẽ bị thiêu chết.”

Triển Chiêu cau mày: “Bình thường ngươi làm sao có thể liên lạc với chủ nhân của ngươi?”

“Không phải là ta tìm hắn, là hắn đến tìm ta, ta chỉ gặp qua hắn mấy lần mà thôi, hắn còn có mấy thân tín, dáng vẻ cũng không có giống người Trung Nguyên.” Hắc y nhân kia nói: “Ta vừa mới gia nhập không lâu, thật ra thì có nhiều người giống như ta, cũng muốn phản kháng, thế nhưng chúng ta đã nhìn thấy kết quả của mấy người muốn phản kháng lại rồi, cho nên cũng không có dám, vì bảo vệ tính mạng mình mà không còn cách nào khác đành bán đứng lương tâm mà làm việc, dù sao …… vốn dĩ chúng ta cũng chẳng phải là danh môn chính phái gì.”

“Vốn dĩ các ngươi thường làm gì?” Triển Chiêu tò mò.

“Trước ta đã nói, ta vốn là tiêu sư, nhưng mà sau đó vì phát sinh mâu thuẫn với người khác mà lỡ tay giết người, sau đó lại trốn trong núi sâu cùng mấy huynh đệ làm nghề cướp bóc, cuối cùng lại bị người kia bắt. Hắn hình như thường đi bắt mấy người không cách nào hiên ngang sống dưới ánh mặt trời như ta, ta biết có mấy người có thân thế không khác ta là bao. Những người ta biết cũng không nhiều, người có hình xăm như chúng ta đều không được phép trò chuyện thường xuyên, nếu như bị phát hiện chắc chắn sẽ bị xử phạt.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, chọc chọc hắn: “Ai, cởi y phục ra.”

Lời Triển Chiêu vừa mới nói ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã ngay lập tức híp mắt nhìn hắn một cái.

Triển Chiêu khẽ mỉm cười: “Nếu có người tìm ngươi, không bằng chúng ta đổi vai đi.”

Hắc y nhân ngẩng mặt lên nhìn Triển Chiêu: “Ngươi muốn giả thành ta? Nếu như bị phát hiện ngươi có thể sẽ mất mạng đó, công phu của hắn thật sự là sâu không lường được, hơn nữa hắn cũng rất âm hiểm.”

Triển Chiêu ý bảo hắn đừng có nói nhiều như vậy, mau chóng cởi ra đi.

Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Triển Chiêu, ý là —- Ngươi giả trang thành hắc y nhân kia? Tình huống còn chưa rõ có thể sẽ nguy hiểm!

Triển Chiêu cũng đã bắt đầu kéo y phục hắc y nhân, Bạch Ngọc Đường liền đem hắn kéo về, thuận tiện còn trừng mắt nhìn hắn một cái.

Triển Chiêu ý bảo Tiêu Lương —– Đi cởi y phục hắn ra!

Tiêu Lương bất đắc dĩ, tiến lên cởi áo ngoài của hắc y nhân ra đưa cho Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường đuổi theo Triển Chiêu ra khỏi đại lao: “Miêu nhi, ngươi suy nghĩ kỹ càng chút!”

“Sợ cái gì, ngươi âm thầm đi theo ta không phải được rồi sao.” Triển Chiêu còn đang suy nghĩ xem làm sao để có thể vẽ một con rồng giống hệt lên tay.

“Hắn nói người đó công phu rất cao ….”

“Người nào công phu rất cao?”

Bạch Ngọc Đường còn chưa có dứt lời đã nghe thấy một thanh âm phía sau truyền đến.

Hai người quay đầu trở lại, chỉ thấy Thiên Tôn cùng Ân Hầu đã trở lại, Thiên Tôn còn ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang ngủ thiếp đi.

“Cận nhi!” Tiêu Lương lập tức chạy đến.

Thiên Tôn đem Tiểu Tứ Tử giao cho Tiêu Lương, nói: “Nó ở trong cung một lát đã buồn chán, nói phải về nhà chơi với ngươi.”

Ánh mắt Tiêu Lương vô cùng vui sướng mà nhìn Tiểu Tứ Tử.

Bên ngoài, Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng về tới nơi.

Mọi người gặp nhau, Công Tôn đem chuyện Triệu Trinh kể về Hoàng kim cổ thành cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— Thật có mai rùa bạc a?

……………

Mà lúc này, trong phòng của Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương thấy Lâm Dạ Hỏa không nói tiếng nào, liền nói: “Ngươi không nói thì ta có thể đi a?”

Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn hắn một chút, khoé miệng cũng giật: “Chẳng có chút tình thú nào hết, ngươi cứ như vậy thì làm sao có cô nương nào thích ngươi được chứ?”

Trâu Lương vô duyên vô cớ lại bị mắng, nhìn hắn nói: “Chính ngươi tự mình thần thần bí bí, ngươi không muốn nói thì ta đương nhiên không hỏi rồi.”

Lâm Dạ Hỏa tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn nhìn Trâu Lương, nói: “Cũng không phải là ta không muốn nói, chỉ là nhắc tới lại phiền toái.”

Trâu Lương thấy hắn hình như muốn nói ra, cũng đi qua kéo ghế ngồi xuống, nói: “Vậy ngươi nói đi.”

Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Trâu Lương không hiểu: “Sao ngươi lại cứ rắc rối như vậy chứ.”

“Vậy ngươi nói một tiếng ta là đại mỹ nhân nghe một chút đi.” Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái.

Trâu Lương vẻ mặt chán ghét mà nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa không vui: “Các ngươi cũng không ngại nói thẳng ra là Bạch Ngọc Đường đẹp trai, vậy sao lại không chịu khen ta đẹp trai chứ? Lão tử lại kém hắn như vậy a!”

“Ngươi thật sự không có đẹp bằng hắn.” Một câu nói này của Trâu Lương thành công khiến mặt của Lâm Dạ Hỏa càng xị xuống, vừa muốn mở miệng chửi người lại nghe thấy Trâu Lương nói tiếp một câu: “Có điều ngươi so với hắn đẹp mắt hơn.”

Lâm Dạ Hỏa sửng sốt, nghiêng đầu: “A?”

Trâu Lương nhìn trời một chút, lặp lại một lần nữa: “Nói về đẹp trai, Bạch Ngọc Đường quả thật là người đẹp nhất không ai có thể tranh nổi, Triển Chiêu lại là người có linh khí, sáng sủa hoạt bát nhìn thuận mắt nhất, không có ai bằng. Công Tôn lại là người tư văn nhã nhặn nhất, Vương gia uy vũ khí phách nhất, Tiểu Tứ Tử đáng yêu nhất. Còn nói về ngươi, ngươi là người ta thấy xinh đẹp nhất, có một không hai trong tất cả nam nhân! Nói như vậy ngươi đã hài lòng chưa?”

Lâm Dạ Hỏa ngơ ngác nhìn Trâu Lương hồi lâu, mặc dù có chút không cam lòng nhưng mà vẫn nhịn không được mà hỏi hắn: “Thật a?”

Trâu Lương đưa tay xoa cằm, dù có chút không muốn thừa nhận nhưng vẫn nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi nói thật dài a!” Lâm Dạ Hỏa lộ ra vẻ mặt cảm động, hiển nhiên là hảo cảm lại tăng lên gấp bội.

Trâu Lương nhìn sang một bên, tâm nói, ngươi nghĩ ta nói ra dễ lắm sao?

“Ngươi cũng có điểm tuyệt nhất a!” Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt chân thành nói.

Trâu Lương ngược lại cũng tò mò: “Ta có cái gì nhất?”

“Ngươi là người buồn chán nhất đó!” Lâm Dạ Hỏa nghiêm túc nói.

Trâu Lương tiếp tục nhìn trời —– Phải không ………

“Ta so với Bạch Ngọc Đường nhìn đẹp mắt hơn đúng không?” Lâm Dạ Hỏa lại hỏi.

Trâu Lương có chút bất mãn nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi thích Bạch Ngọc Đường?”

“A phi!” Lâm Dạ Hỏa vẻ mặt khinh bỉ nói: “Lão tử sao có thể thiển cận mà thích tên đó chứ!”

“Vậy ngươi thích Triển Chiêu?” Trâu Lương lại hỏi tiếp.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Hắn so với tên Bạch Lão Ngũ kia thuận mắt hơn nhiều, có điều, hắn một lòng một dạ đều hướng cả về phía con chuột kia rồi, không thể yêu nổi!”

Khoé miệng Trâu Lương giật giật, trả lời không đúng trọng điểm chút nào hết.

“Ngươi vẫn còn chưa có nói a, có phải ta nhìn đẹp mắt hơn Bạch Ngọc Đường không?” Lâm Dạ Hỏa tiếp tục hỏi.

Trâu Lương nhìn hắn một hồi, hỏi: “Ngươi muốn nghe lời nói thật hay giả?”

“Giả đi!” Lâm Dạ Hỏa thử thăm dò.

“Đúng vậy.” Trâu Lương gật đầu một cái: “Ngươi đẹp hơn Bạch Ngọc Đường.”

Lâm Dạ Hỏa cau mày: “Vậy nói thật thì sao? Không đẹp bằng sao?”

Trâu Lương trầm mặc một hồi nói: “Nói thật là, ngươi so với Bàng phi còn đẹp hơn.”

Lâm Dạ Hỏa mở to hai mắt sửng sốt hồi lâu, sau đó hai tay bưng hai bên cằm mà lắc qua lắc lại: “Ai nha, ngươi thật đáng ghét, quá đáng ghét mà!”

Trâu Lương không nói nổi, khen hắn mà hắn còn nói ghét.

“Khó có được ngươi lại thành thật như thế.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói vừa đưa tay cởi nút áo y phục mình.

Trâu Lương cả kinh: “Ngươi làm gì thế?”

Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái: “Làm gì? Cho ngươi biết sự thật a.”

Trâu Lương không hiểu, tâm nói, cho biết sự thật thì cởi y phục làm gì?

Lâm Dạ Hỏa đưa tay sờ bình trà trên bàn, phát hiện nó vẫn còn ấm áp, gật đầu một cái.

Hắn đem toàn bộ áo đều cởi xuống, đưa lưng về phía Trâu Lương, lộ ra cả một khoảng lưng.

………………

Khoé miệng Trâu Lương nhịn không được mà giật giật, tâm nói, làn da của yêu nghiệt chết tiệt này thật mịn a, thật trắng a.

“Ngươi nhìn cho kỹ.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói, vừa cầm lên bình trà nóng kia, rưới ướt toàn bộ khoảng lưng.

……….

Mà theo làn nước nóng rưới lên tấm lưng mịn, Trâu Lương nhìn thấy mà khoé mắt hơn nhíu lại —– Chỉ thấy trên lưng Lâm Dạ Hỏa xuất hiện một con Hoả phụng đỏ rực, trong rất sống động.

Trâu Lương há to miệng: “Cái này …”

“Nếu như là nước rất nóng, nó sẽ biến thành đỏ rực, lúc ta sử dụng nội lực, nó cũng hiện ra.” Lâm Dạ Hỏa nói, xong lại hỏi Trâu Lương: “Ngươi có muốn sờ một cái không?”

Lúc này, Trâu Lương đã đi tới sau lưng Lâm Dạ Hỏa, nghe thấy Lâm Dạ Hỏa nói vậy, hắn không tự chủ được mà đưa tay ra, sờ lên sống lưng hắn …..

Hắn sờ được hoàn toàn là làn da mịn màng, không hề có bất cứ dấu tích nào của việc xăm người, nhưng như vậy thì tại sao lại có hoả phụng? Con phượng hoàng này là do sinh ra đã có ở dưới da Lâm Dạ Hỏa, hay là nói, có trong cơ thể hắn.

Lúc này Trâu Lương mới hiểu tại sao hắn lại đặt cho môn phái của mình là Hoả Phụng đường … Hoả phụng của thế gian này, đúng là chỉ còn một con là hắn mà thôi ………..

Trâu Lương sờ sờ mấy cái, tay lập tức cũng không dừng lại được.

Lâm Dạ Hỏa hơi liếc mắt nhìn hắn, thấy được dáng vẻ ngơ ngác của hắn lại cảm thấy có mấy phần đáng yêu, liền hỏi: “Nhìn có đẹp không?”

Không biết quỷ xui thần khiến thế nào, Trâu Lương lại gật đầu một cái.

Lâm Dạ Hỏa còn đang định nói cái gì đó, đột nhiên cửa lại bị mở ra, Tiêu Lương một tay đang kéo tay Tiểu Tứ Tử, mang theo cả một đám người sau lưng xông tới, nói: “Lâm Hoả Kê, hai miếng mai rùa kia của ngươi đâu ….”

Tiêu Lương còn chưa có dứt lời, liền ngây ngẩn cả người.

Mọi người ở phía sau bé cũng ngẩn người, tập thể há to miệng, không động đậy mà nhìn tình cảnh trước mắt.

Chỉ thấy Trâu Lương đang ôm lấy nửa thân trên của Lâm Dạ Hỏa, một tay thì sờ lưng hắn, hành động này thật thân mật a ….

“A A A A A ……”

Hồi lâu sau, Tiêu Lương đột nhiên hét lớn, Triển Chiêu ở phía sau vội vàng che mắt bé, thuận tiện che luôn cả miệng bé. Công Tôn thì che lại mắt Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ sờ cẳm cảm khái —— Ai nha, Trâu Lương thật được quá a, ai nói hắn ngây ngô chứ.

Bạch Ngọc Đường cũng than thở, động tác còn thật nhanh như vậy, Trâu Lương quả nhiên là người không bao giờ chịu thiệt a.

Chỉ có Thiên Tôn cùng Ân Hầu là chú ý đến hình hoả phụng sau lưng của Lâm Dạ Hỏa.

Trâu Lương vội vàng giúp Lâm Dạ Hỏa phủ thêm áo ngoài.

Lâm Dạ Hỏa khoác y phục quay lại nhìn mọi người: “Các ngươi cũng nhìn thấy rồi?”

Mọi người ngơ ngác gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, ý là ——- Không thấy rõ!

“Đây là xăm người sao?” Thiên Tôn tò mò hỏi, hắn là Ân Hầu dù sao cũng là lão nhân gia, kiến thức đương nhiên rộng rãi, trọng điểm chú ý đương nhiên cũng không phải là vấn đề kỳ quái.

“Không phải a, là trời sinh đã có.” Lâm Dạ Hỏa nói.

“Trời sinh?!” Công Tôn tò mò, ai lại sinh ra đã mang theo thai ký của một con hoả phụng?

Lúc mọi người đang chuẩn bị nghiên cứu một chút thai ký hình hoả phụng trên người Lâm Dạ Hỏa, Triển Chiêu lại đột nhiên vỗ tay một cái: “A! Ta nhớ ra rồi!”

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ ra cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Trên lưng ngươi cũng có?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Không phải …… Lúc trước ta đã cảm thấy khối ngọc bội hình phượng hoàng của Thái sư nhìn rất quen mắt, giờ ta đã nhớ ra, lúc trước đã nhìn thấy có người có hình xăm phượng hoàng thế này rồi!”

“Là cái hình xăm trên lưng Hồng di ngươi sao?” Ân Hầu hỏi.

“Không phải, hình xăm trên lưng Hồng di cùng hoả phụng này không có giống nhau!” Triển Chiêu nghiêm túc nói: “Ta đã thấy con hoả phụng giống hệt với ngọc bội kia a!”

Mọi người đều cau mày: “Ở đâu?”

Triển Chiêu đưa ra một ngón tay chỉ, híp mắt trả lời: “Hoàng cung a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui