Long Đồ Án

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn, làm thế nào để dẫn hắn ra?

Thiên Tôn nói: “Nếu như là Hiên Viên Kiệt, như vậy nội lực hắn lúc này đang luyện đến điểm quan trọng nhất, nếu như đột nhiên không luyện nữa, hẳn là sẽ phiền toái lớn.

“Chẳng hạn như?” Triển Chiêu hỏi: “Nội lực phản phệ sao?”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn gật đầu.

“Vì vậy chúng ta chỉ cần theo dõi hắn thật chặt, nếu như hắn không hề chạy ra ngoài luyện công, vậy thì không phải là hắn, nếu như hắn lén trốn đi, như vậy có thể khẳng định là hắn làm sao?” Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Cũng không có khó … Có điều lần trước chẳng phải Hiên Viên Kiệt đã rời Hoàng cung một lần sao, không biết lần sau còn lâu nữa không?”

“Ngắn thì mười ngày, lâu nhất là nửa tháng, hắn nhất định không thể trụ qua nửa tháng!” Ân Hậu cùng Thiên Tôn khẳng định chắc chắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng âm thầm thở dài —- Còn mất nửa tháng nữa a, cái nơi quỷ quái như Bắc Hải kia bọn họ không muốn ở lại chút nào nữa, thật là muốn trở về Khai Phong phủ quá đi.

Tiêu Thống Hải phái một ít binh lính đi theo bọn Trâu Lương đến hạ du băng hà vớt cả buổi chiều, vớt lên rất nhiều thi hài cùng y phục và các vật phẩm. Vốn dĩ là hơn vạn thi thể, bây giờ chỉ còn lại có một đống mảnh vụn điêu tàn, nhìn tình cảnh này có chút động phách kinh tâm.

Tiêu Thống Hải nhíu mày nhìn Triệu Phổ: “Những thứ này cần xử lý thế nào đây?”

“Kéo đến Bắc Hải.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như đồng thanh nói.

Tất cả mọi người đều nhìn hai người họ.

Triệu Phổ gật đầu một cái, sai người chuẩn bị xe.

Những binh lính phụ trách đánh xe đều phải thường xuyên đổi ca, bình thường đổi ca đều là để đi nôn mửa một chút, xem ra lần này cả đời bọn họ cũng không dám ăn thịt nữa.

Thiên Tôn cũng rất tò mò, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Kéo về cho Hiên Viên Kiệt sao? Ngươi chuẩn bị nói gì với hắn?”

Bạch Ngọc Đường còn cảm thấy đâu có gì khó nghĩ, thiêu mi một cái: “Thì nói lúc con chạy đến thì thi thể đã biến mất rồi, chỉ còn lại một đống mảnh vụn này, cho nên cũng mang về.”

Triển Chiêu gật đầu: “Dù sao thì cũng là quân binh Bắc Hải, chết rồi cũng nên chôn cất ở cố hương đi?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn lại đám cá lớn trong sông kia một chút, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Sao vậy?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Ân …” Bạch Ngọc Đường cau mày lắc đầu một cái: “Đám cá này hình dạng thật xấu xí, nhìn có cảm giác ghê tởm.”

Triển Chiêu sờ cằm: “Lại nhắc tới, con cua bên ngoài nhìn cũng xấu xí, nhưng ăn rất ngon.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý là —— Miêu nhi … Không phải ngươi muốn nếm thử một chút đó chứ?

Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ ngực Bạch Ngọc Đường một cái: “Dĩ nhiên là không ăn cái này, ăn rồi không sợ bệnh a!”

Nói xong Triển Chiêu liền lôi Bạch Ngọc Đường đi về.

Lúc mọi người trở lại đến Lang Vương Bảo, trời cũng sắp chạng vạng tối rồi.

Mặc dù rất muốn ở thêm mấy ngày nữa, nhưng dù sao mọi người cũng có việc quan trọng cần làm, cần phải nhanh chóng trở về, cho nên Triệu Phổ liền từ biệt Tiêu Thống Hải.

Tiêu Thống Hải liền đem Tiêu Lương vẫn nhất mực lôi kéo Tiểu Tứ Tử không thôi kia, một cước đạp cho Triệu Phổ, để Tiêu Lương hảo hảo đi theo Triệu Phổ học cách bài binh bố trận cùng nghệ thuật đánh giặc, hảo nam nhi chí tại bốn phương, còn có phải đi tìm cho muội muội của bé một muội phu thật tốt nữa!

Tiêu Lương sờ sờ cái mông bị đạp —– Dở người a! Vẫn còn chưa cai sữa mà đòi tìm muội phu cái gì.

Mọi người lên đường trở về Hắc Phong Thành …

Trên đại mạc này, ban ngày cùng ban đêm đều không giống nhau, ban ngày trời nóng, gió cát lại lớn, thế nhưng đến buổi tối lại rất lạnh, mà cũng không phải lạnh bình thường.

Tốc độ trở về Hắc Phong Thành cũng không có nhanh lắm, Triệu Phổ đem một mã xa đến, nhét Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử vào xe, Lâm Dạ Hỏa cũng không có cưỡi ngựa, cũng ngồi trong mã xa ngáp dài ngáp ngắn, Tiêu Lương cũng Giả Ảnh thì đánh xe.

Chung quanh mã xa, bọn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng từ tốn mà đi, lần này Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng cưỡi ngựa, dáng vẻ cưỡi ngựa của hai người này cũng có chút khác với mọi người.

Thiên Tôn ngồi trên lưng ngựa cứ như ngồi trên ghế, vừa ngồi trên yên ngựa vừa lắc lắc cái chân, vừa ngáp, cũng không cầm dây cương, nhưng kỳ quái chính là con ngựa kia rất ngoan ngoãn đi về phía trước, lại còn đi rất trầm ổn, dáng vẻ cứ như là sợ Thiên Tôn bị ngã vậy. Ân Hậu cũng rất lười biếng ngồi trên ngựa, cũng không cầm dây cương, con ngựa kia cũng rất biết điều …..

Mọi người ở bên cạnh cảm thấy rất ly kỳ, cũng cảm thấy rất buồn bực —– Có thể thấy được đám ngựa này cũng rất thức thời đi, cũng biết được không nên đắc tội người nào.

Dĩ nhiên, thú vị nhất vẫn là Vô Sa đại sư, hắn cứ giống hệt một trái cầu, lăn qua lăn lại, một lát thì nhảy lên trước, một hồi lại nảy ra sau, Tiểu Ngũ vẫn luôn đi theo hắn, hắn chậm lại nó cũng đi chậm lại, hắn chạy nhanh nó cũng đi nhanh, hình như có vẻ rất hứng thú với trái “cầu” này.

Trâu Lương dẫn theo một sốt ít binh mã đi theo cuối cùng, trong đầu hắn lúc này cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Lâm Dạ Hỏa giống hệt một trái cầu mà nảy tới nảy lui … Hắn cảm thấy sau này có khi mình sẽ vì chuyện này mà gặp ác mộng mất.

Triển Chiêu ngồi trên lưng Tảo Đa Đa, ngẩng mặt nhìn sao trên trời.

Đây là điểm tuyệt nhất của đại mạc, bầu trời giống như cách rất gần, sao sáng dầy đặc, nhìn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vậy.

Đang ngắm thì đã thấy Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh hắn nói: “Sau chuyện này sẽ đến Ánh Tuyết Cung, sao bên đó càng đẹp hơn.”

Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Ta nghe nói Ánh Tuyết Cung được xây dựng ở trên mây, là một toà cung điện được dựng trên đỉnh núi cao a?”

Bạch Ngọc Đường cười mà lắc đầu một cái: “Dĩ nhiên không phải.”

“Vậy được dựng ở đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Hoàn toàn ngược lại, dựng ở đáy cốc.” Bạch Ngọc Đường nói: “Qủa thực ngọn núi cùng đáy cốc kia quanh năm đều đóng băng, thế nhưng … trong sơn cốc có ôn tuyền.”

“Ôn tuyền sao?” Triển Chiêu cảm thấy hứng thú hơn, trời lạnh giá cứ nghĩ đến ôn tuyền là vui vẻ.

“Nơi đó nằm ở chỗ cực hàn, thế nhưng ôn tuyền lại có thể khắc chế giá rét, cảm giác như băng hoả lưỡng trọng thiên vậy, Ánh Tuyết Cung được dựng phía trên ôn tuyền ấy. Hàng năm tuyết lạnh đều rơi xuống, đồng thời nhiệt khí từ ôn tuyền cũng toả lên, đan xen vào nhau tạo thành một tầng sương trắng là là mặt đất … mang đến cảm giác như được dựng giữa một tầng mây vậy. Cho nên người giang hồ mới nói Ánh Tuyết Cung được dựng giữa tầng mây, từ đó tạo ra ảo giác được dựng trên đỉnh núi.”

“Nga ….” Triển Chiêu giờ mới hiểu được, gật đầu.

“Còn Hồng Anh Trại của nương ngươi thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Nghe nói là được trồng đầy Hồng Anh.”

Triển Chiêu cũng lắc đầu: “Cũng là hiểu lầm thôi, trong Hồng Anh Trại quả thực được trồng rất nhiều cây cối, cỏ hoa hoặc lá màu đỏ, bởi vì nương ta thích màu đỏ, cái gì mà Hồng Mai a, Phụng Hoàng, Hồng Miên, Hồng Phong a …. có rất nhiều rất nhiều đó. Thế nhưng thứ chân chính được dùng để đặt tên là Hồng Anh Trại chính là đá cùng thuỷ tảo.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Đá cùng thuỷ tảo sao?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu: “Hồng Anh Trại được dựng dựa vào thế núi, được xây dựng giữa sườn núi, nơi đó có một thác nước vô cùng lớn chảy qua. Bởi vì vách đá ở phía sau màn nước ấy lại không phải màu đen mà là màu trắng, hơn nữa lại bóng loáng cho nên nhìn giống hệt một tấm gương lớn. Mà bên dưới thác nước có một đầm nước lớn thật lớn … bốn phía xung quanh đầm nước lại có đá ngầm màu đỏ, dưới đáy nước có thuỷ tảo màu đỏ … mỗi khi làn nước chảy xuống chúng được tán ra theo làn nước. Mỗi khi khí trời thật đẹp, từ xa nhìn lại sẽ thấy từ trong thác nước ánh ra một hồng quanh chói mắt … cho nên có rất nhiều người nghĩ rằng trong Hồng Anh Trại trồng rất nhiều hoa đỏ. Hơn nữa, tên thật phải là Hồng Ân Trại mới đúng, đó chính là tên của của nương ta, là người giang hồ nghe nhầm thành Hồng Anh Trại mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, khi rảnh nhất định phải cùng Triển Chiêu đi đến đó một chuyến.

Lúc này, Công Tôn lại từ trong mã xa mà nhô đầu ra, hỏi: “Sau khi chúng ta giải quyết xong vụ án này sẽ đến Ánh Tuyết Cung, sau đó chúng ta lại đi một chuyến Thường Châu đi?”

Tất cả mọi người đều ngẩn người, Triển Chiêu nhìn Công Tôn.

Ân Hậu cũng gật đầu: “Mấy ngày trước Tiểu Hồng còn nói với ta, nói là lần trước mọi người vội vội vàng vàng đến rồi đi, còn chưa ở được mấy ngày nữa.”

Triển Chiêu đương nhiên cũng cảm thấy không tệ.

Triệu Phổ có chút ngạc nhiên mà hỏi Công Tôn: “Ngươi vẫn còn muốn Dược ngọc a?”

Công Tôn lắc đầu: “Không phải, ta muốn đến Dạ Xoa Cung một chuyến.”

Tất cả mọi người lại ngẩn người ra.

Triển Chiêu ngược lại cũng nghĩ tới: “Đúng rồi, lần trước Công Tôn có hẹn cùng Long Miểu Miểu là đến Doạ Xoa Cung xem bệnh cho mọi người.”

Ân Hậu cũng cảm thấy mới mẻ: “Đám người trong Dạ Xoa Cung cũng có thể chữa sao? Chẳng phải nói là thiên tàn sao?”

“Không phải Thiên tàn, là bệnh!” Công Tôn nghiêm túc nói: “Lần trước ta có viết thư hỏi Long Miểu Miểu cặn kẽ tình hình bệnh tình của người trong Dạ Xoa Cung, ta cũng đã nghiên cứu một năm nay rồi, có thể có chút hy vọng chữa khỏi, cho nên mới muốn đi một chuyến.”

Triển Chiêu gật đầu: “Tốt quá a! Chúng ta trở về xem qua Long Đồ Án một chút, tìm xem ở Giang Nam có vụ án nào không, đến lúc đó có thể đến Dạ Xoa Cung mà khám bệnh cho bọn họ rồi.”

“Ha ha.” Ân Hậu cũng cười: “Nếu như có thể chữa khỏi cho đám người Dạ Xoa Cung, nói không chừng Long Cửu Luyện còn dập đầu với ngươi nữa đó.”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Thiên Tôn đang ngáp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, híp mắt hỏi: “Tiểu tử Triệu Phổ, đó là mã đội của ngươi sao?”

Triệu Phổ ngẩn người, nhìn về phía xa …. quả nhiên thấy được từ nơi xa cát bụi cuồn cuộn nổi lên, xem ra là có một mã đội đang chạy về hướng này.

Âu Dương Thiếu Chinh dắt ngựa, cau mày: “Lão Hạ phái người đến đón sao?”

“Không giống.” Triệu Phổ lắc đầu một cái: “Chỉ có đoạn đường vậy thôi mà.”

“Có thể là có người muốn đánh lén hay không?” Âu Dương cau mày, thế nhưng nhìn kỹ một chút lại thấy kỳ lạ: “Cũng không có nhiều người lắm a, xem là lời giải thích duy nhất chỉ có thể là …”

Hắn và Triệu Phổ nhìn nhau một cái, hình như có chút dở khóc dở cười.

“Là ai a?” Triển Chiêu giục ngựa đi lên mấy bước, hỏi Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhún vai một cái: “Là mã tặc.”

“Mã tặc?!” Lâm Dạ Hỏa chui ra khỏi xe: “Mã tặc nhà nào? Lá gan không nhỏ a, ai mà chẳng biết con đường này thông giữa Hắc Phong Thành cùng Hoả Phụng Đường chứ! Làm thịt bọn chúng!”

“Ta cũng thấy vậy.” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

Tử Ảnh đi lên, cầm tên lệnh trong tay, hỏi Triệu Phổ: “Vương gia, có cần người mang binh đến bắt giữ không?”

Triệu Phổ xua tay một cái: “Xem là ai một chút đã.”

Đang lúc nói chuyện cũng đã thấy mã đội kia chạy nhanh đến rồi.

Mọi người đều đánh mắt nhìn sang, chỉ thấy người cầm đầu là một tên to con, phía sau lưng hắn có theo một số binh mã … Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tên to co kia có chút quen mắt a!

Hai người thiêu mi một cái — Ai nha? Đây không phải chính là thị vệ mà Đại hoàng tử mang theo bên mình sao! Tên là cái gì ….

“Thái tử điện hạ!”

Còn chưa đợi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhớ ra tên người nọ, người kia đã nhanh chóng xuống ngựa hành lễ với Bạch Ngọc Đường: “Mời điện hạ nhanh chóng trở về Bắc Hải!”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái, hỏi thị vệ kia: “Xảy ra chuyện gì? Đại hoàng tử đâu?”

“Đại hoàng tử đã đi suốt đêm chạy về Bắc Hải rồi, người phái thuộc hạ đến Lang Vương Bảo tìm điện hạ, gặp ở đây thật tốt quá! Mời điện hạ nhanh chóng trở về!” Thị vệ kia hình như rất gấp gáp.

Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy không hứng thú mấy, lại rúc vào trong mã xa —— Không phải mã tặc a, còn tưởng có thể hoạt động gân cốt một chút rồi chứ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Bắc Hải xảy ra chuyện gì sao?”

“Điện hạ … Hai ngày ngài không ở đó …” Thị vệ kia ngẩng đầu lên: “Bắc Hải lại chết năm vị Hoàng tử!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Triệu Phổ sờ cằm, tâm nói —– Ai nha! Hoàng tử Bắc Hải này cứ lần lượt chết a, một lúc chết mất năm người, lần trước không phải mới chết hai người thôi sao, nháy mắt cái đã chỉ còn lại ba người sao?

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng chỉ biết nhìn nhau —— Chẳng lẽ là cái tên cao thủ thần bí đó vẫn còn ẩn nấp tại Bắc Hải sao?

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nói cáo từ với Triệu Phổ, dẫn theo Triển Chiêu cùng mấy mã xa lớn kia, đi cùng đoàn nhân mã chạy về Bắc Hải.

Thiên Tôn cũng không tiện đi theo, cần phải trở về quân doanh tìm Hắc Ảnh, thuận tiện còn phải đổi mũ trùm, vừa mới nghĩ đến phải giả trang thành Bạch phu nhân, hắn lại xị mặt xuống.

……………………

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy về Bắc Hải, chỉ thấy trong hoàng thành vẫn cứ an tĩnh như thường, hoàn toàn không có chút không khí tang tóc nào, ngay cả một khối khăn tang, một đèn lồng trắng cũng không có ………

Bạch Ngọc Đường nhìn thị vệ kia, ý là ——– Ngươi xác định rất nhiều hoàng tử bị chết sao?

Thị vệ kia thở dài, nói: “Điện hạ không biết, Hoàng thượng hạ lệnh điều bảy vị Hoàng tử khác vào cung, tới thay thế cho mấy Hoàng tử vừa mới qua đời….”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày, đồng thời cùng nghĩ đến —— Cái này chẳng phải là, cơ hội cho Hiên Viên Phách về cung sao?

Hai người theo bản năng mà nhìn nhau một cái, trước đó hình như Hiên Viên Phách biết cái gì đó, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến hắn?

“Mấy vị Hoàng tử còn lại là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chỉ còn lại Đại hoàng tử Hiên Viên Lang, Tam hoàng tử Hiên Viên Vũ, và Thập hoàng tử Hiên Viên Giác.”

Đang lúc mọi người nói chuyện, mọi người cũng đã đến cửa Phù Đồ Sơn rồi, cầu treo được hạ xuống, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lên núi. Hai người rất thuận lợi trở về phủ Thái tử, cả đường đi đều không có ai ngăn trở, trong hoàng cung cũng yên tĩnh dị thường, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ có rất nhiều người chết.

Triển Chiêu xuống ngựa, cùng Bạch Ngọc Đường tiến vào Thái tử phủ … Chỉ thấy trong sân viện Thái tử phủ, bên cạnh bàn đá có một người ngồi đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ một chút, có chút không biết nói sao.

Chỉ thấy bên bàn đá, Đại hoàng tử Hiên Viên Lang đang ngồi uống rượu, trên bàn đều đầy vò rượu rỗng, xem ra hắn uống đã lâu rồi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi tới.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ hắn, tâm nói đây là hậu quả của việc uống quá nhiều khi ở quân doanh của Triệu Phổ sao?

Hiên Viên Lang vẻ mặt say mèm, ánh mắt đã mất đi tiêu cự mà nhìn hắn, sau đó cười mà đưa tay chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, hàm hàm hồ hồ nói: “Ta .. ta muốn, cảm tạ ngươi, ách …”

Hắn vừa nói vừa nấc, còn nôn ra cả rượu, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt chán ghét mà lùi ra một bước —– Hắn ghét nhất kẻ say rượu!

Triển Chiêu hỏi: “Đại hoàng tử, ngươi làm sao vậy?”

“Đều đã chết hết ….” Đại hoàng tử vừa khóc vừa cười, bộ dáng của hắn không biết nên nói đáng cười hay đáng thương nữa: “Những huynh đệ kia của ta, bình thường ta đều muốn bọn họ chết hết đi, cảm thấy nếu bọn họ chết hết rồi hẳn là sẽ tốt lắm đây, bây giờ thì tốt lắm rồi, chỉ còn lại ta cùng lão Thập ….”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt: “Không phải vẫn còn có Lão Tam sao?”

“Nga …. a.. a…” Đại Hoàng tử lắc đầu cười: “Các ngươi chỉ mới về, không biết đi? Một canh giờ trước, lão Tam cũng đã chết, các ngươi đoán xem, Phụ hoàng ta nói gì?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, hỏi: “Nói cái gì?”

“Hắn lại cứ vậy …” Hiên Viên Lang có lẽ đã say đến hồ đồ rồi, cầm vò rượu mà đứng lên, học theo động tác cùng giọng nói của Hiên Viên Kiệt , nhẹ nhàng xua tay chặn lại, rất vân đạm kinh phong mà nói: “Chôn đi, gọi thêm mấy Hoàng tử khác trở lại, phải nhớ … Không được làm hỏng không khí Tế thiên của ta!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng sững tại chỗ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, khó trách sao Hiên Viên Lang lại tâm tro ý lạnh như vậy, những lời này đích thực là khiến cho lòng người ta nguội lạnh.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Ngươi có biết người nào giết mấy huynh đệ kia của ngươi không?”

Hiên Viên Lang cười khổ mà lắc đầu, lại còn vừa thất thần vừa hồ hồ đồ đồ nói: “Ngươi có biết không, lúc lão Tam chết …. Ta còn sờ mặt hắn, vẫn còn ấm a.”

Triển Chiêu cau mày, hình như Hiên Viên Lang bị kích động không nhỏ.

“Trước khi chết hắn còn nói chuyện với ta nữa ….” Hiên Viên Lang vẻ mặt rất khó hiểu: “Hắn đã nói một chữ!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đây chính là điểm quan trọng nhất a! Liền hỏi: “Chữ gì?”

“Hắn gọi tên ta!” Hiên Viên Lang vỗ vỗ ngực.

Triển Chiêu có chút không nói nổi, hỏi: “Tên ngươi có ba chữ, hắn đã nói một chữ …”

“Gọi ta là …. Lang!” Hiên Viên Lang hình như cảm thấy rất buồn cười: “Trước khi hắn chết, hắn nói, Lang!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ quái —— Lang sao?

“Còn là …” Hiên Viên Lang ngoẹo đầu hình như nghĩ mãi không ra: “Lại là Lang sao? Ân?”

Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến —– Lần trước khi ở trên thảo nguyên ở Lang Vương Bảo, Tiểu Tứ Tử còn bảo hắn phải cẩn thận “Lang” … Lang sao?

“Ta .. Ta cảm tạ ngươi!” Hiên Viên Lang đã say đến hồ đồ rồi, một tay kéo tay áo Bạch Ngọc Đường, một tay lại chỉ hắn: “Nếu không phải ngươi mang theo ta đến quân doanh của Triệu Phổ, nói không chừng, ta cũng đã chết, a a … cũng, chôn đi!”

Bạch Ngọc Đường thở dài, đoạt lại vò rượu trong tay hắn.

Lúc này Trâu Dịch lại chạy về, nói: “Điện hạ …”

Bạch Ngọc Đường gật đầu với hắn một cai: “Đại hoàng tử uống say, ngươi đưa hắn về đi.”

“Vâng!” Trâu Dịch dẫn theo mấy người, đỡ Đại hoàng tử xuống núi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bất đắc dĩ mà nhìn nhau, vừa mới định vào phòng … đột nhiên, đều cảm giác thấy một cỗ nội lực cổ quái xẹt qua cách đó không xa, hình như muốn xuống núi!

Hai người xoay người đuổi theo —– Không phải chứ? Lại tới nữa? Người kia thực sự muốn làm thịt hết đám nhi tử này của Hiên Viên Kiệt sao!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui