Long Đồ Án

Người áo xanh kia chạy thẳng đến cái thung lũng sau núi kia.

Lúc này, Triệu Phổ đã mang theo Công Tôn trốn rồi, mà những hắc y nhân kia cũng đã bị ảnh vệ trói lại mang về.

Người áo xanh nhìn ruộng hoa bị hủy hoại tanh bành kia, đột nhiên khóc thảm thiết, sau đó lao xuống, mà đúng hơn là gần như lăn xuống đồi, nằm trên ruộng hoa mà khóc lớn, khóc đến đấm ngực giậm chân.

Mọi người nghe hắn than vãn, hình như muốn nói cái gì mà —– Tâm huyết cả đời ta đã bị hủy hết rồi, ông trời không có mắt a, ông trời không có mắt a.

Công Tôn theo bản năng mà nhìn Triệu Phổ bên cạnh.

Khóe miệng Triệu Phổ co giật, gãi đầu, hình như hắn cảm thấy đau lòng chút xíu a.

Lúc này, đám người Triển Chiêu đứng nhìn trộm cách đó không xa cũng chỉ biết nhìn nhau —- Chỉ có một vườn trà thôi mà, làm gì mà tâm huyết trọn đời chứ?

Nhưng mà mọi người cũng có thể hiểu được tại sao người áo xanh kia lại nói là “ông trời không có mắt”, bởi vì theo hắn thấy, đây có thể là do động đất hoặc núi lở, thiên tai gì đó, không thể nghĩ đến được lý do chẳng qua là vì Triệu Phổ muốn đùa giỡn mà thôi.

Người áo xanh kia khóc mệt rồi, cuối cùng, hắn lau nước mắt, bò dậy, lặng lẽ trở về.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi theo hắn.

Chỉ thấy hắn đến nơi gần trà trang Đan Thiện kia rồi quay lại nhìn ngôi phế tích kia một cái, lắc đầu cứ thế xoay người rời đi.

Mọi người tiếp tục theo dõi, chỉ thấy hắn trở về Ứng Thiên Phủ, đến một cửa hàng thuốc họ Trần, bước vào trong.

“Chưởng quỹ, ngài đã về rồi?” Một tiểu nhị nhỏ chạy ra.

Người áo xanh kia gật đầu một cái, nói: “Đóng cửa, hôm nay không làm buôn bán.”

“A, vâng!” Tiểu nhị đóng cửa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến một hàng trà gần tiệm thuốc kia ngồi xuống uống trà, thuận tiện hỏi thăm tiểu nhị một chút về tiệm thuốc đó, với cả đầu mối về người áo xanh kia nữa.

Tiểu nhị nói, nhà này mới tới chưa lâu, mở hiệu thuốc, chưởng quỹ họ Trần, tên là gì thì không rõ, tính cách cực quái lạ, lại còn xấu tính, mặt mũi lúc nào cũng đen sì, từ trước đến giờ rất ít khi giao thiệp với người khác. Trong tiệm thuốc của hắn chỉ có hắn cùng một tiểu hỏa kế, những hỏa kế ở đó tính cách lại rất tốt, có điều hơi nhát gan, không dám nói gì lung tung, bảo là chưởng quỹ căn dặn ăn nói cho cẩn thận. Tiệm thuốc nhà họ Trần này mở cửa chưa lâu, rất ít khách, cũng chẳng hiểu tại sao lại có thể duy trì được. Vị Trần chưởng quỹ này thường xuyên đi sớm về trễ, cụ thể hắn thường làm gì thì cũng không có ai biết.

Đến chợp tối, đám người Triển Chiêu đã trở lại Hồng Anh Trại.

Vừa vào viện đã thấy Công Tôn chống gậy đi ra, vừa nhìn thấy bọn họ liền nói: “Hoa đỏ đó chính là độc nguyên! Có kịch độc. Độc bỏ trong bình trà của Tiếu Trường Khanh chính là cái đó!”

“Vậy sư phụ ta bị chết là do có âm mưu hay là bị giết lầm?” Diệp Tinh nhịn không được hỏi.

Công Tôn suy nghĩ một chút, than: “Đích xác là giết lầm!”

“Người đó muốn giết Tiếu Trường Khanh sao?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn lại lắc đầu: “Độc này rất đặc biệt, gặp máu là phong hầu, nhưng nếu chỉ uống vào sẽ không chết mà chỉ khiến người ta sinh ra ảo giác, hiệu quả giống như lúc Tiếu Trường Khanh điên điên khùng khùng. Đây là dược vật tốt nhất để phối hợp với Nhiếp Hồn Thuật!”

Triển Chiêu cau mày: “Vì vậy, Tiếu Trường Khanh sau đó cũng bị trúng độc, hơn nữa còn là cùng loại độc với hoa đỏ kia?”

Công Tôn gật đầu.

Triển Chiêu cau mày: “Như vậy tội chứng của Trần lang trung kia có thể xác thực, mặt khác, nhìn dáng vẻ hắn lúc đi tìm Đan Nghĩa Nhân, chuyện này hình như hai người đó không thoát nổi quan hệ đâu!”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

Triển Chiêu bảo Hỉ Nhi mời bọn Tiếu Trường Khanh đến, hỏi xem bọn họ có biết Trần lang trung không.

Bốn người bọn họ lại lắc đầu, cũng không nhớ rõ.

Thật ra thì nghĩ qua cũng đúng thôi, mấy người này toàn sống tại Tây Hải, hình như cũng không có cơ hội đắc tội người của Trung Nguyên đi.

“Những võ sĩ hắc y kia hẳn là người Nhật Bản.” Triệu Phổ hỏi: “Các ngươi đã từng có xung đột với người Nhật Bản trên biển chưa?”

Bốn người lại tiếp tục lắc đầu, lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, sao lại còn kéo đến cả người Nhật Bản nữa?

“Mấy hắc y nhân bắt về kia đâu rồi?” Triệu Phổ hỏi Tử Ảnh.

Khóe miệng Tử Ảnh co giật: “Đầu óc đám người đó hình như không được bình thường, vừa mở miệng đã đòi tự vẫn.”

Mọi người nhướng mi.

“Không phải đâu….” Diệp Tinh khoanh tay: “Đám người này chiêu mộ tự đâu đến vậy? Trung thành như thế? Thủ hạ của ta mà bị bắt chắc chắn sẽ bán đứng ta luôn …”

Mọi người nhìn hắn một lúc lâu rồi, Bạch Ngọc Đường bưng chén trà lạnh uống một ngụm, lạnh lùng tới một câu: “Đó là vấn đề nhân phẩm.”

Diệp Tinh liếc Bạch Ngọc Đường một lát, liền dán sát đến bên cạnh Triển Chiêu: “Tiểu Triển a, ngươi nói xem ngươi thích hắn ở điểm nào chứ? Thử nghĩ về người khác chút đi, thiên hạ khắp nơi đều là hoa thơm cỏ ngọt, trước mắt ngươi còn có một ngọn cỏ tốt tươi nè …. Ai nha!”

Diệp Tinh còn chưa có dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã phi cái ly vào trán hắn.

Diệp Tinh vuốt đầu quay lại trừng Bạch Ngọc Đường, đột nhiên hắn lại giống như nghĩ ra cái gì đó, cầm cái chén mà ngẩn người, nói: “Người Nhật Bản …. Hình như sư phụ ta có biết!”

“Cái gì?” Tất cả mọi người tò mò.

“Ừm….” Diệp Tinh nhớ lại một chút: “Là thế này, khoảng một năm trước, ta có đến thăm sư phụ ta, lúc lên núi có đụng phải mấy người Nhật Bản xuống núi. Bởi vì trên núi chỉ có mình sư phụ ta ở cho nên ta cảm thấy có thể mấy người đó đến tìm sư phụ ta. Lúc lên núi, ta có hỏi nhưng sư phụ lại chỉ qua loa mà trả lời, có điều từ trước đến giờ người đều có rất nhiều bạn bè cho nên ta cũng không quá để ý.”

Vừa nói, Diệp Tinh chỉ chỉ chỗ cái chén đập vào trán mình, nói: “Ta nhớ có một người Nhật Bản dẫn đầu đối mặt với ta một cái, hắn mặc rất kín, cứ như sợ người ta thấy mặt vậy. Nhưng mà ta nhớ rõ, giữa khóe mắt và trán hắn có một vết sẹo lớn rất kỳ lạ.”

“Lạ thế nào?” Công Tôn hỏi.

“Chính là …. Cảm giác giống như bị bỏng lưu lại, có vẻ rất xấu xí.” Diệp Tinh nhớ lại: “Đúng rồi!”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Chẳng qua còn chưa đợi Diệp Tinh nói thì Thiên Tôn đã đột nhiên hỏi: “Hắn có một con mắt giả bằng hạt châu, lòng trắng rất lớn còn lòng đen chỉ có chút xíu, nhìn rất đáng sợ có phải không?”

Tất cả mọi người cùng nhìn Thiên Tôn, Diệp Tinh gật đầu lia lịa: “Đúng đúng!”

Ân Hậu suy nghĩ một chút, hỏi Thiên Tôn: “Ai vậy? Nghe quen tai!”

Mọi người hoảng sợ mà há to miệng, lại có người Thiên Tôn nhớ nhưng mà Ân Hậu không có nhớ.

“Nói cách khác …. Chắc không phải cấp bậc võ lâm tiền bối trên trăm tuổi đó chứ?” Triển Chiêu hỏi.

Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa cũng lắc đầu, mờ mịt, tỏ vẻ từ trước giờ chưa từng nghe qua.

Lục Tuyết Nhi cùng Ân Lan Từ cũng không rõ.

Mọi người nhìn Tứ thánh Tây Hải một chút, bốn người này vẫn duy trì y nguyên cái vẻ mặt ngu ngốc, vừa hỏi đã lắc đầu không biết.

Thiên Tôn lắc đầu, nhìn Tây Hải Tứ thánh: “Các ngươi cũng không nhớ? Ta nói này, các ngươi ngoại trừ chỉ biết hận Ân Hậu ra, thì ngay cả họ của mẹ mình là gì các ngươi có nhớ nổi không a?”

Khóe miệng bốn người co giật kịch liệt.

Ân Hậu hỏi Thiên Tôn: “Hình như ta cũng gặp ở đâu đó rồi ….”

Thiên Tôn cấm ngữ: “Con mắt đó của hắn chính là do Lão Phong gắn lên cho hắn, ngươi còn quên?”

Ân Hậu hơi sửng sốt, sau đó vỗ bàn một cái: “A…. Ta nhớ rồi! Là tên Nhật Bản đó!”

Tất cả mọi người tò mò: “Tên Nhật Bản gì?”

“Chuyện này xảy ra vào hơn ba mươi năm trước đi, không tới bốn mươi năm.” Ân Hậu nói: “Năm đó ta cùng Lão quỷ Thiên Tôn cùng Phong Lão đầu đi ra biển chơi.”

“Phong Lão đầu là ai?” Mọi người tò mò.

“À, Y Thánh Phong Tử Phàm.” Thiên Tôn nói.

Mọi người cũng đã được nghe cái tên này, đây chính là một vị y sinh nổi tiếng hơn trăm năm trước, nghe nói là đã chết rồi, không nghĩ tới hắn còn sống.

“Hắn còn sống sao?” Công Tôn vẻ mặt say mê: “Thật muốn học y thuật của hắn!”

Triệu Phổ chọc chọc Công Tôn: “Ngươi mà còn cần học ai nữa?”

Công Tôn nghiêm mặt: “Y Thánh là tuyệt thế kỳ tài, sư phụ ta nói đó!”

Mọi người đột nhiên thật tò mò.

Triển Chiêu cảm thấy rất hứng thú mà hỏi Công Tôn: “Sư phụ ngươi chính là người dạy y thuật cho ngươi đúng không?”

“Ừ! Lại nhắc tới, ta đây chính là cả đời đều gặp được cao nhân. Từ lúc ta biết nói chuyện cho đến khi hơn hai mươi tuổi đều có mấy người kỳ kỳ quái quái nhưng y thuật cao minh đến dạy ta.” Công Tôn nói: “Trong đó có bốn người dạy ta lâu nhất. Một trong bốn người đó, chính là Tam sư phụ của ta nói, Y Thánh Phong Tử Phàm là thiên hạ vô song!”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đột nhiên sửng sốt, nhìn Công Tôn: “Thiên hạ vô song sao?”

“Vâng!” Công Tôn gật đầu: “Sư phụ con rất sùng bái hắn, mỗi ngày đều khen hắn một cách khác nhau, cái gì mà thiên thu vạn thế a, cái gì mà tiền thế hậu thế đều không sánh được a …..”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn trầm mặc một lúc lâu, hỏi Công Tôn: “Sư phụ ngươi tên gì?”

Công Tôn nói: “Sư phụ con là Thần Phong.”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều đỡ trán, Vô Sa thì bị sặc nước trà, Lục Thiên Hàn lại nhẫn cười.

Công Tôn không hiểu: “Sao vậy?”

Thiên Tôn bất đắc dĩ mà vỗ vỗ Công Tôn, nói: “Ta còn khó hiểu sao ngươi còn trẻ như vậy đã có một thân y thuật thế này, thật là kỳ duyên a!”

Công Tôn lại càng khó hiểu.

Ân Hậu nói với hắn: “Bởi vì có quá nhiều người tìm Phong Tử Phàm xin chữa bệnh, hắn không cứu hết được, hơn nữa lại sợ cứu phải người không nên cứu cho nên dùng tên giả là Thần Phong.”

Công Tôn há to miệng, kêu lên: “Cái Lão đầu tự luyến đó sao? Con còn nói tại sao hắn ai cũng không phục mà lại đi thần phục Phong Tử Phàm chứ!”

“Hắn chính là tên tự luyến bản thân mà!” Thiên Tôn bật cười: “Hắn dạy ngươi đến khi nào?”

“Nga …. Trước lúc con đi Tây Vực hắn nói cái gì cần dạy cho con thì cũng đã dạy hết rồi, sau này để con tự lực, có duyên sẽ gặp lại sau.” Công Tôn bất đắc dĩ: “Sau này lúc con nuôi dưỡng Tiểu Tứ Tử, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến chơi, Tiểu Tứ Tử cũng biết mà, đúng không?”

“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Phong gia gia!”

“Lần trước Lão Phong vẫn còn ở Ma cung hết ăn lại uống a.” Hồng Cửu Nương chen miệng nói: “Hơn nửa tháng trước hắn nhận được thư từ Nam Hải cho nên mới chạy đi tìm bằng hữu uống rượu.”

“Ừ…. Ban Nguyệt Tiên tìm hắn đi.” Thiên Thôn gật đầu.

“Minh Y Ban Nguyệt Tiên sao?” Bạch Ngọc Đường cũng nghe qua cái tên này.

Lúc này liền nghe thấy Công Tôn đột nhiên hỏi: “Cái này …. Minh Y Ban Nguyệt Tiên, chẳng lẽ cũng dùng tên giả sao?”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Ân Hậu gật đầu: “Đúng vậy, những người đã đạt đến cấp bậc thần y đều phải dùng tên giả cả.”

Khóe miệng Công Tôn co giật: “Vậy, có phải hắn gọi là Nguyệt Trung Thiên không ạ?”

Vô Sa lắc đầu: “Nguyệt Trung Thiên là tên giả của Y Tổ Liêm Phi.”

“Một lão hòa thượng gầy nhằng phải không ạ?” Giọng Công Tôn bỗng dưng cao vút lên.

Tiểu Tứ Tử cũng hỏi: “Có phải là Hòa thượng rượu thịt trong một áp tự ở đầu thôn không nha?”

Ân Hậu gật đầu: “Ừ, đích xác là một hòa thượng giả.”

“Vậy thì Ngọc Liên Tiên thì sao ạ?” Công Tôn hỏi.

“Ngọc Liên Tiên là tên giả của Ban Nguyệt Tiên.” Lục Thiên Hàn gật đầu.

“Khụ khụ.” Công Tôn ho khan một lúc, cuối cùng cũng hỏi thêm một câu: “Ừm …. Một lão đầu râu bạc, đầu hói, dáng dấp y như Nguyệt Lão, mở miệng nói tên …. Hồ Lô Tôn giả ….”

“Phốc.” Vô Sa phun cả trà ra ngoài: “Y Tiên lão quái Tiêu Hồ Lô.”

Thiên Tôn cười, chẳng lẽ bốn người bọn họ chính là bốn sư phụ dạy ngươi lâu nhất sao?

Công Tôn gật đầu: “Bốn lão đầu đó cứ đụng phải nhau là làm rùm beng cả lên, một Hòa thượng rượu thịt, một lão đầu háo sắc, một người cuồng tự luyến, còn một người là siêu cấp đại tửu quỷ.”

Ân Hậu vỗ tay một cái thật vang: “Không sai, bốn tên này năm đó cũng được xưng là Thiên hạ đệ nhất thần y, cuối cùng cũng không phân ra cao thấp được.”

Mọi người hoảng sợ.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt: “Bốn gia gia lợi hại lắm sao?”

Triệu Phổ tiến tới, nhỏ giọng nói Công Tôn: “Không phải ngươi vẫn nói ta hồ đồ sao, ngay cả môn phái của sư phụ mình mà cũng không biết rõ lắm! Còn ngươi thì ngu hơn bò à! Bốn lão tiên nhân dạy ngươi nhiều năm như vậy mà ngươi cũng chẳng nhận ra ai!”

Công Tôn lúng túng, sờ cằm —- Qủa nhiên là chân nhân bất lộ tướng mà.

“Cũng không phải tình cờ như vậy!” Ân Hậu nói: “Đại khái là do Ngân Yêu Vương bảo bọn họ đến chỗ nào để tìm đồ đệ, cuối cùng lại tìm được ngươi.”

Công Tôn cảm khái: “Ngân Yêu Vương thật thần a ….”

Mọi người lần này cũng hiểu được, khó trách sao Công Tôn còn trẻ mà đã có y thuật kinh người, thì ra là còn có sư thừa như vậy a.

Âu Dương thấy Triệu Phổ còn đang cố gắng chê cười Congo Tôn, liền tiến tới phun cho hắn một câu: “Năm đó có được nhân tài như vậy đứng trước đại trại của chúng ta muốn đến nương tựa, vậy mà ngươi lại cho người đuổi đi …..” Vừa nói, Âu Dương vừa giơ ngón cái với Triệu Phổ: “Bò!”

Trâu Lương cũng nhân tiện giơ thêm ngón nữa.

Triệu Phổ cấm ngữ.

“Người Nhật Bản đó do Phong Tử Phàm cứu được sao?” Bao Đại nhân đem đề tài kéo lại.

Ân Hậu nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Lúc chúng ta trên thuyền, thấy hắn đang ôm một cái bè gỗ mà trôi theo dòng biển lớn ….”

Tất cả mọi người cau mày.

“Sau khi cứu hắn lên, thấy cả người hắn đều đầy vết thương, một con mắt còn bị mất. Phong Lão đầu nói, hắn đụng phải lôi hỏa đạn, bị nổ nên mới thương tích như vậy.” Thiên Tôn nói: “Phong Lão đầu gắn cho hắn một con mắt giả lên, vốn dĩ cũng định tìm cho hắn một viên gần giống với mắt thật, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, thế nhưng hắn lại muốn viên như vậy.”

“Tại sao?” Triển Chiêu tò mò.

“Hắn nói, hắn muốn ghi nhớ những gì mình đã gặp phải ngày hôm nay, sau này còn phải trả thù.” Thiên Tôn than thở.

Mọi người suy nghĩ một chút, nghe khẩu khí của Thiên Tôn vừa rồi: “Người này có quan hệ gì với Tây Hải Tứ thánh sao?”

Thiên Tôn ngẩn người: “Ta cũng không biết, nhưng mà lúc đó chúng ta có đụng phải Tây Hải Tứ thánh kia, người Nhật Bản đó cũng gặp được họ …. Có điều, hình như mọi người đều không nhớ rõ!”

Tây Hải Tứ thánh suy nghĩ một chút, nói: “Nhắc tới ….”

“Lúc đó chúng ta ra biển làm việc, vừa lúc đụng phải thuyền của bọn Ân Hậu cho nên có chút giống như cừu nhân gặp nhau, tiến lên chê cười mấy câu.” Tiếu Trường Khanh cũng nhớ rõ chuyện năm đó: “Nhưng mà lúc đó có còn người khác ở đó nữa không, ta cũng không nhớ lắm.”

Ba người khác cũng gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Bình thường người đều không nhớ nổi, sao lần này lại nhớ hắn?”

“Ừm….” Thiên Tôn suy nghĩ một chút: “Không biết, người nọ cho ta cảm giác rất không tốt, hình như có thâm cừu đại hận gì đó, dáng vẻ rất không vui. Không biết tại sao ta lại nhớ ánh mắt hắn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều nữa, nhiều lúc Thiên Tôn cứ như trẻ nhỏ, có điều đối với một số chuyện, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến tình cảm, hắn cũng sẽ giống tiểu hài nhi, rất nhạy cảm. Có lẽ người Nhật đó thù oán quá sâu cho nên mới ảnh hưởng đến Thiên Tôn, khiến cho hắn khắc sâu trí nhớ đến vậy.

“Người Nhật Bản đó có liên quan đến vụ án này sao?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

Mọi người suy nghĩ một chút, mặc dù không có chứng cớ trực tiếp nào thế nhưng vẫn luôn cảm thấy hình như có liên quan gì đó.

“Bốn người các ngươi.” Ân Hậu hỏi lại Tây Hải Tứ thánh: “Chắc chắn trước kia chưa từng thấy qua hoặc đắc tội người Nhật Bản nào sao?”

Bốn Lão đầu bắt đầu gãi đầu gãi tai suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu, quả thật chưa từng có chuyện như vậy.

“Bốn người chúng ta dù sao cũng là danh môn chính phái.” Tiếu Trường Khanh bất đắc dĩ: “Trừ việc …. Thỉnh thoảng đi gây phiền toái cho ngươi ra thì bình thường chúng ta chỉ làm chuyện tốt không làm chuyện xấu!”

“Trừ người Nhật đó ra.” Bàng Thái sư đến tham gia náo nhiệt đột nhiên hỏi: “Mỗi người các ngươi còn biết người Nhật nào khác không?”

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng lắc đầu tỏ ý không biết, chỉ có duy nhất Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người một chút.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn: “Ngay cả ở Đông Doanh Nhật Bản mà ngươi cũng có hoa đào sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Cái gì mà hoa đào với chẳng hạnh đào, đương nhiên là không phải rồi …. Nhưng mà ta quả thực có biết một người Nhật Bản, hắn là một thương nhân, thường buốn bán với bọn đại ca ta, ta cảm thấy có thể hỏi hắn một chút.”

Tất cả mọi người sửng sốt: “Hỏi hắn?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Người Nhật ở Trung Nguyên không nhiều lắm, người kia còn có một con mắt giả rõ ràng như vậy, có thể sẽ có người biết hắn, biết đâu lại hỏi được thân phận thực sự của hắn.”

Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa bảo Nhạc Nhi cầm giấy bút tới: “Ta viết cho Tứ ca một phong thư, bảo hắn hỏi giúp một câu.”

Tất cả mọi người gật đầu —— Tương Tứ gia làm việc a! Này yên tâm rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui