Long Đồ Án

Lúc mới ăn cơm, mọi người cũng bàn luận một chút về vụ án, thế nhưng rất nhanh sau đó là ăn đến nhiệt tình.

Công Tôn
hình như muốn lát nữa đi chung quanh một chút, xem có thể mua được chút
thảo dược nào nữa không, Triệu Phổ lại nói sẽ đi cùng hắn.

Tiểu Tứ Tử cắn một khối hoa quế cao, ngẩng mặt lên hỏi Triển Chiêu: “Triển Triển nha, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài chơi đi?”

Triển Chiêu liền hỏi Tiểu Tứ Tử: “Đi đâu chơi?”

“Trên Thiên
Sơn có rất nhiều thác nước nha, chúng ta leo núi đi?” Tiểu Tứ Tử rất
hăng hái, ăn no rồi quyết định muốn đi vận động một chút.

Đời này Triển Chiêu có mấy cái nhược điểm, một trong số đó chính là không thể cự tuyệt yêu cầu của tiểu hài nhi.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử qua, nói: “Tiểu Tứ Tử, Triển huynh còn có chuyện đại sự phải làm, đừng có bắt thúc ấy theo con đi chơi.”

Tiểu Tứ Tử than một tiếng: “À…”

“Con muốn leo núi sao?” Công Tôn cười tươi rói, véo má Tiểu Tứ Tử: “Phụ thân cùng con đi nhé.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nghĩ nghĩ, trả lời: “Thôi cứ đi mua dược đi ạ!”

Công Tôn cảm thấy trong lòng thật ngọt a, hài tử nhà hắn thật hiếu thuận nha.

Ai ngờ, Tiểu Tứ Tử lại than một câu: “Phụ thân còn không ôm nổi con, nói đến chuyện leo núi gì đó, con tương đối bất lợi.”

Công Tôn hít sâu một hơi, kéo Tiểu Tứ Tử lại đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ mông bé.

Tiểu Tứ Tử xoa cái mông, lập tức bò sang ngồi bên Triệu Phổ.

Thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ mất hứng, Triển Chiêu lại do dự.

Bạch Ngọc Đường nhìn Y… Hình như Triển Chiêu có chuyện quan trọng gì muốn làm thì phải, cứ cảm thấy Y không yên lòng.

Sau khi ăn
cơm xong rồi, mọi người liền chia nhau hành động, đương nhiên không ai
thèm quản Trình Bình, hắn muốn đi đâu thì cứ đi đi.

Âu Dương
Thiếu Chinh cùng hai ảnh vệ mang theo Tiểu Tứ Tử lên núi chơi, Công Tôn
cùng Triệu Phổ thì chạy đi mua dược, Công Tôn có chút không hiểu sao
Triệu Phổ phải đi theo mình, mà Triệu Phổ cũng không hiểu tại sao mình
lại phải đi theo Công Tôn đi mua dược, thôi đi thì cứ đi vậy, dù sao thì cũng là hai người một đội, cũng đã đuổi được những người không liên
quan đi rồi.

Triển Chiêu đi ra khỏi khách điếm, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh mình.

Bạch Ngọc Đường vẫn ôm đao, dáng vẻ vẫn rất nhàn nhã, hỏi Triển Chiêu: “Giờ đi đâu?”

Triển Chiêu nhìn nhìn Hắn: “Ngươi … Không trở về Bạch phủ sao?”

Bạch Ngọc Đường buồn bực: “Về Bạch phủ làm gì?”

Triển Chiêu nhíu mày: “Không cần đi Phái Thiên Sơn giải quyết mọi chuyện?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Từ trước đến giờ ta không quản chuyện này.”

“Vậy…” Triển Chiêu sờ cằm, nhìn quanh bốn phía, muốn nghĩ diệu kế thoát thân.

Bạch Ngọc Đường liền hỏi: “Ngươi muốn tách ta ra, tự mình hành động à?”

Triển Chiêu xấu hổ: “Làm gì có…. Sao phải nói khách khí như vậy!”

“Nếu ngươi để ý, ta có thể về Bạch phủ trước.” Bạch Ngọc Đường nói xong, xoay người định đi.

Triển Chiêu
liền đưa tay kéo Hắn lại: “Kỳ thật cũng không phải có ý muốn giấu ngươi, chỉ là ta sợ đến lúc đó lại phiền toái thôi.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mi: “Phiền toái gì? Ngươi không phải là người không sợ phiền phức nhất sao?”

Triển Chiêu thở dài: “Cũng đúng!”

Đang lúc nói chuyện, hai người liền nghe thấy tiếng “ong ong” vang lên.

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, chỉ thấy một con bọ cánh cứng màu vàng bay đến, rơi xuống lòng bàn tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu mở bàn tay, nhẹ nhàng thả con trùng ra, con trùng liền chậm rãi bay về phía trước, hình như đang dẫn đường.

Triển Chiêu liền cùng Bạch Ngọc Đường đuổi theo con bọ cánh cứng đi về phía trước.

“Đây là trùng gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Con này gọi là Kim Xác Tử, Ma Cung ta dùng để liên lạc.” Triển Chiêu quơ quơ một
mảnh ngọc bội trên tay: “Đây là một mảnh Hương ngọc của Ma Cung, tổng
cộng có hơn ba trăm mảnh, hơn ba trăm cao thủ đều có, nếu như muốn tìm
người hỗ trợ chỉ cần phóng Kim Xác Tử ra, nó sẽ tìm được người gần nhất! Đương nhiên, Kim Xác Tử cũng rất ngoan, nó có thể đi tìm người mà ngươi muốn gặp nữa.”

“Vậy ở gần đây… chính là Lam Hồ Ly sao?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Triển Chiêu
gật đầu một cái: “Hẳn là vậy, kỳ thật có rất nhiều người ở Ma Cung,
chính thuộc hạ của họ cũng không biết được thân phận thật của họ, cho
nên cần gặp mặt ở nơi kín đáo chút, đỡ phiền toái.”

Bạch Ngọc
Đường gật đầu tỏ ý hiểu được, thế nhưng, thật ra Hắn rất muốn có dịp
được chiêm ngưỡng những Ma đầu trong truyền thuyết ấy.

Hai người vòng vèo một hồi, sau đó mới tới được ngoại thành phía Đông Nam.

Con bọ cánh cứng kia dừng lại trên một cành cây, vỗ vỗ đôi cánh theo một quy luật nhất định, phát ra mấy tiếng ông ông.

Bạch Ngọc
Đường nhìn ngó khắp nơi, cũng không phát hiện ra người nào, thế nhưng.
Hắn có thể cảm nhận được gần đây hẳn là có người nào đó đang trốn, có
khí tức, khí tức đều đều, có thể thấy được người này nội lực rất thâm
hậu.

Triển Chiêu nhìn khắp nơi, cũng gọi một tiếng: “Lam di!”

Sau khi Y gọi, lại nghe thấy một tiếng “mieo” vang lên.

Tiếng kêu này rõ ràng là tiếng người kêu.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cũng biết là có người đang bắt chước tiếng mèo mà kêu như vậy.

Triển Chiêu có chút bất lực, nói với Bạch Ngọc Đường: “Này, ngươi che tai lại đi.”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu, ý là – Cái gì?

Triển Chiêu xấu hổ: “Che tai lại!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay, che tai mình lại, đương nhiên, Hắn chỉ là giả vờ che vậy thôi.

Có điều, Hắn vừa mới đưa tay lên che, Triển Chiêu liền dùng hai bàn tay của mình che lại lần nữa, sau đó còn dùng sức ấn chặt một cái…. Bạch Ngọc Đường
đương nhiên là không thể nghe được gì.

Nhanh chóng liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, thấy được khẩu hình của hắn đúng là đang kêu một tiếng “mieo”.

Bạch Ngọc Đường lúc này hối hận a! Không có nghe được!

Còn vì sao
mà lại cảm thấy hối hận, Bạch Ngọc Đường cũng không có nghĩ nhiều, tóm
lại, cái tiếng “mieo” kia của Triển Chiêu hẳn là chuẩn lắm đi.

Chỉ trong
chốc lát, từ sau thân cây cách đó không xa, có một cô nương khuôn mặt
tròn xoe kiều tiếu, độ hơn hai mươi tuổi thò mặt ra.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi: “Mieo là ám hiệu à?”

Khóe miệng Triển Chiêu co giật: “Ai mà không có cái thời niên thiếu vô tri rực rỡ hoang đường chứ, thiếu gia ta thật là khổ a!”

Bạch Ngọc Đường nhẫn cười, thật sự là “mieo”…

“Lam di!” Triển Chiêu gọi cô nương trước mặt kia.

Bạch Ngọc
Đường đột nhiên có cảm giác không được bình thường cho lắm, nhìn qua
tuổi tác của cô nương kia thì cũng chỉ xấp xỉ Triển Chiêu mà thôi, bởi
vì vóc dáng nhỏ nhắn cho nên càng thấy trẻ hơn nữa, sao Triển Chiêu lại
gọi người ta là di?

Mà lúc này,
chỉ thấy cô nương kia ôm lấy thân cây, híp mắt mà nhìn chằm chằm về phía Triển Chiêu mà đánh giá trên dưới một lượt, sau đó lại còn ôm mặt: “Ai
nha, càng lớn càng đẹp trai a!”

“Lam di.”
Triển Chiêu thấy nàng không chịu ra, cho là nàng băn khoăn vì có Bạch
Ngọc Đường ở đó, cho nên nói: “Không sao đâu, Hắn là bạn của con!”

“Ai nha, càng ngày càng lễ phép nữa chứ.” Lam di lại tiếp tục bưng mặt: “Vừa phong độ vừa nhẹ nhàng lại anh tuấn tiêu sái a!”

Bạch Ngọc
Đường phát hiện, ánh mắt vị Lam di kia trước sau đều dán vào Triển
Chiêu, chưa hề liếc mắt nhìn qua mình cái nào, loại đãi ngộ này coi như
Hắn cũng mới thấy được lần đầu, cảm thấy thật thú vị.

Nếu như
người này chính là Lam Hồ Ly, bang chủ Lam Hồ Bang, trong truyền thuyết
kia, vậy ít nhất nàng cũng phải trên dưới năm mươi tuổi rồi…. Sao lại
trông y như thiếu nữ như vậy chứ?

Đang lúc nghi hoặc, đột nhiên lại nghe thấy “vèo” một tiếng.

Nhìn lại, đã không thấy Lam Hồ Ly đâu rồi.

Bạch Ngọc
Đường đột nhiên giơ tay, chặn lại một chưởng đã tới ngay trước mắt….
Nhìn thấy trên những ngón tay tuyết trắng, có những móng tay lam sắc –
Qủa nhiên là Lam Hồ Ly.

“Uy, công
phu không tệ đi!” Lam Hồ Ly thu tay lại, lúc này nàng đã xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Đường rồi, còn đang xoay vòng vòng quanh Hắn mà đánh giá
cao thấp một lượt, vừa rồi ở xa không có nhìn rõ, lúc này Lam Hồ Ly đang há to miệng, sau một lúc trầm mặc liền ôm chầm lấy Triển Chiêu: “Rất có khả năng nha!”

Triển Chiêu
nhìn trời, cũng không quan tâm xem nàng nói cái gì có thể với chẳng
không thể, chỉ hỏi: “Sao người lại ở đây? Ông ngoại bảo người tới sao?”

Lam Hồ Ly ôm cánh tay Y, nhìn trái nhìn phải: “Ta làm việc gần đây, nghe phong thanh nói Phái Thiên Sơn xảy ra chuyện, con lại cùng Bao Đại nhân đến đây cho nên đến xem có thể giúp được gì không.”

Triển Chiêu gật gật đầu, thấy Lam Hồ Ly hình như đang đánh giá Bạch Ngọc Đường, liền giới thiệu: “Hắn là Bạch Ngọc Đường.”

Lam Hồ Ly chớp chớp mắt, hỏi: “Ai?”

“Bạch Ngọc
Đường ạ.” Triển Chiêu vừa nói vừa tiến lên đứng chắn trước mặt Bạch Ngọc Đường, tận lực cố gắng che hắn ở phía sau…. Người của Ma Cung đều biết
Bạch Ngọc Đường là đồ đệ của Thiên Tôn. Thiên Tôn lại có quan hệ rất
phức tạp với ông ngoại Y, nói chung chút ân oán tình thù này khá là phức tạp, cũng không biết người của Ma Cung ôm cảm giác gì với Bạch Ngọc
Đường, lát nữa đừng có lại đánh nhau a!

Có điều, Lam Hồ Ly lại chỉ vây quanh Bạch Ngọc Đường mà vòng vo mấy vòng, nhìn thật
là chuyên chú, đến độ tóc gáy Bạch Ngọc Đường cũng sắp dựng đứng cả lên
rồi, Hắn cũng không thể làm gì khác hơn là nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu liền ngăn lại Lam Hồ Ly đang quay quanh Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Lam di, người xem cái gì?”

“Ừm…” Lam Hồ Ly vuốt cằm: “Thực ra cũng khá xứng a!”

“Xứng cái gì?” Triển Chiêu không hiểu rõ.

“À…” Lam Hồ Ly thoáng ngây người một cái, lập tức chuyển lời nói: “Thật xứng là đồ đệ của Thiên Tôn a!”

Triển Chiêu gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy nghi hoặc – Sao lại ấp a ấp úng như vậy.

“Tiểu chủ nhân.”

Lam di xem
Bạch Ngọc Đường xong rồi lại đột nhiên nhảy sang ôm cánh tay Triển
Chiêu, cọ cọ vào bả vai Y: “Sao con không về nhà vậy? Ở ngoài có đủ tiền tiêu không? Sao không cao thêm, không béo thêm mà chỉ đẹp trai thêm
thế? Trên mặt cũng không có thịt a, không cần chỉ vì muốn đẹp trai mà
không chịu ăn uống a!”

Triển Chiêu bĩu môi: “Không biết ăn đã bao nhiêu rồi!”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, tỏ ý Hắn có thể làm chứng cho.

Lam di vừa
cằn nhằn lại vừa nhét vào tay Triển Chiêu bó lớn bó nhỏ bạc, nhét bạc
xong rồi lại nhét thêm bó lớn bó bé đồ ăn, khó trách sao cái tay nải lại lớn đến vậy, hóa ra đều là bạc cùng đồ ăn cả.

Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu mà nhìn “kỳ cảnh” này.

Triển Chiêu
bị nhét bó lớn bó bé bạc kia cũng cảm thấy xấu hổ, đều nhét trở lại tay
Lam Hồ Ly, đương nhiên đồ ăn thì để lại, vừa hỏi: “Lam di a, hỏi người
chuyện này nè!”

“Con nói về cái tên Hắc Hổ vừa trêu chọc con bay nãy hả?” Lam di nghiêm mặt: “Ta đánh hắn!”

“Không cần!” Triển Chiêu nhanh chóng xua tay: “Đã giáo huấn qua rồi, con muốn hỏi chuyện khác.”

“Hỏi gì a?”
Lam Hồ Ly lại véo cánh tay Triển Chiêu: “Có phải lại gầy chút xíu không? Ta đã nói mà, dấu giầy cũng không có lớn chút nào đâu!”

Triển Chiêu bất lực, nhìn Bạch Ngọc Đường đang xem náo nhiệt bên cạnh mà cầu cứu.

Bạch Ngọc Đường lấy ra lân đao đưa cho Triển Chiêu, Triển Chiêu đưa cho Lam Hồ Ly xem.

Lam Hồ Ly
sung sướng mà nhận: “Tặng lễ vật cho Lam di hả? Ngoan! Lam di cũng có lễ vật cho con này!” Vừa nói lại và lấy bó lớn bó bé châu báu vàng bạc đưa cho Triển Chiêu, thuận tiện còn nhét vào tay Bạch Ngọc Đường một khối
ngọc: “Này, quà gặp mặt!”

Bạch Ngọc Đường nhận ngọc bội, nhìn qua thấy được là một ngọc điêu khắc hình một chú chuột xinh xắn, kể ra cũng rất hợp.

“Lam di a,
cái đó không phải lễ vật đâu.” Triển Chiêu vẩy vẩy lưỡi đao đó nhét lại
vào tay Lam Hồ Ly: “Người gặp qua Lân đao này chưa?”

“Đao?” Lam Hồ Ly nhìn chằm chằm cái vẩy cá mà lắc đầu nửa ngày: “Chưa thấy qua!”

“Người cũng chưa có thấy qua a….” Triển Chiêu thở dài: “Xem ra phải nhờ Phong gia gia mới được rồi.”

“Lão Phong
đang ở Ma Cung đó, hơn nữa chân tay hắn chậm chạp như vậy, chờ hắn đến
thì hoa cúc đã tàn mất rồi còn đâu.” Lam Hồ Ly lại vẫy vẫy lưỡi đao kia
nhìn kỹ: “Loại đao này dùng thế nào a, cũng không phải là ám khí.”

“Dùng tế ti để khống chế đó!” Bạch Ngọc Đường nói phát hiện vừa mới tra ra ban nãy.

Lam Hồ Ly
hơi sửng sốt: “Tơ sợi, Thịt sợi, ớt xanh xào thịt sợi, Cá nấu nấm hương
cùng thịt sợi, hay là Thố ngư nấu khoai tây sợi …”

Bạch Ngọc Đường cố đè khóe miệng – Qủa nhiên, không phải người một nhà không vào chung một cửa a.

Triển Chiêu ngay cả lỗ tai cũng đỏ luôn rồi, thật quá mất mặt: “Lam di…”

“Ai nha! Là
bàn ti sợi a!” Lam Hồ Ly đột nhiên vỗ tay một cái, bắt đầu tinh tế sờ
soạng bên cạnh lân đao kia một cái, đột nhiên như là sờ phải thứ gì,
liền nhẹ nhàng kéo ra ngoài….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chỉ thấy khối vảy cứng rắn kia lại có thể rút ra thành một sợi tơ thật dài.

Lam Hồ Ly
tấm tắc mà lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng véo má Triển Chiêu một cái, động
tác này giống hệt khi Triển Chiêu véo má Tiểu Tứ Tử thường ngày: “Cái
này mà là Lân đao sao, bị các ngươi dọa chết, thứ này gọi là Bàn Ti
Chuyển.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt một lát, cùng nhau tỏ vẻ khó hiểu: “Bàn Ti Chuyển ạ?”

“Kỳ thật sợi tơ này là tơ tằm bình thường mà thôi, chẳng qua là ở giai đoạn trước
khi tằm kết kén thành tơ có được ngâm qua bởi một dược thủy đặc biệt,
cho nên sau khi kén thành tơ rồi thì vô cùng cứng rắn, hơn nữa còn có
thể co giãn, giữ chặt một đầu dùng nội lực phóng ra có thể đánh rất xa,
sau đó khi thu hồi lại thì sẽ biến thành một khối. Bởi vì tơ tằm rất
mảnh cho nên sau khi kết chặt thành vòng tròn thì sắc bén vô cùng, đây
là một trong mười đại ám khí giang hồ đã thất truyền từ lâu, phi thường
âm độc lại khó phòng bị. Cũng chưa bao giờ xuất hiện qua, sao giờ lại
xuất hiện trên tay các con vậy?” Lam Hồ Ly vuốt cằm suy nghĩ.

Triển Chiêu
cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi Lam Hồ Ly: “Nếu chưa từng xuất hiện
qua ở trên giang hồ, sao người lại biết được?”

“Thời trước
có không ít người biết mà.” Lam Hồ Ly chắp tay phía sau bắt đầu nhớ lại, lúc này nhìn nàng mới có chút bộ dáng của người tuổi đã lớn, đương
nhiên, vẻ tang thương ấy chỉ xuất hiện trong ánh mắt, chứ không hề lưu
lại dấu vết nào trên gương mặt: “Đại khái vào khoảng hai mươi năm trước
đi, có một nhà chuyên làm binh khí, họ Vương. Vị Vương tiên sinh kia rất giỏi rèn ám khí, trên giang hồ có rất nhiều người đến tìm hắn rèn những loại ám khí kỳ quái. Mà Vương phu nhân lại là một cô nương trồng dâu
nuôi tằm bình thường, hai người cứ thế đánh bậy đánh bạ lại làm ra một
món Bàn Ti Chuyển. Chỉ tiếc là Bàn Ti Chuyển còn chưa có được truyền ra
ngoài thì người kia đã bị bắt hầu tòa, chuyện này truyền rất lớn trên
giang hồ một trận, Bao Đại nhân của con hẳn là cũng nghe qua đi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, khó hiểu: “Chuyện giang hồ thì sao Bao Đại nhân lại biết rõ?”

“Năm đó ám
khí Vương môn bị nghi có liên quan đến chuyện hành thích Tiên hoàng, cần trảm cả nhà chứ sao!” Lam Hồ Ly chớp chớp mắt với Triển Chiêu: “Đại
Tống ta từ khi kiến triều đến giờ, đã từng xảy ra được mấy vụ án lớn
chứ? Chuyện này năm đó oanh động toàn bộ võ lâm, tuy rằng người của
Vương môn cũng chưa hẳn tham gia chuyện hành thích, thế nhưng hầu hết
binh khí đều do họ làm ra, hơn nữa, điều quan trọng nhất là thích khách
đã chạy mất, cho nên nhà bọn họ bị diệt môn thôi.”

“Vậy chẳng phải là tai bay vạ gió sao.” Triển Chiêu nhíu mày lắc đầu, cảm thấy thực đáng tiếc.

“Vậy thì có quan hệ gì với Bàn Ti Chuyển này?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu.

“Lúc đó, các quan viên xử án kiện này cảm thấy cứ để những ám khí như vậy tồn tại
trên giang hồ sẽ rất nguy hiểm, cho nên phái người đến niêm phong, dựa
theo ghi chép thường ngày của Vương tiên sinh, kiểm tra hàng loạt các
loại ám khí, thu hồi cùng tiêu hủy một lượt, hầu hết các loại ám khí
khác đều tìm được hết, duy nhất chỉ có Bàn Ti Chuyển là không tìm thấy.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Khó trách sao lại thất truyền trên giang hồ.

“Đám nha
dịch đó có tìm thế nào cũng không thể tìm thấy thứ được Vương tiên sinh
gọi là “ám khí độc nhất” Bàn Ti Chuyển.” Lam Hồ Ly đưa Lân đao trả lại
cho Triển Chiêu: “Con mau thả Kim Xác Tử gọi Phong lão gia tử đến đây
đi, chuyện năm đó ta cũng chỉ biết sơ sơ vậy thôi, nếu như đây thực sự
là Bàn Ti Chuyển, chỉ sợ Phái Thiên Sơn các ngươi thực sự có phiền phức
lớn!”

Bạch Ngọc
Đường hơi sửng sốt, Lam Hồ Ly vốn dĩ đang nói chuyện với Triển Chiêu,
đột nhiên lại chuyển sang nói mình, lại còn rất nghiêm túc mà nói câu
này nữa.

“Vì sao?” Triển Chiêu có vẻ còn sốt ruột hơn cả Bạch Ngọc Đường nữa.

“Phái Thiên
Sơn chính là đầu sỏ gây vụ diệt môn năm đó của Vương môn mà!” Lam Hồ Ly
nói xong, khiến Bạch Ngọc Đường kinh ngạc không thôi: “Cái gì?”

“Hoặc nên
nói là, Thiên Tôn mới phải.” Lam Hồ Ly bĩu môi: “Có điều ta cũng chỉ
nghe hơi thế thôi, cũng không hẳn là chính xác, chuyện này cần phải hỏi
Lão Phong, hoặc là hỏi Thiên Tôn mới được.”

“Vậy người cứ nói trước chuyện người nghe được đi.” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Lam Hồ Ly.

Lam Hồ Ly liền tiến đến phía sau Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ nhân, ngươi có đánh thắng Hắn không?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Chưa đánh qua a!”

“À…” Lam Hồ
Ly lại đi khều khều Bạch Ngọc Đường, nói: “Ta nghe được đồn đại là năm
đó Thiên Tôn vì ghen tỵ tài năng của Vương tiên sinh cho nên mới tố giác Vương môn, khiến cho ám khí của Vương môn biến mất trên giang hồ.”

Lam Hồ Ly
nói xong, Triển Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, lại nhìn Bạch Ngọc Đường
đứng đó, cũng không biết biểu tình Hắn lúc này là khiếp sợ hay là không
chấp nhận được nữa.

“Lam di,
người xác định sao?” Triển Chiêu không thể tin được: “Thiên Tôn là võ
lâm thánh giả, làm gì có chuyện ghen tỵ với một người rèn binh khí chứ?”

“Con không
biết sao?” Lam di nhìn Triển Chiêu, vừa chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường vẫn trầm mặc bên cạnh không hề lên tiếng: “Con không thấy hắn rất giỏi dùng ám
khí sao?”

Triển Chiêu
cũng biết Bạch Ngọc Đường thích dùng Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch, hơn nữa
Hắn dùng ám khí cũng rất có nghề, có điều, cơ hội được thấy Hắn dùng ám
khí cũng không nhiều, dùng tới dùng lui cũng chỉ là mấy viên đá tròn
tròn mà thôi. Còn trong tay áo mình lại có mấy mai tiễn tụ, đều là do
người của Ma Cung làm, vô cùng tinh xảo.

“Bạch Ngọc
Đường không chỉ tinh thông ám khí mà còn tinh thông các loại trận pháp
cùng cơ quan…. Đây đều là những tuyệt học của Thiên Tôn.” Lam Hồ Ly vừa
nói vừa cười thật tươi hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cảm thấy sao? Chuyện này độ đáng tin cậy nhiều hay ít?”

Bạch Ngọc
Đường ngẩng đầu, trên mặt cũng chẳng có chút lo lắng nào, khác một trời
một vực với thái độ bảo vệ Thiên Tôn mỗi khi Hắn nghe thấy người khác
nói bậy về Thiên Tôn thường ngày.

Triển Chiêu
cứ tưởng hắn bị đả kích quá độ, liền nói: “Giang hồ đồn đại mà thôi, ta
không tin Thiên Tôn lại là loại người ghen ghét nhân tài như vậy…”

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, rất bình tĩnh nói: “Chuyện này khẳng định không liên quan đến sư phụ ta đâu.”

Lam Hồ Ly cười: “Chậc, quả nhiên hiếu thuận, rất thiên vị sư phụ a!”

Bạch Ngọc
Đường lại xua tay: “Không phải là thiên vị hắn đâu, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, những chuyện phức tạp như vậy nhất định không làm được.”

Một câu này
khiến Triển Chiêu thiếu chút cười văng, Lam Hồ Ly vuốt cằm kinh ngạc mà
nhìn Bạch Ngọc Đường: “Oa…. Vậy mà nói giống hệt Cung chủ a!”

Triển Chiêu tò mò: “Cái gì mà giống hệt?”

“Nga, trước
đây, khi giang hồ đồn đại chuyện này tùm lum, tất cả mọi người đều đợi
Thiên Tôn giải thích, thế nhưng Thiên Tôn lại biến mất, cho nên mọi
người đều nói hắn trốn tránh.” Lam Hồ Ly nói: “Sau đó, người giang hồ
càng truyền càng ly kỳ.”

Bạch Ngọc
Đường suy nghĩ một chút, hai mươi năm trước, vậy hẳn là lúc Thiên Tôn
vừa mới thu Hắn là đồ đệ đi, Thiên Tôn vì muốn Hắn có căn bản tốt một
chút cho nên liền dẫn Hắn lên đỉnh Thiên Sơn, sống tách biệt với thế
nhân bên ngoài để truyền thụ nội lực, gần như là bế quan ba năm, cũng
không có hỏi chuyện giang hồ.

“Có điều,
cũng có người hỏi qua Cung chủ.” Lam Hồ Ly nói: “Ta nhớ rõ năm đó Cung
chủ có nói là “Với cái đầu bé ti tẹo của hắn, việc cần phải tính ba bước cho hắn làm hắn còn nhớ không nổi, loại chuyện phức tạp như vu oan hãm
hại ghen ghét nhân tài cần tính toán rõ ràng như vậy thì cái đầu của hắn tuyệt đối không đủ sức, có vẽ cho hắn làm thì hắn cũng làm không xong
đâu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tuyệt đối chính xác!”

Triển Chiêu
bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Thiên Tôn bản tính lại ngốc thế sao? Ngốc
như vậy thì sao có thể trở thành thiên hạ đệ nhất võ học thánh giả được?

“Không phải
ngốc!” Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa tiếp thu rất chuẩn suy nghĩ của
Triển Chiêu, nhẹ nhàng mà trả lời Y một câu: “Là do lười!”

Triển Chiêu vô cùng bội phục – Như vậy là lười đến thế nào đây?

Lam Hồ Ly
cung cấp manh mối rất quan trọng, tại lúc nàng vẫn đang ôm cánh tay của
Triển Chiêu mà cọ tới cọ lui, Bạch Ngọc Đường liền đưa tay sờ soạng lân
đao, hỏi: “Sau đó Bàn Ti Chuyển liền biến mất, không có xuất hiện trên
giang hồ nữa sao?”

Triển Chiêu
cẩn thận suy nghĩ xem có từng xuất hiện loại ám khí nào tương tự chưa….
Quả thực, dùng tơ tằm mà không chế đao thì chưa thấy xuất hiện bao giờ.

“Nói cách khác, Bàn Ti Chuyển chỉ là lời đồn đại mà thôi, chưa có ai thực sự gặp qua?” Bạch Ngọc Đường nhìn Lam Hồ Ly.

Lam Hồ Ly
vừa ôm Triển Chiêu kiểm tra béo gầy, gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua ta
chỉ đoán một chút, rốt cuộc có phải là thật hay không cũng chưa biết
được, có điều, có lời đồn loại binh khí này có thể nháy mắt lấy đầu của
mấy hoặc là mười mấy người nữa.”

Lam Hồ Ly
vừa mới dứt lời, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên giơ tay lên một
cái…. Vèo một tiếng, bàn ti kia liền bị quăng ra ngoài, sau đó, Bạch
Ngọc Đường vừa mới thu tay lại khiến cho Lam Hô Ly cả kinh mà kéo Triển
Chiêu lại, giấu phía sau…. Thế nhưng, tốc độ của bàn ti chuyển kia quá
nhanh, rất khó nắm giữ được, Bạch Ngọc Đường nghiêng người tránh bàn ti
không thể khống chế kia, sau đó lại động tay mấy cái, hình như nắm được
quy luật nào đó, cuối cùng cũng có thể thu lại…. Bàn ti liền như vậy
cuộn lại thành một đoàn, thu lại trong tay Hắn.

Bạch Ngọc Đường hơi hơi chay mày, Triển Chiêu liền nhìn thấy lòng bàn tay Hắn có một chút máu đỏ – Bị cắt phải!

Lam Hồ Ly cũng không hiểu được tại sao lại thế này, chỉ phát hiện Triển Chiêu vốn bị nàng ôm chặt lại đột nhiên biến mất.

Vừa quay đầu lại chỉ thấy chẳng biết từ khi nào Triển Chiêu đã đến bên cạnh Bạch
Ngọc Đường, trong tay cầm bình kim sang dược rắc thật lực vào lòng bàn
tay Bạch Ngọc Đường, rắc đến độ bàn tay Bạch Ngọc Đường đã đầy cả dược
phấn.

Lam Hồ Ly
đau lòng a, dược phấn này là báu vật vô giá của Ma Cung nàng, dùng những thảo dược thượng thừa chế tạo ra a, còn đắt hơn cả vàng a…. Tiểu chủ
nhân thật quá lãng phí nha! Tay của Bạch Ngọc Đường mà quý vậy sao?

Bạch Ngọc
Đường thấy cả tay đầy cả dược phấn rồi, liền vươn tay giúp Triển Chiêu
đậy nắp bình dược lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải thương nặng
lắm, sẽ khỏi nhanh thôi!”

Triển Chiêu cùng thở ra, nhận Bàn ti kia, giờ đã khôi phục thành dạng lân đao rồi.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhắc nhở: “Ám khí này rất khó khống chế, không làm tốt có thể mất cả mạng chính mình đó.”

Triển Chiêu hình như hiểu được ý tại ngôn ngoại của Hắn, hỏi: “Có phải ngươi phát hiện ra cái gì không?”

Bạch Ngọc
Đường hơi mỉm cười: “Vì sao hung thủ lại không mang theo Lân đao hiếm lạ như vậy đi mà lại bỏ lại nó ở nơi tập kích đây?”

Triển Chiêu
ngẩn người, sờ cằm: “Đúng vậy…. Nếu như không có gì lưu lại, vậy khả
năng bị phát hiện sẽ rất ít đi? Để lại thì chẳng khác nào lưu một chứng
cứ cho chúng ta, chẳng lẽ là muốn dẫn chúng ta vào cuộc sao?”

“Cũng có một khả năng khác, chính là vì công phu của hắn không tốt cho nên vô lực
mang đi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Vừa rồi, lúc ta thu hồi đao mới phát
hiện cần dùng nội kình rất mạnh mới có thể khiến cho bàn ti dừng lại,
như vậy mà vẫn còn bị thương, nếu như nội lực không cao hơn ta, chỉ cần
cứ cố thu lại, nhất định ngay cả mạng mình cũng không còn…” Nói xong
liền nhấc tay chỉ về rừng cây phía trước.

Theo ngón tay Bạch Ngọc Đường vừa chỉ, chợt nghe thấy một loạt tiếng “rầm” vang lên.

Chỉ thấy hai bên hàng cây trong rừng, tất cả các cành cây nhô ra đều nhất loạt bị
đứt gãy, cả những cây to chắn giữa cũng đứt đoạn cứ như người ta vừa mới chặt qua, để lộ ra một cái thông đạo trụi lủi.

Triển Chiêu kinh ngạc chỉ bàn ti kia: “Qủa nhiên uy lực kinh người.”

Bạch Ngọc
Đường gật gật đầu: “Lần này Vương Lạc chỉ bị cắt đứt yết hầu chứ không
có rơi đầu quả thật quá may mắn, nếu không việc mang cái đầu của hắn
muốn gắn lại với cái thân, có vẻ sẽ khó khăn.”

Triển Chiêu
gật đầu liên tục: “Ám khí này quả nhiên có thể dễ dàng lấy đầu nhiều
người, gần như có muốn tránh cũng tránh không được…” Nói xong, lại tiếp
tục kéo lấy tay Bạch Ngọc Đường mà rắc dược phấn.

Lam Hồ Ly ở phía sau nhìn, sau đó híp mắt mà “chậc” một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui