Long Đồ Án

Bao phu nhân, Đổng thị, là thiên kim danh môn, cũng là tài nữ nổi tiếng Lư Châu, có điều Đổng thị lại khá khiêm tốn trong vai trò phu nhân Phủ doãn Khai Phong Phủ. Nàng không thích cuộc sống ở Khai Phong Phủ cho lắm, cho nên vẫn luôn sống tại quê nhà Lư Châu, nuôi dạy Bao Duyên khôn lớn thành người.

Tuy nói Đổng thị và Bao Đại nhân ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nhưng, tình cảm hai người vô cùng sâu đậm.

Nhìn vào hành động cử chỉ cùng khí độ của Bao Duyên cũng có thể thấy được vị Bao phu nhân này làm mẫu thân rất thành công, chỉ là …..

Tất cả mọi người đều ngoẹo đầu mà nhìn Bao phu nhân lại cảm khái thêm một trăm lần “Mỹ nữ a!”, sau đó lại đồng loạt quay sang nhìn Bao Đại nhân, cuối cùng tổng kết lại —— Không có tương xứng phu thê chút nào hết.

Dĩ nhiên, thật ra ngũ quan của Bao Đại nhân rất đoan chính, có điều là quá đen, nếu quá trắng đến nhợt nhạt thì củng phân biệt được đẹp xấu trẻ già, mà quá đen cũng đồng dạng như vậy, Bao Đại nhân đen đến độ dù có đẹp hay xấu thế nào thì cũng chẳng cách nào nhìn ra được.

Tiểu Tứ Tử chống má hô lên: “Oa! Thê tử của Tiểu Bao Tử thật quá trắng a!”

Bao phu nhân liền cười với Tiểu Tứ Tử một cái, cười cho Tiểu Tứ Tử lại lần nữa ôm má —— Siêu cấp khí phái, siêu cấp có khí chất, siêu cấp đẹp a!

Triệu Phổ bất đắc dĩ mà nhéo má Tiểu Tứ Tử, ý là —- Nhóc lớn bao nhiêu chứ, biết cái gì mà khí với chẳng chất.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ, giống như hỏi —– Không có khí chất sao?

Khóe miệng Triệu Phổ co rút ——- Qủa thực là có khí chất!

Bao Duyên vừa thấy nương mình liền nhanh chóng chạy lên, quỳ xuống bên cạnh nương hắn, hai tay ôm lấy đầu gối nương hắn, nói: “Nương, sao người lại đến đây?”

Mọi người lại thiêu mi một cái —— Rõ ràng là một con nhím con thoắt cái đã biến thành thỏ non a! Qúa ngoan thuận!

Bao phu nhân đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Bao Duyên, kéo hắn đứng dậy, mình cũng đứng dậy, nhẹ nhàng đến thi lễ với mọi người.

Mọi người vẫn còn đang sửng sốt ở cửa liền vội vàng hoàn lễ.

Bao Đại nhân cũng vừa mới vào đến nơi, nhìn thấy Bao phu nhân hiển nhiên là cũng có chút giật mình: “Phu nhân sao lại tới?”

Bao phu nhân ngẩng mặt nhìn Bao đại nhân, mỉm cười thật nhẹ nói: “Nga, ta có chút nhớ Duyên nhi!”

Bao Đại nhân hơi sửng sốt một chút.

Bao Duyên cùng Bao phu nhân mẫu tử tình thâm, điều này Bao Chửng biết rõ, thế nhưng hai người bình thường có thư từ qua lại, hơn nữa nếu như Bao phu nhân thực sự nhớ Bao Duyên, vậy chỉ cần gọi nó về là được, không nhất thiết phải tự mình đến một chuyến a, hơn nữa ….

Bao Đại nhân nhìn mấy nha hoàn ôm theo mấy bọc y phục chạy vào, cười híp mắt mà theo Bao Hưng đi thẳng vào ngọa phòng của Bao Đại nhân, cũng có chút buồn bực —— Hình như có ý ở lại lâu dài đi.

“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi nghỉ ngơi chút đã.” Bao phu nhân cáo từ mọi người, Bao Đại nhân bảo đám người Triển Chiêu cứ đi ăn cơm trước đã, tối về lại bàn sau, còn mình thì bồi Bao phu nhân về phòng, nhìn rất là khăng khít.

Đám người đi rồi, Bàng Dục liền níu lại Bao Duyên: “Đó thực sự là nương ngươi a? Phụ thân ngươi làm sao có thể lừa gạt được nàng vậy? Rảnh rỗi nhất định phải cùng đại nhân xin chút kinh nghiệm mới được.”

Bao Duyên liếc hắn một cái: “Lừa cái gì mà lừa a! Hai người họ là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa, mẫu thân ta còn thích phụ thân ta trước đó!”

Mọi người cùng há to miệng.

Bàng Dục cau mày: “Nương ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có mắt là không được tốt lắm nha, quả nhiên người không ai toàn diện đi ….”

Lời còn chưa dứt, Bao Duyên đã nhảy dựng lên đánh hắn.

“Ai nha, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài nha, lão Bao lại tốt số như vậy.” Bàng Thái sư sờ cằm gật đầu: “Khó trách sao lại không lấy tiểu thiếp …. Xem ra là do có phu nhân đẹp như vậy đi.”

Bát Vương gia cũng gật đầu, hai người hơi bất ngờ một chút, sau đó liền cùng vào cung.

Bao Duyên thấy mọi người chỉ chú ý đến ngoại hình của nương hắn, hình như rất bất mãn: “Nương ta không chỉ đẹp mà còn rất thông minh nữa đó!”

“Cái này thì ta rất tin tưởng!” Bàng Dục gật đầu: “Nhìn cũng có cảm giác rất thông minh rồi.”

“Có điều cũng kỳ quái.” Bao Duyên sờ cằm nghĩ: “Nương ta sợ nhất là phiền toái, sao lại từ xa mà chạy đến như vậy chứ?”

…………….

Bao Đại nhân cũng nghi ngờ như vậy, cho nên chờ khi hai phu thê vào phòng rồi mới hỏi: “Phu nhân ….”

Bao phu nhân gật đầu một cái, biết phu quân mình muốn hỏi cái gì, liền thấp giọng nói: “Lão gia, ngươi còn nhớ đồng học Khuất Trọng Viễn kia không?”

Bao phu nhân nói một câu này, Bao Chửng có chút ngốc lăng.

Vụ án của Khuất Trọng Viễn vừa mới xảy ra không bao lâu, hơn nữa vẫn còn được giữ bí mật, ngay cả người trong hoàng thành cũng không có mấy ai biết, phu nhân hắn ở xa ngàn dặm như vậy làm sao có thể biết được? Bao Duyên viết thư nói cho nàng sao? Này hẳn là không thể, không hiểu được ….

Bao Đại nhân gật đầu một cái, hỏi Đổng thị: “Phu nhân, vì sao lại nhắc tới Trọng Viễn?”

“Là thế này …. Lão gia có nhớ vị biểu muội là thanh mai trúc mã của hắn không?” Bao phu nhân hỏi: “Chính là cô nương đã qua đời hai mươi năm trước ấy.”

Bao Đại nhân gật đầu: “Nhớ!”

Đổng thị hiểu thi thư, đạt lễ nghĩa, lại có học thức vô cùng, Bao Chửng ngoại trừ yêu thương còn hết sức tôn trọng nàng, hai người nhiều năm đều thường xuyên cùng nhau đàm luận, năm đó chuyện Bao Đại nhân trai qua, Bao phu nhân cũng biết. Sau khi Khuất Trọng Viễn biến mất năm đó, lại xảy ra chuyện quỷ diện nhân tác quái, Bao Đại nhân có một thời gian rất không vui, ngay cả đi học cũng không thể tập trung tinh thần được, lúc đó Đổng thị thường xuyên lui tới, cùng hắn chia sẻ phiền lo trong lòng, Đổng thị đã giúp hắn khai thông, còn khích lệ hắn cố gắng vượt qua thời kỳ khó khăn ấy, cho nên hắn mới có thể chịu đựng qua ba năm ở Thái học viện, thi đỗ Trạng Nguyên, có được chức vị Phủ doãn Khai Phong Phủ như hiện nay.

Bao Đại nhân nhìn Đổng thị, trong lòng mơ hồ cảm thấy, có thể là phu nhân cũng không có biết chuyện Khai Phong Phủ lại xuất hiện quỷ diện nhân, mà là ở quê nhà có chuyện gì đó xảy ra, mà chuyện này lại có liên quan đến cô nương có quan hệ với Khuất Trọng Viễn năm đó kia.

“Mấy hôm trước trời mưa, nhiều mộ phần của nhiều nhà bị ngập.” Bao phu nhân nói tiếp: “Sau khi nước rút, ta dẫn theo Vân nhi cùng Hà nhi đi xem một chút mộ tổ, xem có bị ngập nước hay không …. Lúc đó thấy có rất nhiều nhà đang sửa sang lại mộ phần. Ta vốn định mượn mấy nhân công kiểm tra chút mộ phần của phụ thân, mà trùng hợp như vậy, lại nghe thấy bọn họ nói một chuyện lạ.”

Bao Đại nhân cau mày: “Bọn họ nói cái gì?”

“Trong mộ phần của Đường cô nương chỉ có quan tài không, hoàn toàn không có thi thể.” Đổng thị cũng có chút lưu tâm: “Nghe nói toàn bộ mộ phần của Đường cô nương đều sụp mất, bởi vì người của Đường gia đã sớm dời đi rồi, cho nên lần này đều do hàng xóm quen biết trước kia góp tiền sửa sang lại. Sau khi nhân công đào mộ phần ra, lại chỉ thấy có quan tài không chứ hoàn toàn không có thi thể.”

“Quan tài rỗng?” Bao Đại nhân nhíu chặt hàng lông mày, nếu như trong quan tài không có ai, vậy rốt cuộc là Đường cô nương kia đã chết hay chưa! Khuất Trọng Viễn có biết chuyện nay hay không? Nếu như không biết …. Vậy chẳng phải là hắn đã chết oan hay sao?!

“Thiếp đặc biệt dẫn Vân nhi cùng Hà nhi đi xem, quả thực là quan tài rỗng! Hơn nữa, hình như còn chưa từng được dùng qua, cũng không giống trộm thi.” Đổng thị nghiêm túc nói: “Mặt khác, bên cạnh mộ phần, cỏ dại xanh um, cứ như từ trước đến nay chưa từng có ai xử lý qua. Thiếp liền phái người đi hỏi thăm một chút, kết quả phát hiện, nhiều năm như vậy rồi mà người của Đường gia cũng chưa từng tới thăm mộ một lần!”

“Qủa thực rất khả nghi.” Bao Đại nhân trầm tư.

“Thiếp cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, vừa đúng lúc muốn gặp mấy người ở Khai Phong Phủ cho nên mới đến đây.” Bao phu nhân khẽ mỉm cười.

Bao Đại nhân lại sửng sốt, không hiểu: “Nàng tới Khai Phong Phủ gặp ai?”

“Mỗi lần Duyên nhi viết thư đều viết dài lê thê, một lát lại nói cái gì giang hồ hào kiệt, một lát lại võ lâm chí tôn, nào là chuyện kinh tâm động phách, thiếp cũng cảm thấy động tâm, thật không nghĩ đến, nó mới ra ngoài một chuyến đã tích lũy được nhiều kiến thức như vậy rồi.”

“Nga ….” Bao Đại nhân cũng cười, nụ cười khó thấy được vô cùng chân chất, thật may là không có ai nhìn thấy.

Bao Đại nhân gãi đầu một cái: “Phu nhân cũng nên ở đây một thời gian đi, Khai Phong Phủ quả thực rất thú vị, cũng rất náo nhiệt nữa.”

“Đương nhiên là thiếp muốn ở lâu dài, chàng cũng đừng quên, chờ qua qua mùa đông này đã là mùa xuân rồi, sau đó Duyên nhi còn phải vào Thái học viện nữa, chàng bận rộn như vậy, thiếp phải ở lại chiếu cố nó, còn đốc thúc nó học hành nữa.”

Bao Đại nhân nhẫn cười, tâm nói xem ra mấy ngày sung sướng của Bao Duyên sắp chấm dứt rồi, nương nó bắt đầu canh chừng nó a.

“A…. hắt xì!”

Trong biệt viện, Bao Duyên đột nhiên ngẩng mặt lên trời mà hắt hơi thật lớn.

Tiểu Bao Phúc nhanh chóng chạy ra, vừa chạy vừa nói: “Thiếu gia, ngươi xong đời rồi, phu nhân nói muốn canh chừng ngươi đọc sách!”

“A?!” Bao Duyên cả kinh.

“Ngươi cũng nên chuyên tâm đọc sách đi.” Ở bên cạnh, Bàng Dục cũng ra vẻ rất chân thành mà đốc thúc Bao Duyên: “Qua đông kỳ thi mùa xuân rồi đó! Thi trượt là ngươi thảm!”

Bao Duyên sửng sốt, nháy mắt cái liền khẩn trương lên.

Mọi người còn đang thảo luận chuyện ngày mai mang gì đi Thái học viện, lại thấy Bạch Phúc dẫn theo mấy nha hoàn vào, trên tay còn cầm theo mấy thực hạp.

“Thơm quá!” Mọi người cùng đồng thanh.

Là người Bạch phủ mang Phật Nhảy Tường mua từ Thái Bạch cư về, thì ra là ban nãy Bạch Ngọc Đường có phân phó Bạch Phúc, đi mua đồ mang đến đây ăn đi, đỡ phải mất công tối tăm còn dẫn theo cả đoàn người ra ngoài cho mất thời gian, mọi người còn có nhiều chuyện phải làm nữa.

Vì vậy, mọi người cùng quây quần lại, chuẩn bị đi thưởng thức trù nghệ của trù tử Thái Bạch cư.

Triển Chiêu ôm một bát, ăn một miếng rồi ngay lập tức gật đầu: “Ngon!”

Tất cả mọi người đều gật đầu, trù tử này đúng là rất có bản lĩnh!

Chỉ có Bàng Dục ăn hai miếng rồi, lại ngoẹo đầu nhìn cái bát: “Di” một tiếng.

Lại ăn thêm hai miếng nữa, sau đó gãi đầu: “Kỳ quái a!”

Bao Duyên thấy hắn lắc lư đến hoảng, liền hỏi: “Sao vậy? Ăn không ngon sao?”

“Không phải! Mùi vị này rất quen thuộc!” Bàng Dục vẻ mặt mờ mịt: “Gần như giống hệt món ta ăn ở Hạo Thiên Lâu ngày trước a!”

“Ngươi chắc chắn?” Tất cả mọi người hỏi hắn.

“Ân!” Bàng Dục gật đầu: “Mùi vị đó ta nhớ rất kỹ! Hương liệu mà trù tử đó dùng ở nơi khác ăn không được đâu.”

“Liệu có phải là Thái Bạch cư đã mời trù tử ở Hạo Thiên lâu về không?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Phổ cho Giả Ảnh đi hỏi thăm một chút, Giả Ảnh trở lại nói: “Không có nhiều khả năng đâu, trù tử mà Thái Bạch cư mời đến khá trẻ, nghe nói là người nơi khác đến, hắn đến Khai Phong Phủ chủ yếu là muốn gặp thiên hạ đệ nhất trù tử mà thôi. Khi đến Thái Bạch cư ăn một bữa, liền đem toàn bộ trù tử Thái Bạch cư nói cho không đáng một đồng, cuối cùng chưởng quỹ Thái Bạch cư liền thách hắn làm một bàn đồ ăn, hắn làm luôn một bàn cơm rượu, khiến cho toàn bộ Thái Bạch cư từ lão bản đến tiểu nhị ăn ngon đến phát khóc, vì vậy, chưởng quỹ liền giữ hắn lại.”

“Vậy sao?! Nhân tài như thế nhất định phải kết giao!” Triển Chiêu vừa nghe xong liền mắt sáng lấp lánh.

Chẳng qua, còn chưa đợi hắn kích động thì Bạch Ngọc Đường đã đè hắn xuống, ý là —— Miêu Nhi! Căng thẳng!

Khóe miệng Triển Chiêu co giật, liếc Bạch Ngọc Đường —- Miêu gia ta sao phải căng thẳng?!

Bạch Ngọc Đường có chút khó chịu, Mèo này …. Chỉ có một trù tử giỏi chút đã có thể lừa hắn được rồi.

Sau khi mọi người ăn cơm tối xong rồi, Công Tôn chạy đi nghiệm thi, những người khác lại bắt đầu gãi đầu gãi tai —– Ngày mai còn phải đi Thái học nữa! Phải chuẩn bị chút đồ, đầu tiên là văn phòng tứ bảo, hẳn là mỗi người cần một bộ đi?

Thật may là Bạch Phúc tương đối nhanh nhẹn, đã chạy đi mua một số lượng lớn giấy cùng mực rồi.

Tiểu Tứ Tử đứng trên băng chọn bút lông, thuận tiện chọn cho Tiểu Lương Tử một nộ nữa.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng ở bên ngoài chờ kết quả nghiệm thi của Công Tôn, cũng bất đắc dĩ mà chọn giấy bút.

Thiên Tôn vội vàng chạy từ trong phòng ra, trong tay cầm một cái hộp, híp mắt cười: “Rốt cuộc cũng có cơ hội dùng rồi!”

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, tiến đến liếc mắt nhìn, chỉ thấy là văn phòng tứ bảo mà trước đây mình chọn cho Thiên Tôn.

“Oa!” Bàng Dục than thở: “Thiên Tôn, này là thứ tốt a!”

Thiên Tôn gật đầu.

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Cho con dùng sao?”

Thiên Tôn giấu đi: “Ta dùng!”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một lúc, sau đó đỡ trán: “Không phải người cũng muốn đi đấy chứ …”

“Dĩ nhiên là muốn đi rồi!” Thiên Tôn vui vẻ a: “Đáng tiếc Lão quỷ Ân Hậu không có ở đây, nếu không cũng kéo hắn đi, nhìn hắn đọc sách chơi rất hay, tốt nhất là bị phu tử phạt đứng úp mặt vào tường!”

Tất cả mọi người thay Thiên Tôn đổ mồ hôi, ý là —— Nhìn thế nào cũng thấy, người bị phạt có thể là người đó.

Triển Chiêu bưng cái nghiên mực cùng đài bút, thăm dò hỏi: “Sao lại còn bị phạt đứng a?”

“Đúng vậy!” Bao Duyên gật đầu: “Trong thái học không những có phạt đứng, còn có cả đánh lòng bàn tay nữa.”

Triển Chiêu há miệng: “Không được hoàn thủ sao?”

Tất cả mọi người đều khinh bỉ mà nhìn hắn.

Triệu Phổ lắc đầu bất đắc dĩ: “Mấy lão đầu kia trước đây cũng đã dạy lão tử, tên nào tính khí cũng ngay thẳng lại còn không tiện đối phó, tóm lại là phiền phức!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, những người khác còn còn đỡ, hai người bọn họ đều là người giang hồ, vạn nhất ở thái học viện bị phạt đứng mà lan truyền đi, vậy sau này làm sao có thể lăn lộn được nữa?

“Tiểu Vương gia.”

Lúc này, Tử Ảnh chạy vào, đưa cho Tiểu Tứ Tử một thứ, hỏi: “Cái này được không?”

Tiểu Tứ Tử đang cầm đồ nhìn một chút, gật đầu: “Ân!”

Mọi người vừa mới thấy cái đó liền bị dọa run một cái, chỉ thấy đó là một cái đầu lâu khô, không biết bên trong đó có ngâm dược gì nữa.

“Cận nhi!” Tiêu Lương cả kinh: “Đây là cái gì a?”

“Phụ thân muốn dùng.” Tiểu Tứ Tử cười thật tươi: “Không phải ngày mai phụ thân muốn đến Thái học viện dạy học sao? Phụ thân muốn dùng cái này a!”

Mọi người há to miệng: “Phụ thân cháu chuẩn bị dạy cái gì?”

“Học y thuật là phải như vậy, muốn hiểu được cấu tạo người, trước tiên cần học từ xương đầu ….” Vừa nói, Tiểu Tứ Tử vừa hỏi Tử Ảnh: “Có tròng mắt không …. Phốc!”

Tiểu Tứ Tử còn chưa nói xong, cái đầu lâu đã bị Triệu Phổ đoạt mất, thuận tiện đè lại đầu bé: “Không được học phụ thân con mấy chuyện dọa người như vậy!”

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng, chu môi —— Phụ thân chính là thần tượng của bé nha! Sao có thể không học được!

Nháy mắt, mọi người từ viếc lo lắng chuyện đi học ngày mai, biến thành lo lắng cho đám thư ngốc bị Công Tôn dạy y học ngày mai kia …. Ngày mai, Công Tôn mang đầu người đi dạy liền có dọa cho mấy người chết ngất không a?

“Thiếu gia.” Mọi người còn đang thảo luận, Bàng Phúc đã chạy từ bên ngoài vào: “Thiếu gia, Thiếu gia!”

Bàng Dục cau mày: “Làm gì mà cả kinh đến vậy chứ?”

“Ta đã cho người đi nghe ngóng.” Bàng Phúc vừa mới chạy vào liền nói: “Yên Phượng Nhi đã chết năm ngoái rồi!”

“Cái gì?” Bàng Dục nhảy dựng lên: “Sao có thể?!”

“Nghe nói là dùng một cây trâm ngọc bích đâm xuyên cổ họng mình mà chết!” Bàng Phúc vừa nói vừa lắc đầu: “Nghe nói nàng yêu một thiếu gia quyền quý, bị chính thất của thiếu gia kia biết được, bức chết!”

“Yên Phượng Nhi đó không phải là đầu bài của Hạo Thiên Lâu sao?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: “Dựa theo những gì các ngươi nói, Hạo Thiên Lâu là địa bàn của Vương Phong, mà Vương Phong lại có bối cảnh như vậy thì ai có thể bức người dưới tay hắn chứ?”

Mọi người nghe xong đều nhìn nhau, cũng cảm thấy thật kỳ quái.

“Trừ phi ….” Triển Chiêu thiêu mi một cái, nhìn mọi người.

Mọi người lại nhìn nhau một cái, đều có cùng ý tưởng.

Bao Duyên đụng Bàng Dục, hỏi nhỏ: “Có thể là Yên Phượng Nhi thích Vương Phong không?”

“Không phải đâu….” Bàng Dục sờ cằm, suy nghĩ một chút: “Tuổi tác của Vương Phong có thể làm cha nàng ta rồi!”

Mọi người cùng liếc Bàng Dục, ý là …. Phụ thân ngươi cũng có thể làm cha mẹ kế ngươi a.

Bàng Dục gãi đầu.

Mọi người lại theo bản năng mà nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhướng mi, lắc đầu một cái: “Không thể nào!”

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Là sao?”

“Thường ngày tỷ phu ta có thuộc dạng tầm hoa vấn liễu hay không ta không rõ, có điều hắn vô cùng tôn trọng Hoàng tỷ ta.” Triệu Phổ nói: “Hơn nữa Hoàng tỷ ta có thân phận thế nào, lại bao nhiêu tuổi rồi, còn cùng một kỹ nữ ghen tuông, này chẳng phải là khiến người ta chê cười sao?”

Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy ngược lại cũng đúng.

“Ngươi nói là nàng dùng bích trâm tự vẫn sao?” Triển Chiêu đem chiếc hộp đựng cây trâm ra, hỏi Bàng Phúc: “Ngươi có hỏi cây trâm kia bây giờ ở đâu rồi không?”

Bàng Phúc thần bí nói: “Nghe nói …. Cây trâm đó vốn là được cài trên búi tóc nàng, thế nhưng lúc hạ táng lại không thấy đâu nữa!”

Triển Chiêu lại mở cái hộp ra, lấy cây trâm kia lên cẩn thận quan sát —— Cây trâm hoàn toàn không hao tổn gì.

“Chính là cây trâm này sao?” Bàng Dục cũng góp sang.

“Nhìn rất xanh a!” Bao Duyên tưởng tượng một cái, cảm thấy lần này thật ngoan thủ a, một cô nương đang yên đang lành, dù muốn tự vẫn thì thiếu gì cách a, treo cổ cũng được, uống thuốc độc cũng được, làm gì phải dùng cây trâm tự vẫn một cách đáng sợ như vậy a?!

Một cô nương nhu nhược, có thể dùng cây trâm này đâm thủng cổ mình sao?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi một câu.

Mọi người đều cau mày ——- Vụ án càng ngày càng phức tạp, cây trâm này không giải thích được tự nhiên xuất hiện ở Khổ Bi tự, hình như muốn dẫn mọi người đến điều tra Hạo Thiên Lâu, hôm nay lại tra ra được Yên Phượng Nhi đã chết, mà trùng hợp như thế, quan hệ của Yên Phượng Nhi với Bàng Dục trước kia rất tốt …. Bàng Dục lại bị người ta đuổi giết, trong đó hẳn là có quan hệ gì đó đi?

“Yên Phượng Nhi được chôn cất ở đâu?” Triển Chiêu chợt cảm thấy hứng thú mà hỏi Bàng Phúc.

Bàng Phúc quả nhiên lanh lợi a, đã đoán trước thể nào đám người Triển Chiêu cũng có thể sẽ muốn nghiệm thi cho nên đã nói: “Ta nghe ngóng rồi, hẳn là ở dưới chân núi Thanh Trúc.”

Triển Chiêu cười một tiếng, đứng lên, kéo tay áo trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cảnh giác mà nhìn hắn: “Miêu nhi, ngươi muôn làm gì?”

“Trăng mờ gió mát đương nhiên là muốn đi đào mộ rồi, ngày mai sẽ bị nhốt vào Thái học học bài rồi, hôm nay đương nhiên cần phải giãn gân giãn cốt một chút!” Triển Chiêu cười híp mắt, thuận tiện còn xoa xoa bụng: Ăn no rồi cần phải tiêu thực nữa!”

Bạch Ngọc Đường vừa mới nghĩ đến quá nửa đêm còn phải đi đào mộ người ta, gần núi Thanh Trúc còn có mấy chục ngôi mộ khác, quá hôi thối, khiến cho hắn vừa mới ăn xong cũng cảm thấy ghê tởm luôn.

Triển Chiêu cười híp mắt mà ôm cánh tay Bạch Ngọc Đường, đem người lôi đi.

Mọi người nhìn nhau một cái, cảm thấy này rất thú vị, Tiểu Tứ Tử liền chạy ngay vào ngỗ tác phòng, gọi Công Tôn: “Phụ thân, Miêu Miêu cùng Bạch Bạch muốn đi đào mộ!”

Công Tôn ném ngay đao trúc trong tay, chạy như bay ra: “Ta cũng đi!”

…………..

Vì vậy, một đám người ăn no rồi không có việc gì làm liền rủ nhau hăng hái bừng bừng chạy ra bên ngoài, Bạch Ngọc Đường bất lực than thở ——- Đi đào trộm mộ nhà người ta chứ cũng không phải đi du xuân dạo phố, đám người này thật đúng là không cách nào hiểu nổi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui